Dịch: BsChien
Nhóm dịch: Vô Sĩ
***
- “Kỳ lạ thật!”
Trong nháy mắt đọc được tin nhắn này, Dương Húc Minh như bị rơi xuống hầm băng, toàn thân cứng đờ lạnh buốt, tay cầm điện thoại run rẩy.
Mẹ nó! Đây là tình huống như thế nào?
Tài khoản phụ gửi cho hắn một cái tin nhắn, nói Ứng Tư Tuyết là quỷ? Nó là cái chuyện quái quỷ gì vậy?
Cái acc phụ này trừ hắn ra, căn bản không ai biết đến nó tồn tại. Ngay cả Lý Tử cũng không biết mật mã tài khoản phụ này của Dương Húc Minh. Bản thân hắn cũng ít dùng, chỉ là trước đây nghịch ngợm nên đăng ký thêm một tài khoản chat trên phần mềm.
Giữa acc chính và acc phụ rất ít khi liên lạc với nhau, chỉ khi Dương Húc Minh lên mạng thấy hình gái xinh hay mấy em khoe mông khoe ngực thì copy đường link gửi cho acc phụ. Sau đó đêm về dùng máy tính truy cập download.
Cái acc phụ này trên lý thuyết mà nói thì không có ai dùng.
Nhưng lúc này hắn lại nhận được một tin nhắn cảnh báo đến từ chính cái acc phụ ấy.
Tình huống như thế nào?
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào tin nhắn, cảm giác tay hắn đang run sắp rơi mất cái điện thoại đang cầm.
Nỗi bất an và sợ hãi vô hình bùng lên trong nội tâm của hắn. Hắn cảm giác mình giống như bị đồ vật quỷ dị nào bắt lấy, không có cách nào tránh thoát ra được, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đối phương nuốt chửng.
Cái này… Mẹ nó… Cái này mẹ nó... Cuối cùng là tình huống như thế nào đây?!
Dương Húc Minh đứng dựa vào góc tường, tưởng như sắp phát điên đến nơi.
Tình huống quỷ dị hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn vốn cho là mình bị kẻ địch tập kích, nhưng bây giờ nhìn lại, cái này… con mẹ nó… căn bản không phải địch nhân tập kích. Mà là một loại sự kiện nào đó kinh khủng hơn, càng không thể diễn tả không thể phân tích được.
Chẳng lẽ mình vừa mới tới Cửu Giang đã bị cuốn vào chuyện ma quỷ linh dị ngay lập tức hay sao? Nhưng mà Cửu Giang không phải khu vực địa mạch dị biến, không có khả năng có Lệ quỷ khắp nơi như vậy chứ?
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định nội tâm đang kinh hoàng. Hắn nhìn màn hình điện thoại di động một lần nữa, đọc kĩ lại tin nhắn mà acc phụ gửi cách đây hai giờ:
“Ứng Tư Tuyết là quỷ.“
Tin nhắn ngắn gọn rõ ràng thông báo cho Dương Húc Minh một sự thật kinh khủng.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, nếu như tin tức này là của kẻ địch hoặc một con lệ quỷ nào đó gửi đến thì sao?
Đối phương muốn đe dọa Dương Húc Minh, để hắn tự rối loạn tư duy suy luận, đồng thời hoài nghi Ứng Tư Tuyết? Có loại khả năng này hay không đây?
Dương Húc Minh bấm vào chi tiết của tin nhắn, mở ra mục ghi chép những thiết bị đăng nhập vào tài khoản phụ này. Hắn nhìn thấy gần đây nhất có hai lần đăng nhập.
Lần thứ nhất là hai tháng trước, ở thành phố Lục Bàn Thủy tỉnh Quý Châu, dùng máy tính đăng nhập. Cái này Dương Húc Minh vẫn còn nhớ, lần ấy là vào tài khoản phụ để nhắn chơi game.
Lần thứ hai là cách hai tiếng trước, dùng “máy này” đăng nhập…
…Máy này đăng nhập…
Nhưng mà biết mật mã tài khoản phụ này của Dương Húc Minh chỉ có một người, đó là chính hắn. Ngay cả Lý Tử cũng không biết. Xem như lệ quỷ trừ phi biết đọc suy nghĩ của người khác, nếu không cũng không cách nào biết mật khẩu vào tài khoản phụ này, lại còn sử dụng chính điện thoại của Dương Húc Minh để đăng nhập.
Có câu nói rất hay rằng: Khi loại trừ đa số khả năng thì kết quả còn lại, dù khó tin cỡ nào thì nó cũng thường là chân tướng.
Nói cách khác, hai giờ trước, không biết vì sao Dương Húc Minh lại dùng điện thoại di động của mình đăng nhập tài khoản phụ của mình, nhắn cho mình một cái tin tức quỷ dị?
Vì sao đối với chuyện này, Dương Húc Minh lại không hề có chút kí ức nào cả? Mà thời điểm nghĩ đến Ứng Tư Tuyết, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là lo lắng cho cô ấy mà lại vô thức cảnh giác và kháng cự. Loại e ngại xuất phát từ nội tâm này rất không thích hợp.
