Tham Tiền, Háo Em!

Chương 32

Chu Dĩ nghẹn ngào, gian nan nói: “Nhưng mà em.”

Đợi hơi thở hòa hoãn lại, cô không muốn hứa suông nên thành khẩn nói: “Em không có cách nào thay đổi quan niệm ngay lập tức được, không phải em không yêu anh cũng không phải em không tin tưởng anh, nhưng em…..”

Lý Chí Thành thay cô nói nốt nửa câu sau: “Em cần thời gian.”

“Đúng.” Chu Dĩ có hơi không tự tin, rũ đầu xuống, mất mát nói: “Mà bây giờ em không muốn thay đổi công việc, công ty của anh cũng mới ở bước khởi đầu.”

Lý Chí Thành chẳng thấy sao cả: “Vậy thì cứ như thế thôi, một tuần chúng ta có thể gặp nhau ba ngày, em còn có nghỉ hè nghỉ đông, đi về cũng không tới một tiếng đồng hồ, chúng ta cũng không thể coi là yêu xa được.”

Anh nhéo bàn tay cô, mang ý cười nói: “So với mấy  năm em ở nước Anh mà nói, khoảng cách như hiện tại đối với anh thực sự đã rất gần rồi.”

Chu Dĩ nằm trong lòng anh, bên tai là nhịp tim đập vững vàng của anh, cô đảm bảo với Lý Chí Thành: “Sẽ không để anh đợi rất lâu đâu.”

Ngón tay Lý Chí Thành khẽ chạm qua đôi mắt cô: “Thực ra hôm đó anh còn nghĩ cái khác nữa.”

“Cái gì?”

Thật đáng thương.

Ngoài miệng bảo anh rời đi, nhưng rõ ràng trong đôi mắt truyền đạt là____Anh tuyệt đối không được đi.

Cho nên hôm đó Lý Chí Thành đè nén phẫn nộ cuộn trào, bỏ ngoài tai những lời khó nghe, chỉ nhìn chằm chằm Chu Dĩ, sau khi cô gào khóc xong, anh cứng rắn lau nước mắt cho cô.

“Chúc mừng em được như ý nguyện.” Đây là câu cuối cùng mà hôm đó anh nói ra, giọng điệu thờ ơ, nhưng là thật lòng.

Ta Ta nhảy khỏi giá mèo, đám mây rũ xuống lắc lư.

Một tay Lý Chí Thành tóm nó lên, đặt trên lưng Chu Dĩ, một nhà ba người chơi đùa vui vẻ.

“Em có biết hôm đó anh đi chậm tới mức nào không? Trong đầu lặp đi lặp lại câu quay đầu anh là chó mới khó khăn đi tiếp được.”

Chu Dĩ xì một tiếng: “Rõ ràng anh đi nhanh như phóng tên lửa.”

Lý Chí Thành không keo kiệt nữa: “Thế à? Em hiểu lầm rồi, chân dài bước rộng, anh đây cũng không còn cách nào.”

Chu Dĩ đấm anh một phát, bị lòng bàn tay Lý Chí Thành túm lấy nắm chặt: “Sau này đều phải giống như vậy, có gì nói nấy, không được tức giận mãi, không được chịu đựng một mình.”

Chu Dĩ giơ ba ngón tay lên: “Được ạ, em thề.”

Lý Chí Thành thuận tay nắm lấy: “Chiều mai quay về?”

“Ừ.” Chu Dĩ gật đầu, “Buổi tối còn phải đi dạy kèm cho Nhạc Phỉ nữa.”

Nghe thấy Lý Chí Thành thở dài một hơi, Chu Dĩ ngửa đầu lên: “Sao vậy?”

“Hay là em làm hôn quân một lần đi.”

Chu Dĩ nhìn anh hai giây, Lý Chí Thành vẫn bày ra bộ mặt kia, nhưng Chu Dĩ bỗng mềm lòng không lý do.

Cô bò lên sô pha, với lấy điện thoại ở bên cạnh: “Em hỏi Hoắc Kiêu xem có thể dạy thay giúp em không.”

