Tê Tức Chi Lục

Chương 2

(*/ω\*)

Diêu Miêu Miêu lo lắng không phải không có lý do, Hạ Tê là một người mới không thể mới hơn, lại nhận một vai quan trọng như vậy, không khỏi làm cho người khác ghen tị, mới ở đoàn kịch có một ngày, Hạ Tê đã bị người khác châm chọc không ít lần kể cả ngoài sáng lẫn trong tối, cũng may cậu luôn rộng rãi, lại từng bị đóng băng hoạt động, rất bình tĩnh, người khác nhìn cậu vẫn luôn không nóng không lạnh, cũng lười nói thêm nữa, ngược lại là Lục An Kỳ đêm đó gọi điện thoại tới hỏi tình huống, Hạ Tê dở khóc dở cười: “Đều là một ít câu chuyện cười nhỏ, không có gì.”

Lục An Kỳ là tỷ tỷ khác mẹ của Lục Hiên, cũng là tổng tài của công ty giải trí của Hạ Tê bây giờ, có thể điện thoại đến hỏi thăm Hạ Tê như vậy là rất tận tâm, Hạ Tê rất cảm kích: “Thật không có vấn đề, em có thể xử lý tốt, chuyện như vậy… Đều sẽ qua.”

Lục An Kỳ tiến vào giới nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ, an ủi Hạ Tê vài câu rồi cúp điện thoại.

Hạ Tê lòng mang sự biết ơn cất điện thoại, vừa muốn trở về phòng thì điện thoại di động lại vang lên, Hạ Tê cầm lấy vừa nhìn tên hiển thị lại sợ hết hồn: Lục Hiên.

Lục Hiên rất ít khi gọi điện thoại trực tiếp cho Hạ Tê, muốn Hạ Tê thì đều thông qua trợ lý của hắn, Hạ Tê lại càng không thể chủ động liên hệ Lục Hiên, có chuyện trong đại thì cũng chỉ có thể trước tiên liên hệ trợ lý của Lục Hiên, loại trực tiếp đối thoại này quả thực quá ít, Hạ Tê vẫn không thích ứng, nhưng vẫn là nhanh chóng tiếp điện thoại: “Lục tiên sinh?”

“Là tôi.”

Không biết là quá ít lần tiếp điện thoại của Lục Hiên hay vẫn là âm thanh của Lục Hiên quá êm tai, chỉ là hai chữ, liền thần xui quỷ khiến làm Hạ Tê đỏ mặt, Hạ Tê như cái sợ bị phát hiện lén nhìn hai phía một chút, từ từ hướng về gian phòng của mình, nhỏ giọng nói: “Ngài… Có chuyện gì không?”

Bên kia nghe như là đang ở văn phòng, Hạ Tê hoảng hốt nghe được âm thanh Lục Hiên đóng nắp bút máy, Lục Hiên thấp giọng hỏi: “Vừa nãy là đang cùng ai tán gẫu?”

Lục Hiên xác định là vừa nãy gọi tới nhưng bận máy, Hạ Tê vội vàng giải thích: “Là lục tổng, Lục tổng hỏi em tình huống của hôm nay.”

Lục Hiên “Ồ” một tiếng, hỏi: “Thế nào? Đã quen thuộc chưa?”

“Rất tốt.”

Hạ Tê nói chút hiểu biết khi vào đoàn, sợ Lục Hiên cảm thấy phát chán, liền vắt hết óc nghĩ một hồi xem hôm nay gặp phải chuyển gì vui, sau khi trở lại phòng cậu ngồi xuống, khô khan nói: “Liền… Những việc này.”

Đầu bên kia điện thoại Lục Hiên vẫn luôn rất yên tĩnh, Hạ Tê cơ hồ hoài nghi Lục Hiên đã nhàm chán tiếp tục xem văn kiện, không nghĩ Lục Hiên tiếp tục hỏi: “Chỉ những việc này? Vậy những người khác ở chung thế nào?”

Hạ Tê đem những lời giải thích vừa nãy nói với Lục An Kỳ lập luôn lặp lại một lần, tràn ngập nhiệt tình nói: “Xin ngài yên tâm, em sẽ cố gắng.”

Lục Hiên nhịn không được cười lên, an tĩnh một lát sau lại nói: “Còn gì nữa không? Nhớ tôi không?”

Hạ Tê biết câu này của Lục Hiên chỉ là ve vãn, mà tim vẫn đập nhanh lên rất nhiều, Hạ Tê nỗ lực đè xuống tâm tình, không nhịn được nhếch lên khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Nhớ tới.”

