Tan Học Tớ Sẽ Chờ Cậu

Chương 26: Chương 26

Chu Hạo không nói lời nào, Đường Á Nam cũng không nói.

Hai người im lặng một hồi lâu, đột nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười khẽ.

Hàng lông mày hơi nhíu lại của Chu Hạo chậm rãi giãn ra: “Cậu cười gì?”

Đường Á Nam cuộn người trên giường, giữa 2 tấm rèm cửa sổ có một kẽ hở, ánh trăng màu trắng bạc luồn qua khe hở chiếu vào trong phòng.

“Tớ đang cười.” Cô trở mình, mặt hướng ra phía ngoài cửa sổ: “Lúc trước cậu nói chỉ cần điểm thi tớ cao hơn cậu, cậu sẽ nói cho tớ biết, thật ra là cố ý đúng không? Cậu muốn để em trai vui nên căn bản không thể nào làm bài tốt hơn tớ được.”

Lúc ấy cô còn không biết là cậu đang vờ không biết làm, nên thấy kỳ lạ vì sao rõ ràng thi hơn cô là chuyện dễ như trở bàn tay với cậu, mà cậu lại lấy ra làm điều kiện.

“Đúng thì thế nào?” Giọng Chu Hạo vẫn bình thường.

Đường Á Nam cười hì hì: “Chu Hạo,có phải cậu thích tớ không thế?”

Chu Hạo khựng lại: “Không thích.”

Đường Á Nam “xì” một tiếng, không để bụng: “Cậu cứ giả vờ đi, thành tích rõ ràng tốt như vậy, còn làm bộ mỗi lần thi chỉ đủ điểm yêu cầu, tớ nói này, kỹ thuật diễn của cậu đỉnh vậy, nói sau này cậu không lấy được giải ảnh đế về cũng không có ai tin đâu.”

Chu Hạo nghe cô nói xong một đống lời vô nghĩa mới nói: “Tớ lấy giải ảnh đế, thế cậu lấy cái gì?”

Đường Á Nam ngẫm nghĩ: “Tớ làm người người đại diện cho cậu được không? Là kiểu người đại diện độc quyền chỉ nâng đỡ một người nghệ sĩ là cậu thôi á, tớ muốn đẩy cậu nổi khắp thị trường Trung Quốc rộng lớn này, nâng đỡ cậu hướng ra toàn toàn thế giới luôn, ha ha ha.”

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, Đường Á Nam lại cười vô cùng vui mừng.

Nghe cô cười được một lát rồi, Chu Hạo nói: “Nhỡ tớ không nổi được thì sao, cậu không sợ chết đói à?”

Đường Á Nam hơi ngây ngốc, sau khi phản ứng lại thì cười khanh khách: “Sợ cái gì, người Đường Á Nam tớ đây nhìn trúng, sao lại vô dụng như vậy được.

Bạn Chu Hạo à, bạn phải tin tưởng bản thân một chút chứ, em trai cậu vẫn nhỏ, đợi thằng bé lớn rồi sẽ biết cậu là một người anh tốt thôi.”

Chu Hạo nghe câu cuối cùng của cô, yết hầu khẽ động: “Cậu nói, tớ là một người anh tốt?”

“Đương nhiên rồi.”

***

Toàn bộ thành tích thi tháng rất nhanh đã có, Lý Trí Siêu được gần 500 điểm, đứng đầu lớp, đứng thứ 3 cả khối.

Đứng thứ 2 là một bạn nữ trong lớp, ngày trước vẫn luôn tranh vị trí đứng đầu với Lý Trí Siêu, lần này phát huy không được ổn định cho lắm, thấp hơn cậu ta 5 điểm.

Thành tích của Chu Hạo vẫn như vậy, không tốt cũng không kém, cả lớp có hơn bốn mươi con người, cậu đứng thứ 22.

Lần này Quý Lâm lại làm bài khá tốt, có lẽ vì tiền tiêu vặt, trước nay chưa bao giờ chen được vào top 10 của lớp, vậy mà giờ lại bất ngờ đứng thứ 8.

Nhìn bảng thứ tự, Quý Lâm ôm lấy bả vai Phạm Dật Hiền, ngoác miệng cười lớn: “Ông đây cuối cùng cũng không cần vay tiền sống qua ngày khắp nơi nữa rồi, người anh em, lần trước hỏi mượn cậu 100 tệ, ngày mai anh đây sẽ trả, gấp đôi luôn!”

