Dịch giả: VoMenhDương Húc Minh quá giang xe cảnh sát của Vương Trấn đến gần khu vực công viên Đầm Lầy.
Sau khi xuống xe, tạm biệt Vương Trấn, hắn một thân một mình đi vào nhà. Hiện tại là gần bốn giờ sáng, thời điểm trời tối nhất giữ mùa hè.
Qua cầu thang, hắn đến trước cửa phòng mình. Định cầm chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên Dương Húc Minh cảm thấy do dự.
Ừm… Sao không thấy Lý Tử gửi tin nhắn hối về vậy ta? Chắc là cô ấy chưa giận mình đâu nhĩ?
Nhưng muộn như thế này rồi, có khi nào hắn vừa mở cửa, cô ấy ra một chiêu “nhất kích tất sát” luôn hay không? Dương Húc Minh chần chờ giây lát, để an toàn, thiết nghĩ nên cầm nến đỏ trên tay cho chắc ăn.
Có nến đỏ trong lòng bàn tay, Dương Húc Minh cẩn thận mở nhẹ cánh cửa.
Tiếng ổ khóa bị vặn ra vang lên chói tay giữa bóng đêm cô quạnh. Dương Húc Minh nuốt ực một cái, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
- Moshi moshi*? Lý Tử êu dấu? Em có ở nhà hem?
(Chú thích: Moshi moshi: Xin chào trong tiếng Nhật) Dương Húc Minh đưa nến đỏ lên, quan sát khắp căn phòng.
Mọi thứ yên tỉnh, không có gì bất thường.
Thấy không có dấu hiệu kỳ lạ nào xuất hiện, Dương Húc Minh chần chờ trong giây lát để xác định rõ hiện trạng trước mắt không lừa dối mình, bèn thở phào một hơi rồi bước vào.
Phòng khách hiện tại và trước khi hắn ra khỏi nhà không có gì thay đổi. Bó hoa hồng trước phòng Lý Tử vẫn như thế, duy chỉ có hộp bánh gato là còn cái vỏ không.
Ái chà, vị bánh gato hôm nay vẫn có thể tiếp tục thỏa mãn được khẩu vị của Hoàng hậu nương nương nhà này sao? Dương Húc Minh không dám lãng phí thời gian thêm nữa, đi vào trong phòng ngủ. Đêm qua hắn liều mạng thả thính Lý Tử, mém chút nữa khiến Lý Tử kiềm lòng không được rước hắn đi theo nàng luôn rồi.
Đêm nay hắn rút kinh nghiệm, chẳng dám chơi dại thả thính nữa.
Hắn không rửa chân mà tiến thẳng vào phòng. Đêm nào đêm nấy đều lang thang ngoài đường, tựa như cú đêm, hắn cứ tiếp tục như thế này thì có nguy cơ nội tạng hư hết nha.
Trước khi nghĩ ngơi, Dương Húc Minh lôi đồ vật trong túi xách ra, sắp đặt lại ngăn nắp.
Tóc giả của Lý Tử, váy nữ truyền thống cũng là của Lý Tử, ngay cả cái túi xách tay này cũng là của cô ấy. Dương Húc Minh liền đặt tất cả những vật này về lại chỗ cũ.
Cuối cùng, trong tay hắn còn lại vẻn vẹn cây nến đỏ, quyển sổ tay màu hồng và cây côn nhị khúc.
Món lễ vật của quỷ – quyển sổ tay màu hồng của Tiểu Tư vẫn y chang như cũ, chẳng có thay đổi gì cả.
Dương Húc Minh đặt nến đỏ lên tủ, sau đó nhoài người lên giường nằm. Hắn lật Sinh Tử Lục ra xem thử nhưng chẳng thấy có bất cứ thay đổi gì.
Vẫn là đoạn văn cũ hiển thị trên trang giấy thứ ba. Quyển sách cũ kỹ này vẫn chưa chỉ hắn cách đối phó Trành quỷ.
