Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 311: Sơ hở

Dịch giả: Ulinuc

Biên: VoMenh

Tình huống trước mắt cơ bản chính là một cái tử cục không cách nào giải quyết.

Chuyện khác không nói, chỉ tính mỗi con tiểu quỷ đang liên tục phá cửa ngoài kia thôi, dựa theo lời nhắc nhở của Sinh Tử Lục thì năng lực của nó là: “Một khi chú em mà mở cửa là sẽ chết ngay lập tức, không cần bàn cãi!”

Thế nhưng, nếu cứ ru rú trong phòng làm rùa đen rút đầu không chịu ra, mà con quỷ ở bên ngoài còn đang di chuyển căn nhà này, một khi nó chuyển được cả xác căn nhà đến vách núi đẩy xuống, thì tất cả mọi người trong phòng này tuyệt đối là sống không nổi. Dương Húc Minh cảm thấy hơi xoắn.

Hắn lúc đầu còn nghĩ, nếu như bọn quỷ này dám tiến đến thật, hắn sẽ dựa vào năng lực thôn phệ của Tiểu Tư liều mạng với đối phương một phen. Ngay cả mạnh như Lý Tử còn không làm gì được cặp Quỷ thủ này, có thể nói là một loại năng lực vô địch theo một nghĩa nào đó.

Nhưng bây giờ, bọn quỷ này căn bản không có cho Dương Húc Minh có cơ hội đánh cận chiến. Bọn nó canh giữ ở bên ngoài, chỉ cần chuyển được căn nhà đến bên bờ vực thôi là tất cả mọi người trong phòng này đi đời nhà ma là cái chắc.

- “Căn cứ vào kiến thức của anh để phỏng đoán tình huống này, thì nếu như mở cửa, có lẽ sẽ thỏa mãn điều kiện để con tiểu quỷ bên ngoài kia phát động năng lực tuyệt sát. Nói không chừng, trong cái chớp mắt mà chúng ta mở cửa ấy, liền bị con tiểu quỷ kia miểu sát hết cả lũ. Nhưng nếu như không mở cửa, chúng ta tiếp tục thủ ở trong phòng, đợi đến khi phòng bị chuyển đến bờ vực, rơi xuống thì tất cả mọi người trong phòng cũng chết chùm luôn.”

Dương Húc Minh phân tích rõ ràng khốn cảnh trước mắt với Ứng Tư Tuyết, muốn nhận được ý kiến hữu dụng nào đó từ cô nàng này. Nhưng Ứng Tư Tuyết chỉ ôm Lâm Thu dù đang hôn mê vẫn run rẩy không ngừng trong lòng, vẻ mặt ngưng trọng trầm tư.

Nghĩ một lát, Ứng Tư Tuyết nói.

- “Anh xác định là mở cửa một phát là chết luôn ư”

Dương Húc Minh gật đầu: - “Căn bản là như thế!”

Ứng Tư Tuyết cũng không hỏi Dương Húc Minh làm thế nào mà biết được, cô lại hỏi: - “Là không được mở cửa, hay là không được mở ra bất cứ thông đạo nào để nó tiến vào?”

- “Để anh nghĩ đã.”

Hắn bèn hồi tưởng lại lời nhắc nhở của Sinh Tử Lục một lần nữa.

Đi đến Thượng Nê pha, tìm tới người đáng thương đang lâm vào tuyệt vọng kia, giúp gã giành lại cuộc sống yên bình.

Hai giờ sáng, ngồi ở gian chính trong nhà hắn, chú em sẽ nghe được tiếng gõ cửa kỳ quái

Cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa

Chú thích: Con Lệ quỷ này là điểm mấu chốt để phá giải tình thế hiện nay, nhất định phải tiêu diệt nó

Về lời nhắc nhở của Sinh Tử Lục đối với con quỷ này cùng với Đặng Hiển Quý, Dương Húc Minh nhớ rất rõ ràng.

Dù sao những điều này liên quan mật thiết đến mạng nhỏ của hắn, cho nên hắn không cần lật ra cũng có thể nhớ lại nội dung từng chữ. Trong khi hiện tại, chẳng những con Lệ quỷ trong thông điệp trên đã giết tới, còn kéo theo một bầy quỷ khác nữa.

Tình huống trước mắt bây giờ có thể nói là khẩn cấp vạn phần. Văn tự trên trang thứ hai vẫn là những nội dung cũ, không có thêm suy luận mới phán đoán được từ tình thế trước mắt.