Lục Hiên thích nhất chính là Hạ Tê thẳng thắn như vậy, hắn khẽ cười hai tiếng: “Tôi cũng nhớ em, nhớ em ngày hôm qua ở trong phòng tắm có bao nhiêu đáng yêu.”

Hạ Tê mặt chuyển đỏ lên, ngày hôm qua Lục Hiên đem một chân cậu gác lên bồn rửa mặt mà thượng cậu, dựa vào tắm gương trong phòng, Hạ Tê nhìn thấy chính mình so với con chó thời kì động dục thật không khác gì nhau, chỉ riêng cái tư thế kia thôi cũng đã làm Hạ Tê xấu hổ đến chảy nước mắt, càng khỏi nói thời điểm Lục Hiên cùng cậu thân thiết còn ép cậu nói ra những câu kia, Hạ Tê không nhịn được đi cửa sổ mở ra, để cho gió thổi vào chính mình, Lục Hiên tựa hồ cảm thấy Hạ Tê ngượng ngùng, tha cho cậu: “Hảo không đùa em, tôi còn làm việc, ngày mai đi tham ban* cho em”.

Lục Hiên nói xong cúp điện thoại, Hạ Tê đột nhiên khụ một tiếng, lặng người nhìn điện thoại nửa ngày, Lục Hiên… tham ban cậu?

Lục Hiên chán ghét bị truyền thông để ý, chưa bao giờ sẽ chủ động hấp dẫn ánh mắt, càng chán ghét người bên cạnh bắt hắn đóng kịch, cho nên sau khi cùng Lục Hiên ở bên nhau, nhất định phải điệu thấp và điệu thấp, không thể chủ động nhắc tới mối quan hệ của mình và Lục Hiên, càng phải tận lực làm cho người khác không phát hiện tầng quan hệ này, điều này, sau khi chấm dứt quan hệ bao dưỡng cũng không muốn nhắc đến.

Hạ Tê đến bây giờ vẫn còn nhớ tới thời gian đầu mới được Lục Hiên bao dưỡng, Nghiêm Trác Dịch đã nhắc nhở chính mình, nói đến… Mình có thể được Lục Hiên bao dưỡng, chính là bắt nguồn từ nửa năm trước, một lần “tham ban” khiến người dở khóc dở cười

Hồi đó Hạ Tê vẫn còn bị công ty đóng băng, cả công ty bị một vị đại diện rất nổi danh trong giới – Lục An Kỳ thu mua, mà người bỏ vốn chân chính sau lưng, là Lục Hiên.

“Không cần sốt sắng như vậy, Lục tiểu thư kỳ thực rất dễ thân cận.” Khương Giang đối Hạ Tê trấn an nở nụ cười, “Lần này tổng cộng có hai công ty bị thu mua sáp nhập, ngoài ra còn có một cái văn phòng, nghệ nhân gộp lại tôi đều đếm không hết, đêm nay chỉ là buổi gặp mặt, không ai chú ý đến chúng ta.”

Lời tuy như vậy, nhưng Hạ Tê vẫn không nhịn được ức chế mà ầm ầm nhảy lên, cậu hết sức làm cho chính mình bình tĩnh một chút, đối Khương Giang cảm kích cười cười: “Cảm tạ Khương ca, đừng nói như vậy, em nghe nói Lục tiểu thư thu mua Châu Quang chính là vì anh đây a.”

Cùng tiến vào giới hơn ba năm, bất đồng với Hạ Tê luôn một mực yên lặng không nghe thấy, Khương Giang nhận qua không ít phim truyền hình, năm ngoái vì nhận một bộ chuyển thể từ tiểu thuyết cổ trang đang nổi, lúc trước Châu Quang xem như diễn viên chính mà quảng bá, sớm tại nửa năm trước Lục An Kỳ cũng đã liên lạc qua anh, đối với lần này sáp nhập sớm trong lòng hiểu rõ, Khương Giang làm người khiêm tốn, lắc đầu nở nụ cười: “Lục tiểu thư vào năm trước lúc cùng lão tổng ở công ty làm rối cả lên thì có ý là phải tự mình lập công ty riêng, cũng đã chuẩn bị cùng với Châu Quang, cùng anh không có quan hệ gì, hảo, cậu lên tinh thần nào, nghe nói Lục đệ đệ của tiểu thư Lục Hiên Lục tiên sinh cũng tới, một hồi đừng thất thố.”

Khương Giang nói chưa dứt lời, Hạ Tê nghe đến hai chữ Lục Hiên, tim đập liền tăng nhanh hơn rất nhiều, Hạ Tê hít thở sâu hai lần, vỗ vỗ mặt của mình.

