Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 510: Quái vật trong lòng

Dịch: Hồ Mị Không Về

Biên: VôMệnh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Quỷ hồn âm u đứng giữa mộ phần. Nhìn những con dao cắm lên chằng chịt ấy, da dầu của Dương Húc Minh như muốn tê dại.

Nhưng mà, bản năng của Dương Húc Minh vô tình phớt lờ những thứ này. Ngay khi quỷ ảnh vừa hiện lên, hắn chỉ tập trung vào mỗi quyển sách trước ngực nó.

Đó là một cảm giác thân thiết khó nói nên lời, khiến tim hắn đập mạnh. Chẳng lẽ đây chính là quyển bí kíp của nhà họ Dương từng bị trộm mất. Vết thương giữa ngực của Dương Húc Minh đã dần bình phục.

Nhưng ngay lúc này, quỷ hồn trong mộ nhìn chằm chằm vào hắn. Ngay khi Dương Húc Minh trông thấy đôi mắt đỏ thẫm ấy, hắn bỗng cảm thấy nao nao trong lòng.

"Thầy Nhạc!" Dương Húc Minh nói, "Anh lui ra sao đi."

Nói xong, hắn tháo hộp gỗ trên lưng xuống, lấy thanh Sát Phụ kiếm ra rồi lao về phía ngôi mộ, "Để em xử nó!" Nếu không thể sử dụng năng lực của lệ quỷ, vậy chỉ có thể đánh xáp lá cà.

Ngay khi Dương Húc Minh lao về phía trước, thì Nhạc Chấn Đào biết ý, lui ngay về sau. Thân hình hai người đổi chỗ, Dương Húc Minh nhảy vào khu vực ngôi mộ, bổ thẳng thanh Sát Phụ vào bóng quỷ kia.

Sau đó, nhát kiếm chém vào khoảng không.

Dương Húc Minh vừa ra tay, bỗng phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Vốn dĩ, dưới chân hắn là một ngôi mộ, nay đã trở thành một khối thịt nhão nhẹt, tởm lợm, tản ra một mùi máu tanh hôi. Những mảng bùn đất xung quanh ngôi mộ ban nãy giờ đã trở thành một thứ gì đó mang màu sắc y hệt nội tạng trong người, đạp lên có cảm giác mềm nhũn.

Hơn thế nữa, hàng nghìn cây cối của núi rừng xung quanh giờ đã biến thành từng mạch máu vặn vẹo, lại chuyển động nhè nhẹ như có sinh mệnh riêng của mình.

Một làn sương mờ mịt bao phủ cả thế giới này, và tảng thịt sống đỏ lòm đó chính là màu sắc duy nhất giữa thế giới tuyệt vọng xám xịt này! Dương Húc Minh chém xuống một kiếm, nhưng không thể đánh trúng quỷ hồn kia mà đâm thẳng vào cục thịt đang ngọ nguậy ấy.

Đó chính là hình chiếu của ngôi mộ ấy trong thế giới ác mộng!

Nhìn qua một lượt, Dương Húc Minh biết rõ hắn đã bị tóm vào thế giới ác mộng rồi! Nhưng mà, Nhạc Chấn Đào không bao giờ tấn công hắn, vậy kẻ ra tay chính là quỷ hồn rồi! Chẳng phải năng lực của nó là [Quấy nhiễu] à?

Dương Húc Minh quan sát xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra có một con quái vật đang đứng gần sau lưng hắn.

Đó là một ông lão già nua, cả người đẫm máu. Kẻ này có gương mặt dữ tợn, dáng to khổng lồ, cao gần 3 thước.

Ông ấy đang đeo một sợi xích sắt thật dài ngang hông; sợi dây ấy đang đung đưa qua lại.

Sợi xích này đang trói cổ hai cái xác vào với nhau.

Hai cái xác chết ấy có vẻ mặt thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng. Dường như hai thi thể một lớn một nhỏ ấy là một đôi mẹ con, trông không khác gì hai món trang sức mà con quái vật kia đang đeo trên người, đung đưa nhè nhẹ... Đó chính là người vợ Triệu Thiến và đứa con Nhạc Ninh của Nhạc Chấn Đào. Lúc này, giữa thế giới tái nhợt pha lẫn màu đỏ thẫm này, bỗng dưng lại có một con quỷ ảnh tái nhợt xông vào vật lộn với con quái vật to tướng ấy.

"Đến giúp nhanh lên anh ơi!" Ứng Tư Tuyết hô to: "Đây chính là quái vật phản chiếu ra từ nội tâm sợ hãi của thầy Nhạc. Em sắp đánh không lại rồi."

Dương Húc Minh vội vàng vác kiếm, chạy tới trợ giúp.

Nhưng khi hắn vừa đến gần, con quái vật cao 3 mét kia bèn quất sợi dây xích to tướng về phía hắn.

Dương Húc Minh đưa kiếm cảm đòn theo bản năng, nhưng bị quật vì sức vụt xích quá lớn khiến hắn ngã nhào xuống đất. Dương Húc Minh cảm giác tối tăm mặt mũi, loạng choạng bò dậy từ bộ nội tạng lúc nhúc dưới chân, nói: "Kẻ này mạnh quá!"

Chưa nói xong, thì sợi xích kế tiếp đã quật tới.

