Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 452: Anh thấy rồi à?

Dịch: Vạn Cổ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Ngồi trong căn phòng CCTV âm u này, Dương Húc Minh hít sâu một hơi.

Hắn nhìn về màn hình camera lần nữa.

Trong ống kính phóng đại ấy, hắn bị Ứng Tư Tuyết nắm chặt, dẫn đi trong một tư thế cứng nhắc vô cùng quái dị.

Cuối cùng, hai dáng người ấy dừng chân ngay trước cửa phòng của hắn. Ứng Tư Tuyết lấy thẻ khóa phòng trong túi Dương Húc Minh ra, quét thẻ mở cửa.

Hai bóng người, một trước một sau, đi vào phòng, biến mất khỏi góc quay của camera.

Thấy cảnh này, Dương Húc Minh đành thở dài một hơi.

Thì ra đây là cách mà Ứng Tư Tuyết đã dùng để vào phòng hắn.

Cô ấy dùng chính cái thẻ phòng của hắn để tiến vào.

Mặc dù hơi quỷ dị một chút, nhưng chuyện dùng thẻ phòng của hắn để mở cửa vẫn là hợp lý, thay vì đoán già đoán non rằng cô ấy có siêu năng lực xuyên tường, tùy ý vào ra phòng của hắn.

Cơ mà nếu chỉ có thế, làm sao giải thích được hành động lẫn trốn của chiếc giày thêu lúc Dương Húc Minh tỉnh lại?

Chắc chắn là khi Ứng Tư Tuyết dẫn Dương Húc Minh vào phòng, chiếc giày thêu cảm giác được một mối nguy hiểm nào đó, nên mới trốn đi? Dương Húc Minh vẫn nhìn camera, tiếp tục chờ đợi.

Nhưng đã năm phút trôi qua, cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ. Ứng Tư Tuyết vẫn chưa đi ra khỏi phòng.

Mươi phút trôi qua, cửa phòng vẫn đóng kín.

Mười lăm phút… Hai mươi lăm phút… Ba mươi phút…

Mãi cho đến 02:20 phút rạng sáng, cửa phòng liền mở ra, Ứng Tư Tuyết bước ra khỏi căn phòng ấy.

Hai người đi vào trong tới 40 phút… Con quỷ đó đã làm gì bên trong căn phòng ấy?

Dương Húc Minh cảm thấy rất lo lắng.

Thế nhưng, không có bất cứ camera nào trong căn phòng ấy cả. Dù hắn có lo lắng cách mấy, cũng không thể nào nhìn xem có chuyện gì đã từng xảy ra trong căn phòng kia.

Bên cạnh đó, trong camera hành lang, sau khi bóng dáng Ứng Tư Tuyết đi ra khỏi phòng của Dương Húc Minh, cô ấy liền đi một mạch về phòng. Vì an toàn, Dương Húc Minh không tắt cái video đó vội, mà tua nhanh hình ảnh, tiếp tục xem.

Cảnh tượng diễn biến đến tận 07:30 sáng, Dương Húc Minh trông thấy bản thân mình trong video ra ngoài chạy bộ, nhưng không có động tĩnh nào khác thường từ căn phòng Ứng Tư Tuyết cả.

Úi chà, tối qua con quỷ đó không đi gây sự với hắn nữa sao?

Dương Húc Minh liền tua nhanh, đã qua thời gian chạy bộ, hắn thấy bản thân xuất hiện trong ống kính camera lần nữa, quay về phòng mình.

Có lẽ lúc đó, bản thân hắn đang tắm rửa. Không lâu sau, Dương Húc Minh trong một bộ quần áo khác đi từ trong phòng ra ngoài, bước đến thang máy. Dương Húc Minh bèn chuyển qua cái video của camera trong thang máy, thấy rõ mình đang nhấn đến tầng hai, có lẽ là đi vào nhà hàng ăn sáng nhỉ? Cũng may là nhà hàng ăn sáng có camera, nên hắn liền chuyển qua video tại vị trí nhà hàng đó. Dương Húc Minh thấy mình đang lấy thức ăn trong nhà hàng, chọn lựa món ăn, sau đó bưng cả dĩa đồ ăn đi đến một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ. Hắn vừa ăn, vừa nhìn ngắm phong cảnh bờ hồ thông qua cửa sổ.

Bộ dáng của hắn rất nhàn nhã, hoàn toàn không biết chuyện kinh khủng đã xảy ra đêm qua.

Thế nhưng mà, hình ảnh này chưa kéo dài bao lâu, thì Dương Húc Minh trong màn hình camera ấy đột nhiên cầm lấy điện thoại di động, không rõ là ai gọi.