“Khương ca đã đến rồi?” Bách Mộc Xuyên cười tủm tỉm mang theo trợ lý tiến vào hàng ghế riêng, trực tiếp ngồi vào kế Khương Giang hàn huyên, khá là thân thiện, “Khương ca, em nghe nói Lục An Kỳ trước kia từng làm người đại diện?”

Khương Giang gật đầu: “Người đại diện át chủ bài, sau này nên gọi Lục tổng.”

Bách Mộc Xuyên gật đầu, hạ thấp giọng: “Trước đây chỉ nghe nói qua Lục tổng giao thiệp rộng, không nghĩ tới lại có tài lực như thế, cùng ông chủ bất hòa, trực tiếp nói chủ tịch, chính mình mở công ty. Đúng rồi, nghe nói lần thu mua mấy hãng công ti này đều là tiền của đệ đệ Lục tổng chi? Em làm sao nghe nói… Lục tổng đệ đệ của nàng là cùng cha khác mẹ? Loại quan hệ này còn có thể…”

“Cái khác tôi không được rõ lắm.” Khương Giang đúng lúc đánh gãy Bách Mộc Xuyên, mỉm cười, “Lục tổng làm người không tồi, rất trượng nghĩa, sau đó chúng ta sát nhập hẳn là sẽ không khổ sở.”

Bách Mộc Xuyên liền vội vàng gật đầu, cười: “Đó là đương nhiên, đều biết Lục tổng là vừa ý Khương ca mới dốc hết sức muốn thu mua Châu Quang, sau này còn phải dựa vào Khương ca chiếu cố.”

Khương Giang cười cười, tìm từ cẩn thận: “Những câu nói kia đều là đùa giỡn, cùng chăm sóc lẫn nhau.”, Khương Giang quay đầu xem Hạ Tê, “Khá hơn chút nào không?”

Hạ Tê liền vội vàng gật đầu: “Tốt lắm rồi.”, Bách Mộc Xuyên lúc này mới nhìn về phía Hạ Tê, đẹp đẽ nháy mắt mấy cái: “Hạ Tê cũng phải cố gắng a, thay đổi tổng tài, tất cả bắt đầu lại từ đầu.”

Bách Mộc Xuyên năm nay mới vừa hai mươi hai tuổi, so với Hạ Tê còn nhỏ hơn một tuổi, đi vào giới chậm hơn Hạ Tê hai năm, nói như vậy coi như là rất không khách khí, nhưng cậu ta so với Hạ Tê có chút tốt số, Hạ Tê ở công ty vắng lặng hơn ba năm, sớm đối với thói quen của đám hậu bối cố ý hoặc vô ý khoe khoang trào phúng, cũng không để bụng, nở nụ cười: “Ừm.”

Đang khi nói chuyện cùng Khương Giang, người đại diện của Bách Mộc Xuyên, Tần Nhạc vội vả đi vào, nói: “Đều chuẩn bị xong chưa? Lục tổng lập tức đến.”

Khương Giang đứng dậy, Bách Mộc Xuyên mượn phòng riêng bên trong mà sửa sang lại tóc, Hạ Tê hít một hơi thật sâu, cùng mọi người đứng dậy.

Trong phòng đã ngồi không ít người có địa vị cùng với nghệ sĩ, công ty mới vừa thu mua, trong những người này không ít đều chưa từng thấy Lục An Kỳ, tất cả mọi người đều có tinh thần, chuẩn bị cấp cho tổng tài mới một cái ấn tượng tốt, Hạ Tê âm thầm vui mừng, chính mình tuy rằng không tiếng tăm, nhưng ở công ty thời gian đủ dài, nếu không đêm nay đều không nhất định có vị trí của mình, không thể trước mặt Lục An Kỳ lộ diện là thứ yếu, mấu chốt là không thể nhìn thấy…

“Đến đến.”

Mọi người yên tĩnh lại, không lâu sau, Lục An Kỳ cùng Lục Hiên mang theo trợ lý cùng nhau vào cửa, Lục An Kỳ hiện 36 tuổi, vì được bảo dưỡng tốt, nhìn qua bất quá mới vừa ba mươi, Lục An Kỳ lớn lên thật xinh đẹp, vì lần đầu tiên cùng nghệ sĩ công ty gặp mặt, cố ý mặc một thân tây trang đen cắt may già dặn, khá là nghiêm chỉnh, phối hợp với nhan sắc tinh xảo của nàng, cơ hồ có thể khiến người ta nhận lầm nàng cũng là nghệ sĩ, mọi người sửng sốt một chút, mấy người giới thượng lưu liền vội vàng tiến lên chào hỏi, mấy nghệ sĩ trẻ tuổi cũng không nhịn được nghiêng đầu kề tai nói nhỏ, nhỏ giọng than thở, chỉ có Hạ Tê, từ đầu tới cuối, ánh mắt vẫn luôn vững vàng rơi vào trên người đứng sau Lục An Kỳ, Lục Hiên.

