Dịch giả: VoMenhTrong lòng Dương Húc Minh vô cùng khó hiểu. Từ tình hình hiện tại, hiển nhiên Lý Tử không định tính sổ con Trành quỷ kia, thậm chí còn không cho phép Dương Húc Minh xử lý nó trong khi hắn đang chực chờ ra tay.
Đánh chó còn phải nể mặt chủ! Dương Húc Minh không tin là Lý Tử sẽ dửng dưng đứng nhìn kẻ khác đối phó Trành quỷ của cô ấy.
Ngay cả Sinh Tử Lục cũng từng nói, người có thể giết chết con Trành quỷ ấy mà không đắc tội cô ta thì cũng chỉ có mỗi Dương Húc Minh. Trong khi đó, ý đồ của đội ngũ đón dâu ma quái này chính là nhằm vào con Trành quỷ của Lý Tử.
Trong tình hình hiện tại, Lý Tử đã quyết định như vừa rồi chỉ có một nguyên nhân – nếu Dương Húc Minh giết chết đầu Trành quỷ này sẽ làm ả nữ quỷ bên trong kiệu hoa màu đỏ phẫn nộ.
Bên cạnh đó, đến giờ phút này Lý Tử và ả nữ quỷ kia cũng không có chính thức xảy ra xung đột.
Hiển nhiên, Lý Tử không hề sợ ả Lệ quỷ kia, ít nhất là lần trước khi nó định kéo Dương Húc Minh đi thì Lý Tử đã nhúng tay ngăn chặn. Khả năng duy nhất có thể giải thích cho chuyện vừa rồi là Lý Tử không muốn vì một con Trành quỷ nhỏ nhoi mà tranh chấp chính diện với đối phương.
Bọn Trành quỷ này chỉ tựa như đồ chơi để cô ấy hành hạ trong tay. Nếu con quỷ yếu gà sẽ chuốt lấy đau đớn gấp ngàn lần khi trong tay ả cô dâu ma quái kia, thì Lý Tử sẵn sàng buông bỏ để ả Lệ quỷ đến từ Vương Quan Doanh kia tiếp dẫn nó.
Chung quy chỉ là đổi một hình thức tra tấn, gánh chịu nỗi thống khổ đáng sợ hơn mà thôi.
Thế nhưng mà, dù Lý Tử không đếm xỉa đến nhưng Dương Húc Minh hắn ta lại để bụng nha! Hắn đã chuẩn bị rất là lâu, bôn ba tứ phía, cơ hội giết chết con Trành quỷ cuối cùng ngay trước mặt cuối cùng đành hụt mất. Kết quả hiện tại, ả nữ quỷ kiệu hoa kia phải lòng con Trành quỷ ất ơ này sao?
Nếu Trành quỷ bị cướp đi, Dương Húc Minh phải làm cách nào để Lý Tử chịu trò chuyện cùng hắn?
Dương Húc Minh cảm giác vô cùng gấp gáp, nhưng cái bóng của Lý Tử gắt gao khóa chặt hắn lại, làm hắn không thể động đây.
Hắn liều mạng phóng xuất ra ngọn lửa quỷ tái nhợt để thoát khỏi sự trói buộc của cô nàng, nhưng ngọn lửa vừa xuất hiện liền bị dập tắt bởi một lực lượng vô hình nào đó.
Dương Húc Minh tựa như một con chim lạc đàn giữa tâm bão, khó mà thoát thân. Hắn lại cảm nhận được sự chêch lệch trong đẳng cấp giữa bản thân và cô người yêu này.
Lúc này, đội ngũ đón dâu đã đến bên cạnh người con Trành quỷ kia. Tấm màn mỏng của kiệu hoa nhuốm máu dần dần được vén lén.
Một cánh tay trắng bệch của tử thi vươn ra từ bên trong, nhẹ nhàng bắt lấy con Trành quỷ đang nằm rên la thảm thiết trên mặt đất. Bàn tay ấy giật nhẹ, con Trành quỷ đang rên rỉ kia bị kéo hẳn vào bên trong kiệu mà không hề có bất cứ phản kháng nào. Âm điệu kèn trống ngày đám cưới lại vang lên lần nữa.
