Thịnh Dục ngồi trước bàn trang điểm, trong kính phản chiếu gương mặt vừa mới hết sưng. Nhìn vẻ mặt thần sắc mệt mỏi kia, cô thở dài một hơi. Đại phu nói cô lòng có tích tụ, hư hoả dâng cao nên dẫn đến đau răng. Cô tự giễu cười khổ.
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây ra bộ dạng này của cô, người kia bây giờ đối với cô không gần không xa, không thân không sơ. Nếu nàng ấy thật sự không để ý đến cô thì thôi, đằng này hết lần này đến lần khác lại thỉnh thoảng quan tâm một chút, thật là làm cho người khác không thể nào kháng cự.
Tâm của cô cũng theo người ấy phập phồng, đây là trừng phạt của nàng ấy đối với cô sao.
Lại tiếp tục thở dài, Thịnh Dục đứng dậy đi đến bàn nhỏ, nhìn chén thuốc đang toả nhiệt, suy nghĩ trong chốc lát. Bưng chén lên, đưa đến bên môi, chỉ hớp môt ngụm nhỏ nhưng lại làm cho cô nhăn cả mày. Mùi vị quen thuộc từ bé nay phá lệ cay đắng, trực tiếp thấm sau vào đáy lòng. Cô thả chén xuống, không muốn tiếp tục uống.
"Tại sao không uống?" Người im lặng đứng nhìn ngoài cửa hồi lâu cuối cùng không nhịn được đi vào phòng.
Âm thanh không thể quen thuộc hơn vẫn khiến trái tim Thịnh Dục khẽ run như cũ, lỗ tai có chút nóng không phát giác được. Xấu hổ lại chột dạ, cô đảo mắt bật ra lời nói dối không có sức thuyết phục. "Có chút nóng, chờ một lát nguội rồi sẽ uống."
"Nóng?" Đường Lâm không có ý định buông tha Thịnh Dục, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vào một bên chén sứ, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người bị bắt bài kia, không nói gì cả nhưng ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
Xấu hổ giật giật khoé miệng, một lần nữa Thịnh Dục cầm chén lên, dưới ánh mắt chăm chú của người kia uống cạn một hơi.
Đường Lâm nhìn cô ngửa đầu uống thuốc, đôi mắt nửa rũ, ẩn dấu sự không nỡ trong lòng. Nàng rót một tách trà xanh, đợi người kia uống xong liền đưa đến bên miệng. "Súc miệng đi."
Thoáng dừng lại, Thịnh Dục nhìn người trước mắt, trong đầu hiện lên ngàn vạn suy nghĩ nhưng vẫn không cách nào cự tuyệt được, nhanh chóng uống tách trà.
Hành động rất bình thường mọi ngày nay lại trở nên khác biệt. Thịnh Dục cảm thấy hàm răng vừa mới hết sưng, theo trái tim nhảy có chút nặng nề, từng chút từng chút đau.
Thả cái chén không trong tay xuống, Đường Lâm làm như không phát hiện gì cả, một dáng vẻ hoàn toàn lơ đễnh. Bầu không khí có chút gấp gáp, xấu hổ, lại có chút từ không nói rõ được.
Tuy nhiên, một khắc sau, bầu không khí này liền bị đánh vỡ.
Thịnh Nặc bước vào cửa thì có chút hối hận, hôm nay khó có được rảnh rỗi, Ly nhi lại ném "bà" chạy đi tìm Linh Lung, "bà" nhất thời hứng khởi chạy đi thăm cô con gái nghe nói chịu đủ mọi tra tấn của nhà mình, ai ngờ lại gặp phải tình cảnh như vậy.
"Cha." Thịnh Dục theo bản năng lùi một bước, kéo chút khoảng cách đối với người bên cạnh.
Thịnh Nặc nghe tiếng gọi cứng rắn kia, đứa bé này y hệt "bà" năm ấy vậy, dù đã tận lực né tránh nhưng làm sao thoát khỏi ánh mắt của "bà". Đứa nhỏ này nghĩ gì, sợ cái gì, có lẽ trên đời này "bà" là người hiểu rõ con gái nhất. Hiểu nổi khổ của con, thấu nổi sầu của con, "bà" càng thương con gái hơn, nhưng nhìn sang đứa bé cười nhìn có vẻ tự nhiên, "bà" lại có thêm phần trách cứ.
