Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 3

Editor: Mứt Chanh

Lục Diễn nhất thời không kịp đề phòng, thế mà lập tức bị nàng túm đổ. Vốn dĩ Thẩm Tân Di muốn bắt chước động tác của tổng giám đốc bá đạo, một phát túm lấy hắn vào lòng sau đó sẽ đi ngủ. Nào nghĩ tới vóc người thì nhỏ nhưng sau khi hắn áp tới thì hai người song song lăn xuống đất. Nàng chỉ cảm thấy trên người chìm xuống, xương cốt của nàng đều bị đè đến độ vang lên tiếng răng rắc. Nàng đau nức nở một tiếng thiếu chút nữa đã bật khóc.

Hai mắt nàng rưng rưng vì đau đớn, nỗ lực làm ra vẻ mặt khí phách tà mị: "Rất tốt, tên đàn ông kia, cưng thành công chọc giận ta!"

Lục Diễn: "..." Hắn nhẫn nhịn lắm mới không bật cười.

Dưới thân hắn chính là ôn hương nhuyễn ngọc nhưng mà hắn không có một chút suy nghĩ gì cả. Hắn nhíu mày rồi chống nửa thân mình đứng lên, yên lặng nửa ngày mới bình tĩnh nhìn nàng, thản nhiên nói: "Cô hà tất phải giả ngây giả dại làm gì? Tóm lại nàng cũng là con gái của nhà họ Thẩm, tương lai là Thái Tử Phi, điệu bộ như vậy còn ra thể thống gì nữa?"

Nàng xoa cánh tay đứng lên, nói với giọng không kiên nhẫn: "Ngươi nói bậy gì đó, đầu óc ngươi mới có vấn đề phải không?"

Thần sắc của Lục Diễn thả lỏng ra, vốn dĩ trong lòng hắn vẫn luôn nghi ngờ chuyện đầu óc Thẩm Tân Di thật sự có bệnh, hiện tại xem ra chuyện đó hóa ra lại là sự thật. Khó trách Lục Tẩy sợ tới mức nhanh chân chạy trốn, có thể ở chung một phòng cùng với người như vậy, thật đúng là... Hơi khó khăn.

Lục Diễn: "... Đầu óc của ta không có vấn đề." Nhưng mà đầu óc của nàng khẳng định có vấn đề.

Hai người nhất thời không nói chuyện, Ngọc Yên mang theo người tới nói với giọng cung kính: "Điện hạ, nước ấm và áo ngủ sạch đã được chuẩn bị xong rồi ạ."

Lục Diễn cuối cùng cũng nhìn Thẩm Tân Di một cái, lúc này mới để người hầu hạ tiến vào phòng tắm.

Hắn dựa vào trên vách tường màu bạch ngọc, khó tránh khỏi hơi đau đầu. Đứa con gái nhà họ Thẩm này, hắn không định chạm vào, thậm chí về sau hắn còn sẽ hòa ly với nàng. Nhưng Thẩm Ngũ hiện giờ xảy ra vấn đề, hơn nữa nguyên nhân vấn đề còn có liên quan nhiều hoặc ít đối với hắn, khả năng kế tiếp có lẽ sẽ mang đến một loạt phiền toái, sau này hòa ly chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy. Hắn nghĩ tới rất nhiều loại tình huống nhưng chuyện này rõ ràng đã vượt ngoài sức tưởng tưởng của hắn. Hắn đứng dậy lau khô người, lại tiếp nhận chén thuốc mà thị tỳ đã nấu xong, một ngụm uống cạn rồi mới đứng dậy trở về tẩm điện.

Lúc chuẩn bị bước ra, hắn chợt quay đầu căn dặn: "Chuyện của Thái Tử Phi không cho phép tiết lộ ra ngoài." Mấy gia nô đều quỳ xuống hô vâng, hắn cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần căn dặn xuống là không ai dám lắm miệng.

Lúc này Thẩm Tân Di đã ưỡn bụng, hình chữ X mà ngủ ở trên giường La Hán. Lẽ ra vợ hẳn là nên trông chừng chồng, chờ chồng ngủ thì vợ mới có thể đi ngủ, hơn nữa vợ cũng chỉ có thể ngủ ở cạnh bên ngoài, không thể ngủ bên trong. Lục Diễn nhìn thoáng qua, không nói một lời đã bước lên giường ngủ.

Hắn mới nằm xuống không được bao lâu thì ngoài điện đã có người nhỏ giọng truyền báo: "Điện hạ, Thái Hậu bên kia phái nữ quan tới nghiệm thu nguyên khăn."

Hắn nhíu mày rồi mới nhớ tới một màn như thế, hắn xốc chăn mỏng lên rồi bước xuống giường, thản nhiên nói với nữ quan đến nghiệm thu nguyên khăn: "Hôm nay cô và Thái Tử Phi chưa từng viên phòng, ngươi trở về bẩm báo với Thái Hậu."

