Tân Xuân Mãn Ý

Chương 12: Gông xiềng

Lục Tân nghiêng đầu liếc qua đứa nhỏ đang khanh khách cười, bé vui vẻ bóp tay nam nhân. Nam nhân cưng chiều thả nhẹ bước chân, cánh tay nhịp nhàng đưa nôi. Giữa họ như có một sợi dây ăn ý vô hình, thân mật và kề cận đến không ngờ.

Y thu hồi tầm mắt, phẩy tay cho phép thị tì thu dọn tiệc rượu rồi đưa bàn trà điểm tâm lên. Dù sao chẳng ai còn tâm tư nhấm nháp cái gì, đưa chút trà nóng nhuận hầu vẫn tốt hơn.

Thị tì nhanh chóng dọn đồ, vài ba phút sau đã bày ra bàn trà sạch sẽ gọn gàng. Thậm chí còn săn sóc mắc quanh hiên nhà lụa mỏng chắn gió. Tất cả mọi việc đều hoàn thành tươm tất trước khi Tả Ý bồng tiểu Minh lên thủy các.

Tả Ý gật đầu cảm kích bọn nô tì, nhanh chóng bước chân vào thủy các. Hắn lựa chỗ kín gió ngồi xuống, vừa vặn bên cạnh Lục gia chủ là thích hợp nhất. Tả Ý không được tự nhiên ngồi sát vào, gần như chạm vào ống tay áo Lục Tân.

Y sư cuộn gọn tay áo, kiềm nén dương khí sôi sục muốn vọt lên quấn lấy dương khí Lục gia chủ của mình. Hắn tránh ánh mắt Lục Tân, ra hiệu cho Tư Văn để xuống giá đỡ nôi. Tả Ý không yên lòng vuốt ve sợi chỉ đỏ trên cổ tiểu Minh. Như có như không kiểm tra, xem xem nó có tổn hại gì không.

Tư Văn tiến lên để giá đỡ nôi ở giữa hai người rồi tiện tay đưa cho y sư núm vú giả. Tả Ý nhét núm giả vào cái miệng bắt đầu be ra của tiểu Minh. Bé con vốn cáu kỉnh vì y sư rút tay ra nhanh chóng há miệng ngậm lấy cái núm, cong mi mút chùn chụt.

Tả Ý thở phào một hơi, hắn vẫn chưa quên đứa bé này dính người tới mức nào. Trước đây mỗi lần y sư vội vàng, quên phải dỗ dành, tiểu Minh đều phát huy cuống họng đến khi Tả Ý quy phục mới thôi. Đứa nhỏ ngoan ngoãn này một khi ngang bướng lên thì ai dỗ cũng không nghe, ngay cả Tả Ý cũng vậy.

Y sư nhẹ tay rút bớt lớp chăn bọc ngoài dày cộm cho bé. Tư Văn tiến lên tiếp nhận chăn nệm, gấp gọn để vào giỏ, chờ lúc sau lồng lại cho thiếu gia. Bảo mẫu nhanh tay bầy đồ dùng của thiếu gia lên tấm phản gỗ của giá đỡ, thuận tiện cho Tả tiên sinh chăm sóc hài tử.

"Tả Ý, tiểu Minh thế nào?" Lục gia chủ vươn tay rót trà cho Tả Ý, buông mi cười hỏi. Tiểu Minh ngước đầu nhìn theo phụ thân, lầm bầm vài câu qua cái miệng vẫn mút chùn chụt của mình. Y cười khẽ, búng cái mũi hài tử tham lam đòi cầm lấy tay của cả hai người.

"Bảo mẫu chăm sóc Tiểu Minh tốt lắm, không có việc gì đâu. Ngươi cứ để Ôn thị điều hòa thêm vài lần là được." Tả Ý bồng tiểu Minh sát gần Lục gia chủ cho mấy cánh tay vẫn loạn xạ vung của bé bắt được mục tiêu của mình.

