Tất Cả Vì Độ Thiện Cảm

Chương 12: Thâm thù đại hận

Bạch Lưu thật sự rất muốn kéo chiếc khăn trên người xuống, trực tiếp ném thẳng vào mặt Ngọc La Sát.

Hơn nửa đêm bỗng nhiên xuất hiện, chẳng lẽ vì muốn đùa giỡn hắn sao? Hay là… Ngọc La Sát đột nhiên đổi ý? Ý niệm này vừa xuất hiện, trong lòng Bạch Lưu lập tức căng thẳng, nhưng vũ khí của hắn đã bị hắn vứt lên giường chung với quần áo mất rồi!

Nhìn vẻ mặt rét lạnh của Bạch Lưu, mắt Ngọc La Sát hơi híp lại, trên người bỗng lộ ra một tia sát ý: “Thiên Bảo đang nghĩ gì, hữm?”

Thân thể Bạch Lưu cứng đờ, đề phòng nhìn Ngọc La Sát, kiềm chế lo lắng trong lòng, vẻ mặt không lộ bất cứ dị dạng nào, mở miệng: “Ngọc giáo chủ đêm khuya tới chơi, ta tất nhiên nên dọn tháp tiếp khách. Có điều trước đó, ngài có thể né tránh một hồi để ta tu chỉnh xiêm y?”

Ngọc La Sát nhướng mày: “Xin cứ tự nhiên.”

“...” Nhìn chằm chằm, nếu người đã đồng ý thì nên tránh ra một chút chứ, cứ lù lù ngồi một đống chỗ kia là định quậy cái gì vậy!

Sắc mặt Ngọc La Sát thản nhiên, dường như không hề hiểu ý tứ của Bạch Lưu, tiếp tục vừa uống trà, vừa nhàn nhã ‘thưởng thức’ Bạch Lưu.

Hai người một thần thái thản nhiên ngồi trên ghế, một tâm tình tối tăm, táo bạo ngồi xổm trong thùng tắm, trên mặt cùng treo lên một nụ cười giả dối đối diện nhau, thẳng đến khi nước ấm trong thùng cũng trở nên lạnh lẽo.

Ngoài cửa sổ một luồng gió lạnh không hợp thời thổi vào, khiến Bạch Lưu ngồi trong thùng tắm cường chống lập tức nhịn không được, cúi đầu che mũi hắt hơi một cái, đôi mắt luôn trợn trừng nhìn kẻ nào đó cũng vì thế mà ứa ra vài giọt nước mắt sinh lý.

‘Hệ thống gợi ý: Độ thiện cảm của Ngọc La Sát +1, hiện nay là 31 điểm.’

Khóe mắt co giật, Bạch Lưu yên lặng ngẩng đầu nhìn ý cười càng thêm sâu sắc trên môi Ngọc La Sát, tâm tình bi phẫn nghiến răng. Rốt cuộc ta với người có thù oán gì hả! Mà ngươi có cần vừa thấy ta xấu mặt đã lập tức bày ra vẻ mặt tâm tình tốt đẹp rõ ràng như vậy không?

Đúng là tâm tình sung sướng hơn không ít, Ngọc La Sát nhìn canh giờ, khoan thai đứng dậy, phủi phủi quần áo không có chút nếp nhăn trên người, nhấc chân lại gần chỗ Bạch Lưu.

(lời edit: giáo chủ thật gợi đòn =.=)

“Canh giờ không còn sớm, tối nay Thiên Bảo phải ‘nghỉ ngơi’ cho tốt nhé…”

Bàn tay Ngọc La Sát nhìn như thật tự nhiên thân mật dừng trên vai Bạch Lưu. làn da trơn bóng lạnh lẽo của Bạch Lưu đối lập rõ ràng với nhiệt độ cơ thể ấm áp của y, nhưng Bạch Lưu lại không hề cảm thấy ấm áp chút nào cả.

Bởi vì mấy ngón tay thon dài kia lại như cố ý vô ý vuốt ve động mạch của hắn, chỉ cần dùng sức một chút…

Cũng may cái tay kia chỉ dừng lại một chút đã rời đi ngay, Ngọc La Sát khẽ cười một tiếng, thản nhiên rời khỏi phòng.

Bạch Lưu mặt không đổi sắc ngồi trong thùng tắm, nhìn điểm đỏ đại diện cho Ngọc La Sát đã rời đi trên màn hình hệ thống, nhăn mặt đứng lên, trầm giọng mở miệng: “Hệ thống, từ giờ trở đi, mở ra chức năng theo dõi cự ly xa hai bốn trên hai bốn tiếng một ngày cho ta.”

