Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 468: Quỷ Diện

Dịch: Đô Đô bé bỏng

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Giọng nói của bà cụ âm vang trong bóng tối của tầng hầm đỗ xe, mùi máu tanh nhàn nhạt kia dường như nồng nặc thêm một chút. Bà cụ xách hộp cơm giữ nhiệt, cứ đứng tay đó. Cánh tay cầm hộp cơm hơi co vào trong người.

Một trận gió lạnh thấu xương vừa thổi qua.

Bà cụ rùng mình, bèn nghe thấy một âm thanh đột ngột vang lên bên tai: "Tôi biết rồi."

Bà ấy vội vã quay đầu lại, bèn trông thấy một bóng người mơ hồ đang đứng tại đó từ lúc nào không hay.

Kẻ mới đến nói:

- "Vẫn chưa có ai theo dõi bà, chứng tỏ cảnh sát còn chưa điều tra ra."

Mặc dù bóng tối che phủ hoàn toàn gương mặt của kẻ đó, nhưng bà cụ có vẻ rất quen thuộc giọng nói này. Bà ấy thở phào nhẹ nhõm, nói:

- "Cũng muộn rồi, con đói bụng không? Hôm nay mẹ xào món thịt ba chỉ mà con thích nhất nè."

Hai bóng người ngồi trong bóng tối, dường như chẳng thể nào thấy rõ gương mặt thật của từng người.

Bọn chúng ăn cơm, từng âm thanh gắp đũa trộn lẫn với tiếng nhai nuốt, dường như kẻ vừa xuất hiện cũng là phụ nữa.

- "Có lẽ Sơn Tiêu chết rồi."

Giọng nói này là giọng nữ, nghe qua có vẻ khá trẻ, ít nhất không hề già nua như bà cụ này.

Cô ấy nói:

- "Đã lâu như vậy mà chưa về đây tìm chúng ta, có lẽ đã chết thật rồi. Bởi vậy tới giờ cũng không thấy mặt."

Nghe cô gái này nói xong, bà cụ gật đầu.

- "Chắc không sao đâu..." Bà cụ an ủi, "Sơn Tiêu chết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện của chúng ta. Kế hoạch của con cũng sắp thành công rồi mà. Cho dù chỉ có hai chúng ta cũng đủ rồi."

Nói xong, bà lão lấy hộp bánh ra, đưa cho cô gái. Cô ta ăn một cái, rồi nói:

- "Không cần mang nhiều thứ như vậy, bà đem về ăn đi. Bánh trung thu này ngon đấy, nhà chị đó cũng có lòng."

Thế rồi, hai người im lặng, chẳng ai nói gì nữa trong bóng đêm yên tĩnh.

Sau một hồi lâu, giọng nói của bà cụ lại vang lên:

- "Chuyện đó... Tiểu Lưu... thật ra... hiện giờ, vẫn còn kịp nếu chúng ta ngừng lại.."

Nhưng khi bà ta chỉ vừa nói thế, một giọng quát nạt vang lên, cắt đứt câu nói của bà ta:

- "Không tới phiên bà nói câu này!"

Gương mặt của bà cụ sượn cứng lại. Im lặng một hồi, bà ta ủ rủ cuối đầu, than thở:

- "Đúng vậy, đúng là mẹ không có tư cách nói câu này."

Bóng người kia cũng im lặng, đứng đó mà không nói thêm bất cứ lời nào.

Sự an tĩnh lúng túng ấy kéo dài một lát sau, người phụ nữ trẻ tuổi kia đứng dậy, bỏ đi. Tuy vậy, giọng nói của cô ấy lại vang lên trong bóng tối:

- "Khi nào trời sáng, thì quay về chỗ cũ, đào mớ tử thi của con nữ quỷ đó về đây.

Tôi có cảm giác, lần này không chỉ mỗi một mình con nữ quỷ đó quay về trả thù, vẫn còn có thứ khác đến đây gây sự với chúng ta.

Nếu tôi đoán đúng, thì bốn mảnh thi thể của con quỷ đó đã bị người khác đào đi mất rồi."

Trong bóng tối, ngay khi cô gái ấy vừa lên tiếng, dường như có một âm thanh nào đó vang lên nhè nhẹ men theo sự nhúc nhích kỳ quái trong bãi đậu xe.

Cái âm thanh của sự chuyển động đó y hệt như có một bãi thịt thối đang cố gắng ngọ nguậy trên mặt đất một cách gian nan. Thỉnh thoảng, lại có thể nghe thấy tiếng xương cốt kỳ quái vang lên rốp rốp.