Người kia, cùng ba năm trước cơ hồ không có gì khác nhau.

Đồn đại Lục Hiên năm nay mới vừa 32 tuổi, đã chính thức tiếp quản tất cả sản nghiệp của tập đoàn Lục thị, Lục Hiên từ nhỏ mất chỗ dựa, chỉ có một tỷ tỷ khác mẹ Lục An Kỳ, Lục An Kỳ là con riêng, vừa mới hiểu biết cũng rất tự giác không có chen chân vào sản nghiệp gia tộc, mà là dốc sức tự lập thế giới riêng của mình trong giới giải trí, bây giờ tài sản Lục gia nghiêm khắc mà nói cơ hồ tất cả đều trên tay Lục Hiên, gia sản hùng hậu, tuổi nhỏ tài cao, tướng mạo anh tuấn, người như vậy, ở nơi nào cũng đều sáng chói, Hạ Tê xuất thần nhưng bên trong lòng đã biến tấu, đã có mấy người nghệ sĩ tiến lên cùng Lục Hiên nói chuyện, Hạ Tê hoàn hồn, nỗ lực tập trung lực chú ý, đợi chờ người đại diện của mình giới thiệu chính cậu.

Lục An Kỳ người rất sảng khoái, sợ nhóm nghệ sĩ bị gò bó, nói mấy câu mang tính hình thức liền để cho mọi người tự tiện, chuẩn bị rượu cùng thực phẩm đều là thượng phẩm, ngoại trừ những người biết nha trước nói chuyện, liền tụ hai, tụ ba cùng một chỗ ăn đồ ăn tán gẫu bát quái, Bách Mộc Xuyên từ trước đến giờ không thích đám đông, Tần Nhạc chỉ lôi Khương Giang đi theo Lục An Kỳ nói chuyện, trong lòng cậu ta buồn bực, đi tới bên cạnh Hạ Tê cau mày nói: “Đều để chúng ta chuẩn bị cả mấy ngày trước, đến cũng không có thể nói mấy câu, có ích lợi gì.”

Hạ Tê cụp mắt: “Tần tiên sinh bảo hôm nay chủ yếu là vì để cho mọi người quen thuộc, sau đó cùng công ty công tác, bầu không khí hòa hợp có thể tốt hơn.”

“Xì…” Bách Mộc Xuyên bĩu môi khinh thường, “Cùng công ty đối thủ mà ở đó có thể có nhiều hòa hợp.”

Hạ Tê để ý người kia dong dài, mà cậu vẫn luôn tinh thần bất ổn, không nói cái gì nữa, mượn cớ đi rửa tay mà ra khỏi hàng ghế riêng.

Bách Mộc Xuyên càng phiền lòng, cùng với người như Hạ Tê chính là bất đồng, cậu chính là xuất thân từ thi tuyển, tuy rằng cao một chút, một đêm thành danh, mà dư âm thi tuyển qua đi vận may càng đi xa, trước Công ty Châu Quang không quan tâm, không cung cấp đầy đủ cho cậu tiềm lực, trong vòng nửa năm hầu như không có tác phẩm, thật sự yên tĩnh, không khác gì Hạ Tê, công ty cũ tài chính có hạn, quảng cáo cùng kịch bản tốt hầu như đều cấp Khương Giang, hiện tại đổi chủ mới rồi, nói không dã tâm là giả, Bách Mộc Xuyên khắc chế buồn bực, hết sức làm cho chính mình biểu hiện vui vẻ một chút, cười rộ lên cả người đều ngọt ngào, so với lúc bình thường hiện ra đáng yêu hơn rất nhiều.

“Hô…”

Hạ Tê đối diện gương trong phòng rửa tay xoa xoa mặt, nghiêm túc liền nghiêm túc nhìn một chút mặt của mình, khá là bất đắc dĩ, so với anh tuấn không sánh được Khương Giang, bàn luận trẻ con đáng yêu không sánh được Bách Mộc Xuyên, cùng bị sáp nhập với các đại minh tinh tiểu minh tinh khác mà so sánh càng là tủi thân vô cùng, nếu phải nói đến ưu điểm của mình, đại khái chính là chăm chỉ, mà trong cái giới này tất cả mọi người rất chăm chỉ, đây tựa hồ cũng không phải là điều có thể khoe khoang, càng không có cơ hội nào mà thể hiện, Hạ Tê có chút phát sầu, có thể hay không trước mặt tổng tài mới mà toản sáng chỉ là thứ yếu, cậu chỉ là có chút muốn cho cái người kia chú ý tới mình…

Ngày mai lại phải dậy sớm đi, Hạ Tê nhìn chính mình trong gương nghĩ, sớm một chút đi học, mặc dù không có vai để có thể diễn tiếp, mà nếu như ngày nào đó thật có trường hợp nào, cũng không đến nỗi quá rụt rè. Cậu xưa nay cũng không so với người khác đấu tranh, nên so với người khác càng phải nỗ lực chút mới có thể.

