Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 7: Chương 7

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Nu Thục tần

Nhìn tình hình này quả thật là không được tốt. Lời nói của người trong cung đều ý vị thâm sâu, không hoàn toàn nói thẳng ra, khiến ngươi phải cân nhắc đi cân nhắc lại.

Các vương công đại thần trong kinh thành có ai không có quan hệ cá nhân với thái y Ngự Dược phòng? Tuy các thái y này làm việc trong cung nhưng ngoài cung cũng có gia đình dinh thự. Ví dụ như Vương gia ăn phải đồ hỏng, con em nhà ai cảm mạo ho khan đều không tránh khỏi sẽ làm phiền đến bọn họ. Cho nên vào thời gian rảnh, thái y chuyên xem bệnh cho Hoàng đế và hậu phi đồng ý lời mời đến các phủ xem khí sắc, bắt mạch đều là chuyện thường.

Người khác là như thế nhưng chỉ có một mình Chu Hưng Tổ là ngoại lệ. Chức vị của Chu Hưng Tổ ở Thái Y viện không cao nhưng lại được Hoàng đế coi trọng, thông thường xem mạch cho Dưỡng Tâm điện đều là do hắn phụ trách. Có thể nói hắn chỉ xem bệnh cho Hoàng đế, là ngự y chuyên dụng của một mình Hoàng đế. Hiện giờ Thái hoàng Thái hậu lại muốn phái hắn tới chữa bệnh cho Anh Minh, điều này chứng tỏ cái gì? Còn có một câu "Phúc trạch của ngươi rất thâm hậu", lời này được Thái hoàng Thái hậu nói ra lại là có bao nhiêu sức nặng!

Người trong nhà đều đứng ngồi không yên, không biết làm sao cho phải. Nạp Công gia và người trong Quân Cơ xử đã thương nghị xong việc an táng Hoàng hậu, vừa về đến nhà thấy một đám mang vẻ mặt như nước mưa xối tượng mộc. Hắn chần chừ bước vào, vừa cởi mũ vừa hỏi xem chuyện gì: "Đừng nói là Hậu Phác lại gây chuyện đấy!"

Trong mắt hắn nhà này luôn thái bình, cứ hễ có chuyện thì chắc chắn là họa do Nhị tiểu tử gây ra.

Trắc phúc tấn cảm thấy nhất định đời trước cha con bọn họ là kẻ thù, đúng thật Hậu Phác là người ghét chó không yêu, nhưng có chuyện gì cũng đổ tại hắn thì cũng không đúng lắm.

Bà ngơ ngác đứng dậy, ngơ ngác nhận lấy mũ quan của Nạp Công gia gác lên ống gác mũ. Phúc tấn rủ rỉ nói rõ chuyện xảy ra trong cung hôm nay. Bà nhìn thẳng Nạp Tân xem hắn có thể lý giải ra ý khác không, dù để tạm an lòng mọi người cũng được. Kết quả Nạp Công gia còn hoảng sợ hơn bà, hồi lâu trái đánh phải đấm, buồn bã thở dài một tiếng: "Hỏng bét!" Nhưng điều hắn lo lắng không phải khuê nữ phải vào cung, từ nay về sau ngày tháng trong cung như ở tù, thậm chí có thể đi vào vết xe đổ của cố Hoàng hậu. Điều hắn lo lắng chính là việc cáo ốm có bị lật tẩy hay không, rốt cuộc giả bệnh nhất thời còn được, giả cả đời căn bản là ý nghĩ viển vông.

Trắc phúc tấn khóc lóc với hắn: “Gia, ta ở với ngài hai mươi năm, cẩn thận hầu hạ ngài, cũng không dám dở thủ đoạn gian dối, sao ngài lại vô tâm với đứa con của ta đến thế? Anh Minh không phải con của ngài sao? Vết xe đổ của Hoàng hậu nương nương còn ngay trước mắt mà ngài đã quên mất rồi? Đây là đặt con gái chúng ta dưới lưỡi dao, ngài không thấy à?”

Nạp Công gia sầu thảm nghe Trắc phúc tấn nói, lại sầu thảm nói: “Ta có thể có cách gì? Nếu Thái hoàng Thái hậu triệu kiến, chẳng phải là ván đã đóng thuyền sao? Theo ý của ta, cho dù vào cung thật cũng chẳng có gì, các ngươi lo lắng quá rồi. Hoàng thượng không thích khuê nữ của Tiết Thượng Chương, chưa chắc không thích khuê nữ của Nạp Tân ta.”

Lời này đến Phúc tấn cũng không nghe nổi nữa: “Lúc này Tiết gia tiến cử là có ý tốt sao? Rõ ràng nói Anh Minh là khuê nữ, ngài không nghe kỹ à?”