Phạm Dật Hiền hất tay cậu ta ra, hơi ghét bỏ mà nói: “Thôi đi, tớ khuyên cậu nhân lúc có tiền thì tiết kiệm nhiều một chút, đỡ phải đến lúc thi cuối kỳ làm kém, mấy tháng tiếp theo không có tiền nữa, rồi lại khóc không ra nước mắt đâu.”

“Mịa nó Phạm Dật Hiền, miệng cậu sao lại độc thế hả!” Quý Lâm nhảy dựng lên.

Phạm Dật Hiền hừ hừ hai tiếng, không thèm để ý cậu ta: “Tôi vốn còn tưởng lần này chị Nam có thể đá bay Lý Trí Siêu và Dương Na Na, vươn lên đứng đầu lớp, sao lại chỉ đứng thứ 5 nhỉ.”

Quý Lâm lại thò sang nhìn thoáng qua bảng xếp hạng, đồng ý nói: “Đúng vậy, Toán của chị Nam được mỗi 120 điểm, mấy môn khác cũng đều rất bình thường.”

“Nhưng mà xếp thứ 5 trong lớp chúng ta cũng không tệ đâu, đứng thứ 41 cả khối nữa này.”

“Cũng phải.”

Hai người bọn họ ở một bên đang không ngừng quan tâm, ở bên kia, người được nói đến lại chẳng hề để bụng xếp hạng của bản thân chút nào, đang vô cùng chuyên chú trêu đùa bạn cùng bàn mới của cô.

“Chu Hạo, sinh nhật tớ sắp đến rồi đấy, cậu có định chuẩn bị quà cho tớ không?”

“Ồ, không cần đắt lắm đâu, sinh nhật tớ vào đúng Tết thiếu nhi, hay là cậu mua một cây kẹo mút tặng cho tớ được không?”

“Thật ra trước kia mỗi năm đến sinh nhật, tớ đều sẽ mua một cái bánh kem nhỏ về nhà, sau đó đón sinh nhật với mẹ, nhưng mà năm nay tớ cũng muốn đón với cậu í, cậu nói xem tớ nên làm thế nào bây giờ.”

Đường Á Nam nằm ghé vào bàn, quay mặt về phía Chu Hạo, nói câu được câu chăng, cũng mặc kệ Chu Hạo có đáp lại không.

Đúng lúc này Cố Vân đi tới.

Sau khi cô ta bị Quý Lâm làm nhục nhã trước mặt mọi người vào ngày đầu tiên Đường Á Nam đây, một tháng này vẫn luôn thu mình đúng mực, không đến gây chuyện với Đường Á Nam và Chu Hạo nữa.

Nhưng đồng thời cô ta cũng quan sát suốt một tháng, trước kia dù là bạn nữ nào, chỉ cần tới gần Chu Hạo, cậu đều sẽ tránh như tránh tà, nhưng từ sau khi Đường Á Nam đến đây, rõ ràng Chu Hạo đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều lần lúc cô ta quay đầu lại đều trông thấy Đường Á Nam đang cười tít mắt nói chuyện với Chu Hạo, mà trên mặt Chu Hạo cũng không thấy nhiều biểu hiện phản cảm hay khó chịu.

Cố Vân không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ Chu Hạo đã không còn ghét con gái nữa rồi? Vậy nghĩa là cô ta cũng có cơ hội theo đuổi Chu Hạo đúng không?

Nghĩ như vậy, Cố Vân không ngồi không rảnh rỗi nữa.

Cô ta nhớ ngày trước đưa thư tình cho Chu Hạo, Chu Hạo không nhận, nhưng sau đó cô ta nhờ Thẩm Tinh và Quý Lâm chuyển hộ, cậu lại không hề trả lại.

Con trai ấy à, quả nhiên đều rất sĩ diện, trước mặt thì từ chối, ai biết sau lưng sẽ đọc chăm chú vui mừng cỡ nào chứ.

“Chu Hạo.”

Tiết tiếp theo là thể dục, các bạn học trong lớp đã ra ngoài gần hết rồi.

Hôm nay Cố Vân cố tình trang điểm nhẹ, tô son dưỡng, nhìn vô cùng óng ánh, mềm mại phấn hồng.

Chu Hạo nghe giọng đã biết là ai, không ngẩng đầu lên, chỉ là hơi nhíu hai đầu lông mày tỏ vẻ cậu khó chịu.

