Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 10: 10 Không Bằng Súc Sinh

Cằm của nàng ta như sắp trật khớp, khắp nơi đều là vết tay của Thẩm Nguyệt.

“Tướng quân… Mi Vũ đau quá…”

Thẩm Nguyệt cười nhạt, khẽ vuốt ve vết sẹo trên mặt mình, thản nhiên nói: “So với vết sẹo trên mặt ta thì chút này của ngươi có là gì đâu?”

Thẩm Nguyệt lạnh nhạt liếc vết cào trên mu bàn tay, nhíu mày nói: “Chú mèo nhỏ này cào hơi bị đau đấy nhé”.

Tần Như Lương nắm chặt hai tay, trầm giọng nói: “Cô có oán khí gì thì cứ nhằm vào ta, liên quan gì đến nàng ấy đâu! Tốt nhất cô bây giờ hãy thả nàng ấy ra, nếu không đừng trách ta vô tình!”

Hắn ta đã sơ xuất.

Lúc trước hắn ta và Liễu Mi Vũ luôn cho rằng kẻ ngu này vì không chịu được kích động nên náo loạn hôn lễ, bây giờ thấy Thẩm Nguyệt đối phó Mi Vũ như vậy, Tần Như Lương mới biết mình sai.

Tần Như Lương ý thức rất rõ ràng, với ánh mắt gặp biến không sợ và suy nghĩ tinh tường kia thì Thẩm Nguyệt nào phải kẻ ngốc nữa!

Nàng ta không ngốc, không còn là Thẩm Nguyệt ngày xưa nữa.

Mỗi lần trở lại khiến hắn ta phải nhìn bằng con mắt khác.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”, Tần Như Lương không dám có hành động thái quá.

“Ta muốn làm gì á?”, Thẩm Nguyệt bật cười, liếc mắt nhìn Liễu Mi Vũ: “Ta có muốn làm gì đâu, chỉ là một bát thuốc bổ thôi mà, cớ gì nàng ta phải phản ứng mạnh như vậy? Dù gì đều là người một nhà, ta thấy Mi Vũ cũng cần uống thuốc bổ nên chia sẻ lẫn nhau thôi, Tần tướng quân thấy ta nói đúng không?”

Tần Như Lương cắn răng, gân xanh nổi lên.

Hóa ra ngay từ đầu Thẩm Nguyệt đã lừa hắn ta, chờ hắn ta mắc bẫy.

“Chẳng lẽ đây không phải là thuốc bổ hay sao?”, Thẩm Nguyệt thấy hắn ta im lặng, bèn hỏi: “Là thuốc phá thai à? Ngươi không muốn đứa bé này sao?”

Tần Như Lương lạnh lẽo nhìn nàng, chán ghét nói: “Cô nói xem? Ta không biết cô đang mang nghiệt chủng của ai, nhưng Tần Như Lương ta không cần cô phải sinh con cho ta!”

“Cho nên ngươi mới nói dối đây là thuốc bổ để gạt ta uống hết? Tần Như Lương, ngươi được lắm, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi đúng là không bằng súc sinh”.

Liễu Mi Vũ khóc đến tái mét mặt mày, vô cùng thảm thương.

Tần Như Lương mím môi: “Ta nhắc lại lần nữa, cô mau thả nàng ấy ra”.

“Nếu ta không thả thì sao?”

Trong lúc Thẩm Nguyệt đang nói chuyện, không biết Liễu Mi Vũ lấy dũng khí ở đâu ra mà liều mạng phản kháng, muốn thoát khỏi Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt bắt được tóc của nàng ta, giật mạnh về sau.

Liễu Mi Vũ đau đến mức cả gương mặt nhăn lại.

“Tướng quân cứu thiếp… tướng quân…”

Liễu Mi Vũ trừng mắt.

Thẩm Nguyệt thuận tay rút một cây châm cài tóc trên đầu Liễu Mi Vũ, lạnh lẽo đặt lên mặt nàng ta.

Thẩm Nguyệt âm lãnh nói: “Còn dám làm loạn nữa thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ.

Nếu gương mặt nhỏ nhắn này bị hủy đi thì Tần tướng quân sẽ đau lòng lắm đấy”.

“Thẩm Nguyệt, cô dừng tay lại cho ta!”

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn sang Tần Như Lương: “Ngươi không biết lúc nàng ta hủy đi dung mạo của ta, nàng ta ác ôn thế nào đâu.

