Tăng Sản Báo Quốc

Chương 9

“Ái Ái, nhanh lại đây với ba nào, đừng để ý đến đứa con trai xấu xí trước mặt, con là tiểu bảo bối của ba, ba yêu con nhất, đến đây nào, cục cưng. Ba sẽ mua cho con bộ váy công chúa đáng yêu nhất…”

Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa.

Nháy mắt, ba năm đã trôi qua. Cao Bảo Nhi sinh được một tiểu công chúa đáng yêu, gọi là Mạt Ái Á, năm nay hai tuổi rưỡi, sắp đi học ở nhà trẻ, rất là lanh lợi.

Mà Mạt Đề Á vẫn không ngừng nổ lực. Một bên cố gắng cùng với người phụ nữ mình yêu tạo ra đứa nhỏ, một bên nghĩ mọi biện pháp để cô gả cho anh.

Nhưng vất vả như vậy năm nay cô mới mang thai đứa thứ hai, vậy còn tám đứa nữa. Anh phải chờ mấy năm nữa đây?

“Ba ba, con không muốn mặc váy công chúa, người ta sẽ cười con.” Bây giờ cũng không ai mặc như vậy nữa, mặc vào trông thật là ngốc.

“Ai dám cười con, ba ba sẽ đem nó vo thành thịt viên.” Con gái của anh xinh đẹp giống như mẹ của nó, là một tiểu công chúa người gặp người thích.

Ở trong mắt mỗi ba mẹ, con cái của mình là đáng yêu nhất, độc nhất vô nhị, không ai có thể sánh được.

Mạt Đề Á cũng không ngoại lệ, anh đem con bé nâng lên tận trời, sợ con bé bị lạnh, bị đau, trời nóng sợ bé cảm thấy khó chịu. Chỉ cần bé kêu đói anh liền pha sữa mang tới, bé cảm thấy khô miệng, anh liền gọt trái cây cho bé ăn.

Ngay cả mẹ của bé cũng không nhịn được phải nói: người đàn ông năm đó nói chỉ yêu một mình cô bây giờ lại có thêm hình bóng thứ hai trong tim.

Cô ghen.

“Ny Ny, Tiểu Vũ, Tiểu Yến, A Kiện, Tiểu Chu, Thái Văn, Giai Giai... ” Mạt Ái Á một hơi nói ra mười mấy cái tên, trí nhớ thật kinh người.

“A! Nhiều vậy sao?” Mạt Đề Á há hốc mồm.

“Còn nữa, trên tivi nói bạo lực là không tốt, ba ba không được đánh con nít.” Như vậy là không đúng, ba ba thật xấu.

Mạt Đề Á gãi gãi lỗ tai, cười gượng: “Ái Ái thật thông minh, ba ba nói giỡn, ba ba là người tốt, không đánh con nít.”

Giáo dục trẻ em bằng hành động gương mẫu hay hơn là dùng lời nói. Anh muốn lấy mình làm gương, trẻ em bây giờ rất thông mình, cái gì cũng biết.

“Ba ba, ba đừng có gọi con là Ái Ái được không?” Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, trông rất đáng yêu.

“Vì sao không được gọi con là Ái Ái?” Anh ngồi xổm người xuống, lấy dây cột tóc buộc thành hình cái nơ cho con gái.

Cô bé rầu rĩ ôm cánh tay ba mình: “Bọn họ nói con yêu này yêu ơi, thật là buồn nôn.”

 Ái có nghĩa là yêu.

Ái Ái, Ái Ái, đọc nhanh một chút thì có hơi… Đúng là đối với một đứa trẻ ba tuồi thì hơi phiền phức, nhất là lại làm cho bạn bè chơi cùng lấy tên đó là trêu đùa, nó sẽ chán ghét cái tên này.

“Vậy con muốn gọi là gì?”

Mạt Ái Á không hề nghĩ ngợi trả lời: “Ái Á.”

“À! Ái Á.” Anh ngừng một chút, dịu dàng nhìn con gái: “Vậy gọi là Ái Bảo được không, Mạt Ái Bảo.”

Cô bé vừa nghe, gương mặt xinh xắn mếu máo, thiếu chút nữa là bật khóc.

Thật ra lúc trước Mạt Đề Á từng muốn đặt cái tên này, Mạt Ái Bảo, có nghĩa là Mạt Đề Á yêu Cao Bảo Nhi, và đây chính là kết tinh tình yêu của bọn họ.