Lần này, Dương Húc Minh không dám chống đỡ chính diện, bèn lách người tránh đòn. Đồng thời, một bóng đen từ chân Dương Húc Minh xuất hiện, phóng thẳng đến, đâm xuyên người con quái vật như một thanh kiếm nhọn.

Ngay khi bóng đen ấy chạm vào người con quái vật, cả thân thể nó bỗng cứng nhắc hẳn đi trong khi Dương Húc Minh cảm giác mình đã khóa chặt nó thành công.

Nhưng một giây sao, cả người con quái vật chấn động mạnh, cưỡng ép phá nát sự trói buộc của cái bóng đen ấy. Thậm chí, còn chấn động đến nỗi Dương Húc Minh suýt té nhào.

"Đệch mợ! Phản khoa học quá vậy!"

Sau khi ổn định thân thể, hắn nhìn con quái vật này bằng một ánh mắt khó tin: "Con quái vật này bị hình bóng của Lý Tử khóa chặt mà cũng thoát được à? Vô cmn lý!!!"

Ứng Tư Tuyết nhăn mặt, chửi hắn một câu: "Là anh gà! ANh có thấy bản thân Lý Tử dùng bóng trói mà có ai thoát được bao giờ chưa?"

Dương Húc Minh chạy đến bên cạnh Ứng Tư Tuyết; cả hai vô cùng đau đầu với con quái vật trước mắt này.

"Em vẫn luôn đánh nhau với con quái vật này từ nãy đến giờ à?"

Ứng Tư Tuyết trợn trừng nhìn Dương Húc Minh, chửi rủa: "Còn có con quái vật của anh nữa! Chỉ là sau khi anh tiến vào đây thì con quái vật ấy mới biến mất!"

Dương Húc Minh khá tò mò: "Quái vật trong nội tâm của anh à? Vậy thì, con quái vật đại diện cho nỗi sợ hải của anh có hình dạng gì?"

"Rất kinh khủng... Cẩn thận kìa!!!"

Ứng Tư Tuyết thét lên, đẩy mạnh Dương Húc Minh ra xa. Ngay lúc ấy, "Hư giả thế giới" vung quyền đón đỡ một đầu dây xích đánh tới.

Bên kia, Dương Húc Minh kịp thời né tránh một sợi xích khác, suýt nữa bỏ mình bởi chiêu đánh bất ngờ của con quái vật này.

Cứ như vậy, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết lại bị tách ra lần nữa.

Con quái vật 3 mét kia cứ gầm gừ những âm thanh khàn khàn khó hiểu, không khác gì tiến cú mèo rít gào giữa màn đêm làm Dương Húc Minh đau hết cả đầu.

"Làm sao bây giờ? Sao thầy Nhạc còn chưa cứu chúng ta ra? Rốt cuộc anh ấy đang làm gì..."

...

Giữa cơn gió rét âm lãnh thối tới cuồn cuộn, Nhạc Chấn Đào cắn chặt răng khi trông thấy quỷ hồn tát bay Nhạc Ninh trong bộ dạng đẫm máu.

Rõ ràng là vừa rồi anh ấy không phát động năng lực, nhưng chẳng hiểu sao Dương Húc Minh lại biến mất như thế.

Chẳng lẽ năng lực của con lệ quỷ này không phải là [Quấy nhiễu]?

Hoặc là, do vợ mình đã dị hóa cả khu vực này, nên dù mình không phát động năng lực hoặc không chọn trúng mục tiêu thì năng lực vẫn tự phát động?

Trong phạm vi này, kẻ địch có thể quấy nhiễu năng lực của vợ anh ấy bất cứ lúc nào ư? Chỉ mất mấy giây để hóa giải năng lực này, khôi phục khu vực này lại bình thường! Chuyện khá đơn giản.

Nhưng nếu vậy, hai ngườiDương Húc Minh sẽ bị giam giữ trong thế giới ấy để chiến đấu với bầy quái vật đáng sợ trong thế giới ác mộng kia.

Hiện tại, anh ta đang ở bên ngoài, còn Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đang vật lộn với bọn quái vật trong nội tâm của bản thân thân anh ấy. Nhưng anh ấy biết chắc là mình không phải đối thủ của quỷ hồn trước mặt này, vì năng lực của anh ấy không phù hợp để đánh tay đôi giáp lá cà. Năng lực của con quỷ hồn này khắc chế anh ấy hoàn toàn! Dù ai khác ở bên ngoài đều thích hợp để chiến đấu với nó hơn là anh ấy.

Nghĩ tới đây, Nhạc Chấn Đào bèn phát động năng lực, định kéo Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh ra ngoài. Nhưng mà, ngay thời điểm phát động năng lực, Nhạc Chấn Đào cảm giác có một lực lượng nào đó đang quấn quanh người mình. Chính xác rồi, con lệ quỷ trước mắt đang quấy nhiễu năng lực của anh ấy.

Cõi lòng Nhạc Chấn Đào run nhẹ.

Một giây tiếp theo, bóng người của anh ấy biến mất tại chỗ. Thay vào đó, lại là một bóng dáng cao to vạm vỡ khác hiện ra.

"Chuyện gì thế?"

Dương Húc Minh ướt đẫm máu tươi cả người đang đứng trước ngôi mộ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, bèn tự hỏi: "Mình ra khỏi thế giới đó rồi ư?"