Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 346: Tiếng chuông lại vang lên

Dịch: Thập Dạ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Phía sau lưng dính liền với nữ quỷ, loại cảm giác quỉ dị này khiến cho Dương Húc Minh kinh hồn bạt vía. Y hệt như có một con gián bám trên người hắn, đang điên cuồng bò khắp nơi, mà hắn thì không cách nào tách ra khỏi nó.

Dương Húc Minh lập tức phát động u minh hoả trong người. Ngọn lửa trắng bạc trong nháy mắt bao trùm toàn thân hắn, bao gồm cả nữ quỷ đang dính chặt phía sau.

Thế nhưng u minh hoả vốn rất lợi hại lần này lại không có bất cứ tác dụng gì, nữ quỷ đang dính chặt với Dương Húc Minh hoàn toàn không có phản ứng.

Lẽ nào năng lực u minh hoả hiện tại đã trở nên vô hiệu? Hoặc là hiện tại hắn và nữ quỷ đang ở vào trạng thái nhất thể, cho nên ngọn lửa không có khả năng gây sát thương lên một bộ phận thuộc về chủ nhân của nó?

Dương Húc Minh đầu óc còn đang hỗn loạn, bỗng nhiên thân thể hắn bất tri bất giác hướng về phía cửa linh đường mà đi.

Hắn hoảng hốt cố gắng khống chế lại cử động, nhưng đại não đã hoàn toàn không truyền đạt mệnh lệnh đến tay chân được, dường như cơ thể Dương Húc Minh đã bị nữ quỷ phía sau chiếm quyền điều khiển, cho dù là hắn liều mạng muốn dừng lại, hai chân vẫn hướng về phía trước tiến đến.

Đồng thời trong lúc Dương Húc Minh đang tuyệt vọng vùng vẫy, từ phía khác vọng đến tiếng kêu sợ hãi của Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu.

Hắn đưa mắt nhìn sang, phát hiện phía sau lưng hai cô gái vậy mà cũng đang dính chặt lấy hai thân hình nữ quỷ mặc đồ cưới, cùng hướng phía linh đường tiến tới.

So ra với Dương Húc Minh, Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu trạng thái còn thê thảm gấp bội, gần như một nửa thân dưới đã kết hợp với thân thể nữ quỷ thành một, chân tay dính liền với đối phương hình thành góc độ vặn xoắn vô cùng quái đản.

Nữ quỷ khống chế Dương Húc Minh đi ra khỏi linh đường, hai người Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu lại ngược lại, tiến dần đến cỗ quan màu máu.

Song phương đi ngang qua nhau, Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, vẻ mặt nhăn nhó:

- “Ta không thể khống chế thân thể của mình.”

Dương Húc Minh gật đầu biểu lộ tình trạng của mình cũng tương tự, hắn vô lực nhìn theo hai cô gái bị khống chế tiến đến bên quan tài, cùng nhau hợp lực đẩy nắp quan khép lại.

Nữ quỷ áo cưới này vậy mà lại muốn đem quan tài phong ấn lại? Dương Húc Minh cảm thấy kinh hãi trong lòng, hắn ban đầu vẫn nghĩ đối phương ra tay ngăn cản mình đóng nắp quan, xem ra nguyên nhân lại chính là… không muốn để Tiểu Tư thành công bắt được nữ quỷ không đầu? Hoặc là nói… nó sợ Dương Húc Minh thất bại, không những không bắt được ác quỷ kia mà ngược lại còn đem nó phóng xuất? Bất quá, lý do nào cũng được, hắn đã ngưng giãy giụa, nữ quỷ này đến đế phong ấn lại quan tài, vậy hắn cũng không cần ngăn cản đối phương làm gì.

Trong lúc ngơ ngẩn bất giác Dương Húc Minh nghĩ đến những con quỷ trong đội ngũ rước dâu, ngẫm lại quả thực bọn này di chuyển động tác cũng rất quỷ dị, lẽ nào toàn bộ đội ngũ đều bị nữ quỷ này dùng phương thức tương tự để khống chế hành vi?

Nhìn về phía quan tài, khi nãy Dương Húc Minh hắn dùng toàn bộ sức lực cũng không thể lay động nắp quan lấy một chút, vậy mà hiện giờ lại bị hai cô gái chân yếu tay mềm di chuyển? Tuy có chút kinh ngạc nhưng hắn cũng hiểu được, đây là do nữ quỷ mặc áo cưới xuất lực, nếu không chỉ bằng vào sức của hai người con gái tuyệt đối là không thể đẩy được cái nắp quan kia.