Dục nhi nha, dù lòng kiên định đến mấy cũng không chịu nổi sự trốn tránh và cự tuyêt không chỉ một lần. Con tuyệt đối đừng bỏ qua rồi mới hối hận.
"Dượng." Đường Lâm vô cùng nhu thuận hành lễ.
Thịnh Nặc đối với đứa trẻ nhìn từ bé đến lớn, tương lai còn có thể là con dâu, trong mắt "bà" tràn đầy sự yêu thương và sủng hộ (sủng ái + bảo hộ) của trưởng bối. Nghĩ đến quyết định kinh người của cháu nó, "bà" không nhịn được hỏi thăm: "Mấy ngày nay con đi thương hội đều thuận lợi chứ."
Bị hỏi việc này, Đường Lâm ngược lại rất trấn định, khoé mắt lơ đãng nhìn sang người mặt mũi xanh xao kia. "Dượng yên tâm, có Dục nhi ở đây, tự nhiên là vô cùng thuận lợi." Nàng thoáng dừng một cái. "Một hồi nữa Dục nhi còn muốn đưa con đi phường thêu."
Đi phường thêu, Thịnh Nặc hiển nhiên không ngờ con gái lại nhanh chóng bận rộn như vậy, không khỏi có chút bận tâm. Nhớ kỹ mục đích đến, "bà" quan sát cẩn thận gương mặt đã hết sưng, lòng vẫn chút không yên, "Thân thể con không sao chứ?"
Thứ nhất không muốn để cha lo lắng, thứ hai thật sự không muốn ở mãi trong nhà suy nghĩ lung tung, Thịnh Dục sảng khoái đáp: "Con đã không sao. Hồi lâu không đến phường thêu, hôm nay con chỉ mang theo Lâm nhi đi xem một chút, không có việc gì lớn."
"Đừng quá mệt nhọc, đứa nhỏ này, con từ nhỏ thân thể không tốt, phải chú ý một chút biết chưa." Thịnh Nặc suy nghĩ, nhìn hai đứa bé một chút. "Sản nghiệp trong tương lai đều phải do con gánh vác, ta và mẹ con đã thương lượng cũng nên lựa cho con người cùng niên kỷ để phụ giúp, về sau cũng có thể nhẹ nhàng một chút." Lời nói bên trong lộ ra ám chỉ.
Thịnh Dục lại không nghĩ sâu, cô đã sớm nghe mẹ nhắc đến, cũng nghe mẹ nói cha đã chọn người, trong đầu dần hiện lên gương mặt tuy chỉ gặp một lần nhưng lại vô cùng khắc sâu ấn tượng. "Cha đã từng gặp qua Tần Tấn chưa ạ?"
Tần Tấn. Thình lình nghe con gái nhắc đến người này, trong lòng Thịnh Nặc cảnh giác, bất động thanh sắc hỏi: "Dục nhi nhìn người này như thế nào?"
Không rõ vì sao Thịnh Dục lại nhớ lại tình cảnh đôi phu thê trẻ giúp đỡ lẫn nhau, trên mặt không tự chủ nhu hoà vài phần. Trường hợp như vậy, ai nhìn thấy đều cũng sẽ ấm lòng. "Giống như là một người thành thật, chưởng quỹ Tạ cũng vô cùng thưởng thức, nghe nói là đồ đệ của đại phu Lạc, hẳn là có thể dùng." Thịnh Dục sau đó cũng nghe qua chút sự tình của hai người, biết được sinh hoạt của họ không phải rất dư dả, luôn hi vọng có thể giúp đỡ họ, hôm nay có cơ hội liền chủ động đề cử.
"Đồ đệ của đại phu Lạc?" Người được phái đi còn chưa truyền tin tức về, Thịnh Nặc có chút ngoài ý muốn khi biết Tần Tấn là đồ đệ của ông bạn già vong niên. "Lúc đề cử người này, sao không nghe lão Tạ đề cập đến?"