Mùi máu tanh nhàn nhạt thoảng qua trong không khí, dường như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, bò gần đến bà cụ này. Người phụ nữ đi xa kia vẫn còn đang nói, trong khi âm thanh quái dị này bò đến bà cụ càng lúc càng gần. Nó bò đến chân bà ta, rồi bò lên người, cọ nhẹ vào bàn tay của bà cụ.

Bà cụ thoáng hiện ra một vẻ mặt tuyệt vọng cùng cực trong bóng tối. Bà ấy nhắm mắt lại trong nỗi đau đớn, đứng cứng ngắc cả người tại nơi đó, không dám đưa tay chạm vào người thân gần trong gang tấc của mình.

Sau đó, bà ta hít sâu, thở mạnh ra vài cái, nhìn về phía cô gái đang bước đi xa xa ấy, nói với theo:

- "Tiểu Lưu! Con cắt Lỗi Tử cho mẹ, vậy con thì sao? Nếu con không có Lỗi Tử bảo vệ, vậy rất nguy hiểm đó!"

Trong bóng tối, thứ kia vẫn liên tục ngọ nguậy, cọ lấy cọ để bàn tay của bà cụ, y hệt như một con chó đang lấy lòng chủ nhân.

Người phụ nữ đã đi xa nghe vậy, lên tiếng trả lời:

- "Chỉ cần có Tiểu Tùng ở bên cạnh tôi, không ai đủ sức để tổn thương được tôi cả!

Dù cách nhau khá xa, nhưng bà cụ vẫn có thể nghe ra câu trả lời của cô gái kia mang đầy oán hận. Bà cụ rất đau đớn, nhắm hai mắt lại.

Sau đó, bà ta túm chặt lấy bãi thịt nhão bên cạnh, dùng sức bấu chặt vào thực thể có máu me đầm đìa kia. Hành động ấy tựa như là, bà ta đang cố làm một hành động nào đó, mà trước đây khi kẻ này còn sống, bà ta lại không thể làm.

...

Mùa hè năm 1987.

Năm đó, Uông Vân đã 43 tuổi.

Khi ấy, trời rất nóng, nóng hơn thời điểm hiện tại rất nhiều. Bà ấy sinh ba đứa con đều là con gái cả, đến đứa cuối cùng này mới nặn ra con trai. Vì thế, thái độ của cả nhà đối với thằng con trai này chính là: cưng như trứng, hứng như vàng.

Ấy thế mà, khi con trai lớn dần, một vấn đề nghiêm túc lại xuất hiện trong mắt gia trưởng nhà này, đó chính là sợ con trai nhà mình không tìm được vợ. Chuyện này quả thật bất đắc dĩ. Vào thời điểm ấy, đối với nhiều hộ gia đình, sinh con gái ra cũng không thể nào nuôi nổi.

Có một ngôi miếu nhỏ nằm gần ngôi làng của Uông Vân. Nơi ấy có hương hỏa dồi dào, thế nhưng bên dưới nền đất của tòa miếu đã chôn cất rất nhiều thi thể của bé gái.

Vì người dân miền quê rất mê tín, họ sợ bé gái chết rồi sẽ biến thành ác quỷ quay về, nên hy vọng mượn nhang khói của cửa Phật để trấn áp những thi hài đó.

Bọn họ cũng sẽ cầu khẩn một cách thành tâm, vì cơ bản là những người đó cũng chẳng bao giờ muốn ném bỏ con mình, chỉ là bọn họ đã hết cách rồi! Nếu đẻ con trai, bọn người này chắc chắn sẽ nuôi lớn, nhưng nếu là con gái, những người làng quê này sẽ buông tay.

Thế nhưng mà, nếu bọn con trai này lớn lên, nhưng vị gia trưởng ấy sẽ phải đau đầu tìm cách giải bài toán: nam nhiều - nữ ít chênh lệch sâu sắc vì rất khó để chọn con dâu thích hợp cho con trai nhà mình.

Hoặc là nói, nếu nhà đó không "gửi gạo" cho con dâu tiềm năng từ ban đầu, đa số là sau này con trai lớn lên rất khó tìm vợ.

Gia đình Uông Vân lại khác. Bà ta đẻ tổng cộng ba đứa con gái, nuôi sống được hai đứa.

Đứa con đầu tiên là con gái, gia đình bảo bà ấy ném bỏ lên núi đi. Bà ấy liền cầu xin ba, mẹ chồng ba ngày ba đêm, sau đó hai ông bà cụ nhà chồng đồng ý. Cái thai thứ hai vẫn là con gái. Ngay sau khi Uông Vân sinh ra, bèn ôm chặt con mình vào lòng, dù ai đến gần cũng không cho chạm tới.