Điều này Nạp Công gia không có lời gì để nói, ngồi yên trên ghế bành hồi lâu, cuối cùng nghĩ đến một ý to gan lớn mật: “Dù sao ta ở Quân Cơ xử có thể thường xuyên gặp Hoàng thượng, về sau lại tìm cơ hội bóng gió với Hoàng thượng, nói Anh Minh đã hứa hôn với người ta, chờ đến ngày đến tháng sẽ làm hôn lễ.”

Lúc này đến lượt Phúc tấn không còn lời gì để nói, bà giương mắt nhìn Trắc phúc tấn: “Ngươi xem...”

Nói với Hoàng đế rằng cô nương nhà ta không thể cùng với ngài, ngài tìm chủ nhân khác đi? Nói như thế còn coi Hoàng đế một nước ra cái gì nữa? Cùng lắm Hoàng đế cười nói chuyện hậu cung này đều do Lão phật gia làm chủ, sau đó thì sao? Hoàng đế trả thù khiến ngươi xấu mặt, kế tiếp chờ bị giáng quan đoạt tước, về nhà ăn dưa muối đi.

Dù sao chuyện này đã trở thành lưỡi kiếm sắc treo trên đầu cả nhà. Ngại việc đại tang của Hoàng hậu chưa kết thúc, trong cung cũng không có thêm hành động gì, nhưng Trắc phúc tấn vẫn lo lắng đến bạc cả tóc, gián tiếp hỏi thăm sau đó Từ Ninh cung có triệu kiến người nhà quan nào khác không, kết quả là không có. Quản sự Từ Ninh cung còn cúi đầu chào bà như chó vẫy đuôi: “Chúc mừng ngài nha.”

Vui mừng cái gì chứ, đúng là tức chết mất, ai bảo văn võ cả triều đều biết Nạp Tân và Tiết Thượng Chương mặc chung một cái quần chứ (quan hệ thân thiết)! Trắc phúc tấn nóng ruột đợi ở nhà bảy ngày, đến ngày thứ tám bà trực tiếp đi đến Quả Dũng công phủ bái phỏng Quả Dũng công Phúc tấn.

Tiết Phúc tấn biết bà đến vì chuyện gì, hết sức thân thiện nắm tay bà: “Mấy ngày nay ta bận bù đầu, vốn muốn ghé quý phủ một chuyến nhưng lại chưa có thời gian.”

Trắc phúc tấn nói chuyện phải cố uyển chuyển hết sức, nói trong nhà gặp chuyện, xin Công gia và Phúc tấn hãy nén bi thương. Lại vòng vo nửa ngày Trắc phúc tấn mới hỏi đến chuyện ngày đó Thái hoàng Thái hậu triệu kiến, lo lắng nói: “Đứa nhỏ về kể lại, lòng ta vô cùng rối loạn. Ta nghĩ Hoàng hậu nương nương vừa mất, chắc không đến mức lập tức xem mặt chọn người... Tất nhiên đều là người làm mẹ ta đây đoán mò, lưỡng lự, đành phải tới chỗ ngài hỏi thăm. Rốt cuộc là thế nào, ngài nói rõ đi.”

Tiết Phúc tấn lại nói Thái hoàng Thái hậu triệu kiến, bà ta vốn cũng không rõ, sau đó lại có người tới mời, bà ta vừa vào Từ Ninh cung không bao lâu thì thấy Anh Minh đến. Lúc này mới biết Thái hoàng Thái hậu có lòng gọi nàng ấy đến hỏi chuyện.

“Đại sự triều chính không phải chuyện phụ nhân hậu viện chúng ta có thể nghị luận, nhưng hai nhà chúng ta thân thiết, trong cung ta đã sớm nghe nói. Chúng ta là châu chấu buộc chung một cái cây, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn. Ý của ta là thế này, Hoàng hậu đã không còn, nếu Anh Minh có thể tiến cung, chẳng phải phú quý của hai nhà chúng ta sẽ được kéo dài sao?”

Lòng Trắc phúc tấn nguội lạnh, bà ta tính toán kỹ càng như thế, còn dám nói trước đó không biết sự tình?

“Phúc tấn, chúng ta đều là người một nhà, ngài cũng nhìn Anh Minh lớn lên, bình thường ngài cũng thương yêu nó mà. Trước khi mất Hoàng hậu triệu Anh Minh tiến cung, trong lòng hai đứa có chuyện gì đều nói với nhau... Ngài xem, ngài còn cảm thấy Anh Minh tiến cung là chuyện tốt ư?”

