Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 24: Duyên phận thật kỳ diệu

Bạch Mạn Điệp tựa người ở đầu giường, mất ngủ nghiêm trọng. Nàng không rõ mình đến tột cùng là bị cái gì, cư nhiên lại nhớ nhung cái tên Sáo Ngọc Công Tử lai lịch bất minh kia. Cho dù nàng đã là nữ nhân của hắn, cũng không cần phải nhớ nhung da diết như vậy chứ? Tên nam nhân kia vừa bá đạo lại tự cao tự đại, người yêu lý tưởng của Bạch Mạn Điệp nàng không phải là dạng này a. Ba ngày sau đã đến ngày ước định của bọn họ rồi, mà nàng bây giờ lại chạy đi Phương phủ. Hắn không tìm được nàng thì sẽ thế nào đây? Lo lắng sao? Có thể là lo lắng một chút, nhưng sẽ không lo quá mức. Nàng là ai? Chỉ là một kẻ ngoài ý muốn xuất hiện trong cuộc sống của người ta. Hắn đã sớm có ý trung nhân, Bạch Mạn Điệp với hắn mà nói, chỉ là một nữ nhân hắn phải chịu trách nhiệm. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cười khổ.

“Tiểu thư.” Lưu Ly vươn bàn tay ra, ở trước mặt nàng lay động.

“Hả?” Bạch Mạn Điệp đột nhiên lấy lại tinh thần.

Lưu Ly bĩu môi, “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” Kỳ quái, tiểu thư từ lúc nào lại có sở thích đờ người ra thế này.

Bạch Mạn Điệp nâng tay chống cằm, nhẹ hỏi, “Lưu Ly, ngươi thấy Sáo Ngọc Công Tử thế nào?”

Lưu Ly biểu tình không thấy sợ chuyện quái dị này, ngồi xuống, “Tiểu thư, nô tỳ biết ngài thích Sáo Ngọc Công Tử, nhưng ngài đã thành thân rồi. Ban đầu nô tỳ đã khuyên ngài đừng gả, thế nhưng ngày cứ nhất mực không chịu, bây giờ hối hận rồi phải không?” Tuy rằng Lưu Ly là nha hoàn của nàng, nhưng trên thực tế chính là hảo tỷ muội, có gì nên nói thì phải nói.

“Hả?” Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, kinh hỏi ngạc, “Ta… ta thích hắn?” Có lộn hay không, tự nhiên đi thích cái tên tự cao tự đại đó.

Lưu Ly gật đầu, “Đương nhiên rồi, tiểu thư luôn cho rằng trên đời này chỉ có hắn mới xứng đôi với ngài, dám yêu ngài, cũng chỉ có hắn.” Tiểu thư thân phận đặc thù, dám lấy tiểu thư, chính xác là chỉ có Sáo Ngọc Công Tử.

Bạch Mạn Điệp bày ra bộ dạng không chịu đựng được nói, “Chờ chút… ta biết hắn sao? Tại sao ta lại thích hắn.” Nếu bọn họ trước đây đã từng quen biết nhau, Sáo Ngọc Công Tử không có lý do gì không nhận ra nàng, hắn cũng đâu phải bị mù đâu.

Tiểu thư quả thật đã mất trí nhớ rồi, đáng thương a!

“Hai năm trước, ngài đi ngang qua Quảng Dương phủ, nhìn thấy hai mẹ con đó rất đáng thương, người mẹ đi xin đồ ăn tới cho nữ nhi, suýt nữa chết đói. Tiểu thư vô cùng lương thiện, chạy vào hoàng cung tìm tên hôn quân đó gây phiền phức. Tối hôm ngài chạy tới hoàng cung, Sáo Ngọc Công Tử cũng nhập cung trộm bảo vật. Nghe nói hai người đã gặp nhau ở chỗ nào đó, cùng nhau đẩy lùi quân địch. Trong lúc đấu nhau với cấm vệ quân, ngài bị thương. Hắn để ngài đi trước, còn mình thì ngăn cản phía sau. Cũng bởi vì chuyện này cho nên ngài mới thích hắn.” Đối với chiến tích ra tay trượng nghĩa của Sáo Ngọc Công Tử, tiểu thư nhà nàng không biết kể đi kể lại bao nhiêu lần. Ngoại trừ lão phu nhân ra, tiểu thư nhà nàng chỉ bội phục một người, chính là Sáo Ngọc Công Tử. Từ sau lần vô tình gặp nhau đó, mỗi lần nghe tới chiến tích anh hùng của hắn, tiểu thư đều bày ra bộ dáng si mê. Nếu không phải vì giữ đạo hiếu với lão gia, tiểu thư sớm đã chạy khắp giang hồ tìm hắn.

Bạch Mạn Điệp suy tư một chút, gật đầu, “Ta cuối cùng cũng hiểu, Sáo Ngọc Công Tử đã cứu ta một mạng.” Sáo Ngọc Công Tử cứu nàng, nàng lại cứu Sáo Ngọc Công Tử, coi như huề nhau. Thì ra duyên phận của hai người bọn họ đã định sẵn từ hai năm trước, duyên phận con người thực sự khó lòng nói rõ.