Nữ quan kinh ngạc: "Điện hạ..."

Lục Diễn chỉnh sửa lại áo ngoài: "Thân thể ta không khoẻ, ngươi trở về đi."

Nữ quan không dám không tuân theo cho nên chỉ phải khom người quay trở về. Lục Diễn xoay người trở lại đã thấy Thẩm Tân Di mơ mơ màng màng mà ngồi dậy nửa người: "Làm sao vậy? Ai tới?"

Lục Diễn liếc nàng một cái, cũng lười phải giấu nàng: "Nữ quan nghiệm thu nguyên khăn." Hắn nói xong, bỗng nhiên phát hiện hôm nay mình lại khác thường mà nói nhiều với vị Thái Tử Phi này, hắn giơ tay ấn lên giữa mày, mím chặt môi không nói gì nữa.

Không biết Thẩm Tân Di nghe có hiểu hay không đã nghiêng đầu liếc hắn một cái, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Ta muốn uống nước."

Lục Diễn không nói tiếp, sau khi ngã xuống giường thì tự mình ngủ, vẫn là Ngọc Yên đổ chén nước tới để nàng uống ừng ực ừng ực.

Hắn chỉ có thể chờ Thẩm Tân Di lăn lộn xong mới nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Một lát sau đột nhiên cảm thấy trên eo bị người ta đạp một phát, hắn mở mắt ra thì thấy Thẩm Tân Di mới rút chân về, bàn tay mềm lại tạo thành nắm tay đánh về phía hắn. Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, gân xanh trên trán đã nhảy loạn, đứng dậy đang muốn phát tác thì chỉ thấy hai mắt nàng đang nhắm, còn phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Tính tình hắn luôn luôn không tốt, nhưng lại không thể nào nổi sùng với người có đầu óc không rõ ràng. Hắn hít một hơi thật sâu rồi khuyên nhủ bản thân, nhắm mắt lại một lần nữa nằm xuống. Không nghĩ tới Thẩm Tân Di trong lúc ngủ mơ lại thêm mấy quyền, hắn không thể nhịn được nữa mà xuống giường: "Thu dọn thiên điện cho tốt, tối nay ta ngủ ở thiên điện!"

......

Từ hôm trước đã luôn bận rộn cho tới ngày hôm qua, sáng sớm Thẩm Tân Di tỉnh lại còn cảm thấy eo đau, ngủ một giấc ngược lại càng thêm mệt. Thảm nhất chính là quá trình hôn lễ còn chưa xong, hôm nay đã phải rời giường sớm để xuống bếp làm canh thang, dâng tặng cha mẹ chồng bồn kim khâu, sau đó bái kiến cha mẹ chồng cô cậu cùng với trưởng bối hoàng thân quốc thích. Thời điểm Ngọc Yên và Ngọc Dung giúp nàng mặc áo váy lễ phục thì tay đều đang run rẩy, dặn dò nàng không được nói bừa không thể làm loạn, phải tôn kính trưởng bối với cử chỉ khéo léo.

Thẩm Tân Di ngáp một cái, câu được câu không mà đáp lời. Lúc này Lục Diễn đi vào, nàng lập tức giống như được tiêm máu gà, ngáp cũng không ngáp, lưng đứng thẳng, cao giọng hỏi: "Tối hôm qua ngươi đi đâu?"

Nàng vừa dứt lời đã thấy Thái Tử bất động kia thế nhưng lại trừng mắt nhìn nàng. Nàng lại còn mặt mũi hỏi hả! Lục Diễn chịu đựng ngọn lửa cao ba thước mới nói với giọng lạnh lùng: "Ta đi thiên điện."

Thẩm Tân Di còn muốn hỏi lại thì đã bị Ngọc Yên cứng rắn túm lấy một phát, lúc này mới hậm hực ngậm miệng lại.

Hai người thu xếp xong đã qua đi non nửa canh giờ, Lục Diễn chuẩn bị xong đi ở phía trước nàng, sầm mặt lại dặn dò: "Đợi lát nữa phải đi bái kiến tổ mẫu phụ hoàng và mẫu hậu, nàng đi với ta. Đến lúc đó không cần chủ động mở miệng, người khác hỏi nàng thì nàng cẩn thận trả lời, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói."

Nếu làm trò trước mặt nhóm tông thân hoàng thất kia, nói một câu ' mệt cái tên tiểu yêu tinh nhà ngươi này' thì việc vui kia có thể to lắm.

Hắn dặn dò xong mới cảm thấy bản thân giống như một bà lão, trong lòng càng thêm phiền muộn. Hắn vốn dĩ muốn cùng con gái nhà họ Thẩm làm người lạ dưới mái hiên, không nghĩ tới chuyện không phải do người, hắn còn phải chỉ dẫn nàng cẩn thận khắp nơi.