Tiết Phúc tấn một mực khẳng định tiến cung là chuyện tốt: “Có việc phía trước, Anh Minh tuyệt đối sẽ không trở thành Tiết Thâm Tri thứ hai, văn võ cả triều đều nhìn vào.” Bà ta nói, hai mắt đong đầy nước mắt, gằn từng chữ: “Thâm Tri đánh tiên phong cho Anh Minh, nàng ấy có thể đảm bảo Anh Minh từng bước thăng chức. Anh Minh là khuê nữ của ngươi nhưng theo ý ta, nàng ấy cũng là khuê nữ của ta. Làm ngạch nương, người nào không muốn tốt cho hài tử? Ngươi không muốn nàng đứng trên muôn người, mẫu nghi thiên hạ sao?”

Trắc phúc tấn gấp đến độ không có cách nào: “Nhưng... nhưng nàng ấy đã hứa hôn với người ta rồi, ngài không báo lên trên sao?”

Tiết Phúc tấn cười rộ lên: “Còn chưa thành thân mà mới tiểu định, hủy bỏ là được. Trên đời này còn ai tôn quý hơn Vạn tuế gia? Tin tức vừa ra, chỉ sợ không cần các ngươi lo lắng, Hải gia sẽ tự tới của từ hôn.”

Trắc phúc tấn đứng ở nơi đó, khóc cũng không khóc nổi. Trong cung muốn tra xét thân thế của một cô nương cũng chẳng tốn nhiều sức.

Chuyện Anh Minh hứa hôn với phủ Trấn quốc Tướng quân, cả thành đều đã biết, vậy mà vẫn tuyên triệu nàng. Tất cả đều bởi vì Tiết Thượng Chương quản lý sáu kỳ binh mã, Thái hoàng Thái hậu tạm thời không thể không nhẫn nhịn hắn. Chờ tương lai sáu kỳ binh mã này bị đoạt lại thì làm sao bây giờ? Hoàng đế không niệm tình công lao hồi trẻ của của Tiết gia thì lại làm sao bây giờ?

Đây là lấy hài tử của người khác đưa vào hố, Trắc phúc tấn chậm rãi lắc đầu: “Phúc tấn, ta hận ngài, thật sự rất hận ngài...”

Hận cũng vô dụng, Tiết Phúc tấn nói: “Ta là vì hai nhà chúng ta. Chỉ cần đứa nhỏ của chúng ta làm Hoàng hậu thì chúng ta sẽ được bảo đảm. Hiện tại ngươi không tin, tương lai tự khắc sẽ hiểu ra.”

Trắc phúc tấn không buồn tranh luận nữa, thất hồn lạc phách trở về nhà. Về đến nhà, bà nước mắt lưng tròng, đến cơm cũng chưa ăn đã ngủ. Anh Minh ngồi trước giường bà ấy, cũng không biết nên nói gì nhưng nàng hiểu dụng ý của Tiết Phúc tấn. Mấy năm nay quan hệ hai nhà ngày càng mật thiết, Tiết Thâm Tri ở Hậu vị sẽ tự khắc bảo đảm được Tề gia, ngược lại Tề Anh Minh ở Hậu vị, Tiết gia cũng sẽ được bảo đảm.

Nàng vỗ nhẹ chăn trên người Trắc phúc tấn, nói: “Nương đừng khóc, chuyện này chưa đến mức tệ hại như vậy đâu. Hoàng hậu nương nương mới hoăng, trong vòng trăm ngày Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không tuyển tú cũng sẽ không lập kế Hậu. Chỉ cần trong cung không nói rõ ràng, đầy 30 ngày chúng ta liền làm hôn sự với Hải gia. Con đi nói với Hải Ngân Đài, hoàn thành lễ là được, không cần phô trương bốn phía, hai nhà ăn tiệc mừng coi như hôn sự kết thành, ngài thấy được không?

Trắc phúc tấn cân nhắc, cũng chấp thuận: “Như vậy cho trong cung thấy chúng ta không cùng một giuộc với Tiết gia, cũng khiến Hoàng thượng bớt phòng bị với a mã con. Chỉ là khiến con ấm ức rồi, không được cưới hỏi đàng hoàng, che che giấu giấu làm hôn lễ, sợ nhà chồng xem thường con.”

Anh Minh cười nói sẽ không: “Những lễ bọn họ cần có cũng không thể thiếu được. Hoàng hậu mới mất, trong trăm ngày không được tổ chức tiệc vui mọi người đều hiểu.”

Tuy nói như thế nhưng rất ít nhà tổ chức hỉ sự trong ba tháng này. Trừ khi thật sự không chờ được, trong nhà có trưởng bối bậc cha chú mắt thấy không qua được, sợ phải chờ để tang ba năm. Hay là cô nương đã mang thai, sợ để lâu không giấu được bụng. Tóm lại đều không phải chuyện tốt.