Két….két…kẹt…keeeẹt…kẹt…

Tiếng ma sát gai hết cả người vang lên, nắp quan tài nặng nề chậm rãi dịch chuyển, tựa hồ gặp phải lực cản rất lớn, nhưng sớm muộn cũng sẽ khép lại hoàn toàn.

Đúng lúc này bỗng nhiên có tiếng chuông vọng đến từ nơi xa xa phía ngoài linh đường.

Thanh âm vô cùng thanh thuý êm tai dễ chịu, thế nhưng khi nghe được, động tác của Lâm Thu và Ứng Tư Tuyết lập tức cứng đờ.

Rầm!!! Rầm!!!

Hàng loạt tiếng vang lên thật lớn, chấn động khắp linh đường, nơi xa xa, dường như có kẻ nào đang điên cuồng đập phá ngoài cổng dinh thự.

Dương Húc Minh lập tức quýnh quáng.

Hắn biết rõ kẻ đến bên ngoài cửa kia, đang nện phá điên cuồng chính là cha hắn chứ không ai khác.

Cha hắn đến đây làm gì? Để tiêu diệt toàn bộ lệ quỷ nơi này hay sao?

Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn về hướng cổng lớn, tuy rằng cách qua nhiều lớp phòng ốc không thấy rõ tình hình, nhưng là thanh âm nện phá ầm ầm vẫn liên tiếp truyền đến linh đường, tựa hồ như máy móc sắt thép đang điên cuồng xô đập vô cùng kinh khủng, nếu là cửa sắt thông thường hay thậm chí làm bằng hợp kim titan, đoán chừng đã sớm không chịu nổi mà vỡ tan tành.

Thế nhưng cổng lớn của toà nhà này vậy mà chống chịu được hồi lâu, rốt cục mới tan nát vang lên thanh âm nổ tung chói tai.

Kế tiếp, tiếng chuông thanh thuý lần nữa lại rung lên, hướng đến linh đường càng lúc càng gần.

Cha hắn đang tiến tới.

Dương Húc Minh có chút quýnh quáng lại vừa có phần tò mò…

Đồng thời, hắn cảm nhận được sức mạnh khống chế thân thể của mình đang giảm bớt rất nhiều.

Bên trong đại dinh cơ Vương gia lúc này, tiếng kèn rước dâu lần nữa liên tiếp cất lên, lôi kéo tất cả ác quỷ còn ẩn nấp bên trong toà kiến trúc, lần lượt theo ra.

Xung quanh gian linh đường vang lên dồn dập đủ loại âm thanh kỳ quái, tiếng bước chân gấp gáp, tiếng tí tách bò trườn nhỏ giọt, tiếng lê lết sàn sạt trên sàn, không gian tĩnh mịch yên ắng nơi đây trong nháy mắt náo nhiệt vô cùng, hệt như bách quỷ dạ hành, tất cả đều hướng đến tiền viện nơi phát ra tiếng chuông đánh tới.

Tất cả ác quỷ nơi đây đang hợp lực tấn công vị khách không mời.

Bất quá, cuộc chiến diễn ra hết sức ngắn ngủi, trong nháy mắt, đủ loại âm thanh rít gào kêu khóc, tuyệt vọng thống khổ nổi lên, kế đến là tiếng bước chân đào tẩu khắp nơi, toàn bộ tiền viện dần dần trở nên tĩnh lặng.

Không khí lạnh lẽo bao trùm, ba người Dương Húc Minh cùng bị khống chế tiến bước ra khỏi linh đường, đi về phía hậu viện, cùng nhau đứng đó nhìn về phương hướng hành lang lối vào, lẳng lặng chờ đợi sự tình sắp phát sinh.

Mà nơi này, phía dưới tàn cây hoè khô héo vặn vẹo, xuất hiện một cỗ kiệu hoa đỏ máu, dưới làn bông tuyết lạnh lẽo bay múa theo gió, cùng nghênh đón âm thanh từ phía tiền viện.

Đinh….đinh….đang…….đang…

Từng bước một, nương theo tiếng chân nặng nề, tiếng chuông thanh thuý không ngừng rung lên, kẻ mới đến chậm rãi tiến về hậu viện.