Ta đáng lẽ phải ‘trả ơn’ cho nàng ta gấp bội ấy chứ”.

“Ta không… ta không hề làm gì hết…”

Thẩm Nguyệt nói: “Bây giờ các ngươi lại muốn hại chết con ta, ta đây cũng không còn gì để mất nữa rồi.

Tần Như Lương, ngươi không cần đứa nhỏ này, vậy ta cứ sinh nó ra đấy.

Các ngươi đều mong ta chết, sao ta có thể không kéo các ngươi đi cùng chứ.

Hôm nay, nếu ngươi thả ta ra, ta cũng sẽ thả nàng ta.

Sau này, ngươi còn dám có ý đồ gì với con của ta thì ta cũng sẽ làm cho nàng ta tuyệt giống, khiến cả đời của Tần Như Lương ngươi phải đoạn tử tuyệt tôn!”

Tần Như Lương nheo mắt: “Cô đang mặc cả với ta đó à?”

Thẩm Nguyệt thản nhiên cười: “Vậy thì phải nhìn xem người phụ nữ trong tay ta đây có đáng để làm vật trao đổi không đã.

Ta không cần gì nhiều, từ nay về sau các ngươi ân ái thế nào ta cũng không quan tâm, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thế nào?”

Giằng co một hồi lâu, Liễu Mi Vũ đã khóc cạn cả nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương.

Cuối cùng, Tần Như Lương cắn răng nói: “Cô buông nàng ấy ra đã!”

“Ngươi đồng ý trước đã”, Thẩm Nguyệt không hề nhượng bộ.

Tần Như Lương giận dữ đến vô cùng: “Được! Ta đồng ý! Mau buông tay ra!”

Liễu Mi Vũ đau khóc thành tiếng, Thẩm Nguyệt cười lạnh nhạt, ném luôn cây trâm xuống đất, nói: “Ta tin ngươi lần này, đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không đổi ý.

Nhưng sau này, nếu ngươi nuốt lời thì ta cũng không dám chắc bản thân sẽ làm gì đâu.

Có lẽ thù cũ hận mới cộng lại, ta sẽ trút hết lên người nàng ta gấp trăm lần ấy chứ.

Ngươi nhớ cho kỹ đấy”.

Nói xong, Thẩm Nguyệt đẩy Liễu Mi Vũ ra, nhanh gọn dứt khoát.

Liễu Mi Vũ mềm yếu mảnh mai, Tần Như Lương chưa kịp ôm lấy nàng ta thì nàng ta đã ngã nhào xuống đất, khóc như đứt ruột đứt gan.

Trái tim Tần Như Lương tan nát, vội vàng ôm nàng ta vào lòng, lúc nhìn Thẩm Nguyệt thì giống như nhìn mãnh thú xuất chuồng vậy.

Tần Như Lương vung chưởng đập bàn.

Vụn gỗ bay tán loạn, cái bàn trước mặt Thẩm Nguyệt lập tức phá tan thành những mảnh nhỏ.

Thẩm Nguyệt không hề chớp mắt.

Nàng đứng thẳng lưng, tóc đen xõa khắp vai, tư thái cao ngạo.

Nàng có sự cao quý bẩm sinh của một vị công chúa, dù cho vẻ ngoài bị hủy hay thân mặc áo vải.

Tần Như Lương một tay ôm Liễu Mi Vũ, một tay kéo lấy vạt áo Thẩm Nguyệt, xách nàng lên dễ dàng như xách một con gà con.

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng hắn ta, khí thế không hề thua kém.

Hắn ta lạnh lẽo nhìn nàng một lúc, rồi gằn từng tiếng một: “Thẩm Nguyệt, cô chờ đó cho ta”.

Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Tướng quân, trí nhớ của ta rất tốt, hoan nghênh ngươi đến ôn chuyện bất kỳ lúc nào”.

Cuối cùng, Tần Như Lương lo lắng cho vết thương của Liễu Mi Vũ nên ném Thẩm Nguyệt xuống, ôm người bước đi.

Từ khi người đàn bà này quay về, phủ tướng quân chưa được ngày nào yên ổn!

Không ngờ rằng, vừa đi ra khỏi tiểu viện rách nát thì Tần Như Lương đã đụng phải một người.

Hắn ta nhíu mày nhìn chằm chằm người kia, nói: “Là ngươi, ngươi đến đây làm gì?”

Người này chính là Liên Thanh Châu mà Thẩm Nguyệt dẫn về cùng mấy hôm trước..