Nhưng Cao Bảo Nhi lại cực lực phản đối, cô cảm thấy cái tên này thật thô tục.

Sau đó Mạt Đề Á nhường một bước nhưng anh vẫn kiên trì giữ lại chữ “Ái” và lấy tên mình thêm vào, Mạt Ái Á, con gái của anh.

Cao Bảo Nhi có ý định cho con gái theo họ Cao của cô. Vì hai người chưa kết hôn, con gái lại là do cô mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, không theo họ cô thì theo ai, mẹ là vĩ đại nhất.

Nhưng người đàn ông này chỉ nói một câu là đổi họ cho con bé.

Cô liền làm theo, con bé từ đó về sau mang họ Mạt.

“Được được được, bảo bối đừng buồn, chúng ta không gọi là Mạt Ái Bảo nữa, kêu Tiểu Ái có được không?” Trên đời này có hai người quan trọng nhất với anh, một là người phụ nữ anh yêu, hai là con gái của anh.

Hai người đều là máu thịt của anh.

“Tiểu Ái?” Cô bé suy nghĩ thật lâu, giống như cảm thấy cái tên này miễn cưỡng chấp nhận được nên gật đầu.

Mạt Đề Á thấy con gái đồng ý, nhẹ nhàng thở ra. Nếu bảo anh kêu Á Á hoặc Tiểu Á, trên đầu anh sẽ xuất hiện hắc tuyến, kêu tên của mình, anh cảm thấy thật tự kỷ và biến thái.

“Ái Ái, cho em kẹo nè.”

Ái Ái?

Ha ha, thằng nhóc này nhất định sẽ bị cánh cửa sập vào mặt, tiểu công chúa nhà anh ghét nhất là người ta kêu con bé là Ái Ái. Thằng nhóc này chờ về nhà ôm đùi mẹ mà khóc đi.

Đây hoàn toàn là một người ba bảo hộ con gái quá mức.

“Anh Hiên, cám ơn.” Bàn tay nhỏ bé phấn nộn đưa ra nhận lấy viên kẹo ngọt ngào.

Cái gì! Con bé... nhận kẹo?

Tại sao có thể như vậy?

Đây thật là một đả kích lớn! Tiểu bảo bối của anh không thèm để ý đến việc bị kêu là Ái Ái.

Mạt Đề Á đứng hình ba giây, không thể tin được là cái tên mình đặt cho con gái bị con bé ghét bỏ nhưng thằng nhóc trước mặt thì lại được phép kêu, thật là một tiểu phản đồ vừa đáng yêu vừa đáng giận.

“Chờ một chút, bảo bối, ăn kẹo sẽ có con sâu răng đó, còn nữa, đồ người khác cho phải kiểm tra kĩ, nhất là của con trai xấu xí, có rất nhiều vi khuẩn đó.” Giáo dục là phải bắt đầu từ nhò, con gái của anh quá ngây thơ, không thấy được lòng người hiểm ác.

“Vi khuẩn?” Cô bé vừa nghe đến hai từ vi khuẩn liền ném kẹo trong tay đi thật xa.

Đúng vậy! Thật ngoan, nhất định không được nhận quà người khác tặng, làm người phải có nguyên tắc, không được bị dụ dỗ.

“Chú Mạt, chú thật là kỳ! Con chỉ cho Ái Ái ăn kẹo, sao chú lại biến con thành trứng thối.”

 Trứng thối là tên khốn nạn, tồi tệ.

Cậu làm sao có thể làm hại Ái Ái?

“À! Cái này gọi là phòng bệnh hơn chữa bệnh, đồ tự nhiên dâng tới cửa tức có chuyện nhờ vả, Ái Ái là con cái của chú, con đừng có mà để mắt đến.” Bây giờ anh phát hiện tên nhóc này bắt đầu có hành động, muốn bắt cóc tiếu bảo bối của anh.

Trầm Thiếu Hiên bây giờ đã cao một mét, cậu bé bắt chước bộ dạng nhíu mày của người lớn: “Con thích Ái Ái.”

“Không cho phép thích.” Mạt Đề Á chỉ vào mũi cậu bé, bá đạo nói.