Thịnh Dục cười một tiếng, vẻ nhàn nhạt u buồn trước đó đã quét sạch. "Con nghĩ chưởng quỹ Tạ biết người không thích những người dựa vào quan hệ cho nên mới cố ý không nói."
Bị con gái nói như vậy, Thịnh Nặc cảm thấy có lý, tảng đá đè nặng trong lòng "bà" mấy ngày nay lại có chút buông lỏng.
***
Trong xe ngựa, một đường im lặng. Thịnh Dục nhìn người trầm mặc, ngồi ngay ngắn trước mặt, trong lòng buồn bực. Trước khi cha cô đi còn rất tốt, sao bây giờ lại cứ như vậy, rất là khác với việc cố ý lãnh đam lúc trước, cô rõ ràng có thể cảm giác được sự cổ quái.
Do dự một lát, Thịnh Dục mở lời: "Lâm nhi, em làm sao thế?"
"Không có gì." Đường Lâm tự nhiên đáp, nhưng không nhìn thẳng Thịnh Dục, bàn tay nhẹ nhàng vén một góc rèm xe, nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thịnh Dục hé miệng, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Trong xe yên lặng mãi đến khi xa phu lên tiếng "Tiểu thư, đã đến rồi." mới bị đánh vỡ.
Giẫm lên ghế bậc thang, Thịnh Dục bước xuống xe trước, xoay người, đưa tay đỡ người sau lưng. Thế nhưng, người kia không cảm kích, tay vịn cột xe, tự mình bước xuống.
Thịnh Dục sửng sờ, đang định mở miệng nói gì đó thì ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở một chiếc xe ngựa đã từng quen biết.
Sở dĩ cô ấn tượng không phải vì vẻ ngoài hoa lệ của chiếc xe mà là đồ huy (huy hiệu) thêu ở ngoài thùng xe, dù không quá thu hút nhưng lại làm cho người khác không thể bỏ qua.
Điềm nhiên như không có việc gì, dùng ánh mắt lướt qua bốn phía, quả nhiên, Thịnh Dục nhìn thấy có mấy thị vệ ăn mặc như người bình thường.
"Bên trong cửa hàng có khách sao?"
Người phục vụ sớm đợi một bên, nghe thiếu đông gia đặt câu hỏi liền nhanh chóng trả lời cẩn thận: "Một vị phụ nhân đến, còn mang theo một vị tiểu thư, nhìn bên ngoài có vẻ lai lịch không nhỏ. Chưởng quỹ tự mình đón tiếp tại phòng khách nhỏ."
"Không phải người địa phương?" Thịnh Dục đại khái đoán được thân phận của người đến nhưng vẫn cần xác nhận.
"Không hẳn, nghe giọng nói là từ phương Bắc đến." Khách vãng lai Nam Bắc hắn đều đã tiếp, nếu là nhà giàu Vĩnh Châu hắn đều nhớ rõ, phục vụ nhanh trí trả lời tường tận.
Đường Lâm an tĩnh đứng một bên, mặc dù không nói nhưng trên mặt xuất hiện mấy phần hoang mang.
Thịnh Dục cười với nàng, ra hiệu không có việc gì, phân phó phục vụ vài câu rồi kéo Đường Lâm tiến vào từ cửa hông.
"Là ai?" Tiểu mỹ nhân hiếu kỳ nhịn không được chủ động hỏi.
"Nếu ta đoán không lầm là gia quyến của vị Đốc sát kia." Thịnh Dục giải đáp thắc mắc cho nàng.
Đường Lâm không nói gì thêm, theo Thịnh Dục vào phòng nhỏ. Nghe vách tường là thủ đoạn khiến người ta cảm thấy không quá vẻ vang nhưng lại hết sức hiệu quả. Ngồi dọc theo bức tường, rất nhanh hai người nghe được gian phòng bên kia nói chuyện.
"Phu nhân có hài lòng với những sản phẩm thêu này không ạ?" Chưởng quỹ đem từng món bày ra trước mặt vị phu nhân.
Người phụ nữ tiện tay lấy một kiện, sờ lên chất liệu, lại cẩn thận đánh giá một phen, gật đầu nhẹ. "Sớm đã ở kinh thành nghe nói phường thêu Dục gia nổi danh, quả thật không giả."
