Dịch: Mộ Quân
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
Chiếc ô tô lắc lư trên con đường về quê.
Theo hệ thống dẫn đường trên xe thì đây là con đường nhỏ không có tên. Đường khá hẹp, chỉ vừa đủ cho một thân xe đi qua. Giả sử mà có xe đi ngược chiều thì cầm chắc kẹt cứng khỏi nhúc nhích. May mà đường cũng vắng vẻ, không gặp phải xe nào khác. Mà chưa cần nói tới xe, ngay cả người qua đường cũng chẳng thấy.
Núi trong địa phận Bành Trạch không cao lắm nhưng lại chập trùng nhấp nhô, dạng địa hình đồi núi bình nguyên. Xe rất nhanh rời xa thành thị thôn xóm, tiến vào lòng một ngọn núi thấp bé.
Sau khi lái vào đường nhỏ theo chỉ thị của hệ thống, bọn họ nhìn quanh nhận ra ngay cả nhà dân thông thường cũng không có.
Hai bên đường chỉ có cỏ dại mọc thành từng bụi. Đất đai thì hoang phế, bờ ruộng mọc đầy cỏ dại. Ứng Tư Tuyết vừa lái xe, vừa tán nhảm, "Nhắc đến huyện Bành Trạch thì mặc dù bé tí, nhưng nó là nơi ra đời của một bài...ừm...rất nổi tiếng đó... Các ngươi biết không?"
Dương Húc Minh lẫn Nhạc Chấn Đào lắc đầu như trống bỏi.
Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc, - “Có một vị quan bị giáng chức đã viết nên câu ‘ngắt cúc dưới bờ đông’, chỗ này là nơi ‘ngắt cúc’ được nhắc đến trong bài thơ nổi danh đó, nói ra vậy rồi hai người chắc đoán được rồi hả?"
Dương Húc Minh âm thầm bĩu môi trong lòng, bài thơ đó không phải gọi “Thưởng rượu” sao? Đừng tưởng ta không học hành đàng hoàng dễ bắt nạt.
(Chú thích của dịch giả: Dịch thơ và nguyên văn 《thưởng rượu》của Đào Uyên Minh
Dựng chòi nơi nhân gian, không xe cũng chẳng ngựa.
Phải chăng người có thể? Xa mặt tự cách lòng!
Ngắt cúc dưới bờ đông, thong thả ngắm núi nam.
Nắng chiều vờn quanh đỉnh, chim chóc lại trở về.
Lòng chất chứa tâm sự, muốn nói bỗng chợt quên.
陶渊明《饮酒》
结庐在人境,而无车马喧。
问君何能尔?心远地自偏。
采菊东篱下,悠然见南山。
山气日夕佳,飞鸟相与还。
此中有真意,欲辨已忘言)
Nhạc Chấn Đào bày vẻ mặt, "Thì ra là thế.”
Dương Húc Minh quay đầu lại, trợn mắt nhìn Nhạc Chấn Đào, - “Bộ anh không phải người ở đây hả? Sao cứ như lần đầu tiên nghe nói vậy?"
Ứng Tư Tuyết nhìn đất đai hoang phế bên ngoài, hỏi, "Thầy Đào, đất đai ở đây đều giống như vậy sao? Hoàn toàn không có ai canh tác à?"
Nhạc Chấn Đào lắc đầu, - "Không phải. Đất đai hoang phế cũng không nhiều đâu, chủ yếu tập trung ở mấy vùng nông thôn vắng vẻ ít người ở mới như vầy thôi.
Thời bây giờ mà làm ruộng thì chỉ có người không thể ra ngoài làm công hoặc là bên hợp tác xã họ nhận thầu ruộng cho các gia đình cá nhân.
Sản lượng gạo ở Giang Tây vẫn khá cao, người hơi làm biếng thì một năm trồng hai vụ, nhưng nếu hợp tác xã nhận thì một năm có thể trồng ba, thậm chí là bốn vụ.
Trên mấy mảnh ruộng được nhận thầu, khi tới mùa lúa chín, sẽ có lái buôn xuống các thôn thu tập trung thành từng đợt. Chỉ là đa phần đám lúa gạo này đều xuất ra nước ngoài chứ ít khi tiêu thụ trong nước.
Mà ở đây là vùng núi hoang vắng, không có nhiều dân cư. Càng không có thương lái chạy tới. Thế nên trừ mấy ông bà già hàng năm ra ruộng trồng ít lúa để ăn ra thì đám đất đai còn lại đều bỏ không như thế này."
Nhạc Chấn Đào giải thích kinh tế địa phương mà không tốt thì cảnh này là không hiếm, bởi vì thanh niên trai tráng có sức lao động đều bị Giang Chiết Thượng Hải hút đi sạch.
- "Nhà không người ở, ruộng không cấy cày, cuối cùng dần dà biến thành hoang phế."
Ứng Tư Tuyết nhìn cảnh tượng hai bên đường mà thở dài, - "Xem ra nhà Lý Tử chắc cũng không khác là bao... Dương đại sư, anh có lần nói qua Lý Tử là dạng trẻ con bị cha mẹ để lại nông thôn để ra ngoài làm việc phải không?"