“Tại sao chú lại không cho phép. Thích chính là thích, chú có đồng ý hay không cũng không ngăn cản được.” Trầm Thiếu Hiên ngoan cố, gằng giọng với Mạt Đề Á .

Mạt Đề Á cười lạnh nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nhẹ nhàng chà xát, còn vụng trộm nhéo hai cái: “Bởi vì chú là người lớn, con là con nít, lời người lớn nói con nít phải nghe mới là đứa trẻ ngoan.”

“Con không phải con nít.” Trầm Thiếu Hiên bị đau muốn đưa tay ra nắm bàn tay nhỏ bé của Ái Á: “Ái Ái, lại đây, anh dẫn em đi chơi.”

Cậu bé vươn tay ra nắm nhưng lại không nắm được gì.

“Bảo bối, ba ba mua nguyên căn nhà đồ chơi cho con, mua quần áo mới thay cho búp bê.” Người lớn nào đó rất đê tiện dùng đồ chơi dụ dỗ con nít.

Ái Á vừa muốn đi chơi với anh vừa muốn có đồ chơi… Cô bé băn khoăn, quay qua nhìn anh trai nhỏ rồi quay lại nhìn ba ba đẹp trai, rất khó đưa ra quyết định.

Cuối cùng, đồ chơi đã chiến thắng, cô bé đi về phía ba mình, dùng cánh tay trắng noãn nhỏ bé vòng qua cổ anh, thật thỏa mãn lòng hư vinh của Mạt Đề Á.

Trầm Thiếu Hiên thua cuộc rất buồn bực, cậu bé chạy về phía quầy bar, chuẩn bị cáo trạng.

Còn hai người phụ nữ nhìn một lớn một nhỏ giành người, bất giác mỉm cười.

“Chị lại có sao?”

“Vâng, được hai tháng rồi, ngày sinh dự tính là tháng ba năm sau.” Cao Bảo Nhi vỗ vỗ cái bụng tròn vo, cười thỏa mãn.

“Tốt qua, nhìn con gái bảo bối của chị, em cũng muốn sinh một đứa.” Thật làm người khác hâm mộ.

“Sinh đi! Cái anh Chu kia rất tích cực theo đuổi em mà, chỉ cần em gật đầu đồng ý, sẽ có tin vui liền.” Sinh đứa nhỏ không khó, chỉ cần có một người đàn ông phối hợp là được.

“Đừng chọc em, bát tự chưa chắc đã hợp nhau. Với lại em cũng lớn tuổi rồi, muốn tìm một người mà mình có thể tin tưởng rất khó.” Từng trải qua đoạn thời gian đau khổ kia, đối với tình yêu cô đã không còn ôm ảo tưởng.

“Tại sao lại chán nản như thế, em còn nhỏ hơn chị một tuổi mà!”

Trầm Tĩnh Ngọc có mối tình đầu vào năm 17 tuổi, cô yêu một người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, hắn ta cũng đồng ý kết hơn với cô. Nhưng không ngờ khi biết cô có thai hắn lại bỏ đi.

Cũng trong năm đó cô sinh ra Trầm Thiếu Hiên.

Phụ nữ vừa làm việc vừa chăm sóc con rất vất vả, cũng may mấy năm nay có chị Bảo Nhi giúp đỡ, cô mới có thể vừa có nhà ở vừa có thể làm việc tại tiệm cà phê này.

Nói cách khác, chỉ cần tiệm này không đóng cửa, cô không cần lo lắng về cuộc sống của hai mẹ con.

Đương nhiên, doanh thu của tiệm cà phê nhỏ này không nhiều nhưng đằng sau nó lại có người nhiều tiền chống lưng, muốn đóng cửa cũng là chuyện khó khăn.

Trầm Tĩnh Ngọc cười khổ: “Lòng đã chết rồi, cũng không muốn rung động nữa, nuôi lớn Tiểu Hiên chính là tâm nguyện lớn nhất của em bây giờ.”

“Sao lại ủ rũ thế, thế giớ bên ngoài rất tươi đẹp, em sẽ tìm được một người yêu mình.” Cao Bảo Nhi không hề lộ ra khuôn mặt lạnh lùng mà cô lại cười rất vui vẻ.

“Vậy còn chị! Tính khi nào chấm dứt sự đau khổ của người đàn ông kia?” Làm người ta ôm mối tương tư, rất là ác đó.