"Thế thì tốt rồi. Đứa trẻ ngang bướng này, đến dương khí của ta mà cũng dám chê bai." Tiểu Minh dường như nghe hiểu phụ thân đang phê phán mình, bàn tay bé nhỏ vỗ vào tay phụ thân chan chát. Lục gia chủ mỉm cười, càng cố tình chọc tay vào cái mặt khó chịu của bé.

Đứa nhỏ ngoảnh mặt tránh đi, mắt to cầu cứu y sư khỏi móng vuốt ai đó. Tả Ý bật cười, hùa vào với Lục gia chủ chọc nốt cái ngấn cổ mềm thịt bên kia của tiểu Minh. Đứa nhỏ lúc lắc rướn thân, quơ loạn đẩy đẩy hai bàn tay đầy ác ý đang chọt chọt thân mình.

Tư Văn liếc nhìn chủ tử vui cười, ra hiệu cho bảo mẫu và thị tì lui ra ngoài. Thư hầu cũng lùi bước ra sát lối vào thủy các, để lại không gian riêng cho ba người bên trong. Tiếu ngữ hân hoan vang vọng trong không gian màu cam ấm áp. Thanh âm hòa hợp, quyện lẫn vào nhau, tựa như người một nhà.

*******************************

Ánh đèn lồng vẫn rực rỡ sáng rọi Ngọc Hoa Viên nhưng mây mù đã len lỏi che khuất nửa vầng trăng. Lục gia chủ nhẹ giọng hống đứa nhỏ trong lòng Tả Ý. Tiểu Minh dù đã chập chờn ngái ngủ vẫn kiên quyết bắt bằng được bàn tay hai người kề sát thân mình.

Tả Ý đung đưa mấy hồi cho đến khi nhận thấy hài tử đã ngủ mới đặt tiểu Minh vào nôi đã được bảo mẫu đệm lại chăn mềm. Hắn cùng Lục gia chủ không hẹn mà cùng lúc khẽ lách khỏi hai bàn tay bé nhỏ cố chấp. Anh nhi như phát giác người thân cận rời đi, quờ quạng tìm kiếm.

Khuôn mặt bé nhỏ trong giấc nồng không yên mà cau mày, cái miệng xinh xinh chu lên ủy khuất. Tay Tả Ý vốn rụt về lại nghiêng sang chạm vào mảnh gỗ trước ngực tiểu Minh. Hắn bí mật chuyển chút ít dương khí của mình vào mảnh gỗ, hài lòng thấy hài tử dãn ra lông mày nhăn nhíu.

Anh nhi không hay biết gì, nắm lấy mảnh gỗ thật chặt, đem hơi ấm và khí tức thân quen đó như thân nhiệt của y sư mà âu yếm ấp vào lòng. Bé nhoẻn miệng cười mĩ mãn, an tâm chìm vào giấc ngủ an bình. Lục Tân dém lại màng mỏng che bớt ánh đèn rồi gật đầu với bọn thị tì đang chờ hầu hạ.

Bảo mẫu Ôn thị cúi chào chủ tử, nhẹ nhàng nhấc lên nôi rồi cùng thị tì lui khỏi thủy các. Tư Văn đón lấy ánh mắt Lục Tân, nhanh nhảu theo sát hộ tống thiếu gia về lại tư phòng. Tả Ý yên tâm thu hồi tầm mắt, tiếp tực phẩm trà thưởng nguyệt cùng Lục gia chủ.

Ai ngờ ngay khi bảo mẫu vừa qua cổng hoa, thị tì đằng sau nàng lại vấp chân, đổ ập về phía trước. Bảo mẫu nhanh nhẹn đưa nôi ra xa, nhưng không kịp né tránh, chỉ có thể vội vã kêu tên thư hầu. Tư Văn giật thót, lắc mình tiếp lấy thiếu gia ôm vào lòng.