Hai phút sau, cô tóm lấy cổ Ta Ta, nhấc con mèo cam đang chiếm tổ chim khách ra chỗ khác, tự bò về chỗ cũ của mình: “Hắn không đồng ý.”

Lý Chí Thành hỏi: “Tại sao?”

Chu Dĩ sụt sịt nói: “Em nói muốn ở cùng bạn trai nhiều thêm hai ngày, hắn ta bảo em có thể cút bao xa thì cút bấy nhiêu.”

Lý Chí Thành cười đến nỗi rung cả lồng ngực.

“Vậy em chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm rồi.” Chu Dĩ dùng má cọ lên người anh, “Còn phải để anh sớm ngày vào ở Tomson Riviera.”

Lý Chí Thành hôn chụt một cái lên trán cô: “Trước kì nghỉ Quốc khánh có thể hết bận, anh sẽ đi tìm em.”

Cả người Chu Dĩ mềm oặt dựa vào trong lòng anh, hỏi: “Có phải ngày mai vẫn mưa không?”

Lý Chí Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong chiếu rọi lên cành cây: “Ừ, anh lại bắt đầu nhớ em rồi.”

*

Thứ bảy quay lại Thân thành, Chu Dĩ ăn tạm hai miếng cơm cho bữa tối, rồi chạy tới khách sạn của Nhạc Phỉ.

Cô ta vừa chạy xong hoạt động, đang ngồi trong phòng tẩy trang.

Người đại diện Lâm Vũ giải thích với Chu Dĩ: “Phiền em đợi thêm một chút, hôm nay phải trang điểm hiệu ứng, không nhanh chóng tẩy trang sẽ gây hại tới làn da.”

Chu Dĩ ân cần nói: “Không sao, không gấp đâu ạ.”

Thấy vẫn phải đợi thêm một lúc, cô chống cằm mở khóa màn hình điện thoại,, bấm vào một ứng dụng có màu sắc sặc sỡ nào đó.

Là một game mobile về tình yêu nam nữ, tên là [Thế giới nhỏ], tối qua Lý Chí Thành cầm điện thoại của cô, phát hiện trong máy cô không có app này, trong cơn giận dữ đã đăng kí tài khoản và dùng tài khoản của cô nạp 500 tệ.

Chu Dĩ chưa từng chơi trò chơi thiếu nữ như này, cô nhìn một lúc đã ngáp vài cái, phải dựa vào quyết tâm ủng hộ sự nghiệp của ông xã mới khiến cô tiếp tục kiên trì.

“Chị đang chơi trò gì thế?”

Nghe thấy có tiếng nói Chu Dĩ ngẩng đầu lên, thì thấy Nhạc Phỉ đang hỏi mình, cô trả lời: “À, [Thế giới nhỏ.], chính là thể loại game tình yêu bốc thăm rút thẻ là qua được level ấy.”

Nhạc Phỉ lại hỏi: “Chơi hay không?”

Chu Dĩ há miệng lại ngừng lại, cô vô thức nuốt ngược câu trả lời đang định nói ra miệng trở về: “Hay lắm, rất thú vị, thế giới quan này khá tuyệt vời đấy, hình như còn có chút suy diễn nghi vấn nữa, rất hấp dẫn, ừm.”

Nhạc Phỉ nghe thấy thế, nổi hứng lên: “Vậy em thử chơi một lát, ngồi không cũng nhàm chán.”

Chu Dĩ gật đầu liên tục, hướng dẫn cô ta mới appstore sau đó tìm ứng dụng rồi tải xuống.

Lâm Vũ ngước đầu khỏi chiếc Ipad, nhìn Nhac Phỉ nói: “Em chơi thì có thể, nhưng tuyệt đối đừng có nảy ra ý định yêu đương đấy.”

Nhạc Phỉ nhếch mày, khinh miệt nói: “Trong giới giải trí có người đàn ông nào đáng để yêu sao?”

Chu Dĩ mím môi cười trộm, bật ngón tay cái cho Nhạc Phỉ.

Mấy phút sau, nghe thấy một tiếng “Ôi chao.”, Lâm Vũ không thể không ngừng đọc văn kiện, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”

Nhạc Phỉ che miệng, bất an nói: “Có phải em gây ra chuyện rồi không? Ban nãy trong trò chơi nói chia sẻ sẽ nhận được quà, em trượt tay chia sẻ lên weibo rồi.”