Cao Bảo Nhi thần bí cười cười: “Ngày đó rồi sẽ đến.”

“Là ngày nào chứ?” Hoàng đế không vội, thái giám lại vội...

“Xì! Từ khi nào em biến thành người của anh ta vậy hả, thay anh ta hối thúc chị nữa chứ.” Trầm Tĩnh Ngọc không phải người đầu tiên cũng không phải người cuối cùng.

Số lần anh cầu hôn đã phá kỉ luật một trăm lần, mọi người đến xem cũng không chịu nổi nữa mà viết một lá thư, cầu cô đồng ý lời cầu hôn của anh, đừng tàn phá trái tim non yếu đó nữa.

Ba năm, cá cược vẫn tiếp diễn, không ai bỏ đi nhưng người gia nhập lại không ít. Bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, rất sợ bỏ lỡ một ngày là không nhìn thấy được kết quả.

“Chị không biết là em đã sớm vì nước quên thân rồi sao? Nếu không phải anh ấy quá cố chấp, chỉ yêu một mình chị, thì em đã cướp anh ấy đi rồi.” Trầm Tĩnh Ngọc nói nửa đùa nửa thật.

Mạt Đề Á là người đàn ông hiếm có trên trái đất này, trẻ tuổi, đẹp trai, nhiều tiền lại dịu dàng, biết cách chăm sóc phụ nữ, ai mà lại không muốn.

Đáng tiếc anh là hoa đã có chủ, không ai có thể chạm vào.

Nhìn một vòng lại không có ai bằng anh, nào là anh Chu, anh Lý, đều không được 1% của anh.

Cho nên cô đã hết hy vọng, không muốn theo đuổi tình yêu, chỉ cần bạn cô có thể hạnh phúc, cô đã mãn nguyện.

“Thì ra em là gián điệp ẩn nấp bao lâu này.” Cao Bảo Nhi ra vẻ đau lòng, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.

“Đúng vậy, bị chị phát hiện rồi, chị mau gả đi đi! Hoàn thành mong ước của ba đứa nhỏ.”

“Để chị suy nghĩ thử xem.” Cao Bảo Nhi giả bộ tự hỏi.

Kỳ thật quan điểm của cô không còn giống hai năm trước. Tấm lòng của anh cô đều nhìn thấy, anh đối với cô vô cùng cưng chiều, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Phụ nữ sợ nhất là nhan sắc thay đổi, dáng người biến dạng, không còn xinh đẹp.

Ba tháng cuối lúc mang thai, người cô trương phồng lên như cái bánh xốp, đến cả ngón chân của mình mà cô cũng không thể nhìn thấy, mập mạp đến nỗi cô không dám soi gương, cả ngày buồn bực sinh sự.

Nhưng anh vẫn bao dung, không hề lơ là, còn dùng các động tác võ thuật đẹp mắt chọc cô cười. Anh ôm lấy thân hình tròn vo của cô, nói cô không nặng, nói cô là phụ nữ có thai xinh đẹp nhất trên thế giới.

Khi đứa nhỏ ra đời, cô lại mắc bệnh hậu sản, con gái vừa khóc cô liền khóc theo, ăn uống quá độ dẫn đến thân hình càng mập hơn.

Anh vẫn tươi cười như cũ, một bên luống cuống tay chân pha sữa cho con gái, một bên dỗ cô, một mình anh lo toan cả hai đầu.

Cô không quên được lúc anh ôm cô nói: “Anh yêu em vì em là Bảo Nhi của anh, dù em mập hay ốm, anh đều vĩnh viễn yêu em.”

Anh nói xong, ôm ngang thắt lưng nhấc bỗng cô lên, cô liền nín khóc.

Lúc đó, cô thật sự tin tưởng người đàn ông này sẽ yêu cô cả đời, sẽ không bị người khác dụ dỗ mà thay đổi.

Cô yêu anh, giống như anh yêu cô, tình sâu như biển rộng.

“Mẹ, Dì Tịch Na, hai người xem chú Mạt kìa. Chú ấy bắt nạt con nít, thật là không có đạo đức…”

Đột nhiên, mắt Cao Bảo Nhi lóe ra tia sáng, cô mỉm cười nhìn Tiểu Hiên đứng trước mặt. Cô đã biết mình nên làm gì tiếp theo.