Đoán xem nào! Có lẽ vẫn chưa đủ điều kiện để thức tỉnh Tiểu Tư ư? Vì lẽ đó Sinh Tử Lục chưa điều chỉnh nội dung hỗ trợ. Thở dài bất đắc dĩ, Dương Húc Minh đặt quyển Sinh Tử Lục xuống, định bụng nằm ngủ.
Bỗng nhiên, hắn liếc nhanh qua quyển sổ tay một thoáng, nhận ra có gì đó là lạ.
Trang bìa của quyển sổ là một bức hình xinh xắn được vẽ từ bút màu sáp, trên đó là hình ảnh nhìn từ sau lưng của một cô gái đang ngồi trên bãi cỏ.
Mái tóc dài của cô ta tựa như đang tung bay trong gió, rất là đáng yêu.
Nhìn sơ thì chẳng có gì lạ cả, nhưng nếu nhìn kĩ, Dương Húc Minh bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người. Hắn thấy hình như bản thân bị một thực thể kinh khủng nào đó để mắt đến.
Giữa phòng ngủ yên ắng, Dương Húc Minh chần chờ hai giây rồi với tay cầm quyển sổ tay lên.
Rốt cuộc, hắn đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ. Hình dáng cô gái trên ảnh bìa vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như cũ, không cho người xem thấy rõ gương mặt, thế nhưng hai cánh tay lộ ra bên dưới ống tay áo hiện tại bỗng chốc đổi sang một màu sắc tím tái quỷ dị.
Gam màu này trông y hệt như làn da của người chết, quỷ dị mà u ám, tách biệt hẳn so với tông nền đáng yêu, hài hòa của những nét bút sáp vẽ nên toàn bộ bức ảnh.
Thậm chí Dương Húc Minh có ảo giác rằng cô gái đó dường như thật sự quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm trong khi hắn đang nghiên cứu tờ bìa quyển sổ tay.
Dương Húc Minh cảm thấy rùng mình trong vô thức.
... Đây là Lệ quỷ bên trong quyển sổ tay đang dần thức tỉnh ư?
Cảm giác này đáng sợ hơn hẳn so với lúc hắn chạm vào quyển nhật ký của Tưởng Tiểu Vũ.
Dương Húc Minh do dự trong thoáng chốc, cuối cùng quyết định phớt lờ nó đi.
Cuốn sổ trước mắt này lan tỏa một cảm giác vô cùng khó chịu, một loại bất an nào đó.
Thế nhưng, ngẫm nghĩ hồi lâu, Dương Húc Minh bèn với tay nhặt quyển sổ nhỏ lại lần nữa.
Theo Sinh Tử Lục, Tiểu Tư giữ một vai trò quan trọng nếu hắn muốn đối phó bọn Trành quỷ. Hắn đã tốn công rất nhiều, giờ đến phút quyết định, chẳng lẽ lại nhát gan từ bỏ?
Hắn tốn bao công sức khoác trang phục phụ nữ rong ruổi giữa đường xá lúc nửa đêm, giờ chẳng lẽ bỏ ngang?
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, cầm quyển sổ tay lên.
Sau đó, hắn mở ra từ từ.
Đúng thật, đêm qua dù hắn đã thử nhiều cách nhưng vẫn mở không được, hiện tại thì dễ rồi, lật cái ra liền!
Mặc dù Sinh Tử Lục từng nhắc nhở hắn không được mở quyển sổ tay khi ở trong phòng này, nhưng bản thân Dương Húc Minh lại có cảm giác an toàn hơn khi thực hiện điều đó ở vị trí hiện tại.
Dù sao đi nữa thì lúc hắn hoàn thành nhiệm vụ, những dòng chữ trong quyển Sinh Tử Lục dường như có ám chỉ rằng sau khi khi bị biến thành Lệ quỷ thì cô gái Ngô Tư này có định muốn giết hắn.
