Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 387: Từ Huyên

Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

- "Thế nào? Có phát hiện gì sao?"

Ngoài cửa phòng ngủ, Ứng Tư Tuyết cất tiếng hỏi.

Đứng bên cạnh giường Dương Húc Minh lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, ý thức được mình ngơ ngẩn nãy giờ.

Hắn lắc đầu, nói:

- "Không, không có phát hiện gì.”

Khác với lúc tra xét hai căn phòng kia, lần này Dương Húc Minh cúi người nhìn xuống gầm giường.

Nhưng gầm giường không có đồ vật gì.

Thế là hắn đi đến một bên, mở tủ quần áo ra. Trong tủ treo rất nhiều quần áo của bé gái.

Nhưng quần áo trong tủ này tất cả không ngoại lệ, đều có một đặc thù, đó chính là trang phục cho một cô bé gái. Từ kích thước quần áo để xem thì cô bé ở trong phòng này tuổi chừng mười một mười hai.

Ở độ tuổi này...

Thật sự là nữ quỷ Bỉ Ngạn Hoa sao?

Dương Húc Minh từ trong tủ treo quần áo tìm kiếm một hồi, ngoài quần áo ra thì hắn không tìm được vật gì khác. Bên cạnh giường có một bàn trang điểm, nhưng phía trên không có chai chai lọ lọ những đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da… Rất hiển nhiên, cô bé này còn chưa tới tuổi để học trang điểm.

Ở chỗ vốn nên để đồ trang điểm thì bây giờ lại bày biện một chồng sách.

Sách vở cũng không nhiều, đều là những quyển sách ngữ văn của học sinh cấp hai cùng một vài bản rút gọn của những bộ sách nổi tiếng.

Dương Húc Minh đi đến trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo ra. Bên trong ngăn kéo cũng là một vài quyển sách. Trên cùng là bài tập hè, lật quyển bài tập hè ra, phía dưới là mấy quyển sách giáo khoa của lớp cấp hai.

Đúng là học sinh cấp hai.

Dương Húc Minh chần chờ mấy giây rồi mở trang bìa của quyển bài tập hè ra.

Hắn nhìn thấy dòng tên được viết nắn nót ở trang đầu tiên. Mặc dù chỉ mới là học sinh cấp hai, nhưng nét chữ này đã có thể được gọi là đẹp, khiến người ta nhìn vào thấy rất dễ chịu.

Dương Húc Minh xoa mi tâm, vô thức hít một hơi thật sâu.

"Từ Huyên…”

Đầu của hắn trong nháy mắt đột nhiên đau nhức kịch liệt rồi cũng đột ngột biến mất trong một giây sau đó.

Ấn tượng về cơn đau ngắn ngủi chỉ còn lưu lại trong trí nhớ của Dương Húc Minh.

- "Từ Huyên.... Gọi là Từ Huyên sao?”

Dương Húc Minh trầm ngâm nhìn dòng danh tự trên trang đầu quyển sách, lẩm bẩm:

- “Vì sao cô lại ở trong nhà của tôi?”

Vấn đề này, không có người trả lời hắn.

Dương Húc Minh tiếp tục lật khắp toàn bộ bàn trang điểm, lại chỉ tìm thấy một số tài liệu giảng dạy cùng mấy quyển bài tập hè còn chưa hoàn thành. Ngoại trừ biết cô bé này tên gọi là Từ Huyên, hắn không hề thu hoạch thêm được tin tức gì khác.

- "Đi lên tầng ba đi" - Dương Húc Minh nói - "Căn phòng này không có manh mối gì.”

Đứng ngoài cửa, Ứng Tư Tuyết nhún vai:

- "Dễ dàng như vậy liền lục soát xong, em còn tưởng rằng phải đụng trúng mấy con quỷ nữa chứ!”

Dương Húc Minh cười khổ một tiếng, đáp:

- "Lệ quỷ mấy thứ này, chính là lúc mình không chuẩn bị, bọn nó mới xuất hiện.”

Hai người bọn họ rời khỏi tầng hai, chậm ra đi lên tầng trên.

Tầng ba là một gian thư phòng, bên ngoài thư phòng là một ban công nhỏ. Trên ban công trồng một gốc cây anh đào, còn có thật nhiều hoa cỏ.

Bọn hắn bắt đầu lục soát thư phòng.

Nhưng mà trong thư phòng trừ giá sách và bàn đọc ra thì không còn thứ gì khác. Giá sách vốn nên bày biện các loại sách thì bây giờ lại rỗng tuếch, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không có.

Ứng Tư Tuyết liếc nhìn Dương Húc Minh, nói:

- "Hết rồi, không biết căn nhà này có tầng hầm không?”

Loại biệt thự này, trên lý luận mà nói hẳn là sẽ có xây dựng tầng hầm. Ứng Tư Tuyết vốn ở biệt thự, tỏ vẻ quen thuộc, nói:

- "Mặc dù chúng ta mới vừa rồi không nhìn thấy cửa tầng hầm, nhưng có thể đi tìm xem.”

Hai người đi dạo một vòng trên tầng ba, không có phát hiện gì khác, thế là quay trở lại tầng trệt, bắt đầu tìm kiếm cửa vào tầng hầm.

Nhưng mà toàn bộ tầng trệt đều bị bọn hắn tìm hết, vẫn không thấy cái gọi là cửa vào tầng hầm ở đâu.

- "Nếu không, chúng ta đào đất thử một chút?"

