Tao Nhã Chính Là Sai

Chương 17: Đi theo không sai đâu! Hí hí

“A, quả nhiên loại quần áo này vẫn thư thái nhất!” Fuyuki nhìn bộ đồng phục của Kagome, hưng phấn.

“Nếu cô thích tôi có thể cho cô.” Kagome cười nói.

“A? Thật sao?” Hai mắt của Fuyuki sáng rực nhìn Kagome, “Như thế, có qua có lại, bộ kimono này cho cô.”

“…” Kagome nhìn bộ kimono màu đỏ trong tay, khóe miệng nhịn không được giật giật vài cái. Nhìn cái kimono này chắc là bộ quần áo quý báu đi, thế mà cô gái này có thể không chút do dự mà đổi một bộ đồng phục bình thường của người hiện đại. Ây, cô gái này không phải là nàng công chúa trốn nhà chứ?

“Này, sao cô còn không đi?” Inu Yasha ở ngoài cửa, khó chịu đuổi Fuyuki.

“Inu Yasha, không cần đi vào đây! Fuyuki-san còn đang thay quần áo!” Kaogme bất đắc dĩ nhìn Inu Yasha.

“Cô ta không phải tốt sao? Vậy bảo cô ta đi nhanh đi!”

“Aizz, thật là…”

“Tại sao ta phải đi khỏi đây? Ta muốn ở cùng Kagome!” Fuyuki nói.

“Hửm? Cô muốn đánh nhau à?”

“Inu Yasha, ngồi xuống!”

“Phanh –”

“Hô –” Cuối cùng cũng im lặng, Inu Yasha thật là, đây không biết là lần cãi nhau thứ bao nhiêu với Fuyuki, rõ ràng mới quen nhau được nửa ngày, Kagome xoa trán, hôm nay cô nói “ngồi xuống” rất nhiều lần, mệt quá đi!

“Tiểu thư Kagome, tiểu thư Fuyuki, cơm chiều đã làm xong, chủ nhà bảo cùng ra ăn cơm.” Miroku đi tới, nhưng không dám vào trong phòng, giống như với câu nói “Vợ của ngươi không thể sinh con hay sao” có chút sợ hãi.

Ăn xong cơm chiều, Inu Yasha không thèm nói một câu, ôm đao ngồi trước cửa, tức giận.

“Ách, này, Inu Yasha, cậu còn tức giận à?” Kagome cười dịu dàng nói. Hôm nay cô quả thật bắt hắn ngồi xuống không ít, không tức giận mới lạ.

“Hừ!”

“Đừng tức giận, cũng không phải cái gì to tát…”

“Không phải việc lớn? Ta không biết nói gì cả, vì sao cô lại ột cô gái không rõ lai lịch đi theo chúng ta? Hơn nữa cô cũng biết chúng ta phải thu thập ngọc tứ hồn, nói không chừng cô ta cũng vì điều đó mà đến đây, rồi tới lúc đó làm cái gì đây?” Hơn nữa, cô gái kia thật sự rất khả nghi, cô ta nhất định phải có mục đích gì đó mới tiếp cận bọn họ.

“Nhưng mà cô ấy chỉ là cô gái loài người mà thôi, hơn nữa, chúng ta ở cạnh một pháp sư như Miroku, không thể có gì xảy ra!”

“Cái này cũng không thể nói, cô gái kia… Hửm?” Inu Yasha nói một nửa thì dừng lại, thần sắc trở nên nghiêm trọng.

“Chuyện gì vậy?”

“Cái mùi này… Tên kia tới đây!” Nói rồi, Inu Yasha cầm đao chạy nhanh ra ngoài.

“Inu Yasha… Thật là, pháp sư Miroku, Shippo!” Kagome hô to.

“Có một cỗ yêu khí mạnh mẽ xuất hiện ở phía này!” Miroku cũng cầm pháp trượng chạy ra ngoài. Kagome mang theo Shippo đuổi theo phía sau.

“Fuyuki đâu rồi?” Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, Kagome mở miệng hỏi.

“Cô ấy đang tắm rửa trong phòng tắm, nhưng mà một mình cô ấy ở đó không sao chứ?” Shippo đáp

Ba người Kagome đuổi theo Inu Yasha, còn chưa kịp chào hỏi thì đã thấy sự va chạm mãnh liệt từ ngọn núi. Trên vai con quỷ xuất hiện một bóng dáng màu trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Đó là…” Kagome kinh ngạc mở to mắt.

