Dịch giả: BsChienNgọn lửa quỷ trắng bạc bùng cháy trong lòng bàn tay Dương Húc Minh, nhanh chóng lan tràn đến đuôi xe trắng.
Trọng lực gia tăng lên đuôi xe khiến toàn bộ chiếc ô tô sản sinh biến hóa. Đầu tiên là phần vỏ của đuôi xe phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, vỏ nhựa nhanh chóng rạn nứt. Sau đó phần đuôi ô tô bị đè nặng xuống, phần đầu xe dần dần bị nâng lên.
Quá trình này giằng co chậm rãi, cuối cùng rầm một tiếng, cả xe trắng bị lật ngược văng xuống vườn rau bên dưới. Tiếp đó là một trận loảng xoảng lịch bích, chiếc xe lăn lông lốc xuống sườn núi rồi biến mất vào trong sương mù, không biết lăn tới nơi nào.
Phía sau, Ứng Tư Tuyết kinh ngạc tròn mắt nhìn một màn này, đối với Dương Húc Minh giơ ngón tay cái lên. Dương Húc Minh nhìn lại Lâm Thu nằm vắt vẻo trên vai, phát hiện cô bé vẫn còn đang hôn mê.
Hắn cất tiếng nói:
- ‘Xe này rơi xuống, đoán chừng sẽ còn quay trở về. Nếu như bên trong thật sự có quỷ, nói không chừng nó sẽ tự đem xe đi sửa, đừng sợ Lâm Tông Lễ bắt đền!”
Sau khi dịch chuyển chiếc ô tô trắng ra khỏi con đường, Dương Húc Minh lách sang bên cạnh, đưa tay ra hiệu cho Đặng Hiển Quý tiến lên phía trước dẫn đường, Ứng Tư Tuyết tiếp tục đi ở giữa, lưu lại Dương Húc Minh đi sau cùng.
Ba người tiếp tục đi lên phía trước một đoạn khá xa, Đặng Hiển Quý đột nhiên ngừng lại, gã ngơ ngác nói:
- "Chúng ta đáng lẽ ra là đã sớm trèo ra khỏi khe núi, nhưng nơi này là địa phương nào? Tôi xưa nay chưa từng tới nơi này bao giờ!”
Vốn là người bản địa, Đặng Hiển Quý đối với khu vực này chắc chắn vô cùng quen thuộc. Thế nhưng bây giờ hắn vậy mà không biết hoàn cảnh nơi này? Ứng Tư Tuyết vẻ mặt nghiêm trọng hỏi:
- “Chú nói nghiêm túc đấy chứ? Nơi này không phải Thượng Nê pha à?”
Đặng Hiển Quý mờ mịt đi một vòng trên đường cái, nhìn khắp bốn phía những bụi cây tảng đá ven đường, gã nhanh chóng kinh hoàng la lên:
- “Vương Gia trấn?”
Cái địa danh này… Ứng Tư Tuyết cùng Dương Húc Minh liếc mắt nhìn nhau. Dương Húc Minh lo lắng hỏi:
- "Vương gia trấn… Là chỗ mà trăm năm trước, thảm án diệt môn Vương gia phát sinh à?”
Đặng Hiển Quý hoảng gào lên với vẻ sợ hãi kinh hoàng:
- "Chỗ này cùng với Lâm Gia thôn là hai vùng đất hoang không ai dám đến. Nghe nói bên trong có rất nhiều ma quỷ… Chúng ta vì sao lại chạy đến nơi đây vậy nè?"
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm chỗ sâu trong sương mù, chậm rãi nói:
- "Không cần sợ, tiếp tục đi lên phía trước. Chúng ta đã tới nơi đây, đường lui lại khẳng định đã cắt đứt. Coi như giờ quay lại đường cũ cũng chắc chắn không trở về được Thượng Nê pha.
Không bằng tiếp tục đi lên phía trước, nhìn xem mảng sương mù này, cuối cùng nó là cái gì!”
Dương Húc Minh gật đầu đồng ý với đề nghị của Ứng Tư Tuyết.
- "Không hổ là Tuyết đại tiểu thư, rất quả quyết, anh cũng nghĩ như em vậy!”
Hai người mỉm cười với nhau rồi đồng thời nhìn về phía Đặng Hiển Quý vẫn mặt mày tái mét, Dương Húc Minh nói:
- "Đi nhanh thôi ông chú, tiến lên phía trước dẫn đường. Việc đã đến nước này, chú có kêu gào khóc lóc cũng vô dụng. Nếu như gần đây thật sự có quỷ, chú kêu gào ngược lại sẽ dẫn bọn nó tới.”
Câu nói này dọa cho Đặng Hiển Quý im bặt, gã vội vàng che miệng của mình, không dám hé thêm nửa lời.
Nhưng Đặng Hiển Quý không dám tiến lên phía trước, chỉ đứng tại chỗ, hai chân run như cầy sấy, biểu lộ tràn ngập hoảng sợ.
- “Thật.... Thật sự không thể đi lên phía trước!”
Đặng Hiển Quý vẻ mặt cầu khẩn nói:
- "Vương gia trấn năm đó chết trên trăm nhân khẩu, căn bản sau này không ai dám tới gần. Chỗ kia khắp nơi đều lộ ra tà dị, trước kia có người không tin ma quỷ, đi vào bên trong nhặt đồ vật, kết quả ba ngày sau liền chết thảm trong nhà.