Lại liên tưởng đến trí nhớ của mình gần đây trở nên mơ mơ hồ hồ, chẳng lẽ Ứng Tư Tuyết thực sự biến thành quỷ rồi can thiệp vào trí nhớ của hắn?
Dương Húc Minh đứng trong phòng, cảm thấy hơi tỉnh táo một chút. Trên thế giới này, đáng sợ nhất chính là không biết. Nếu như trong màn sương mù có thể thấy rõ chân tướng một phần thì sự sợ hãi cũng sẽ giảm bớt một phần.
Huống chi Dương Húc Minh đã không phải là con người lúc trước, bị quỷ dọa là chạy rớt giày rơi dép. Coi như Ứng Tư Tuyết thật sự biến thành quỷ, đó hẳn cũng là một loại quỷ mà hắn đã từng đối phó trước đây.
Không có cái gì đáng sợ.
Reng reng…
Tiếng chuông cửa vang lên, thân thể Dương Húc Minh bỗng nhiên cứng đờ. Hắn hoảng hốt nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng. Bởi vì ngay sau tiếng chuông cửa là thanh âm lạnh lùng của Ứng Tư Tuyết:
- "Là em, mở cửa.”
Giọng nói vô cùng quen thuộc này bây giờ đối với Dương Húc Minh lại nghe ra vô cùng lạ lẫm! Hắn trừng mắt nhìn cửa phòng, nuốt một ngụm nước bọt rồi chậm rãi đi lại gần.
Dương Húc Minh lặng lẽ ghé vào mắt mèo trên cửa. Hắn muốn nhìn thử xem người bên ngoài đến cùng có phải là Ứng Tư Tuyết hay không.
Nhưng mà khi hắn nhìn vào mắt mèo thì chỉ thấy phía ngoài cửa một mảng đen ngòm…
Mắt mèo hình như bị thứ gì chặn lại rồi, không còn nhìn ra được phía ngoài nữa.
Dương Húc Minh hơi hoang mang, hắn lui về phía sau một chút, lấy tay dụi dụi con mắt rồi lại một lần ghé nhìn vào trên cửa.
Nhưng mà mắt mèo đúng là bị thứ gì đó che khuất, không thể nhìn thấy tình cảnh phía ngoài cửa.
Là đồ vật ở bên ngoài che khuất lại hay sao? Nó không muốn để Dương Húc Minh nhìn thấy bộ dáng?
Dương Húc Minh hơi nhíu mày, hắn lại ghé vào mắt mèo nhìn thêm lần nữa. Sau đó, hắn phát hiện chỗ không đúng. Thứ đang che khuất mắt mèo dường như đang lấp lánh phản quang, giống như là một mặt kính màu đen?
Trong lòng Dương Húc Minh đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, kéo mắt mình ra xa khỏi mắt mèo trên cửa một chút xíu.
Mặc dù không cách nào thấy rõ chân tướng thứ ở phía ngoài cửa, nhưng hắn cuối cùng lờ mờ nhận ra bản thể của mặt kính màu đen kia.
Vật đang che khuất bên ngoài mắt mèo chính là một con mắt của ai đó! Người này đang ghé vào trên mắt mèo nhìn ngược lại vào phía hắn! Vì thế nên Dương Húc Minh không nhìn ra được ngoài cửa, vì lỗ trên mắt mèo đã bị con mắt người kia cản trở.
Dương Húc Minh đột nhiên lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt. Theo lý mà nói, từ mắt mèo bên ngoài thì không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, chỉ có thể nhìn thấy một chút xíu ánh sáng.
Nhưng nếu có người trong phòng ghé nhìn vào mắt mèo thì chút xíu ánh sáng đó sẽ bị che khuất. Nói cách khác, mặc dù người bên ngoài không nhìn được vào trong phòng, nhưng chỉ cần thấy ánh sáng bị che đi là có thể đoán được trong phòng đang có ai đó đang ghé vào mắt mèo.
Con quỷ này rất thông minh!
Dương Húc Minh mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu.
Mà ngoài cửa, đúng như hắn suy đoán, giọng nói lạnh lùng của Ứng Tư Tuyết vang lên:
- "Mở cửa đi, em biết anh ở sau cửa.”
Nghe được thanh âm này, Dương Húc Minh cứng đờ đứng ở nơi đó, không biết đáp lại làm sao.
Người trong phòng không nói gì, ở ngoài cửa cũng trở nên im lìm, Ứng Tư Tuyết không nói thêm gì nữa.
Loại tình cảnh trầm mặt quỷ dị này giằng co mấy giây, sau đó tiếng đập cửa vang lên.
Rầm Rầm Rầm!
Tiếng đập cửa hung hãn điên cuồng vọng vào khắp căn phòng.
Rõ ràng là có chuông cửa, thế mà người bên ngoài lại đang gõ cửa?
Không đúng, sử dụng sức lực kiểu này đã không thể nói là gõ cửa, hoàn toàn là đang phá cửa! Con quỷ kia đang muốn đập phá cánh cửa, cưỡng ép xông vào!