“Người ta chỉ muốn chơi với Ái Ái thế mà chú Mạt lại mang em ấy đi, hai người nói có phải là quá quắt không?” Cậu bé tức giận quơ tay quơ chân, không cam lòng nói.

“Tiểu hiên, con nên thông cảm cho chú ấy, tâm lý của chú ấy không được bình thường.” Thật xin lỗi, Đề Á, ai bảo anh xui xẻo yêu em chứ.

Trầm Thiếu Hiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Tâm lý không được bình thường?”

“Bởi vì anh ta không cưới được dì của con nên sinh lòng ghen tị với tất cả đàn ông, anh ta muốn người khác cũng phải đáng thương như anh ta.” Lão Vương ai oán nói.

Trầm Thiếu Hiên nghe vậy thì cơn giận cũng tiêu tan một nửa: “Tại sao dì lại không lấy chú? Có như vậy thì chú mới không ngăn cản con với Ái Ái.”

Tâm tư của con nít rất đơn thuần không giống như người nào đó âm hiểm, xảo trá.

“Dì không muốn kết hôn.” Đó là trước kia.

“Tại sao?” Cậu bé đuổi theo hỏi.

“Nó có mang lại lợi ích gì sao? Lập gia đình rất mệt! Phải làm công việc nhà, nấu ba bữa cơm, chăm sóc ba mẹ chồng, lỡ như không được yêu thương thì còn bị đánh bị mắng.” Cao Bảo Nhi nói.

“Làm gì có. Người làm việc nhà không phải là người đàn ông đáng thương kia sao.” Người phụ nữ này thật tốt số. Trầm Tĩnh Ngọc lành lạnh nói, phá vỡ lời nói dối của Cao Bảo Nhi.

“Dì Tịch Na, chú Mạt tuy là một người rất đáng ghét nhưng chú ấy đối xử với dì rất tốt, Dì mau gả cho chú ấy đi! Sau này con sẽ không phải nuôi dì.” Trầm Thiếu Hiên uy hiếp Cao Bảo Nhi.

“Cái gì, con không nuôi dì, thật là không có lương tâm mà.” Cao Bảo Nhi giả bộ đau lòng nhưng khóe miệng lại nhếch lên cười.

Trầm Thiếu Hiên cảm thấy áy náy, cậu bé nghĩ là Cao Bảo Nhi sẽ khóc nhưng mà… “Chú Mạt sẽ nuôi dì, chú ấy nói tài sản của chú ấy đều là của dì, chỉ cần dì gả cho chú ấy.”

Thật là… Người đàn ông ngốc ngếch, muốn dùng tiền để tấn công cô: “Anh ta có bao nhiêu tài sản dì đều đều biết, cho dù không lấy anh ta, tiền của anh ta cũng là của dì, dì mở miệng anh ta dám không đưa sao?”

Cũng đúng, chú Mạt rất ngốc, dì Tịch Na nói gì chú ấy cũng gật đầu, không bao giờ nói không.

“Chỉ có điều…” Cô cố ý kéo dài câu nói.

“Có điều gì?”

Cao Bảo Nhi cố ý hạ giọng, bộ dạng giống như sợ nghe thấy: “Con không được nói cho người khác biết đó! Dì sợ nhất là người lớn đứng ra nói chuyện, bọn họ chỉ cần nói một câu, dì sẽ không dám cãi lại.”

“Không được nói cho người khác?” Đôi mắt của Trầm Thiếu Hiên sáng lên, cậu bé cười vui vẻ.

Bí mật càng không thể nói thì càng dễ dàng bị lộ ra ngoài. Trầm Thiếu Hiên như nhặt được bảo bối, cậu bé chạy nhanh như chớp đi tìm người nào đó để lập công.

Người đàn ông đáng thương nào đó sau khi nghe được rất kinh ngạc, trừng mắt lên không thể tin được.

Anh ngây người, bối rối, vui, buồn, còn có chút oán hận. Đáp án đơn giản như vậy mà bây giờ anh mới biết.

Hai người lớn của Mạc gia đã di dân sang Canada nhiều năm, cũng đã về hưu được mấy năm.

Mạt Đề Á và Cao Bảo Nhi sống chung với nhau ba năm, còn sinh được một đứa nhỏ, trong bụng cô lại mang một đứa khác. Nhưng anh lại chưa từng nghĩ sẽ nói việc này cho ba mẹ anh biết, cả ngày chỉ suy nghĩ đến việc cầu hôn cô.