“Đúng vậy, thế nên ngài rất kính nể hắn.” Biểu tình của Lưu Ly còn thật hơn cả trân châu.

“Còn một vấn đề nữa, tại sao hắn không biết ta diện mạo thế nào.” Nếu đã cùng vào sinh ra tử, không có lý do gì không nhận ra được.

Lưu Ly suýt nữa hôn mê, xoa xoa thái dương một chút, “Tiểu thư à, ngài muốn chọc em tức chết hay sao, hắn đương nhiên không biết khuôn mặt ngài thế nào rồi, ngài cũng không biết hắn diện mạo ra sao.”

“Tại sao?”

“Tiểu thư, trên giang hồ chưa từng có ai gặp qua khuôn mặt thật của Sáo Ngọc Công Tử, bởi vì những kẻ thấy được khuôn mặt thật của hắn đều đã chết. Cũng không phải tất cả những kẻ gặp qua hắn đều đã chết, mà là mỗi lần Sáo Ngọc Công Tử xuất hiện, đều mang theo một nửa ngân sắc mặt nạ. Những người gặp qua hắn không ít, nhưng không ai biết hắn rốt cuộc diện mạo thế nào, tiểu thư cũng là một trong số đó. Ngay cả Thiên Cơ các cũng không điều tra ra hắn thật sự trông như thế nào.”

“À, vậy tại sao hắn không biết ta trông như thế nào?” Có phải “nàng” cũng đeo mặt nạ hay không.

“Tiểu thư, mỗi khi ngài giết người hay trộm đồ đều mang theo khăn che mặt.” Còn nói cái gì nàng một lúc giết mấy trăm người mà những kẻ xung quanh cũng không thấy rõ khuôn mặt của nàng, ai không biết còn tưởng nàng vô cùng lợi hại. Thì ra là mang theo cái khăn che mặt, nàng thực sự là bị người ta xem như thần thoại rồi.

“Đã hiểu, hắn mang mặt nạ, ta mang khăn che mặt, cho dù chúng ta hai người có gặp nhau cũng không nhận ra nhau.” Thì ra là thế.

Lưu Ly dường như bắt được sơ hở, “Tiểu thư, ngài đã gặp lại hắn rồi?”

Bạch Mạn Điệp buồn bực phất phất tay, “Đừng nói nữa.” Gặp rồi, còn bị hắn cường bạo.

“Tiểu thư…”

“Ta đi một lát, ngươi cứ ngủ trước đi.” Bạch Mạn Điệp nói xong đóng cửa lại, giống như lánh nạn chạy ra ngoài, Lưu Ly này nói nhảm nhiều quá, đến bây giờ nàng cũng không muốn có ai biết được quan hệ của nàng với Sáo Ngọc Công Tử.

***

“Là ngươi?” Một âm thanh oán giận vang lên, Bạch Mạn Điệp mãnh liệt hoàn hồn, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt chán ghét ác liệt của Phương phu nhân.

Bạch Mạn Điệp lười trả lời nàng, xoay người bỏ đi. Phương phu nhân bộp một cái nắm y phục của nàng, châm chọc nói, “Ngươi cũng muốn làm thiếu phu nhân Phương gia?” Phương phu nhân từ trong lòng đã chán ghét Bạch Mạn Điệp, nếu nàng đã tự mình tới cửa, không nhục nhã cho đủ thì làm sao được chứ. Vốn dĩ Phương phu nhân đang định tìm Thanh Sương tâm sự, không ngờ tự dưng lại có một con hồ ly tinh xông tới, tất cả đều do nàng tự tìm đến thôi.

Bạch Mạn Điệp không nói lời nào.

“Ngươi xứng sao.” Phương phu nhân nhìn nàng khinh bỉ.

“Cô cô.” Một am thanh lạnh như băng nhẹ nhàng vang đến tai Bạch Mạn Điệp, bây giờ, nàng mới chú ý tới bên cạnh Phương phu nhân còn có một vị bạch y nữ tử. Nàng kia rất đẹp, đẹp đến mông lung, tựa hồ không nhuốm tới khói lửa nhân gian. Khuôn mặt mỹ lệ không có chút biểu tình, không biết nên nói nàng đạm mạc hay là lãnh huyết. Vị mỹ nữ này, đương nhiên là võ lâm đệ nhất mỹ nữ Đỗ Thanh Sương rồi.

“Thanh Sương, ả chính là hồ ly tinh ta nói với con đó. Con xem ả đi, không có chỗ nào so được với con hết, vậy mà hồn phách của Chấn Hiên lại bị ả câu đi.” Trong mỗi câu mỗi chữ Phương phu nhân thốt ra, đều thể hiện chán ghét đối với Bạch Mạn Điệp.