"Đúng vậy, danh tiếng đã lâu năm." Nói đến đây, trong lời nói của chưởng quỹ lộ ra mấy phần tự hào. "Không biết phu nhân muốn mua thêm thứ gì?"
Cười nhẹ một tiếng, bà không mở miệng, ngược lại cô gái ngồi một bên mở lời: "Mẹ, ngài nhìn cái khăn này đi, thêu thật đẹp."
"Thật sao? Để mẹ nhìn một chút." Lấy chiếc khăn trong tay con gái, bà mở khăn ra.
Chiếc khăn trắng thuần, một đoá hoa sen chưa nở rộ, lá sen nằm bên cạnh một con cá chép nhàn nhã, kỹ thuật thêu tinh xảo, mặt bên kia chiếc khăn nhìn không ra vết kim thêu.
Nhìn đi nhìn lại thật lâu, vị phu nhân ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ. "Có thể làm được kiểu thêu hai mặt này xác thật cao siêu, có lẽ là tay nghề của sư phụ già."
Ánh mắt chưởng quỹ rơi vào chiếc khăn, liếc mắt một cái liền nhìn ra xuất xứ. "Rất tiếc lần này phu nhân đã đoán sai, người thêu chiếc khăn này còn chưa tròn hai mươi tuổi."
"A, trẻ tuổi như vậy sao?" Phụ nhân nghe được thì có mấy phần hứng thú. "Khó có được người trẻ tuổi nhưng lại có tay nghề dạng này, có thể để cô ấy ra gặp một lần được không?"
"Cái này chỉ sợ không được." Chưởng quỹ nhìn bà một chút, sợ bà hiểu lầm, mở miệng giải thích trước. "Vốn các tú nương trong tiệm đều làm việc ở hậu viện, chỉ là vị thêu chiếc khăn này đi đứng không tiện cho nên đều làm việc ở nhà, để phu quân của cô mang đến."
"Đi đứng không tiện? Quả thật đáng tiếc. Nhưng mà có tay nghề như vậy, có lẽ phu quân cô ấy cũng là người có phúc." Phụ nhân nhịn không được lại đánh giá chiếc khăn trên tay một lần nữa.
"Phu nhân nói đúng lắm." Chưởng quỹ cười đáp.
Cậu phục vụ từ ngoài cửa đi vào. "Chưởng quỹ, hàng mới đến có chút chênh lệch, mời ngài qua nhìn xem." Vừa nói vừa âm thầm nháy mắt.
Chưởng quỹ hiểu ý, lại giả bộ nổi giận. "Không thấy ta đang đón tiếp khách hay sao."
"Cái này..." Cậu phục vụ nhìn mấy vị khách đang ngồi, mặt lộ vẻ khó xử.
"Không sao." Vị phu nhân ra hiệu không sao. Chưởng quỹ liên tục nói đa tạ rồi cùng cậu chàng lui ra ngoài. Trong phòng đột nhiên không còn âm thanh, Đường Lâm nhíu nhíu mày, không hiểu lắm nhìn người ngồi bên cạnh. Thịnh Dục mỉm cười với nàng, điều chỉnh tư thế ngồi, biểu hiện nàng cứ an tâm, chớ vội. Quả nhiên, sau một lát, đối thoại lại bắt đầu.
"Mẹ, sao mẹ lại có hứng thú đối với cái khăn này vậy?"
"Còn không phải vì con sao? Dục gia danh tiếng lâu năm, chuyện chung thân của con cũng gần đến, áo cưới mẹ dự định đặt của họ."
"Mẹ muốn người thêu khăn này thêu áo cưới cho con?" Âm thanh dừng một chút. "Nhưng không phải Hoàng thượng để cha..."
Chưa dứt lời, thiếu nữ đã bị cắt ngang. "Đứa nhỏ này, đều sắp thành thân, vẫn không biết cẩn thận gì cả."
Đầu lông mày Thịnh Dục khẽ nhíu, tiếp tục lắng nghe, lại có chút thất vọng. Hiển nhiên thiếu nữ đã đổi chủ đề.