Ban đêm, bà ấy cũng không dám ngủ, trụ được đến khi nhà mẹ ruột đến thăm. Thế là, nhà mẹ ruột dẫn con gái mà và hai đứa bé gái về nhà riêng, nuôi nấng ba năm. Lúc này, hai đứa bé gái mới có thể sống sót.

Thế nhưng mà, lần mang thai thứ ba... cũng là con gái. Bà ta đã quá mệt mỏi, không còn đủ tinh thần và súc khỏe để đối chọi lại người đàn ông trong nhà nữa, đành trơ mắt nhìn con mình bị người ta ôm đi.

Còn mang đi chỗ nào, bà ta không dám hỏi, người trong nhà cũng không hề nói cho bà ấy biết.

Từ đó về sau, bà ấy không còn gặp lại ba người con gái của mình nữa rồi.

Hơn thế nữa, vốn dĩ con trai của họ rất đẹp trai, vóc người cao lớn, khôi ngô tuấn tú. Xui rủi thay, năm nó 17 tuổi, vì uống rượu say mèm, té vào chuồng lợn, thằng con trai duy nhất này bị lợn gặm nát một nửa khuôn mặt. Gia đình của bà ấy chẳng giàu có gì, nay con trai bị hủy hoại cả gương mặt, vậy chẳng lẽ con trai của bà ấy vĩnh viễn cũng không lấy vợ được ư?

Mặc dù cũng có một, hai gia đình đồng ý thông gia, nhưng khi nghe báo giá sính lễ, thì đó là một cái giá mà gia đình của Uông Vân không thể nào trả nỗi.

Cuối cùng, mấy người đàn ông trong nhà thảo luận, rồi quyết định tìm mua một người con dâu từ vùng khác về đây. Bởi vì, có lão Đặng què ở thôn Thịnh gần đấy cũng ế vợ, làm lưu manh đầu đường xó chợ cả đời, thế mà đột nhiên lại rước một cô vợ về nhà.

Cuối cùng, sau khi mọi người hỏi thăm kĩ càng, ra là lão Đặng què ấy bỏ tiền ra mua vợ, tổng cộng tốn khoảng 10,000 tệ.

Ban đầu, người phụ nữ kia cũng phản kháng, nên bị trói chặt trong nhà. Lão ta bỏ đói, cô gái ấy quấy phá thì lão đánh. Một lần đánh là đánh liên tục ba ngày, bị bỏ đói ba ngày. Cuối cùng, người phụ nữ này đành chịu thua. Mặc dù cô ấy không cam tâm tình nguyện, nhưng đã không khóc, không quậy phá nữa rồi. Thế rồi, lão Đặng què nhờ mẹ mình canh chừng cô ấy, không cho cô ấy bỏ trốn.

Một lần nọ, cô ấy mang cơm đến cho lão Đặng què ăn trong khi làm việc gần khu ống cống ngầm, chồng của Uông Vân thấy cuộc sống của gã Đặng hạnh phúc như thế, bèn nảy sinh ý tưởng trong đầu. Sau đó, ông ta hỏi han lão Đặng què, sau đó mời hai người lạ nào đó đến, có vẻ cũng là kẻ có máu mặt. Bọn đàn ông rù rì rủ rỉ cả buổi trên mâm cơm. Hai người đàn ông lạ mặt kia có khẩu âm vùng khác rất nặng, còn mạnh miệng đảm bảo, chỉ cần 10,000 tệ, chắc chắn thỏa mãn yêu cầu khách hàng.

Nhưng là, khách hàng phải cọc trước, nửa năm sau mới có hàng.

Chờ đến khi mùa đông khắc nghiệt, tuyết lớn phủ kín mọi nơi, hai người đàn ông lạ mặt đó quay lại.

Sau nửa đêm, bọ họ đến gõ cửa. Lúc ấy, Uông Vân còn tưởng đó là kẻ cướp.

Ngay khi mở cửa, Uông Vân nhìn thấy bọn họ đang ôm một cô gái trẻ trung đứng ngoài lối ra vào.

Một trong hai tên lên tiếng, hỏi ông chồng của Uông Vân: - "Anh có vừa ý món hàng lần này không?"

Vốn dĩ con trai của họ đang nằm trên giường, vừa nghe thấy thế bèn phấn chấn tinh thần, hưng phấn ngồi bật dậy. Gã chẳng thèm khoác áo vào, mà chạy vội ra để xem mặt cô dâu.

Lúc đó, trong nhà không có đèn điện, chỉ xài đèn dầu mà thôi. Ánh sáng loe loát, mờ mờ, ảm đạm.