“Bạch cô nương, ngưỡng mộ đã lâu.” Đỗ Thanh Sương vẫn như trước, lạnh như băng, cằm khẽ nâng lên, trong đôi mắt toát ra vài phần khinh miệt. Đỗ Thanh Sương nàng được xưng là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, võ công nổi tiếng, lại là tiểu thư của Huyền Vũ sơn trang, có chỗ nào so ra kém nữ nhân tướng mạo tầm thường đang đứng trước mặt này chứ? Tại sao Phương Chấn Hiên lại hờ hững với nàng, còn đối với nữ nhân này lại xem như tâm can bảo bối. Nàng ở lại Phương gia nhiều năm như vậy, vẫn luôn cho rằng mình có thể trở thành Phương thiếu phu nhân, không ngờ tới Phương Chấn Hiên lại dẫn theo một vị hôn thê trở về, nàng thật sự rất không cam tâm. Trước lúc chưa gặp Bạch Mạn Điệp, nàng vẫn cho rằng Bạch Mạn Điệp là một nữ nhân yêu mị, không ngờ cũng chỉ bình thường thôi. Tư sắc bình thường, xuất thân không hề tốt đẹp, lại không có võ công, so với nàng, quả nhiên là một trời một vực.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt một cái, “Bạch Ngâm ngưỡng mộ Đỗ cô nương đã lâu, nghe nói Đỗ cô nương xinh đẹp thiên hạ vô song, tâm địa thiện lương, đối với người ngoài vẫn luôn hòa nhã, thực sự trăm nghe không bằng một thấy.” Bạch Mạn Điệp trong lời nói mang theo hai nghĩa, nàng rõ ràng biết Đỗ Thanh Sương khinh thường nàng. Nếu người bất nhân, đừng trác nàng bất nghĩa.

“Nghe nói Bạch cô nương không biết võ công, lẽ nào Bạch cô nương cũng tham gia luận võ?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Đỗ Thanh Sương rốt cuộc cũng hiện ra vài phần tiếu ý, mà dáng tươi cười của nàng lại khiến Bạch Mạn Điệp cảm thấy sởn gai óc.

“Ta không có ý muốn làm Phương phu nhân.” Nàng đã sớm thành thân rồi.

“Ta thấy ngươi không dám, Bạch Ngâm, ngươi không biết võ công thì đừng có trổ tài, đao kiếm vô nhãn.” Phương phu nhân nâng cằm rõ cao.

Đỗ Thanh Sương cũng tiếp lời, “Cô cô nói cũng có lú, Bạch cô nương là tiểu thư khuê các, không thích hợp động võ.” Đỗ Thanh Sương sớm biết Bạch Ngâm là cô nhi, cố tình nhân mạnh bốn chữ “tiểu thư khuê các”.

Bạch Mạn Điệp thản nhiên cười cười, “Đỗ cô nương nếu muốn làm Phương phu nhân thì cứ việc tranh giành, đả kích một tiểu nữ tử như ta thì có tác dụng gì chứ? Bạch Ngâm không có ý muốn làm Phương phu nhân, tin hay không tùy cô.”

Phương phu nhân cười nhạt, lạnh lùng nhìn Bạch Mạn Điệp, “Đem thau nước ra soi lại bản thân mình đi, quạ đen chính là qụa đen, đừng vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng.”

“Cô cô, đừng nói vậy, nếu Bạch cô nương cũng tham gia luận võ, con nhất định phụng bồi.” Đỗ Thanh Sương mặt lạnh như băng nói. Bạch Ngâm một chút võ công cũng không có, làm sao so được với nàng.

“Không có hứng thú.” Bạch Mạn Điệp miễn cưỡng ném ra mấy chữ. Đường đường Vô Ảnh La Sát mà lại cùng một nữ nhân tranh giành trượng phu, nói ra quả thực rất mất mặt.

“Ngươi…” Đỗ Thanh Sương rốt cuộc không thể bảo trì hình tượng tốt đẹp của mình được nữa, hèn mọn nói, “Bạch cô nương, cô không xứng với Chấn Hiên, cần gì tự rước lấy nhục.”

Bạch Mạn Điệp bật cười, trào phúng nói, “Đỗ Thanh Sương cô nương thật sự khéo lo quá rồi.” Thì ra đây chính là bộ mặt thật của tiểu thư danh môn chánh phái.

Phương phu nhân mắt thấy chất nữ bị người ta cười nhạo, giận tái mặt nói, “Bạch Ngâm, nếu ngươi thức thời thì đừng bám theo Chấn Hiên, ta có thể cho ngươi chút bạc, còn nếu cứ mưu tính trở thành Phương thiếu phu nhân, đừng trách ta không khách khí.” Nàng bất quá chỉ là một cô nhi, lấy thế lực của Huyền Vũ sơn trang, muốn nàng biến mất, dễ như trở bàn tay.

“Thứ lỗi Bạch Ngâm vô ý xông vào chỗ của hai vị Phương phu nhân, Bạch Ngâm xin cáo từ.” Nàng đúng là xui xẻo, đi tản bộ mà cũng lạc vào viện tử của Đỗ Thanh Sương, gặp phải hai nữ nhân không biết cái gì là liêm sỉ.