"Mẹ, con nghe cha nói người quản lý sản nghiệp này của Dục gia là một nữ tử không đến hai mươi. Dục gia này chiếm một khối to của Giang Nam, quả thật có bản lĩnh."
Đường Lâm nghe nói như vậy, ghé mắt nhìn người kia một chút, sâu trong đáy mắt đầy sự tự hào, nhưng nghe câu tiếp theo thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Thì tính sao." Hiển nhiên vị mẫu thân kia rất bất mãn khi nghe lời nói ghen tỵ. "Con gái lại xuất đầu lộ diện như vậy còn ra thể thống gì. Dục gia này có giàu đi chăng nữa cũng chỉ là thương nhân, vì lợi nhỏ mà để con gái mình làm việc tiện như vậy."
Nghe xong, Đường Lâm đứng lại đi ra ngoài, lại bị người trong phòng giữ chặt.
Biết nàng ấy tức giận, sợ bị nghe được động tĩnh, Thịnh Dục cũng không có long nghe tiếp, trở tay kéo nàng ấy đi ra ngoài, liếc mắt nhìn chưởng quỹ đang đứng bên ngoài, mang cái người đang có sắc mặt khó coi đi phòng thu chi.
Vào phòng, Thịnh Dục trở tay cài cửa lại, còn chưa kịp mở miệng thì Đường Lâm đã lên tiếng trước: "Về sau chỉ cần là đơn hàng của nhà họ, chúng ta không làm." Ăn cùng ở, ngược lại nàng nghĩ nếu thiếu những này, thời gian tiếp theo đợi xwm những người vô lý này sống làm sao.
Thịnh Dục đến cạnh bàn, tự mình rót chén nước cho Đường Lâm. Cô hiểu những lời kia là nói nhảm, cũng biết không có khả năng làm như vậy, nhưng trong lòng vì nàng ấy tức giận mà cảm thấy vô cùng vui vẻ, cẩn thận dỗ dành: "Đừng tức giận, coi chừng tức đến đả thương thân thể. Nào, hạ hỏa nào."
Đường Lâm thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Thịnh Dục, cơn tức càng dữ dội, không nhận cái chén, giậm chân một cái: "Chị... Chị để người khác giày xéo mình như vậy sao? Tại sao chị lại không tức giận?"
Nghe lời này, tay Thịnh Dục dừng lại một chút, trên mặt cũng hiện lên một tia ảm đạm.
Không tức giận? Làm sao có thể?
Chỉ là, những lời như vậy cô còn nghe ít sao? Những thân thích kia trong nhà, những người từng quen biết trên thương trường, những lời nói sau lưng.
Nhiều lắm, không phải cô không tức giận, mà cô hiểu rõ hiện thực của thế đạo này, học được xem nhẹ những lời đả thương người kia.
Đường Lâm nói ra miệng thì hối hận, thấy Thịnh Dục trầm mặc liền biết mình lại nói nặng, nhỏ giọng gọi cô: "Dục nhi."
"Chị không sao." Thịnh Dục không đành lòng để nàng ấy tự trách, cười một tiếng với nàng ấy.
"Em không phải cố ý." Hiển nhiên Đường Lâm cũng không tiêu tan.
Để cái chén trong tay xuống, Thịnh Dục trấn an nàng: "Không có việc gì thật mà, lời nói luôn luôn tùy theo người nói, những người râu ria kia cần gì phải quan tâm, không đả thương được chị đâu."
Nghe cô nói như vậy, Đường Lâm không khỏi nhìn cô thật sâu, hàm răng khẽ cắn bờ môi, do dự một lát cuối cùng nói ra: "Nếu chị đã hiểu đạo lý kia, vì cái gì còn trốn tránh."
Thân thể run lên, Thịnh Dục nghe được thâm ý trong lời nói, tâm trùng điệp trầm xuống.
Em không thể chịu đựng được ta bị người khác nói này nói nọ, chẳng lẽ ta có thể chịu được thế nhân châm chọc, khiêu khích em sao.
Làm thế nào cô cũng không nói suy nghĩ trong long nên lời.
Tiếng đập cửa vang lên. Thịnh Dục lần nữa trốn khỏi lời ép hỏi.
Được cho phép, đưa tiễn khách nhân xong,