Kết quả ba mẹ anh vẫn không biết là mình đã được làm ông nội bà nội.

Không nói hai lời, Mạt Đề Á liền gọi một cuộc điện thoại quốc tế, nói cho ba mẹ anh biết, mà cuộc nói chuyện này kéo dài tới hai tiếng.

Ngày hôm sau, ba mẹ Mạt Đề Á mang theo bộ dạng mệt mỏi xuất hiện ở tiệm cà phê.

“Đứa trẻ đáng thương, số con thật là khổ, không có ba mẹ lại gặp phải kẻ bạc tình, làm người ta nhìn thấy mà đau lòng.” Người đáng thương lại đổi thành Cao Bảo Nhi.

“Mẹ, con không phải kẻ bạc tình.” Sao bà lại nói quá lên như vậy. Người đàn ông tuấn tú nào đó ngồi một bên kêu oan, cực lực muốn rửa sạch tội danh này.

“Con câm miệng, ở đây không có chỗ cho con nói chuyện, làm sai còn không biết xấu hổ.” Mẹ Mạt khẽ quát.

Dạ, anh câm miệng. Mạt Đề Á lùi về bên cạnh ba mình, bắt chước ông giả bộ câm điếc.

Quy tắc của Mạt gia, vợ là nhất. Ba Mạt cũng sủng vợ đến tận trời, tất cả mọi chuyện đều do bà quyết định, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do bà quản lý, ông chỉ việc làm chồng là được rồi.

“Sao con chịu uất ức mà lại không nói? Mẹ và ba con sẽ quay về liền, đánh chết cái tên mặt người dạ thú kia.” Mẹ Mạt lau nước mắt, trông rất thương tâm.

Mặt người dạ thú?

Mạt Đề Á nhìn ba mình, ba Mạt thâm ý trả lời bằng ánh mắt: không đáng được thương hại.

Đương nhiên là ông thiên vị con dâu, còn con trai cứ xem như rác, không có cũng không sao.

“Mẹ Xuân không cần phải đau lòng, con không có bị uất ức. Thật ra Đề Á chăm sóc con rất tốt.”

Mẹ Xuân giống như người mẹ thứ hai của cô, rất yêu thương cô, là một trong những người mà cô thích nhất.

“Hừ! Không phải chiếu cố, làm người ta lớn bụng còn không chịu cưới người ta, cả súc vật cũng không bằng.” Bà ôm đứa cháu gái nhỏ trong lòng yêu thích không thôi, bà rất thích đứa cháu này, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu.

Không có nghe thấy, không có nghe thấy, anh không phải súc vật cho nên không cần phải nghe.

“Mẹ Xuân đừng tức giận, là con không muốn gả…” Cô cảm thấy người đàn ông của mình thực đáng thương, rõ ràng không phải là lỗi của anh nhưng anh lại bị mắng, cô cảm thấy có chút áy náy.

“Mẹ biết, mẹ biết, là thằng nhóc đó ép con phải không? Trước đây nó cũng là một đứa trẻ không nghe lời, lớn lên lại gây ra lỗi lầm với con, ba mẹ thật xin lỗi con vì đã không giáo dục nó thành người tốt.”

Cái gì là mẹ con, không phải kiếp trước là kẻ thù, kiếp này đến đòi nợ sao, bây giờ cô đã được chứng kiến tận mắt.

Cao Bảo Nhi cười gượng, vẻ mắt cứng ngắc: “Không có nghiêm trọng như vậy! Chỉ là bọn con không muốn kết hôn thôi.”

Không cần phải cứng rắn muốn đánh chết con mình như thế.

“Cái gì gọi là không muốn kết hôn thôi, nó đã phạm vào quy tắc tối kỵ của Mạt gia, y theo gia pháp là phải đánh gãy hai chân.”

Ha ha! Gừng càng già càng cay, Tiểu Bảo Nhi muốn đấu với bà còn sớm lắm

“Cái gì” Bà là đang nói giỡn… phải không!

Cao Bảo Nhi nhìn qua phía ba Mạt đang ngồi bên cạnh, ông liền không ngần ngại mà gật đầu, chứng thật có cái gia pháp đó, cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ…

Có cần đùa dai như vậy không?