Chết tiệt, hôm nay hắn hoàn toàn không ngờ Ngọc La Sát sẽ xuất hiện lần thứ hai!

Cũng không có tâm tình đổi nước để tắm lại lần nữa, Bạch Lưu trực tiếp lau khô thân mình, mặc quần áo vào, sau đó thả vũ khí lên đầu giường, lúc này mới nằm trên giường bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Bị Ngọc La Sát quấy rối một hồi như vậy, lúc này thân thể hắn đã buồn ngủ muốn chết, nhưng thần kinh trong đầu vẫn còn căng cứng, sao có thể ngủ được đây.

“Bạch, Bạch công tử? Ngài sao vậy?”

Buổi sáng hôm sau, lúc quản gia nhìn thấy Bạch Lưu, hoặc là nói nhìn thấy đôi mắt xanh đen vô cùng rõ ràng trên mặt Bạch Lưu kia, vẻ mặt thực khó hiểu mở miệng.

Bạch Lưu vô tình xốc mí mắt lên: “Tối hôm qua gặp ác mộng nên mất ngủ.”

Đầu hôm nơm nớm lo sợ nhắm mắt dưỡng thần, sau nửa đêm thật vất vả mới ngủ được, kết quả vẫn luôn nằm mơ, mà nội dung thì là Ngọc La Sát dùng các loại thủ đoạn máu, tanh, tàn, bạo, giết chết hắn!

“À, nghe tiếng ngài như bị cảm lạnh ấy, có cần tìm đại phu đến xem xem không?” Lão quản gia chú ý tới âm thanh của Bạch Lưu có hơi khác thường, vội vàng dặn dò hạ nhân chuẩn bị một chén canh gừng, sau đó định thu lại bình rượu trên bàn cơm.

Bạch Lưu vội cười cười, vươn tay ngăn lại hành động của quản gia: “Không sao, không sao, chút bệnh vặt ấy chỉ cần tập võ đổ mồ hôi là tốt rồi, lát nữa ta đi rèn luyện là êm chuyện thôi.”

Hắn xui xẻo một đêm, ban ngày không uống chút rượu thì sao lên tinh thần được.

Buồn cười nhìn Bạch Lưu vội vàng cướp bình rượu lại, quản gia lắc lắc đầu cũng không ngăn cản nửa chỉ tiếp tục để ý tình huống thân thể của Bạch Lưu. sắc mặt của Bạch Lưu đúng là quá kém, thật sự khiến người ta lo lắng.

Cường chống tinh thần đối phó với sự quan tâm của quản gia, sau khi dùng cơm xong, trạng thái của Bạch Lưu mới đỡ hơn một chút. Đưa tay nhận lấy canh gừng thị nữ đưa tới, nín thở uống hết, Bạch Lưu hơi hơi suy tư, rồi mới làm như lơ đãng mở miệng.

“Quản gia gia gia, lúc nào thì trang chủ trở về?”

“Lần này trang chủ đi không xa, đoán chừng qua bốn năm ngày nữa sẽ trở về thôi.” Quản gia buồn cười nhìn Bạch Lưu đã uống xong canh gừng lại trộm le lưỡi trợn mắt, tính tình hành trình rồi mới trả lời.

Bốn năm ngày…

Trong lòng Bạch Lưu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến khi Tây Môn Xuy Tuyết trở về chắc Ngọc La Sát sẽ không chơi trò ‘Dạ tập’ (tập kích vào ban đêm) gì nữa đâu, phòng của hắn ở ngay bên cạnh Tây Môn Xuy Tuyết mà.

Lại đến buổi tối, Bạch Lưu chịu đựng cảm giác mệt mỏi muốn ngủ, cầm vũ khí ngồi dựa trên giường.

Hôm nay vì đề phòng tình huống như hôm qua, Bạch Lưu cũng chưa dùng cơm chiều mà trực tiếp tắm rửa, sau đó mới dặn dò hệ thống chú ý động tĩnh cho kỹ, chuẩn bị tốt tâm lý, chờ Ngọc La Sát, cái người rất có thể sẽ còn đến ‘thăm’.

Có điều Bạch Lưu chờ lại chờ, chờ từ giờ Tuất đến giờ Tý canh ba, chờ đến mí mắt không mở ra nổi, cũng không nhận được gợi ý gì từ hệ thống… Mơ mơ màng màng, chửi bậy một tiếng, Bạch Lưu thật sự không nhịn được nữa, bịch một tiếng ném mình lên giường, nhắm mắt, ngủ say trong chớp mắt.