Đường Á Nam không thích Cố Vân, Cố Vân vừa đến, cô liền ngồi thẳng người dậy, sẵn sàng trận địa đón quân địch: “Cậu có chuyện gì à?”

Cố Vân nghiêng mắt liếc cô một cái, ánh mắt chứa sự khinh thường rõ ràng.

Cô ta lấy từ sau lưng ra một phong thư màu xanh dương nhạt, mặt trước phong thư có vẽ mấy hình trái tim bằng bút màu nước.

“Chu Hạo, đây là thư tớ viết, cậu hãy nhận lấy nhé.”

Cô giơ phong thư đến trước mặt Chu Hạo.

Chu Hạo ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy sắp phải vào lớp rồi, bạn học cuối cùng trong lớp cũng đã ra sân, Chu Hạo vẫn ngồi ở đó, không động cũng không nói lời nào.

Cố Vân nóng nảy: “Chu Hạo, cậu...”

Mới vừa nói mấy chữ đầu đã bị Đường Á Nam chen ngang: “Cậu đừng hy vọng nữa, cậu ấy sẽ không nhận đâu.”

“Vì sao?” Cố Vân không thể nhịn được nữa, hét thé lên: “Cậu nghĩ cậu là ai hả? Chu Hạo còn chưa nói chuyện, cậu dựa vào đâu mà quyết định thay cậu ấy?”

Đường Á Nam tựa lưng vào ghế, buồn cười mà nhìn cô ta tức giận đến nỗi vặn vẹo cả mặt: “Cậu ấy muốn nhận thì đã nhận rồi, không nói chuyện nghĩa là từ chối cậu đấy, chỉ là thấy cậu là con gái nên chừa mặt mũi lại cho cậu, hy vọng cậu có thể tự mình hiểu lấy, ai ngờ cậu lại nhảy số chậm thế, tôi đành nói thay cậu ấy vậy.”

“Cậu...”

“Cậu cái gì mà cậu? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi à?”

“Chu Hạo...” Vành mắt Cố Vân đỏ lên nhìn chằm chằm Chu Hạo, ngay cả giọng nói cũng thay đổi.

Chân ghế Chu Hạo vì ma sát với mặt đất mà vang lên một tiếng “kít”.

Cậu đứng lên, xoay người đi ra ngoài: “Vào tiết rồi.”

Cố Vân vẫn đang do dự, Đường Á Nam đã cười đuổi theo cậu: “Đợi tớ với, cậu đi gì mà nhanh thế.”

Nhìn bóng lưng hai người bọn họ sóng vai rời đi, bàn tay Cố Vân siết chặt phong thư.

***

Trong tiết thể dục, con trai và con gái tách ra tập riêng.

Lúc Chu Hạo và Đường Á Nam đến sân thể dục, giáo viên vẫn chưa đến, nhưng hai nhóm đã xếp hàng ổn định đội hình xong rồi.

Trông thấy hai người bọn họ cùng đến, Quý Lâm đang đứng ở hàng đầu bày ra nụ cười xấu xa, huýt sáo.

Phía sau có bạn nam bắt đầu ồn ào, nét mặt Chu Hạo vẫn như thường đứng vào đội ngũ.

10 phút sau Cố Vân mới đến, giáo viên thể dục của nhóm nữ đang nói, cô ta đi đến sau lưng giáo viên, nhẹ nhàng hô một tiếng “Báo cáo”.

“Đi đâu thế? Sao muộn như này mới vào lớp?” Giáo viên thể dục quay đầu lại hỏi.

Ánh mắt Cố Vân khẽ đảo: “Em hơi không thoải mái nên vừa đi vệ sinh ạ.”

“Ồ?” giáo viên thể dục hơi gật đầu: “Không thoải mái mà vẫn cố ý trang điểm được nữa à, có phải do mấy thứ em tô vẽ lên mặt này có vấn đề rồi không? Cho em ba phút, lập tức đi lau hết đi cho tôi.”

Cố Vân mờ mịt “Dạ” một tiếng.

Giáo viên thể dục cúi đầu nhìn đồng hồ: “2 phút 59, 2 phút 58, 2 phút 57...”

“...” Cố Vân lập tức chạy đi.

Cô ngừng lại: “Sau này nếu ai không thoải mái thì phải xin nghỉ trước, mọi người đều là con gái, ai mà không có lúc không thoải mái chứ, nhưng hành động giống bạn nữ kia vừa rồi, lần sau đừng để tôi phát hiện.