“Hừ, Sesshoumaru, quả nhiên là ngươi!” Inu Yasha rút thiết toái nha chỉ vào người Sesshoumaru, “Lần này ngươi muốn chết dưới thiết toái nha hả?”

Sesshoumaru không thèm trả lời Inu Yasha, nhảy xuống dưới, đứng đối diện Inu Yasha.

“Hắn là ai vậy?” Miroku hỏi Kagome.

“Là anh trai của Inu Yasha, nhưng mà khác với Inu Yasha, hắn là yêu quái! Lần trước còn tranh đoạt thiết toái nha với Inu Yasha, kết quả bị Inu Yasha dùng thiết toái nha chặt cánh tay trái, xem ra lần này cũng muốn tới cướp thiết toái nha.”

Trong lúc Miroku và Kagome nói chuyện, Sesshoumaru đã cướp được thiết toái nha của Inu Yasha, hơn nữa còn có thể phát huy lực lượng thật sự của nó.

“Sao có thể? Rõ ràng yêu quái không thể cầm được thiết toái nha…” Kagome kinh ngạc nhìn Sesshoumaru không chỉ cầm thiết toái nha mà còn có thể dùng được “Phong Chi Thương”. Sao lại thế? Thiết toái nha là đao bảo vệ người, đối với người có tâm hại người như Sesshoumaru sao có thể sử dụng được sức mạnh của thiết toái nha?

“Chà chà, xem ra ta nên xuất hiện rồi!” Miroku đem Kagome kéo lui phía sau, tiến tới vài bước, cởi bỏ phong ấn trên tay phái.

“Phong huyệt!”

“Tốt quá, là phong huyệt của Miroku!” Shippo hưng phấn nói.

“A, đây là cái gì? Cũng bị hút vào sao?” Jaken bị hút vào thì kêu.

Cái tên pháp sư kia… Sesshoumaru cắm thiết toái nha trên mặt đất, một bên phòng bị sức hút của phong huyệt, nheo mắt lại. Cái tên “Naraku” bảo pháp sư khó giải quyết ở cạnh Inu Yasha là hắn hử?

Sesshoumaru tung sào huyệt, thả độc trùng ra, tên pháp sư kia bởi vì hút độc trùng mà ngã xuống, thuật tay đóng lại phong huyệt.

“Hô – nguy hiểm thật!” Jaken thở phào, “So với phong huyệt của tên pháp sư kia, Sesshoumaru sama vẫn là người đáng sợ nhất!” Hơn nữa mấy ngày nay Sesshoumaru sama lại vô cùng khó chịu, luôn phát ra khí lạnh. Tất cả đều do cô gái tên là “Fuyuki” kia hết, tự dưng không nói một tiếng mà biến mất, nếu mà gặp lại, Jaken hắn sẽ cho cô ta đẹp mắt. Ây, nhưng bây giờ vẫn nên trốn đi, nếu không sợ là chết trước khi dạy dỗ cô ta.

“Inu Yasha, tôi biết tại sao Sesshoumaru có thể dùng thiết toái nha, trên tay trái của hắn có một mảnh ngọc tứ hồn, cánh tay kia cũng là cánh tay của loài người.” Kagome đỡ Miroku đang trúng độc, nói với Inu Yasha.

“Cái gì?” Cái tên Sesshoumaru kia cũng dùng tới ngọc tứ hồn? Lại có thể sử dụng được Thiết Toái Nha đến mức đó? Inu Yasha khó chịu cắn răng.

Đột nhiên, một mũi tên xuất hiện trên bầu trời, thẳng hướng mà tới Sesshoumaru. Bị thiết toái nha ngăn trở, yêu lực của thiết toái nha biến mất, trở thành thanh đao bình thường của võ sĩ.

Tên thanh lọc ư? Cô ta có sức mạnh như vậy sao? Mắt vàng thay đổi một chút, lạnh lùng nhìn Kagome.

“Ngu ngốc, Kagome, đừng ra tay với Sesshoumaru!” Inu Yasha lo lắng quát Kagome.

“Mũi tên thứ hai, tôi sẽ bắn vào mảnh nhỏ của ngọc tứ hồn!” Kagome không nghe lời của Inu Yasha, tuy rằng tay có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định cầm cung tên, kéo cung, đem mũi tên nhắm lên tay của Sesshoumaru.

“A, xem ra cô ta cũng không thèm để ý đến ý tốt của ngươi, Inu Yasha!” Mái tóc màu trắng của Sesshoumaru bay trong gió, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh, đồ loài người không biết tự lượng sức mình.