Do vị trí của hắn ngồi cách khá xa vị trí lắp đặt camera, nên Dương Húc Minh hiện tại không thể thấy rõ vẻ mặt của bản thân mình trong cái video quay, chụp này. Thế nhưng, cuộc nói chuyện điện thoại chưa kéo dài được lâu, thì bản thân hắn trong video liền đặt đũa xuống, vội vàng đứng dậy, bỏ đi.

Dựa theo cái thái độ vội vã ấy, hình như có chuyện khẩn cấp gì đó đã xảy ra?

Thấy hình ảnh này, Dương Húc Minh khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ người gọi là thầy giáo Nhạc, ông ấy nhận ra Ứng Tư Tuyết có gì đó là lạ sao?

Dương Húc Minh lại thay đổi một video khác, trích xuất từ camera trong thang máy.

Sau đó, một hình ảnh quỷ dị xuất hiện.

Một cô gái với gương mặt không cảm xúc chiếm hết toàn bộ ống kính của camera.

Cô nàng đứng trong thang máy, mặt lạnh lùng, ngẩng đầu lên, dường như đang nhìn xuyên thấu qua camera theo dõi, đối diện Dương Húc Minh.

Ngay khi ánh mặt của hai người nhìn nhau, Dương Húc Minh bỗng nhiên rùng mình một cái.

… Dù biết đây là những hình ảnh của sự kiện đã từng xảy ra, trong thang máy ở thời điểm hiện tại đâu có ai đứng nhìn hắn như vậy, cơ mà Dương Húc Minh vẫn bị giật mình. Hắn che ngực, thở dốc vài hơi, rồi lấy lại bình tĩnh.

Dương Húc Minh nhìn vào video camera lần nữa. Trong màn hình, Ứng Tư Tuyết ôm gương mặt vô cảm đứng đấy, ngẩng đầu nhìn camera.

Nhưng nếu nhìn cẩn thận hơn, hắn phát hiện ra ánh mắt của cô ấy không hề có tiêu cự, cơ bản không phải nhìn chằm chằm, mà là đang suy nghĩ một điều gì đó? Hay cô ta đang cảm ứng chuyện gì? Bằng vào cái ánh mắt đờ đẫn kia, hắn dám chắc, nếu nói cô ấy là một cái xác không hồn thì cũng có người tin.

Nhưng trạng thái này không kéo dài lâu lắm, ngay khi vừa đến tầng lầu, Ứng Tư Tuyết kiền chớp mắt trong trạng thái ngửa đầu ấy, ánh mắt liền khôi phục trạng thái cảm xúc ngay.

Cô ấy cúi đầu xuống, không nhìn camera nữa, mà nhìn thẳng về phía cửa thang máy kia.

Dựa theo góc độ quay, Dương Húc Minh không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa, nhưng hắn dễ dàng đoán ra người đứng bên ngoài cửa thang máy lúc ấy chính là bản thân mình.

Hắn vừa định rời khỏi nhà hàng ăn sáng, lại tình cờ chạm mặt Ứng Tư Tuyết như thế.

Thông qua camera, Dương Húc Minh trông thấy Ứng Tư Tuyết đứng nói gì đó với người ngoài cửa, còn dùng tay ngăn cánh cửa thang máy đang khép lại nữa.

Sau đó, người kia đi vào thang máy, đứng cạnh Ứng Tư Tuyết. Lúc này, Dương Húc Minh có thể thấy rõ người trong thang máy chính là hắn, với dáng vẻ không được khỏe khoắn cho lắm.

Qua video quay chụp, bản thân hắn có thể thấy chính mình đang có ánh mắt trốn tránh cô gái bên cạnh này, dường như đang lo lắng một chuyện gì đó. Hiển nhiên, Dương Húc Minh trong video này cũng cảm nhận được sự bất thường tỏa ra từ người Ứng Tư Tuyết.

Thế nhưng, hai người vẫn rời khỏi thang máy cùng nhau.

Hắn bèn nhấn nút chuyển qua góc quay khác, chọn vào camera quan sát tại tầng 07.

Hắn lại nhìn thấy những hình ảnh đơn giản, đó là Ứng Tư Tuyết và bản thân hắn đi vào căn phòng của chính mình.

Dương Húc Minh bắt đầu chờ đợi.

Hắn tin rằng diễn biến tiếp theo mới chính là chìa khóa then chốt của vấn đề.

Thế nhưng mà, hắn phải đợi rất lâu, chừng hơn 50 phút Ứng Tư Tuyết mới chịu ra khỏi phòng. Hơn nữa, quãng đường đi đến phòng y hệt buổi tối ngày hôm qua. Cô ấy nắm tay Dương Húc Minh dẫn đi, trong khi đó, bản thân hắn trong cái video này vẫn cuối thấp đầu, di chuyển bằng một tư thế cứng nhắc, quỷ dị, y hệt tối hôm qua.

Con quỷ đó dẫn hắn vào phòng rồi không chế hắn làm gì sao?