Ứng Tư Tuyết đưa ra một ý kiến, đồng thời kích động. Dương Húc Minh lắc đầu, nói:

- "Nếu quả thật có tầng hầm, vậy khẳng định sẽ có cửa vào. Lại nói, chúng ta bận bịu đi Cửu Giang, nào có rảnh rỗi ở đây đào đất. Coi như thật sự có tầng hầm, chờ em đào được xuyên qua mặt đất, cũng không biết ngày tháng năm nào.

Chúng ta đi ra hoa viên ngoài sân, nhìn xem cửa vào tầng hầm có phải là ở bên ngoài.”

Dương Húc Minh nói xong, trực tiếp hướng đi ra ngoài. Hắn đẩy cửa phòng khách ra, đi tới đình viện bên ngoài.

Gió mát thanh lãnh thổi vào mặt Dương Húc Minh.

Hắn đột nhiên nghe được tiếng cười của bé gái.

"Anh Minh, em bắt được anh rồi!”

Dương Húc Minh nao nao, vô thức nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Dưới ánh mặt trời buổi trưa, hắn nhìn thấy một cô bé mặc váy trắng đang vui vẻ chạy nhanh. Trước mặt cô bé là một cậu thiếu niên cao hơn một cái đầu đang vừa cười vừa chạy trốn. Hai đứa nhóc chơi đùa, một trước một sau chạy đến chỗ khúc quanh phía sau biệt thự, biến mất.

Dương Húc Minh đứng lại nơi đó, một mặt đờ đẫn.

Kia… Là mình khi còn bé?

Dương Húc Minh đưa tay dụi mắt, hoài nghi mình nhìn lầm. Ứng Tư Tuyết hiếu kì ngó qua, hỏi:

- "Tiểu Minh, anh nhìn thấy hình tượng khi còn bé của mình?”

Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, trầm ngâm đáp:

- "Đi qua nhìn một chút.”

Hắn đi nhanh hướng về địa phương hai đứa nhỏ biến mất, tiến đến một mặt khác của căn biệt thự.

Xuất hiện tại trước mặt hai người Dương Húc Minh là tường ngoài của biệt thự. Nhưng trên mặt bức tường này là một cái cửa lớn đang đóng chặt. Chỉ là màu sắc của cánh cửa cùng với bức tường đồng dạng giống hệt nhau, không tới gần nhìn đoán chừng thật là không phát hiện được.

Ứng Tư Tuyết cùng Dương Húc Minh liếc nhau một cái.

- "Nơi này… Hẳn là cửa vào tầng hầm?"

Ứng Tư Tuyết thấp giọng hỏi. Dương Húc Minh đưa tay giữ chặt chốt cửa, lại phát hiện cánh cửa bị khóa chặt. Thế là hắn nhìn về phía Ứng Tư Tuyết bên cạnh:

- "Đến lượt Tuyết đại tiểu thư biểu diễn!”

Nghe được yêu cầu này, Ứng Tư Tuyết lập tức tinh thần tỉnh táo:

- "Hắc hắc… Vậy anh cũng chớ có trách em đem cửa tầng hầm nhà anh đập hư nhé!”

Quỷ ảnh trắng bệch lao ra trong nháy mắt, trực tiếp đập tung cánh cửa trên bức tường.

Cánh cửa bật mở, lộ ra một cái cầu thang u ám đi sâu xuống dưới mặt đất.

Một mùi hôi kỳ quái từ trong tầng hầm bay ra.

Ứng Tư Tuyết vô thức lui lại một bước”

- "Cái mùi kia, có chút không ổn!”

Dương Húc Minh cũng ý thức được trong hầm bay ra mùi thối.

Tựa như là mùi xác chết…

Nhưng lại có chút khác biệt. Hoặc là nói, mùi thối nhàn nhạt này giống như mùi xác chết phân hủy nhưng còn trộn lẫn hỗn hợp nhiều loại mùi khác nữa.

Mặc dù những thứ mùi kia rất đậm, nhưng quỷ dị lại không cách nào che lấp được mùi xác chết nhàn nhạt này.

Mùi vị hỗn hợp từ trong tầng hầm dưới lòng đất bay ra lộ rõ vẻ kỳ quái u ám.

Đứng trước lối vào, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, nói.

- "Xem ra chúng ta rốt cục tìm được đúng vị trí rồi."

Sau đó, hắn trực tiếp đi vào trong cửa, xuôi theo cầu thang đi sâu xuống dưới. Ứng Tư Tuyết cũng vội vàng bám theo sau lưng hắn, thở dài:

- "Chỉ có thể hi vọng cha của anh đừng để lại thứ gì kinh dị quá cho chúng ta!”

Hai người một trước một sau tiến vào cầu thang dưới mặt đất, đi xuống dưới vài giây, lại rẽ ngoặt một cái, rốt cục đi đến trong hầm ngầm.

- "Tối quá.” - Ứng Tư Tuyết nói - "Dương đại sư, anh phóng xuất quỷ hỏa chiếu sáng đi!”

Dương Húc Minh rất biết nghe lời, lửa quỷ trắng bệch bùng lên khắp người hắn, trong nháy mắt biến Dương Húc Minh thành một ngọn đuốc sống phát xạ ra ánh sáng bạc chói mắt. Ánh sáng quỷ hỏa chiếu rọi toàn bộ cảnh tượng trong tầng hầm.

Từng đạo bóng đen quỷ dị xúm xít đứng bên cạnh hai người Dương Húc Minh, giống như những u hồn đem bọn hắn vây vào chính giữa…