“Vừa mới bắt đầu liền uống nhiều rồi?”

Hạ Tê nhìn Lục An Kỳ trong gương sợ hết hồn, liền vội vàng chuyển người đến lễ phép vấn an: “Lục tổng.”

Lục An Kỳ nở nụ cười, rút ra điếu thuốc: “Không ngại đi?”

Hạ Tê vội vàng lắc đầu, Lục An Kỳ hút một hơi khói, khẽ nhíu mày: “Mấy ngày nay thiệt mệt, bị làm phiền, đi ra yên tĩnh một hồi.”

Hạ Tê gật đầu, cậu không biết nên tiếp tục ở bên trong này hay là nên tìm cớ rời đi, mặt lộ vẻ do dự, Lục An Kỳ trong lòng buồn cười, nếu như là người khác, đại khái sớm thừa cơ hội này mà muốn cùng chính mình mà đàm phán, Lục An Kỳ nghĩ một hồi, hỏi: “Cậu là gọi Hạ Tê đúng không?”

Hạ Tê cười gật đầu: “Đúng, là thuộc công ty Quang Châu.”

“Ồ nha, tôi có ấn tượng.” Lục An Kỳ trong mắt loé ra một vệt sáng, cười nói, “Bách Mộc Xuyên, trước đây cùng công ty với cậu đúng không?”

Hạ Tê không rõ, “Ừ” một tiếng, Lục An Kỳ thờ ra khói bụi, hờ hững: “Không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút, cậu ta năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hạ Tê nói: “Hai mươi hai tuổi.”

Lục An Kỳ suy tư, gật gật đầu đối Hạ Tê nở nụ cười: “Được rồi, yên tâm, tôi cũng sẽ để ý cậu.”

Lục An Kỳ tuy hung dữ, nhưng cũng rất dễ thân cận, mà nét mặt cùng người kia rất giống, một loại cảm giác kì diện quen thuộc làm tâm tình Hạ Tê trở nên tốt hơn, nghiêm túc nở nụ cười: “Cảm tạ Lục tổng.”

Lục An Kỳ nở nụ cười, Hạ Tê quay người vào phòng vệ sinh, trước mặt nhìn thấy Tần Nhạc, Tần Nhạc lên tiếng chào hỏi vội vã đi tìm Lục An Kỳ, Hạ Tê chưa kịp đi xa, lời của hai người một câu không lọt ra khỏi tai của cậu…

“Lục tổng thật không tiện tôi mới vừa mới…”

“Không có chuyện gì, chính là muốn nói với cậu một chút, thay tôi nói Bách Mộc Xuyên rằng, đệ đệ tôi đối với cậu ta có chút hứng thú… Cậu ta không bài xích việc này đi?”

“Làm sao dám làm sao dám, Lục tổng yên tâm, mấy người nghệ sĩ của tôi cũng không phải loại khác thường, có thể được Lục tiên sinh vừa ý là vận may của cậu ta, tôi hiện tại nói với cậu ta? Đêm nay…”

“Không cần, Lục Hiên mấy ngày nay cũng không rảnh, chờ hai ngày đi, vừa vặn trong tay có cái quảng cáo, an bài cho Bách Mộc Xuyên, đừng để cho cậu ta quá ủy khuất.”

“Ngài rất đề cao cậu ta.”

“Phải.”

Trong gương phản chiếu khuôn mặt Hạ Tê trẻ tuổi nhưng có hơi trắng bệch, Hạ Tê hít sâu một hơi, quả nhiên, có vài thứ, chỉ dựa vào nỗ lực là không thể.

Không phải lần đầu tiên nghe về việc Lục Hiên bao dưỡng tiểu minh tinh, Hạ Tê nhắm mắt, chậm rãi đi về hàng ghế của mình.

*tham ban: dạng như người có chức quyền đến trường quay phim để thăm hỏi nghệ sĩ của mình (mình không biết dùng từ nào thích hợp hơn nên giữ nguyên theo QT, mong các bạn thông cảm)