Dương Húc Minh gật đầu, - "Không sai, lúc Lý Tử còn rất nhỏ, bố mẹ đều ra ngoài làm công, hàng năm chỉ về nhà mười mấy ngày tết, thậm chí ngay cả tết Nguyên Tiêu cũng không thể ở nhà, thường xuyên phải trở về xưởng vào mùng bảy mùng tám"
(Dịch giả chú thích: tết nguyên tiêu của người TQ là vào 15/1 âm lịch.) - "Lý tử và em trai từ nhỏ đều được ông bà chăm sóc nuôi lớn."
Ứng Tư Tuyết hỏi, - "ừm...thế...theo em được biết, hình như thôn quê ở Giang Tây có tình trạng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng. Gia đình của Lý Tử cũng như vậy sao?"
Dương Húc Minh chần chờ mấy giây rồi lắc đầu, - "Anh cũng không dám chắc, nhưng anh từng nghe Lý Tử kể rằng em trai cô ấy có phần ăn dành riêng cho nó. Bởi vì em trai cô ấy chê đồ ăn trong nhà không ngon. Nên bà của cô ấy nấu cơm nước riêng cho cậu ta, hoàn toàn không giống với đồ ăn của ông bà Lý Tử và cô ấy.
Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc, "Đây không phải rõ ràng quá rồi? Thầy Đào, anh thấy thế nào?"
Nhạc Chấn Đào cười khổ một tiếng, bảo, "Lúc anh kết hôn, có đưa tiền lễ 150000 đồng, nhưng vợ anh hoàn toàn không được chia phần nào. Chuyện kiểu này mọi người quá quen rồi. "
Lúc này ô tô đã chạy đến giữa hai ngọn núi nhỏ. Một bên đường là đồng hoang ruộng phế mọc đầy cỏ dại. Ở phía rừng núi xa xa có thể thấy bóng dáng mờ mờ của khu dân cư cùng kiến trúc nhà cửa.
Ứng Tư Tuyết nhìn màn hình chỉ đường, nói, "Hình như chúng ta đến rồi.... có điều nơi này đúng là rất hoang vu à.
- “Anh xác định trong này thật sự có người ở?” Cô hỏi.
Dương Húc Minh lưỡng lự rồi trả lời, - "Hồi trước có lần Lý Tử nghỉ hè về quê đã gọi video với anh.
Cô ấy nói trong thôn chỉ còn lại hai gia đình, những người khác đều chuyển đã đi hết. Mấy căn nhà hàng xóm láng giềng xung quanh nhà Lý Tử đều bị bỏ hoang 5, 6 năm rồi.
Nói cách khác, trong thôn này giờ chỉ có 2 hộ gia đình, lại đều là người nhà, vẻ hoang phế này có thể chứng tỏ chúng ta không đi sai đường."
Dương Húc Minh nói, lơ đãng nhìn về núi rừng đằng xa. Mấy căn nhà tàn tạ nằm lẻ loi giữa rừng núi dưới sắc trời u ám. Những mảng tường đổ nát bong tróc tạo cho người ta cảm giác lo lắng bất an.
Đúng thời khắc Dương Húc Minh ngẩng đầu đó, xa xa giữa rừng núi lại có một bóng người đỏ như máu vụt thoáng qua, biến mất chỗ căn phòng cao nhất trên đấy.
Màn này làm Dương Húc Minh ngẩn ra. Tuy chỉ vẻn vẹn có phút chốc, nhưng Dương Húc Minh có ấn tượng quá sâu với màu áo cưới đỏ như máu đó nên chắc chắn hắn không có khả năng nhìn nhầm.
Lý Tử lại hiện hình?
- "Hử?” Ứng Tư Tuyết đang lái xe thì ngoái đầu lại, nhìn hắn một cái, hỏi, "Sao thế?"
- "Không có gì!” Dương Húc Minh trả lời, - "Lái xe cẩn thận một chút."
Hắn định mở miệng kể lại cảnh vừa thấy nhưng đột nhiên trong lòng trào lên một cảm xúc kì lạ, khiến hắn không kể lại. Cái thôn bỏ hoang trước mắt này mang đến cho hắn cảm giác bị đè nén rất không thoải mái.
Tâm trạng của hắn cũng đồng hành theo khoảng cách đến thôn. Càng gần lại càng u ám khó hiểu.
Ô tô cuối cùng cũng dừng lại bên vệ đường. Ứng Tư Tuyết bảo, - "Tiếp theo chúng ta sẽ đi bộ, dù gì thì thôn này cũng nhỏ thôi". Dương Húc Minh gật đầu, ba người lần lượt xuống xe, đi về phía thôn làng.
Gia đình đầu tiên nằm ở cửa thôn, phòng ốc hoang tàn, không có ai ở. Bọn họ tiếp tục đi vào bên trong, đi trên con đường nhỏ hẹp chỉ có thể đi lọt một người. Ứng Tư Tuyết bọn họ đến trước cửa ngôi nhà thứ ba.
Căn nhà này giống như có người, có một con con chó vàng xích ngay trước cổng.
Thấy có người tới gần, con chó sủa ầm lên một cách đầy đe dọa với bọn họ, nó muốn nhào đến nhưng bị dây thừng kéo lại. Dương Húc Minh đứng ở cổng hô, - "Xin chào, xin hỏi nhà Lý Tử có ở gần nơi này không?” Trong nhà hoàn toàn im ắng không hề có tiếng đáp lại.
Chọc một lỗ trên cửa nhìn vào, thấy bên trong chỉ toàn màu đen không có ánh đèn, Nhạc Chấn Đào nhíu nhíu mày, nói, - "Hình như anh ngửi thấy...mùi máu tươi.”