Thế nhưng mà, Uông Vân nhớ rất rõ, vì bà ta trông thấy gò má của cô bé này.

Nàng dâu thậm chí không coi là "trẻ tuổi", mà đó là một đứa bé đấy, phỏng chừng chỉ mới 14 - 15 tuổi mà thôi. Chồng của bà ấy bất mãn:

- "Sao mà nhỏ dữ vậy anh hai? Còn non quá, ít ra anh hai cũng phải kiếm cho tôi một đứa con gái đủ tuổi vị thành niên chứ?"

Hai người đàn ông ấy dẫn con bé vào phòng, đóng cửa lại, rồi nói:

- "Còn non mới được, anh chị hiểu không? Non thế này, mới dễ dạy! Kiếm đứa lớn rồi, nó vừa khóc, vừa gào, sợ nhà anh chị không dạy dỗ nổi thôi.

Còn cái con này nhỏ tuổi như vậy, ngay cả nhà nó ở đâu, nó còn không nhớ đường về. Giờ thử anh chị vứt con bé này ra đường, để nó tự chạy, nó còn chẳng biết chạy đi đâu nữa, thậm chí còn không dám chạy đi ấy chứ.

Hơn nữa, con bé này rất xinh nha, là khuê nữ con nhà đàng hoàng đó. Trong điều kiện thông thường, muốn cưới hỏi con gái nhà này không dễ đâu, do đó vô cùng xứng đôi vừa lứa với con gái của hai anh, chị."

Tên còn lại tiếp lời:

- "Tuổi còn nhỏ, rất nhát gan, rất dễ chịu thua, nhún nhường, hai anh chị hiểu hông? Mầm non tốt thế này, mà bọn tôi bán cho anh chị có 10,000 tệ, tiếc đứt ruột đấy."

Hai người đàn ông này nói một tràng dài, kể lể rằng mình cực khổ lắm mới gạt được con bé này từ Quý Châu dẫn đến Cửu Giang này. Sau đó, bọn chúng bàn bạc về cách gạ gẫm con bé, cách dạy dỗ con bé để nó nghe lời...

Nói một hồi, chồng của Uông Vân đồng ý thanh toán số tiền còn lại. Thế rồi, con bé này trở thành con dâu của nhà bà ta.

Thế nhưng mà, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, tính cách của con bé này vô cùng cứng rắn. Dù đánh nó, hay chửi nó, bỏ đói nó đến khi nó ngất đi, nó đều không hề mở miệng cầu xin tha thứ.

Từ ngày rước con bé về nhà, đã qua hai năm, nhưng cái gia đình này đều không dám thả nó ra khỏi nhà, chỉ giam giữ trong phòng con trai.

Hơn nữa, từ ngày gã con trai nhà đó bị heo cắn nát mặt, thì tính khí của nó càng lúc càng hung bạo. Gã thường xuyên đánh đập cô bé này chết đi sống lại, phải nhờ Uông Vân chạy đến can ngăn mới chịu dừng tay.

Mãi cho đến khi cô ấy mang thai, thậm chí Uông Vân còn không cho cô bé ở trong phòng của con trai mình, mà chuyển cô ấy qua ở trong phòng của bà ấy.

Tự Uông Vân trông chừng cô ta, và cứ thế, cả hai bên dằn vặt, căm thù nhau... cho đến khi thằng nhóc cháu nội của Uông Vân ra đời, lớn lên được bảy tuổi, thì tình hình mới hòa hoãn đôi chút.

Thằng bé đã thấy cảnh mẹ mình bị trói ở nhà từ thuở bé, mãi đến khi nó tám tuổi, mới trông thấy mẹ mình được thả ra, đi lại tự do trong thôn như người bình thường.

Đến khi đứa bé lên mười tuổi, mẹ của nhóc ấy được cho phép đi lên thị trấn. Khi đó, Uông Vân cứ nghĩ ra đình này đã bắt đầu đi vào giai đoạn hạnh phúc. Bởi vì, kể từ ngày chúng nó lấy nhau, cô gái ương ngạnh ngày ấy đã bắt đầu vì con nhỏ mà ngoan hiền, dễ bảo hơn.

Cô ấy không còn chửi mắng cả nhà một cách độc ác nữa, không cãi vã nữa, và thằng con trai bị hủy hoạn một nửa gương mặt của bà ấy cũng điềm tĩnh lại, chẳng còn hung tợn, hay nổi điên nổi khùng như trước kia.

Gia đình càng lúc càng tốt hơn, tuổi tác của Uông Vân cũng lớn dần, sau đó trở thành một bà cụ.