Còn có một lần, trong thôn có đứa nhóc ra ngoài chăn trâu, ham chơi trở về muộn. Không cẩn thận đi đến gần khu vực Vương gia trấn.
Lúc ấy mọi người trong thôn đều đổ xô đi tìm nó, nghe nói thời điểm nhìn thấy đứa trẻ kia, phía xe thì nghe nó đang nói chuyện với người khác, đến gần mới phát hiện nó ngồi trên tảng đá, quay mặt vào vách núi, không hề có người nào khác.
"Cha mẹ đứa bé hỏi nó nói chuyện với ai, nó không nhớ rõ mình đã gặp và trò chuyện với người nào.
Đứa trẻ kia còn không có tiến vào Vương gia trấn, chỉ mới đi qua gần khu vực ấy mà đã gặp quỷ. Chúng ta bây giờ nếu đi vào bên trong thì chắc chắn là chết người đó.”
Đặng Hiển Quý khóc to thành tiếng như nhà có tang, hoàn toàn không có chút dũng khí nào để cất bước.
Dương Húc Minh nhìn gã bợm nhậu chằm chằm, nói:
- "Vậy là chúmuốn một người ở lại nơi này hả?”
Đặng Hiển Quý cứng đờ há to miệng:
- "... Tôi... “
Vài giây sau, gã trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, cam chịu nói:
- "Tôi tuyệt đối sẽ không đi vào trong đó! Đi vào Vương Gia trấn tuyệt đối chết chắc. Các người muốn đi chịu chết thì đi một mình đi, tôi không đi! Tôi tình nguyện ở chỗ này một người, dù bị quỷ bắt đi, tôi tuyệt đối cũng không đi vào chịu chết cùng mấy người!”
Đặng Hiển Quý tỏ thái độ vô cùng kiên quyết, Dương Húc Minh thấy vậy đành nhún vai, trực tiếp đi vượt qua gã, hướng chỗ sâu trong sương mù tiến đến.
- "Vậy được rồi, chú tự cầu phúc đi" - Dương Húc Minh cũng không quay đầu lại nói - "Nhớ kỹ, gặp quỷ thì kêu to thảm thiết vào, còn có thể giúp cảnh báo cho chúng tôi!”
Ứng Tư Tuyết cũng đi theo Dương Húc Minh, chỉ để lại Đặng Hiển Quý một người ngồi giữa đường.
Trong sương mù, hoa tuyết vẫn tung bay rợp trời.
Ngơ ngác nhìn thân ảnh của Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết biến mất, Đặng Hiển Quý có chút ngốc trệ. Gã tựa hồ không ngờ đến Dương Húc Minh sẽ đơn giản như vậy bỏ rơi mình.
Bất quá ngồi chờ tại chỗ trong chốc lát, triệt để xác định bọn người Dương Húc Minh đã rời đi thật, Đặng Hiển Quý lập tức nhảy dựng lên, chạy nhanh trở lại hướng Thượng Nê pha.
- "Đồ đần mới đi Vương gia trấn!" Đặng Hiển Quý vừa chạy vừa càu nhàu - “Mình muốn về Thượng Nê pha! Mình không tin là không đi ra được khỏi mảnh sương mù này!”
Cùng lúc đó, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết sóng vai đi. Ứng Tư Tuyết quay đầu nhìn về phía sau lưng một chút, nói:
- "Tên kia không đi theo thật… Đáng tiếc, vốn là một cái mồi nhử rất tốt!”
Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn về phía cô nàng:
- "Úi chà, Tuyết đại tiểu thư, tiểu thư cũng quá hắc ám rồi! Lấy người sống làm mồi nhử, tiểu thư đúng là nhân vật phản diện của phim kinh dị này!”
Ứng Tư Tuyết lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói:
- “Chứ chắc là anh Tiểu Minh có ý tốt? Anh bắt tên kia đi trước không phải để làm đá dò đường hay sao? Chẳng lẽ là vì lòng tốt? Hứ!”
Dương Húc Minh quang minh chính đại gật đầu:
- "Không sai, anh chính xác là vì bảo hộ gã. Không nhìn anh đây đều phải đi sau bảo vệ sao? Có anh ở đằng sau, mọi người đều rất an toàn!”
Ứng Tư Tuyết liếc mắt, lười cãi lại kẻ cù nhây Dương Húc Minh. Cô nhìn vào chỗ sâu trong sương mù, nói:
- "Bất quá nơi này vậy mà là Vương gia trấn. Rõ ràng mảnh sương mù này là không gian xếp chồng! Em vẫn nhớ Vương gia trấn cách Thượng Nê pha rất xa.
Chẳng lẽ thật sự quỷ có thể sở hữu năng lực hệ không gian? Hoặc là cái này tất cả đều là ảo giác?”
Ứng Tư Tuyết cau mày, tiếp tục nói:
- "Mặc dù chúng ta từ trong làng đi tới được một khoảng cách rất xa, nhưng từng ấy chưa thể đủ để tới Vương Gia trấn…
Tiểu Minh, vốn là dân trừ quỷ chuyên nghiệp, anh cảm thấy thế nào?”
- "Chờ anh chút!”
Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục từ trong túi ra, nói:
- “Quyển sách này đối với em có vẻ rất vừa lòng, em có muốn cầm xem một chút hay không? Nói không chừng nó sẽ chiếu cố cho em một vài điểm đặc thù nha!”