Thẩm Tân Di cao ngạo lạnh lùng mà hừ một tiếng: "Ngươi ngược lại còn dám lên mặt làm chủ với ta."

Lục Diễn không trả lời nàng: "... Tổ mẫu hiền hoà, cũng sẽ không khắt khe với tiểu bối. Phụ hoàng tự mình hạ chỉ tứ hôn, nghĩ đến cũng sẽ không làm khó nàng, mẫu hậu..." Hắn trầm ngâm: "Tính cách nghiêm chỉnh." Đối với Hoàng Hậu chỉ có một câu này thôi.

Đầu óc của Thẩm Tân Di lại mở ra một loạt thứ, vẻ mặt phức tạp mà nhìn Lục Diễn một cái. Tuy rằng Lục Diễn rất thích dùng các loại thủ đoạn để khiến cho mình chú ý, nhưng hắn rất để bụng đối với người nhà, còn tự mình vì người nhà giải thích một trận. Chút lương thiện này... cũng khó thấy được.

Nàng nói với giọng chậm rãi: "Ngươi yên tâm, ta sẽ ở chung với bọn họ thật tốt." Nàng nói xong lại tạm ngừng rồi quay đầu nhìn Thái Tử, khó được dịp khen ngợi: "Ôi, con trai như ngươi thật là đơn thuần thiện lương mà không làm ra vẻ." Thế đạo hiểm ác, chút thiện lương này đặc biệt khó có được.

Lục Diễn: "..."

Tất nhiên là hắn không biết đầu óc của Thẩm Tân Di lại nhảy ra cái cốt truyện gì, ngừng lại rồi nói: "Được rồi, những điều ta nói với nàng đã nhớ kỹ rồi chứ?"

Thẩm Tân Di ngạo nghễ mà ngẩng đầu: "Yên tâm, ta đã đáp ứng chuyện của ngươi, tất nhiên sẽ làm được thôi."

Lục Diễn lẳng lặng nhìn nàng giả vờ giả vịt.

Khi hai người nói chuyện cũng đã tới điện Hoa Thanh. Mấy năm nay Thẩm Tân Di vẫn luôn ở bên ngoài với cha, rất lâu rồi chưa trở về kinh thành. Các quý nhân ở kinh thành cũng ít có dịp gặp qua dáng vẻ của nàng, lúc này nhìn nàng hoa phục lộng lẫy, dung mạo sáng trong như ánh trăng, cùng Thái Tử chói mắt rạng rỡ đứng chung một chỗ tựa như nhật nguyệt bên nhau, khiến cho toàn bộ đại điện đều sáng lên không ít.

Thẩm Tân Di liếc mắt qua thì nhìn thấy Thái Hậu ngồi ngay ngắn bên trên, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu ngồi ở hai bên, mấy phi tần được sủng ái nhất ngồi ở phía dưới Hoàng Hậu, cô ruột Thẩm Quý Phi của nàng thình lình cũng ở trong đó. Thẩm Quý Phi nhìn đứa cháu gái của mình, vẻ mặt hơi phức tạp. Phía dưới ngồi một hàng hoàng tử công chúa và hoàng thân quốc thích, tất cả mọi người tò mò mà ngước mắt qua đây.

Thẩm Tân Di cao ngạo mà đứng thẳng sống lưng, là người phụ nữ nắm giữ mạch máu kinh tế của triều Đại Ngụy, trời sinh nàng chính là tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.

Thái Hậu trông thấy nàng có vẻ thản nhiên, giơ tay nhấc chân rất có khí chất tự nhiên tự tại của Ngụy Tấn, thế gia vọng tộc trang nghiêm, nàng tùy ý để mọi người trong điện ngoài sáng trong tối đánh giá, thần sắc cử chỉ cũng chưa thay đổi chút nào. Trong lòng bà vui mừng, vẫy tay nói: "Đứa trẻ ngoan, lại đây để ta xem xem."

Thẩm Tân Di đi theo Thái Tử chậm rãi bước qua, Thái Hậu cẩn thận đánh giá, trong lòng càng thêm vừa lòng: "Nhà họ Thẩm có đứa con gái tốt, tướng mạo xuất chúng, tính tình hiền thục, cùng Thái Tử cũng xứng đôi." Bà chuyển sang Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu nói xem có phải không?"

Thái độ của Hoàng Hậu và Thái Hậu hoàn toàn tương phản nhau. Bà ta nhìn Thẩm Tân Di, trên mặt chán ghét không chút nào che giấu. Mỗi người trong điện đều có thể nhìn ra bà ta không thích Thái Tử Phi.