Được rồi, sau đây chúng ta vào học, nội dung hôm nay là nhảy ếch một vòng quanh sân thể dục, thời gian còn lại được hoạt động tự do...”

Cô vừa nói xong, bạn nữ nào cũng thi nhau thở ngắn than dài.

Các bạn nam xếp hàng gần đó đã bắt đầu nhảy ếch.

Nhóm nữ chỉ đành chấp nhận số phận.

Hoàn thành nhảy ếch một vòng quanh sân thể dục, đừng nói con gái, phần lớn đám con trai cũng đều ngồi bệt cả xuống đất, một lúc lâu vẫn chưa hồi lại sức được.

Ân Đào duỗi thẳng chân ngồi ở trên thảm cỏ: “Chị Nam, chân cậu không nhức à, tớ thấy vừa rồi lúc cậu nhảy giống như chẳng mệt chút nào.”

Đường Á Nam lắc đầu: “Vẫn bình thường.”

“Sao cậu chịu được thế, có thể truyền dạy cho tớ ít kinh nghiệm không?” Ân Đào tự xoa hai chân đau nhức của mình.

“Cái này à…” Đường Á Nam nói: “Cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ là nhảy nhiều, quen rồi sẽ không mệt nữa.”

Ân Đào không hiểu.

Đường Á Nam từ từ nhớ lại: “Khi tớ còn nhỏ, mỗi ngày buổi sáng lúc trời vừa tờ mờ sáng, bố tớ sẽ lôi tớ cùng ra ngoài chạy bộ, rèn luyện, thật ra lúc đầu tớ cũng không thích, chỉ muốn ngủ nhiều thêm một chút, nhưng bố tớ nói như thế mới có sức khỏe tốt, tớ không chịu ông ấy cũng bắt tớ phải đi.

Sau này tớ đi học Tae Kwon Do, học Qinna, trong mắt mọi người, những thứ huấn luyện cơ bản kia đều vô dụng, nhưng với tớ, nó lại giúp tớ tạo thành một nền tảng rất vững chắc.”

“Wow, nói như vậy chị Nam, cậu thực sự biết Tae Kwon Do à?” Trước kia Ân Đào cũng chỉ nghe anh trai kể lại, chưa từng tận mắt nhìn qua, nên trong lòng vẫn nửa tin nửa ngờ.

“ Ừm.” Đường Á Nam gật đầu.

Ân Đào túm lấy cánh tay cô, hỏi đầy chờ mong: “Chị Nam, tớ cũng muốn học, cậu có thể dạy tớ không?”

Đường Á Nam khẽ cười: “Được thôi, nhưng đợi qua tuần này lại nói nhé.”

“Vì sao thế?”

Đường Á Nam không trả lời, chỉ cười cười.

Ngày hôm sau đi học, Đường Á Nam vừa mới đi vào khu giảng đường đã trông thấy rất nhiều học sinh mặc đồng phục khối 11, lên tầng xuống tầng đều phải vịn vào lan can cầu thang, mỗi một bước dưới chân đều chậm chạp nặng nề.

“Ai ya ...”

Quý Lâm đang đi yên lành tốt đẹp, bỗng cặp sách bị đập một cái, trọng tâm cậu không vững, suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà cậu ta kịp thời chụp lấy tay vịn cầu thang: “Chị Nam, chị xuống tay nhẹ một chút.”

“Sao thế?” Đường Á Nam liếc qua chân cậu, cố ý hỏi: “Chân bị thương rồi à?”

“Bị thương cái nỗi gì.” Quý Lâm oán giận: “Còn không phải tại tiết thể dục hôm qua bị nhảy ếch một vòng sân, sáng nay em tỉnh lại, suýt chút nữa đã không xuống giường được rồi ...!Ey, không đúng, sao trông chị cứ như chẳng có chuyện gì thế?”

“Cậu tưởng tôi giống cậu đấy à?” Đường Á Nam cười cậu, bước chân nhẹ nhàng thoải mái đi lên tầng.

Quý Lâm thấy tổn thương trong lòng nhiều chút, gân cổ hét lớn lên trên: “Chị không giống bọn em, nhưng A Hạo giống bọn em đấy, không tin chị lên lớp mà nhìn cậu ta đi, cậu ta cũng chẳng tốt hơn bọn em miếng nào đâu!”