Dịch giả: VoMenhDương Húc Minh bẽn lẽn xấu hổ khi nghe Ứng Tư Tuyết hạch hỏi như thế.
Đúng rồi hén... Tại sao lúc đó không hỏi đến vụ này?
Dương Húc Minh bắt đầu giả điên.
Đáng tiếc, loại kỹ xảo giả điên này chỉ do mấy em hot girl bánh bèo sử dụng mới có hiệu quả. Vào trường hợp một tên đàn ông thô lỗ như Dương Húc Minh thế này, giả điên chỉ là một trò cười. Ứng Tư Tuyết tức tối im lặng nhìn hắn chừng mười giây, Lâm Thu thấy vậy liền mở lời đánh trống lãng:
- “Vậy... anh Minh ơi, nếu chúng ta đi tìm quan tài máu lúc này, có khi nào chạm mặt cha anh hông?”
Lâm Thu đã thành công trong việc chuyển đề tài: - “Anh trai của em nói nắp của quan tài máu bị hở ra là do cha của anh Minh đang phá hỏng bố cục tại nơi này. Như vậy, ngộ nhỡ lúc chúng ta tìm ra quan tài máu thì chạm mặt cha anh thì sao?
Cha anh hung dữ như vậy...”
Lâm Thu nhớ lại tình cảnh lúc đó, giờ phải chịu cảnh bóng ma tâm lý mất rồi.
Đối với người mới chưa từng tiếp xúc qua chuyện ma, quỷ như cô bé, lần thứ nhất đi phó bản mà Lâm Thu đã đối diện với độ khó kinh khủng như thế này, đúng thật là ác mộng.
Dương Húc Minh cũng đoán rằng, trong nhiệm vụ đầu tiên, nếu nơi mình đi không phải trấn Song Dát mà là Vương Quan Doanh này, đoán chừng cũng bị dọa té tát.
Ứng Tư Tuyết suy nghĩ mấy giây rồi nói: - “Cha của anh Minh thoạt nhìn có vẻ giống các nhân vật Hắc Bạch Vô Thường, chuyên di giết quỷ.
Chúng ta là người sống, chú ấy chắc không đến gây phiền toái cho chúng ta đâu.
Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian để anh trai của em đánh thắng ván cờ này, xong xuôi anh ấy sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp giúp chúng ta hoàn thành cái nhiệm vụ này.”
Ứng Tư Tuyết nói: - “Hiện tại, quyền chủ đạo nơi này vẫn thuộc về nhà họ Vương, có thể là anh trai của em và lão quỷ ấy đánh cờ với nhau để tranh giành nắm quyền chủ đạo nơi này!
Chỉ cần thắng ván cờ, mọi chuyện sẽ chấm dứt!
Cho nên đến lúc đó, dù có gặp cha của anh Minh thì chúng ta cũng ráng né tránh, không cần xung đột trực tiếp với chú ấy, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi Lâm Tông Lễ đánh cờ thắng là xem như chúng ta có chín phần thắng cuộc chiến này.
Đương nhiên, chưa hẳn là chúng ta sẽ chạm mặt chú ấy đâu. Có nhiều lệ quỷ bên trong dinh thự của nhà họ Vương đến vậy, chú ấy rất là bận bịu giết quỷ, hơi sức đâu mà đi tìm chúng ta.”
Ứng Tư Tuyết an ủi tâm tình của hai người.
Chỉ là, Dương Húc Minh biết rõ Ứng Tư Tuyết đang nói xạo. Dù gì đi nữa thì nữ thi không đầu mới là nguồn gốc của tất cả mối họa nơi đây. Thế nhưng mà, thấy Lâm Thu sắp bị tình cảnh trắc trở trước mắt dọa sắp phát điên lên, Ứng Tư Tuyết mới nói ba phần, giấu đi bảy phần như vậy, chỉ ra một trường hợp khả quan như thế để dỗ dành cô bé.
Thấy cảm xúc của Lâm Thu đã ổn định lại một chúc, Dương Húc Minh bèn nói: - “Vậy chúng ta lên đường đi... Hay là anh đi vào dinh thự nhà họ Vương một mình, các em đứng chờ trong ruộng ngô này nha?”
Ứng Tư Tuyết lắc đầu: - “Thế thì không được, anh nhớ Lâm Tông Lễ từng nói không, cuối cùng anh ấy dùng từ [các anh] chứ không phải là [anh].
Là một người chơi cờ, anh ấy đã ám chỉ như vậy, ba người chúng ta là quân cờ thì phải nghe theo anh ấy. Nói không chừng, anh vừa bước một chân về trước là hai đứa em lịch kiếp từ sau lưng mất rồi.
Dù sao đi nữa thì người hiểu rõ nhất nơi này chính là Lâm Tông Lễ.”
Ứng Tư Tuyết đã đề nghị như thế thì Dương Húc Minh đành phải nghe theo.
- “OK, chúng ta đi.” Hắn nhìn xung quanh rồi nói: - “Bất quá, còn một vấn đề. Đi đến dinh thự nhà họ Vương bằng cách nào? Nhìn xa xa chỉ thấy một hàng cây mơ hồ, xung quanh thì sương mù bao phủ.” Dương Húc Minh nhìn về hướng Ứng Tư Tuyết.