Đội ngủ đón dâu bắt đầu chuyển hướng từ từ, chậm rãi rời đi.
Tiếng kèn rất chói tai, vui mừng nhưng ồn ã.
Cánh hoa đỏ thẫm như máu tung bay múa giữa không gian mờ mịt sương mù.
Đội ngủ đón dâu ấy biến mất dần giữa làn sương dày đặc. Trong khi đó, những người khách bộ hành với gương mặt đờ đẫn hai bên con đường đất vàng đều quay sang nhìn chằm chằm vào Dương Húc Minh, sau đó tan dần trong làn khói xám.
Cuối cùng, sương mù bao phủ hoàn toàn cả con đường đất vàng làm Dương Húc Minh chẳng còn nhìn thấy gì phía trước nữa.
Sực tỉnh lại, Dương Húc Minh nhận ra hắn đang đứng trong căn phòng quạnh quẽ của mình.
Chiếc gương được hắn sắp đặt trong góc tường giờ chỉ còn là những mãnh vỡ nằm trên nền phòng, phản chiếu lại ánh trăng lạnh lẽo.
Ngọn nến được thắp cũng tắt ngấm từ lâu, không còn tỏ ra bất cứ hơi nóng nào nữa.
Chiếc giày thêu màu đỏ thì không cánh mà bay, chẳng biết đang lang thang ở nơi nào.
Căn phòng ngủ hiện tại vô cùng trống vắng, chỉ còn mỗi một mình Dương Húc Minh, không có Trành quỷ, không có giày thêu, thậm chí không có Lý Tử.
Bóng dáng mặc áo cưới đỏ chót vốn dĩ xuất hiện sau lưng hắn hiện tại biết mất bặt tăm, chỉ còn lại Dương Húc Minh lẻ loi, trơ trọi giữa căn phòng.
Một cảm giác cô đơn đến lạ!
Lực lượng vô hình kiềm kẹp Dương Húc Minh ban nãy cũng không còn, hắn cuối cùng đã khôi phục năng lực hành động.
Thế nhưng mà, Dương Húc Minh cũng không thể nào tìm ra con Trành quỷ và đội ngũ đón dâu nữa rồi. Ả hồng sát nữ quỷ kia đến vô ảnh vô hình, ra đi cũng đầy sự tà môn, quỷ dị, hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết nào.
Dường như chưa từng có gì xảy ra trong căn phòng ngủ này cả!
Dương Húc Minh nhìn ngó xung quanh, bèn im lặng một hồi. Cuối cùng, hắn đành chán nản thở dài, buông thanh kiếm xuống.
Hắn biết rõ, hắn đã thất bại.
Con Quỷ cái vừa xuất hiện đột ngột kia đã cướp đi chiếc chìa khóa để tiến vào căn phòng sự thật trong vụ án của Lý Tử mất rồi. Trong khi đó, hắn lại phải bó tay, không tìm ra cách nào khác để giao lưu với Lý Tử.
Hắn đành câm lặng bước ra khỏi phòng ngủ, đi ra bên ngoài.
Sự đả kích ấy chưa đủ làm tinh thần Dương Húc Minh sa sút, chỉ là hắn phải đi dạo một vòng quanh nhà để tìm lại quyển nhật ký của Tiểu Tư, ngộ nhỡ bị người khác nhặt được thì lại thêm phiền toái.
Con Trành quỷ của Lý Tử này cũng ác thiệt. Tại sao nó ném Sinh Tử Lục vô góc tường mà nỡ ném quyết nhật ký của Tiểu Tư ra tận ngoài cửa sổ?
Hiện tại, hắn phải vác thân đi tìm về. Chẳng lẽ thằng ất ơ đó còn bày đặt lấy lòng Lý Tử nữa sao?