Nếu vậy, trong trường hợp hắn tay không tất sắc lật cuốn sổ tay màu hồng này ở đâu đó bên ngoài căn phòng trọ, chẳng phải là nguy hiểm chất chồng hay sao? Dù gì đi nữa thì vẫn còn Lý Tử trấn giữ cái nhà này; còn bên ngoài, có khả năng hắn sẽ phải đi chầu ông bà thật đấy.
Trên lý thuyết, khi nến nhân duyên chưa lụi tàn, thì Lý Tử sẽ không tổn thương hắn. Ít nhất thì hắn đã quen thuộc với Lý Tử hơn là cô gái Tiểu Tư xa lạ này.
Hoặc là, dù có chết, thì hắn tình nguyện chết trên tay Lý Tử.
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh mở quyển sách ra, một mùi hương thoang thoảng phả vào mặt hắn.
Ở trang đầu tiên, hắn thấy một hình vẽ bông hoa màu xanh nhạt. Tại một khoảng trống bên dưới là hai chữ Ngô Tư xinh đẹp được viết lên, chỉ như thế, không có bất cứ chú thích dài dòng nào khác.
Dương Húc Minh bỏ qua trang đầu tiên, tiếp tục lật đến trang tiếp theo, đây mới là nơi ghi chép lại nội dung chính của quyển sổ tay.
Ngày 03 tháng 9, trời trong xanh. Hôm nay là ngày khai giảng khi mình lên đại học, gặp được bạn cùng phòng rất tốt bụng.
Mấy chị em đó không hề trêu chọc cái tật cà lăm của mình, ngược lại còn có ý tứ né tránh không đề cập đến.
Khi thấy mấy cô bạn đó ăn ý lướt qua việc mình bị tật bẩm sinh, mình thấy ấm áp ghê!!!
Ba nói đúng lắm, mình đã cố gắng hết sức, thi đậu ngôi trường đại học tốt nhất, xung quanh đều là những người giỏi giang, có thể tránh xa bọn người xấu lấy việc ức hiếp người khác làm niềm vui.
Nỗi lo âu thấp thỏm khi trước đã tan biến khi mình gặp những người bạn chung phòng này.
Mình nhất định cố gắng để phát triển bản thân, khiến cuộc sống thời đại học cực kỳ phong phú và thú vị. Cuộc sống khó khăn sẽ không hạ gục được mình. Tương lai của mình sẽ xán lạn hơn! Cố gắng lên Ngô Tư ơi! Mày là giỏi nhất đó!
Khóe miệng Dương Húc Minh run nhẹ khi hắn đọc xong trang thứ nhất.
Quyển sổ nhỏ màu hồng này là là một cuốn nhật ký à? Trang thứ nhất viết về ngày đầu tiên đến trường đại học sao? Nếu mình đọc tiếp nữa, không biết mọi chuyện có xảy ra giống như lúc đọc nhật ký của Tiểu Vũ không nữa? Dương Húc Minh đã gánh chịu bóng ma tâm lý từ lúc ấy. Hiện tại hắn lại phải đọc nhật ký hệt như lần trước sao?
Dương Húc Minh ngẫm nghĩ một hồi, định bụng lật thẳng đến trang cuối.
Thế nhưng, chuyện kỳ quái xảy ra, hắn chỉ có thể lật ra trang thứ hai. Những trang còn lại tựa như bị thít chặt vào nhau, không thể nào lật tiếp nữa.
Buộc hắn phải đọc từng trang à?
Dương Húc Minh ngồi nhăn nhó trên giường, chẳng biết phải làm sao.
Hắn cảm giác tình hình có vẻ không ổn rồi.
Quyển nhật ký này hình như đang thiết kế một cái bẫy to lớn mời gọi hắn.
Hắn biết rõ đó là bẫy, nhưng vẫn phải chui đầu vào.
"... Cuộc sống này khó khăn quá..."
Dương Húc Minh vừa than thở vừa bắt đầu lật qua trang thứ hai.