Thẩm Tân Di ngoại trừ xa lạ với Thái Tử ra thì đối với những người khác đều tương đối bình thường. Nàng nhớ lại một chút, vị Hoàng Hậu họ Tề này là dì của Thái Tử, là ấu muội của tiên Hoàng Hậu, hơn nữa bà ta vào cung nhiều năm như vậy nhưng nhiều lần bị Thẩm Quý Phi kiềm chế, vài ngày trước đó ngay cả quyền chấp chưởng nội cung cũng bị giao ra, bà ta có thể thuận mắt với cháu gái của Thẩm Quý Phi mới là lạ. Bà ta vào cung nhiều năm nhưng vẫn luôn cẩn thận chăm sóc Thái Tử, bởi vậy tình cảm rất tốt với Thái Tử.

Bà ta nhìn Thẩm Tân Di một cái, nói với giọng lạnh lùng: "Phụ nữ không thể dùng sắc đẹp xem như đức hạnh, tính tình như thế nào cũng không phải do khuôn mặt là có thể nhìn ra được, thần thiếp chỉ thấy được Thái Tử Phi lúc này cho nên không dám kết luận."

Thẩm Tân Di ngẩn ra, nàng là người phụ nữ nắm giữ mạch kinh tế của Ngụy Triều, cũng không dám ở trước Thái Hậu phản bác, lá gan của Hoàng Hậu cũng quá lớn rồi nhỉ? Thế nhưng vì giẫm nàng mà làm trò không cho Thái Hậu thể diện trước mặt nhiều người như vậy?

Sắc mặt của Thái Hậu hơi trầm xuống, Hoàng Hậu nói xong cũng ý thức được bản thân nói sai nên hơi hoảng hốt. Trong điện yên tĩnh, cũng không có người nào dám giúp bà ta nói chuyện. Thẩm Tân Di là người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió ở Ngụy Triều đành phải lên tiếng giải vây, cười thật dịu dàng: "Tục ngữ nói lâu ngày mới rõ lòng người, mẫu hậu nói rất đúng."

Lúc này Thái Hậu mới cười cười: "Nhưng cũng không có cái lý này."

Hoàng Thượng cũng đi theo góp vui vài câu, bầu không khí lúc này mới được nới lỏng. Thái Hậu thấy Hoàng Hậu đúng là không trông cậy được nên chỉ phải tự mình lên tiếng giới thiệu các vị tông thân. Thẩm Tân Di nên hành lễ thì hành lễ, nên tặng lễ thì tặng lễ, nhận xong người thì đầu óc cũng đã choáng váng.

Thật ra Thẩm Tân Di rất muốn nhân cơ hội hỏi về việc hôn lễ bị ngăn cản, nhưng việc này không thể để cho quá nhiều người biết được nên trước tiên phải kiềm chế đã.

Hoàng thân quốc thích tới đây chính là vì để gặp mặt Thẩm Tân Di, thấy nàng bái kiến xong lại nói linh tinh vài câu cầm sắt hòa minh ân ái bạc đầu rồi mới đứng dậy cáo từ. Trong điện nhất thời chỉ còn có mấy người Thái Hậu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Văn Xương Đế vốn dĩ vẫn luôn không nói gì nhưng ông lại giơ tay để cung nhân lui ra, trầm giọng chất vấn: "Thái Tử hôm qua không thân nghênh Thái Tử Phi, động phòng buổi tối cũng chưa thành, đến tột cùng là làm sao vậy?" Ngày hôm qua Thái Tử lười biếng như vậy, thật ra chính là đánh vào mặt Hoàng Thượng.

Lục Diễn cụp mắt không nói, Văn Xương Đế thấy thế càng thêm không vui, giọng càng lúc càng trầm thấp: "Bất mãn đối với việc trẫm ban hôn sao?"

Thẩm Tân Di đứng ở phía sau hắn, nhìn không thấy mặt hắn, không khỏi nhảy ra khuôn mặt hắn đầy yếu đuối đau khổ, yếu đuối đáng thương mà bị người ta ức hiếp nhưng lại không dám hé răng. Ngay lập tức tinh thần trọng nghĩa của nàng dâng cao, thế thân của mình có như thế nào cũng không thể bị người khác bắt nạt được!

Nàng tiến lên một bước, che ở trước người Thái Tử, nói với giọng cung kính: "Phụ hoàng, Thái Tử yếu đuối đơn thuần, chàng ấy cũng không phải không có lòng đi nghênh đón mà là do thân mang bệnh nặng và thân thể yếu đuối, còn mong phụ hoàng thứ lỗi."

Văn Xương Đế: "???"

Lục Diễn: "..."

Tác giả có lời muốn nói: Thái Tử: Nàng đi đi, chạy nhanh đi, nếu không ta đánh chết nàng!