Ứng Tư Tuyết gật nhẹ đầu: - “Em biết.”
Cô nàng đưa tay thoa thoa bụng mình, tựa như nơi đó có một cái túi thần kỳ của Đô-rê-mon, - “A! Em tìm được... mới là chuyện lạ!”
Ứng Tư Tuyêt cũng cảm thấy khó xử; cô ấy đâu phải là Đô-rê-mon, làm sao đáp ứng được bất cứ nhu cầu nào của anh bạn này: - “Anh không biết đường đi thì em làm sao biết được.”
Dương Húc Minh bất đắc dĩ, đành phải đầu hàng: - “Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại, chúng ta không biết quan tài máu ở đầu, rồi cũng không biết cửa chính dinh thự nhà họ Vương nằm ở đâu, vậy làm sao mà đi?”
Tình huống cứ thế rơi vào ngõ cụt.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Thu phát hiện ra một điều dị thường.
Cô bé lại hoảng sợ lần nữa, nhìn về một hướng nọ, nói: - “Anh Minh, bên kia... con quỷ ban nãy lại đến!”
Giọng nói sợ hãi của Lâm Thu làm Dương Húc Minh giật nảy mình một cái. Hắn vội vàng nhìn về hướng mà Lâm Thu vừa chỉ, nhưng chẳng thấy gì giữa mảnh ruộng đen đặc – không có bóng quỷ, không có người sống, không có gì hết. Thế nhưng, Lâm Thu lại hoảng sợ, chỉ về bên kia, bị hù đến khiếp hãi, vọt ra sau lưng Dương Húc Minh đển lẩn trốn.
“Thứ đó sắp tới!”
Lâm Thu kinh hoảng nói: - “Nó đang cười một cách quái dị với em!”
Nhưng mà, giữa những ngọn quỷ hỏa phòng thủ xung quanh, tất cả đều bình thường. Chẳng thấy bất cứ một bóng quỷ nào cả. Tại sao chỉ mỗi Lâm Thu nhìn thấy con quỷ này?
Dương Húc Minh chẳng thể hiểu nỗi chuyện này.
Hiện tại, hắn đang đeo khóa trường mệnh trên cổ, theo lý thuyết là có thể thấy tất cả mọi loại quỷ mà. Chẳng lẽ đây lại là một dạng năng lực nào đó khắc chế cái khóa? Dương Húc Minh chống kiếm, hỏi: - “Nó ở đâu? Ước chừng vị trí cụ thể rồi nói anh nghe.”
Lâm Thu đột nhiên nắm lấy cánh tay Dương Húc Minh, mặt mày sợ sệt: - “Nó ở ngay trước mặt anh... a... a... a... a...”
Lâm Thu còn chưa nói xong đã hoảng sợ hét lên đến chói cả tai. Bên cạnh cô bé, dường như có đồ vật gì đó đang lôi kéo cô bé. Tay của Lâm Thu thì nắm chặt tay Dương Húc Minh trong khi cả thân thể cô bé bị nhấc bổng lên. Hai chân của cô bé cứng đờ, không hề động đậy, tựa như bị con quái vật vô hình đó tóm chặt. Chỉ là, thân thể của Lâm Thu đang giãy giụa mạnh mẽ.
- “Anh Minh, cứu em!”
Cô bé tuyệt vọng, hô lớn về phía Dương Húc Minh.
Dương Húc Minh không có phí lời, liền giơ Sát Phụ kiếm lên, chém về hướng sau đôi chân Lâm Thu. Nhưng mà, nhát chém của hắn lại cắt ngang không khí, không thể nào chạm vào con quỷ kia. Coi như ngọn lửa quỷ của hắn không thể làm con quỷ hiện hình, thì tại sao ngay cả thanh kiếm chuyên dùng để chém quỷ như này cũng không có hiệu quả gì hết vậy? Dương Húc Minh còn chưa kịp nghĩ ra cách thì cô bé nãy giờ đang ôm chặt tay hắn bỗng nhiên buông ra, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng nhìn thẳng vào Dương Húc Minh. Tựa như, có một vật gì đó vô hình đang gỡ từng ngón tay mà Lâm Thu đang bấu chặt vào Dương Húc Minh, vì thế tạo ra cảnh tượng cô bé đang khóc lóc giãy dụa nhưng vẫn tự nguyên buông lỏng bàn tay đang nắm.
Sau đó, thân thể của cô nàng nhanh chóng bị kéo vào trong bóng tối. Dương Húc Minh vội vàng đuổi theo, nhưng tốc độ lôi kéo của quỷ hồn đó quá nhanh làm hắn và Ứng Tư Tuyết chỉ có thể đeo bám từ phía xa. Ứng Tư Tuyết phải cố gắng chạy thật nhanh để đuổi kịp bước chân Dương Húc Minh. Cô ấy thở hồng hộc, la lớn:
- “Đuổi theo nhanh! Đừng để vật đó bắt Lâm Thu đi!
Đoán chừng là nó muốn bắt em ấy vào hạnh hạ đến chết trong dinh thự nhà họ Vương đó!
Ứng Tư Tuyết nói: - “Em nghi ngờ rằng hang ổ của nó ngay trong dinh thự nhà họ Vương, hiện tại chỉ là năng lực bắt ngược, còn bản thể thật sự vẫn chưa xuất hiện!”