Dương Húc Minh nhét quyển sách lại vào túi, nhìn về phía Ứng Tư Tuyết: - “Anh cũng không rõ nữa, điều duy nhất mà anh biết là nếu như hết thảy diễn ra bình thường, không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, thì hẳn bên ngoài kia không có nhiều quỷ đồng thời xuất hiện như vậy.

Nếu như là tình huống bình thường, có thể nói chúng ta chỉ cần đối mặt với con tiểu quỷ đang dây dưa với Đặng Hiển Quý này thôi. Nó sẽ tới sau hai giờ sáng, chúng ta chỉ cần ngồi trong phòng chính của căn nhà, sau khi nghe được tiếng đập cửa kì quái, giết chết được Lệ quỷ ở bên ngoài kia mà không mở cửa ra, liền có thể đối phó được với nó.

Mà cơ hội lại chỉ có một lần. Còn về phần cơ hội là gì thì anh không biết.”

Dương Húc Minh đáp rất thành thật: - “Anh chỉ biết có bằng ấy thôi.”

Ứng Tư Tuyết đỡ Lâm Thu đang hôn mê dậy, nói: - “Đi phòng chính. Đừng ở đây nữa. Đã nói đến phòng chính, thì không biết chừng ở trong phòng chính lại có điểm mấu chốt gì để phá cục thì sao.”

Ứng Tư Tuyết nói xong, đỡ Lâm Thu đang hôn mê đi tới. Còn Đặng Hiển Quý đang trốn trong một góc ôm lấy ngón tay đang chảy máu run lẩy bẩy nhìn thấy ba người họ rời đi liền cuống quýt đi theo.

Cứ như vậy, bốn người rời khỏi gian phòng bên này, đi vào gian phòng chính ở giữa căn nhà của Đặng Hiển Quý.

Căn phòng này xây theo bố cục tiêu chuẩn của vùng nông thôn Quý Châu, không khác nhiều so với căn nhà màu đỏ lắm. Hai bên là phòng ngủ, ở giữa là gian chính rộng rãi nhất.

Cũng giống như đại đa số những gian nhà chính khác, nơi này cũng thờ cúng bài vị Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư. Ứng Tư Tuyết đi vào gian phòng chính. Cô bé ngay lập tức chỉ vào rương gỗ bảo: - “Mở ra cho tôi xem.”

Tình huống nguy cấp, Ứng Tư Tuyết cũng không còn lòng dạ nào để khách sáo nữa.

Đặng Hiển Quý đứng sau lưng bọn họ mặc dù ngón tay còn đang chảy máu ròng ròng, nhưng hiển nhiên gã đàn ông trung niên say xỉn này sắp bị cục diện khủng bố trước mặt dọa cho tê liệt rồi. Cho nên, dù là ngón tay của gã còn đang chảy máu, nhưng Ứng Tư Tuyết vừa mở miệng xong, gã ngay cả dừng lại cũng không dám, lập tức chạy tới mở cái rương ra.

- “Chỉ là một ít vật dụng linh tinh trong nhà tôi thôi.” Đặng Hiển Quý vừa mở rương ra vừa nói.

Để tăng độ tin cậy của những gì mình nói, gã vừa mở vừa tránh ra để Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh có thể nhìn thấy đồ trong rương.

Đúng như lời gã này nói, bên trong chỉ có ít đồ linh tinh. Thậm chí mấy thứ này có thể coi là rác sinh hoạt, chỉ có tên gia hỏa Đặng Hiển Quý này còn giữ mà thôi.

Ứng Tư Tuyết giao Lâm Thu đang hôn mê cho Dương Húc Minh xong liền đi thẳng đến, ngồi xổm bên cạnh cái rương nhìn đồ vật bên trong. Nhưng mà những thứ này đều là đồ dung phổ thông hàng ngày, có giày, có dây gai, có cuốc, liềm, thậm chí còn có một bình thuốc trừ sâu DDVP.

Tất cả mội thứ, đều là dụng cụ rất phổ thông, không có bất cứ cái gì lạ thường cả. Ứng Tư Tuyết nhíu mày hỏi:

- “Những thứ này chú lấy ở đâu ra? Mua về à? Có cái nào nhặt từ bên ngoài về không?”

Đặng Hiển Quý lắc đầu: “Không có, tất cả đều là tôi tự mua.”

Ứng Tư Tuyết để đồ trong tay xuống, nghĩ nghĩ, cô nàng tột nhiên đưa tay ra sờ sờ cái rương làm bằng gỗ này. Vài giây sau, Ứng Tư Tuyết nhìn Đặng Hiển Quý đứng ở một bên: “Cái rương gỗ này chú lấy ở đâu ra?”