“Yên tâm, mẹ sẽ làm chủ cho con, nếu nó dám không cưới con, ngày mai mẹ sẽ đánh gãy chân nó.” Để xem mấy đứa còn muốn kéo dài đến bao giờ.

Mẹ Mạt vừa nói xong thì ba Mạt cũng phối hợp theo, làm ra động tác như muốn đánh người. Cao Bảo Nhi vội vàng nói: “Là con không muốn kết hôn, không có liên quan gì đến anh ấy.”

“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ sẽ không để con nhìn thấy máu, mẹ sẽ xử lý nó ở bên ngoài, con không cần nhìn cảnh máu me này.” Mẹ Mạt an ủi, ôm lấy Cao Bảo Nhi bộ dạng giống như gà mẹ che chở cho gà con.”

“Nhưng... Nhưng mà con và anh ấy đã sống chung với nhau…” Không thể để hình ảnh bạo lực gia đình diễn ra trong nhà được.

“Cái gì, đã sống chung mà còn chưa kết hôn sao?” Mẹ Mạt khiếp sợ hét lớn.

“Con... Chúng con…” Cao Bảo Nhi chỉ còn biết cười trừ, cô không biết phải làm sao bây giờ.

Sớm biết như vậy sẽ không lợi dụng Tiểu Hiên truyền lời, đợi thêm mấy năm nữa chắc ba mẹ anh ấy sẽ không tức giận như bây giờ.

“Con không cần nói, mẹ đều biết hết, khẳng định là do biểu hiện của Đề Á quá kém nên con mới không chịu gả cho nó.” Mẹ Mạt thở dài, thất vọng nói.

“Không phải... ”

“Mẹ, con của mẹ không có kém như vậy, mẹ nhìn Ái Á này, người gặp người yêu không phải là do công sức của con sao.” Anh thực sự rất cố gắng mà, chứ không thì viên thịt tròn này ở đâu ra.

Mẹ Mạt tức giận liếc anh: “Đúng là vô dụng, con cái cũng có rồi mà không cưới được mẹ nó, nói ra thật mất mặt, sau này đừng nói với người ta con là do mẹ sinh ra.”

“Cô ấy không chịu lấy chồng con còn cách gì chứ.” Anh rất cố gắng mà, chỉ là...

“Đó là vì con không đủ tích cực, không muốn chịu trách nhiệm với người ta.” Mẹ Mạt mắng xong lại dịu dàng quay sang nói với Cao Bảo Nhi: “Bảo Nhi, có mẹ đứng ra làm chủ cho con, đừng kéo dài thời gian nữa mà hãy chon một ngày làm đám cưới đi.”

“Mẹ Xuân, con... ” Có phải nhanh quá không, ít nhất cũng phải đợi hai, ba năm nữa.

Không đợi cô nói hết, mẹ Mạt đã nhìn chằm chằm bụng cô nghi ngờ nói: “Con có phải là hơi mập không, làm sao mặc lễ phục đây?”

Vừa nghe thấy chữ “mập” Mạt Đề Á đã nhanh chóng bay đến đằng sau Cao Bảo Nhi, vòng tay ôm lấy thắt lưng cô: “Cô ấy không mập, hơn nữa còn rất gầy.”

“Cái này mà gọi là không mập, con muốn nuôi con bé thành heo sao?” Trợn mắt nói dối như thế, nó muốn lừa ai chứ.

Cao Bảo Nhi nghe vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng. Câu nói này cô đã nói không biết bao nhiêu lần nhưng người đàn ông phía sau không chỉ không nghe, mà còn nói là mập mạp mới tốt.

May mắn là cô và con gái không dễ mập, nếu không anh sẽ thành công nuôi một đôi mẹ con heo.

“Mẹ, cô ấy chỉ là đang mang thai, không có mập.” Nếu làm cô buồn bã thì đời này anh cũng đừng mong kết hôn.

“Cái gì, lại có?” Mẹ Mạt tính toán trong lòng, sau đó mở miệng nói: “Không cần xem ngày nữa, ngày ba tháng sau là sinh nhật mẹ, hai con kết hôn luôn đi.”

“Hả!”

“Cái gì”

“A!”

Nhanh vậy sao? Ngày ba tháng sau còn chưa đến mười ngày, có kịp không?