Cả thị tì và bảo mẫu tuy trút được gánh nặng trong lòng lại tránh không khỏi kết cục định sẵn. Cả hai ngã quấn vào nhau, chật vật lăn vào bụi cỏ. Hai nàng hét lên thất thanh, thanh âm chói tai đột ngột vọng lên trong đêm thanh tĩnh, đánh tỉnh đứa trẻ đang say giấc nồng.

Tiểu Minh bị tiếng hét làm hoảng sợ, theo bản năng mà tìm kiếm khí tức thân quen với mình. Bé khó chịu hất bay màng chắn, ngơ ngác lọt vào tầm mắt lại là khuôn mặt vô cùng thân quen và ưa nhìn của thư hầu. Nhưng đó lại không phải kẻ mà tiểu Minh vẫn ngày nhớ đêm mong.

Đứa bé ủy khuất, hung ác khóc gào, cổ họng bé nhỏ hầu như muốn rách toạc. Người đó lại lừa bé, bỏ rơi bé, một lần nữa... Bé phải tìm người đó, người đó ở đâu? Ở đâu? Từ thân hình bé nhỏ, những gợn sóng lan ra, theo sát là ba đường chỉ mảnh vô hình mà chỉ người Lục gia mới rõ.

Tả Ý giật mình quay người khi nghe thấy tiếng chân loạn nhịp, lọt vào tầm mắt là hình ảnh Tư Văn ôm lấy hài tử tránh qua một bên. Hắn sợ hãi bật người, cong chân lấy lực phi ra xem xét. Một cánh tay bất chợt tóm lấy tay hắn, siết chặt kéo lại.

Y sư bị kéo đến nghiêng ngả, quay đầu nhìn lại, nghi hoặc không hiểu ra sao. Lục gia chủ bình tĩnh giữ lấy cánh tay giãy nảy của Tả Ý, chậm rãi thuyết phục. "Tư Văn lo liệu được, không cần nhọc công."

Tả Ý cau mày gật đầu, ánh mắt không kiềm được vẫn dõi theo Tư Văn. Hắn đương nhiên biết thân thủ thư hầu trác tuyệt, thư hầu thân cận của Lục gia chủ có ai không là ngàn tuyển vạn lựa. Chỉ là bất an trong lòng đã sôi sùng sục, báo hiệu chuyện chẳng hay ho, thúc giục hắn kề cận tiểu Minh.

Hắn không yên lòng nhìn về phía Lục gia chủ, trông thấy gương mặt tuấn mỹ của người nọ nở nụ cười ôn hòa an ủi. Lạ lùng thay, y sư chẳng những không vững tâm mà còn càng thêm nôn nóng. Tiếng khóc trẻ con chói lọi đôi tai hắn, phá vỡ tấm màng mờ mịt che mắt.

Tả Ý hoảng hốt cảm thấy trên thân vướng phải sợi dây vô hình, như độc xà vòng quanh trói buộc. Y sư không thể tin nhìn Lục gia chủ vẫn siết chặt tay mình, đờ đẫn lẩm bẩm. "Sáu tháng, tiểu Minh đã được sáu tháng!" Nụ cười trên mặt Lục Tân không hề tắt ngấm, càng thêm nở rộ kì dị.

Hắn giật tay, tung cước bức lui Lục Tân, quay người phi thân về phía Tư Văn. Thứ duy nhất còn lại trong đầu y sư lúc này là có thể kịp lúc tóm lấy mảnh gỗ trên cổ tiểu Minh, không để lộ ra phương vị huyết mạch liên kết đứa nhỏ chỉ ra.

Nôn nóng và lo sợ hiển lộ trên gương mặt bất biến của y sư, hắn cảm nhận rõ gồng xiềng vô hình càng lúc càng quấn quanh dày đặc. E rằng, chậm thêm chút nữa là không còn kịp mất.