Ngay cả thằng cháu nội hay ôm nàng rồi hỏi "Bà nội, tại sao mẹ lại bị trói, không cho ra ngoài" khi ấy cũng đã trưởng thành, thân dài, vai rộng. Nó đúng là một chàng soái ca non nớt, được các cô gái trong thôn yêu thích không thôi.

Ấy thế mà, cách đây bảy năm, tình hình an ổn đó đột nhiên lại thay đổi.

Đứa cháu nội của Uông Vân, đứa cháu nội mà bà ấy chăm sóc từng ngày, nhìn nó lớn lên, yêu thương hết mực, đã chết một cách bất ngờ.

Nó chết tại Quý Châu, trong một khe suối. Thi thể đã bị hư thối khi người ta phát hiện ra cái xác.

Chẳng ai biết tại sao nó đi Quý Châu, nhưng Quý Châu chính là nơi nó chết thảm.

Khu vực đó cũng là vùng lân cận với quê nhà của mẹ nó.

Bà lão Uông Vân biết rõ, có lẽ thằng nhóc này quá đau lòng vì mẹ mình bị bắt đến đây biết bao nhiêu năm, nên muốn đến Quý Châu điều qua quê quán của mẹ, rồi tìm cơ hội dẫn mẹ về lại gia đình năm xưa.

Thế nhưng, hành động hiếu thảo ấy đã chôn vùi cái mạng của nó.

Để rồi, cái gia đình này phân ly một cách triệt để.

Chồng của bà cụ Uông Vân vừa hay hung tin cháu nội qua đời, liền tức giận đến nỗi phát bệnh tai biến mạch máu não, cuối cùng tàn phế nửa người, bán thân bất toại. Mọi sinh hoạt cá nhân trong ngày đều phải nhờ người khác hỗ trợ, chăm lo.

Con trai của Uông Vân thì tính tình kém hẳn, tàn bạo dần, vết thương trên người con dâu bà ta càng ngày càng nhiều hơn.

Bà ta chẳng biết giải quyết thế nào, chỉ có thể trốn trong góc phòng, âm thầm gạt lệ, không biết làm sao cho đúng trước tình cảnh này.

Mãi cho đến tận năm ngoái, sự hỗn loạn trong gia đình này mới chính thức chấm dứt.

Nửa đêm, cửa chính của nhà bà ta bị ai đó gõ vang.

Con dâu của bà ấy ra mở cửa, sau đó cô ấy bỗng dưng khóc òa lên.

Thì ra, người đứng ngoài cửa chính là đứa cháu nội đã chết của bà ấy.

Chỉ là, dáng vẻ của nó rất quái lạ, trông không giống như người bình thường.

Gương mặt của nó tràn ngập nỗi oán hận, ánh mắt hung lệ, vừa nhìn thấy cha ruột của mình vừa bước ra phòng khách vì nghe có người gõ cửa, thì nó nhào tới ngay.

Thằng nhóc với nỗi thù hận tràn ngập này lao thẳng đến cha mình, dùng một con dao nhỏ giết cha, rồi cắt gã ấy thành từng mảnh. Quá trình phân thây ấy kéo dài đến ba tiếng đồng hồ, cha của nó dường như trở thành một bãi thịt nhão. Kỳ lạ thai, bên ngoài chẳng có ai nghe thấy tiếng la thét tuyệt vọng trong căn nhà này cả.

Uông Vân cũng có mặt trong phòng. Bà ta vô cùng sợ hãi, muốn bước đến ngăn cản, nhưng cả cơ thể cứng ngắc, không thể nào đi chuyển. Cuối cùng, Uông Vân chỉ có thể trợn tròn mắt lên, nhìn cảnh tượng con trai của mình bị cháu nội của mình bằm thây, tựa như mấy bà bán thịt trên chợ dùng dao bằm thịt.

Lúc ấy, thằng nhóc vừa dùng dao chặt xác cha nó, vừa dùng cánh tay còn lại ôm khư khư một quyển sách cũ nào đó trong lồng ngực.

- "Mẹ, rốt cuộc con cũng có thể trốn ra rồi. Có một tên khốn nhốt con đến sáu năm."

Thằng nhóc tràn ngập oán hận, sát khí ấy có vẻ dịu dàng hơn một chút khi nói chuyện với mẹ nó.

Nó đưa quyển sách cho cô gái kia:

- "Còn hên, con đã lấy được quyển sách mà tên đó cố tình cất giữ, đem về đây cho mẹ nè.

Trong quyển sách này, có rất nhiều thứ có thể giúp cho mẹ.

Sau này, sẽ không có ai đủ khả năng bất nạt mẹ nữa...!"