Dương Húc Minh nhíu nhẹ chân mày.

Hắn phỏng đoán rằng, nếu lúc đó hắn phát hiện ra sự dị thường của Ứng Tư Tuyết, theo cá tính của hắn, hắn sẽ hỏi cho ra lẽ. Trong trường hợp Dương Húc Minh có đề phòng trước, hắn chắc chắn mình không bao giờ bị đánh lén đến nỗi như vậy.

Thế nhưng, sau khi vào trong phòng, Dương Húc Minh vẫn bị không chế như cũ. Nói cách khác, năng lực của hắn ở thời điểm này không thể chống lại năng lực của con lệ quỷ đó ư? Xem ra hắn giống như một con kiến nằm trong tay đối thủ, để ả tùy ý vò, bóp?

Mà nếu vậy, mục đích cuối cùng của con quỷ này là gì?

Mỗi lần nó vào phòng Dương Húc Minh đều ở lại đó rất lâu, rốt cuộc là nó làm gì trong đó mà lâu đến vậy?

Tiếp tục nhìn vào camera, sau đó, Dương Húc Minh không cần nhìn cũng đoán được. Con quỷ ấy khống chế hắn quay lại nhà hàng ăn sáng, để hắn ngồi tại vị trí ban đầu, sau đó nằm úp xuống bàn.

Không bao lâu sau khi Ứng Tư Tuyết đi khỏi, Dương Húc Minh bỗng giật mình tỉnh lại, còn đánh nát bàn ăn. Những hình ảnh tiếp theo sau sự kiện đó thì vẫn bình thường, tương tự như trí nhớ của Dương Húc Minh hiện tại.

Trí nhớ của mình quả nhiên bị ai đó tác động, lại còn tác động đến hai lần?

Một lần là tối hôm qua, lần còn lại là sáng hôm nay.

Con quỷ ấy ở lại trong phòng hắn lâu đến vậy, tựa như bận bịu làm gì đó... Chẳng lẽ, nó đang tìm kiếm chiếc giày thêu?

Dương Húc Minh liền nhớ đến chiếc giày thêu trốn bặt tăm bặt tích kia.

Mặc dù khách sạn này lớn đến thế, nếu con quỷ ấy muốn tìm, thì bằng vào thời gian dài đến thế, thì mười chiếc giày thêu cũng tìm ra, huống chi chỉ có một chiếc.

Mục đích thật sự của nó là gì nhỉ?

Ngồi trước video quay, chụp chính bản thân mình, ánh đèn hắt ra từ màn hình chiếu vào mặt Dương Húc Minh, tỏ ra một nét phân vân, khó hiểu.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, rồi chuyển đổi qua camera khác, tại thời điểm mà hắn quay lại nhà hàng ăn sáng trong lúc bị điều khiển, rồi Ứng Tư Tuyết rời đi.

Nhưng lần này, hắn không chọn xem camera nhà hàng, mà chọn camera có góc độ quay trong thang máy.

Trong camera, Ứng Tư Tuyết lạnh lùng bước vào thang máy, rồi nhấn đi lên tầng trên. Sau đó, cô ấy ra bên ngoài hành lang tầng 07, đứng đó một hồi. Đó cũng là trùng thời gian Dương Húc Minh kia tỉnh lại từ trên bàn ăn. Cô ta giữ vẻ mặt vô cảm ấy quay lại thang máy.

Cô ấy bước vào thang máy lần nữa.

Dương Húc Minh bèn chuyển qua góc quay bên trong thang máy kia. Trong không giao chật hẹp, khép kín ấy, cô gái mang gương mặt vô cảm ấy ngảng đầu, ánh mắt vô hồn tĩnh mịch, giống như đang ngẩn người, lại giống như đang nhìn thẳng về phía Dương Húc Minh đang ngồi trước màn hình.

Vài giây sao, hình ảnh cô gái trong video ấy mấp máy đôi môi. Có một điều rõ ràng rằng, camera không hề có chức năng ghi lại âm thanh, nhưng Dương Húc Minh lại nghe một giọng nói rõ ràng.

- “Anh thấy em rồi à?”

Dương Húc Minh rùng mình khi nghe thấy giọng nói băng lạnh ấy.

Hắn đột ngột quay đầu, liền thấy cảnh tượng phía sau lưng.

Trong góc tối của căn phòng CCTV âm u, một cái bóng đen không rõ mặt đang đứng đó nhìn hắn chằm chằm. Ngay khi cả hai đối mặt nhau, khóe miệng của cô gái đứng trong bóng tôi ấy bỗng cong nhẹ, tạo ra một nét cười quỷ dị như kẻ bị thần kinh, hoặc có lẽ là bị ma quỷ ám ảnh, tương tự như lúc ở bờ sông.

“Anh thấy rồi à?”