Một bóng người màu trắng lặng yên không tiếng động xuất hiện trước cửa sổ phòng Bạch Lưu, sau đó nâng bước tới gần giường, lúc nhìn thấy ‘tạo hình’ của người trên giường, cũng nhịn không được mà bật cười không phát ra âm thanh.

Một thân quần áo vốn ngăn nắp đã bị Bạch Lưu lăn lộn đầy nếp nhăn, vạt áo rộng thùng thình cũng tuột xuống ngực, ống quần càng cuộn cao lên, lộ ra hơn nửa đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn. Lúc này Bạch Lưu đang nằm nghiêng trên giường, trong ngực nhét chăn bông ấm áp, ngủ đến thơm ngọt.

Uhm, cũng không biết có phải mơ thấy đồ ăn ngon không, mà miệng còn thường thường chẹp chẹp vài tiếng.

Bạch Lưu thật sự rất mệt nhọc, tính ra thì đã hai ngày hắn không được ngủ ngon, thật ra lúc Ngọc La Sát tiến vào phạm vi theo dõi, hệ thống đã làm hết phận sự cố gắng nhắc nhở Bạch Lưu, đáng tiếc…

Bị làm lơ =v=

Ngọc La Sát lặng yên lấy cây quạt trên người Bạch Lưu đi, sau đó khi chuẩn bị gọi Bạch Lưu dậy, bỗng nhiên thấy chần chờ.

Đối phương không hề phòng bị như thế, giờ phút này, y có thể dễ dàng…

Nghĩ như vậy, tay y liền chậm rãi vươn lại gần cổ người trên giường, sau đó từ từ khép lại.

Dễ dàng đã nắm được chiếc cổ mảnh khảnh của Bạch Lưu vào trong tay, vẻ mặt Ngọc La Sát trở nên nguy hiểm, trong mắt cũng lóe qua một tia sát ý.

Y chỉ cần hơi dùng sức là có thể ‘răng rắc’ một tiếng, vặn gãy cổ đối phương.

Nhưng mà… Bây giờ còn chưa được! Lặng yên thu hồi tay, khóe miệng Ngọc La Sát lộ ra ý cười có hơi dọa người, nhìn Bạch Lưu vẫn không hề hay biết như trước, vươn tay vào trong ngực lấy ra một lọ thuốc.

Bây giờ y không thể giết Bạch Lưu, nhưng dùng độc để khống chế đối phương thì có thể, tránh tên nhóc này lại lén ở sau lưng chơi trò gì phá hoại kế hoạch của y.

Một tay cầm thuốc, tay kia thì kéo cằm Bạch Lưu chuẩn bị nhét thuốc trong tay vào miệng hắn——

Chính vào lúc này, rốt cuộc Bạch Lưu cũng bị tiếng cảnh báo ồn ào của hệ thống gọi dậy, mạnh mẽ mở mắt ra!

“Chậc…” Tỉnh lại thật không đúng lúc ~

Ánh mắt Ngọc La Sát lạnh lùng, bàn tay tiếp tục cường nhét viên thuốc vào trong miệng Bạch Lưu. Bạch Lưu đã kịp phản ứng tất nhiên sẽ không như y mong muốn, hắn cắn chặt môi, ý đồ muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm cằm mình của Ngọc La Sát, đồng thời cánh tay cũng vung lên, hung hăng hất viên thuốc trong tay Ngọc La Sát ra ngoài.

Thấy viên thuốc bị đánh bay, Bạch Lưu mới châm chọc mở miệng: “Thủ đoạn của Ngọc giáo chủ thật hay! Loại hậu lễ này ta không chịu nổi đâu!”

Vật kia hắn đã gặp qua, thường chỉ dùng để khống chế tử sĩ hoặc thuộc hạ có tâm tư không thuần, sau khi uống vào, mỗi bảy ngày phải dùng thuốc giải một lần, nếu không lục phủ ngũ tạng sẽ hư thối từ trong ra ngoài, mà thuốc giải thì chỉ Ngọc La Sát mới có.

Bạch Lưu nhìn chằm chằm nam nhân bất động không biết đang suy nghĩ gì trước mắt, nhịn không được mà bất bình thay bản thân. Mẹ nó, cuộc sống tốt đẹp tâm tâm niệm niệm đã bị người này phá hủy từ đầu còn chưa tính, thật vất vả mới thoát khỏi Ma giao, đối phương lại không chịu buông tha chính mình!