Dương Húc Minh suy nghĩ miên man, tìm kiếm cẩn thận khu vực xung quanh dưới nhà. Cũng may, giờ này là giữa đêm nên người dân xung quanh cũng đã yên lành ngon giấc, do đó cũng chẳng có ai lại nhặt đi mất quyển nhật ký ở khung giờ này.
Cuối cùng, Dương Húc Minh tìm ra, cầm lên, phủ lớp bụi đất dính bên ngoài đi, sau đó kiểm tra lại thì yên tâm hẳn. Quyển nhật ký vẫn như cũ, không có hư hao gì cả. Dương Húc Minh bèn thở phào.
Quyển nhật ký này là một trong những thủ đoạn tuyệt sát của hắn dùng để đối phó với Trành quỷ.
Mặc dù phạm vi bắt giữ rất nhỏ, nhưng một khi bị quỷ thủ của Tiểu Tư bắt lấy thì không thể nào trốn thoát được.
Hơn thế nữa, đối với hắn, Tiểu Tư lại càng giống một người bạn mà hắn không thể thiếu hơn là một món công cụ.
Sau khi kiểm tra quyển nhật ký cẩn thận, Dương Húc Minh vác Sát Phụ kiếm đi vào nhà, bước lên lầu trên.
Nhảy nhót giữa bầy quỷ ma đến nay, Dương Húc Minh đã bị nhiễm một căn bệnh nghề nghiệp.
Đó là sau khi trời tối, hắn luôn luôn vô thức mang theo thanh Sát Phụ kiếm có thể “trảm yêu trừ ma” bên người thì mới cảm thấy an toàn.
Dù làm thế, trông hắn rất là quái đản.
Cất quyển nhật ký vào, vai gánh Sát Phụ, Dương Húc Minh bước vào bên trong phòng trọ của mình.
Hắn không dừng lại mà đi một mạch đến góc phòng, nhật quyển Sinh Tử Lục lên.
Dù vừa rồi quyển sách này vừa thể hiện một diện mạo vô cùng khủng bố nhưng Dương Húc Minh cũng chẳng hề e ngại. Ít nhất, hắn chỉ cần giao lưu với trang giấy thứ ba là được.
Về phần những trang sách khác, Dương Húc Minh tạm thời không rảnh rỗi đi trêu chọc đến bọn yêu ma bí ẩn kia, cũng không có hứng thú lo chuyện bao đồng. Hắn bật đèn lên, lấy viết ngòi nước ra, ngồi xuống giường yên lặng suy nghĩ một vài giây.
Sau đó, hắn viết xuống trang sách thứ ba của Sinh Tử Lục:
“Em thất bại rồi phải không đại ca? Em còn có thể giao lưu với Lý Tử sau khi con Trành quỷ kia bị Nữ quỷ Vương Quan Doanh bắt đi hay không?”
Vài giây sau, Sinh Tử Lục hiện ra câu trả lời:
“Không thể” Đáp án lại là hai con chữ lạnh như băng giá này, cũng không đi cùng với bất cứ giải thích cụ thể nào khác.
Hắn viết tiếp: - “Vậy em phải làm sao đây, đại ca? Chẳng lẽ em phải đuổi theo rồi ra tay tiêu diệt cả ả Lệ quỷ khủng bố kia cùng con Trành quỷ đó? Vậy là em phải đến Vương Quanh Doanh một chuyến ư?”
Sinh Tử Lục nhanh chóng đưa ra một đáp án chính xác.
Nhưng mà, câu đáp án chính xác này lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Có đôi khi, sống trong mù mờ còn hạnh phúc hơn là chết trong đau đớn. Chú em đã có được năng lực tự vệ cơ bản, dù hiện tại có gặp phải Lệ quỷ, thì chú em vẫn có thể sống sót mà không cần nến Nhân duyên thắp sáng lên.
Biết từ bỏ đúng lúc mới làm chú em có thể sống sót trong hạnh phúc, an bình.”