Xưa nay Anh Minh không lợi dụng gì để vì mình, duy nhất lúc này, nàng muốn liều một lần vì nửa đời sau của bản thân. Biết rõ kết cục nếu vào cung, tất cả nàng đều đã xem ở trong mắt, đó không phải nơi tốt lành. Một khi đã như vậy thì không thể ngồi chờ chết, chờ thêm một ngày thì càng thêm nguy hiểm, phải hành động trước trong cung, quyết định việc này.

Trắc phúc tấn nghĩ đi nghĩ lại: “Ngày mai vẫn nên thương lượng với Phúc tấn, chúng ta gửi thiếp mời Phụ quốc Tướng quân và Phúc tấn đến phủ chúng ta thương nghị chuyện này.”

Anh Minh lắc đầu: “Ngày tháng sau là con và Hải Ngân Đài trải qua, nếu hắn tán đồng thì trở về chuẩn bị, nếu hắn không tán đồng, chúng ta đừng tạo thêm khói lửa khiến Hải gia liên lụy vào.”

Thành lòng mà nói, người lớn hai nhà ngồi xuống bàn bạc, vừa thể hiện sự quý trọng cũng vừa cho nàng thể diện. Lòng người sâu thế nào không ai nói trước được. Phúc tấn tất nhiên yêu thương nhưng tuyệt nhiên không vô tư như bà đối với nữ nhi. Lui một vạn bước, đưa Anh Minh vào cung, đối với Tề gia hữu ích không hại. Cá nhân nàng sống tốt hay không chỉ có bản thân mẹ đẻ là bà quan tâm thôi.

Nàng đi gặp Hải Ngân Đài, không vào quán trà cũng không đến phủ hắn. Gã sai vặt chờ ở con đường khi hắn hạ triều nhất định phải đi qua, thấy Hải Ngân Đài tới, hắn tiến lên cúi chào, nói: “Tam gia, cô nương nhà chúng ta sai nô tài truyền lời, mời Tam gia dời bước đến gặp mặt.”

Phần lớn cô nương người Kỳ hào sảng, dám làm rất nhiều chuyện, nhưng Anh Minh không giống những cô nương đó. Hải Ngân Đài hy vọng là nàng nhưng lại nghĩ không thể là nàng, lắc đầu nói: “Ta đang rất vội, ngươi báo với chủ tử ngươi một tiếng nói ta thật sự không rảnh, xin nàng ấy thứ lỗi.”

Gã sai vặt nóng nảy nói: “Tam gia, ngài không hỏi xem cô nương nhà ai đã sốt ruột muốn đi rồi?”

Hải Ngân Đài không có cách nào, nhíu mày nói: “Ngươi truyền lời không báo nhà ai, làm việc kiểu gì vậy?”

Lập tức gã sai vặt cười, đây là cô nương nhà hắn cố ý căn dặn, xem cô gia tương lai có phải người nhà ai cũng đồng ý gặp không. Hiện giờ nhìn ra Hải Tam gia là người thật sự đứng đắn, xứng đôi với cô nương nhà hắn. Hắn lại cúi người nhận lỗi: “Là nô tài sơ sót, là nô tài đáng chết. Nô tài là người Trực Nghĩa công phủ, theo lệnh Nhị cô nương nhà ta mời Tam gia tới nói chuyện.”

Hải Ngân Đài nghe nói là nàng, trên mặt lập tức tươi tỉnh lên, y như qua cơn mưa trời lại sáng, vội vàng theo chỉ dẫn của gã sai vặt chạy đến gặp nàng. Xa xa phía hàng liễu trên bờ đê có người giương chiếc dù màu ngà, hắn chậm rãi tinh tế mà chần chừ. Nàng là người không nóng vội, có thể vứt bỏ thể diện tới tìm hắn, nhất định là có việc quan trọng.

Hắn sợ bộ dáng mình thở hổn hển khiến nàng chê cười nên đứng lại ổn định một lát mới tiến lên kêu một tiếng “Muội muội.”

Nàng nghe thấy, xoay người lại. Xuân bào màu trắng hoa trà, khoác ngoài là áo ngắn tay vạt tỳ bà [1]  màu khói nhạt. Dung sắc của nàng nổi bật giữa gấm trắng còn ấm áp hơn cảnh xuân tháng ba ngoài kia.

[1] Vạt tỳ bà: kiểu vạt áo với các nút áo sắp xếp dọc theo vạt áo nhìn như cần đàn tỳ bà.