Nhìn hốc mắt Bạch Lưu phiếm hồng, vẻ mặt thực phẫn nộ, không hiểu sao sát khí vừa trào lên trong lòng Ngọc La Sát lại đột nhiên biến mất hai phần.

Y nhìn rõ… Trong mắt Bạch Lưu, cũng không có sát ý.

Ngay từ đầu là kinh ngạc, sau đó là phẫn nộ, nhưng từ đầu tới đuôi đều không có bất cứ sát ý gì. Ngọc La Sát tự tin dưới tình huống vừa rồi sẽ không có ai không bại lộ cảm xúc chân thật nhất trong lòng, cho nên y mới không hiểu.

“Ta làm tấm mộc cho người mười lăm năm còn chưa đủ sao?” Nhìn Ngọc La Sát mặt không đổi sắc, Bạch Lưu nhịn không được mở miệng hỏi.

Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc Ngọc La Sát nghĩ gì, cho dù muốn giết hắn, không phải cũng có thể đợi đến khi thời gian chín mùi lại ra tay lần nữa sao? Mà trước đó, đối phương nên trở về Ma giáo, sửa trị cá lọt lưới, sao cứ muốn ở lại đây gây sức ép cho một nhân vật nho nhỏ là hắn chứ?

Chẳng lẽ tra tấn hắn thú vị như vậy sao?

Thu hồi suy nghĩ đã chạy hơi xa, khóe môi Ngọc La Sát lộ ý cười: “Nói vậy… Ta cũng muốn biết, từ khi nào, ngươi bắt đầu biết những chuyện này.”

Đúng vậy, mười lăm năm, Ngọc Thiên Bảo ở dưới mí mắt của y mười lăm năm.

Nhưng y lại không nhìn thấu bộ mặt thật của đối phương!

Ở trong ký ức y, hình tượng của Bạch Lưu vẫn luôn dừng lại ở lúc mới nhặt được đối phương, lúc ấy, bộ dạng hắn nho nhỏ, ngu ngốc, mặt mũi bẩn thỉu đầy nước mắt nước mũi.

Hơn nữa ‘Ngọc Thiên Bảo’ không biết được vài chữ, võ công thì kém cỏi đến mức ngay cả cao thủ hạng ba cũng không đánh lại, là chuyện mà cao thấp Ma giáo đều biết, ngay đến y cũng cho là như thế.

Ai mà ngờ người không có lực uy hiếp nhất, cuối cùng sẽ khiến kế hoạch của y rối tinh rối mù? Diễn xuật thật sự rất giỏi, thật có tâm cơ, giỏi đến mức y nhịn không được đã muốn bóp chết đứa bé này.

Bạch Lưu sửng sốt, vấn đề này… Đúng là rất khó trả lời.

Nếu như hắn nói thật, Ngọc La Sát có thể kích động trực tiếp bóp chết hắn không? A a, hắn quên, hiện tại Ngọc La Sát còn không dám lập tức giết hắn đâu, bằng không vì sao vừa rồi có cơ hội y lại không trực tiếp ra tay.

Vì thế mới cho hắn có cơ hội kịp phản ứng lại =v=

Nghĩ nghĩ trong lòng, Bạch Lưu bỗng dưng trầm tĩnh lại, nhìn Ngọc La Sát đang chờ mình trả lời, tràn ngập ác ý mở miệng: “Nếu ngươi hỏi khi nào ta biết mình không phải thiếu chủ Ma giáo thì… Ngay từ đầu ta đã biết rồi.”

Cho nên cái gì cha hiền con thảo, cái gì ôn nhu hằng này, tất cả đều là gặp dịp thì chơi thôi.

Bạch Lưu xác định khi mình nói vậy sẽ khiến Ngọc La Sát khó chịu là có nguyên nhân, lúc trước hắn ở Ma giáo mười lăm năm, tuy rằng ‘hư tình giả ý’ cùng diễn trò với y mười lăm năm, nhưng độ thiện cảm là không phải giả.

Hắn dùng mười lăm năm xoát được năm mươi điểm thiện cảm, chứng minh rằng trong lòng Ngọc La Sát, hắn cũng có một chút phân lượng. Uhm, mặc dù lúc Ngọc La Sát phát hiện thân phận, độ thiện cảm tụt hai mươi điểm ~ nhưng không phải càng chứng tỏ thật ra đối phương vẫn rất để ý ‘Ngọc Thiên Bảo’ hay sao? Tuy rằng loại để ý này không phải tình cha con gì đó.

hết chương 12