Lâm Vũ hỏi: “Nick phụ?”

Nhạc Phỉ: “….Nick chính, lúc nãy chị bảo em đăng hai tấm ảnh tự sướng lên em chưa đổi sang nick phụ.”

Chu Dĩ không biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nhìn gương mặt nặng nề của Lâm Vũ, cô âm thầm hít sâu một hơi.

Thấy Lâm Vũ đi tới, Nhạc Phỉ co rụt người lại, hèn mọn bất lực nói: “Em xóa ngay đây, xóa ngay.”

“Không cần nữa.” Lâm Vũ cầm điện thoại của cô ta lên, “Đã hơn 1k người like rồi.”

Nhạc Phỉ cười lấy lòng chị ta, kéo tà váy của Lâm Vũ gọi: “Chị.”

Lâm Vũ xoa bóp huyệt thái dương, đau đầu nói: “Công ty game này nhặt được món hời lớn rồi, bớt được một khoản quảng cáo.”

Chu Dĩ hắng giọng, siết chặt hai chân cố gắng kìm nén không để khóe môi của mình nâng lên.

Đây nào phải việc gì xấu chứ? Đây là chuyện vui lớn mà.

Tài khoản marketing nhanh chóng vận hành, nhìn hàng chữ “Nhạc Phỉ thế giới nhỏ.” đã treo trên hotserch, Lâm Vũ bảo Nhạc Phỉ sửa lại trạng thái của bài đăng đó, status sửa thành “Thi thoảng trái tim thiếu nữ cũng phải lan tỏa/ đầu chó”

Chu Dĩ bấm vào xem, bên dưới có fan bình luận: “Em tải ngay lập tức, xem tên man rợ nào câu mất trái tim chị gái!” “Thì ra Nhạc Phỉ cũng đắm chìm trong trò chơi” “Vui mừng điên cuồng!”

Trên mặt Chu Dĩ không có gì thay đổi, nhưng thực ra trong lòng cô đã vỗ nát đùi rồi.

Cô chụp màn hình sau đó gửi qua cho Lý Chí Thành, cô vui vẻ gõ chữ: “Em thật mẹ nó giỏi quá!

Lý Chí Thành nhanh chóng trả lời: Bối Nghiên vừa nói với anh rồi, anh đoán chắc là em, có chuyện gì xảy ra?

Chu Dĩ mừng thầm nói: Cô ấy thấy em đang chơi cũng tải xuống, trượt tay chia sẻ lên nick chính, miễn phí quảng cáo một lần, cá kiếm!

Lý Chí Thành nói: Chúng ta không ăn không, em đưa tài khoản của cô ta cho anh, anh bảo người tặng chút đá quý vào.

Lúc này Chu Dĩ không vui nổi nữa: Sao anh không tặng đá quý cho em? Còn bắt em nạp bao nhiêu tiền vào thế!

Lý Chí Thành luôn có một đống lý lẽ: Anh để em trải nghiệm cảm giác đốt tiền của người chơi, không sướng à?

Chu Dĩ: Sướng cái rắm, em chỉ cảm nhận được đau đớn khi tiêu tiền thôi!

Lý Chí Thành: Em yêu chỗ nào đau? Tôi đại biểu công ty xoa bóp cho quý khách hàng ~

Chu Dĩ: Không nói nữa, em phải dạy học rồi.

Lý Chí Thành tận hết chức trách, vẫn đang trong trạng thái Py: Được nha, em yêu ~

*Py: chỉ thỏa thuận ngầm đằng sau đó là thủ đoạn xấu xa không thể đưa ra ánh sáng.

Chu Dĩ không muốn nhìn nữa, bạn trai ngáo ngơ nhiều niềm vui.

….Nhưng mà cũng khá đáng yêu.

*

Nửa năm đầu 2020 tổng kết lại, nặng nề áp lực chiếm phần nhiều, có quá nhiều chuyện khiến người ta thổn thức.

May mà khi mây đen tan đi, trung thu và Quốc khánh năm nay vào đúng một ngày nắng đẹp, giống như bước ngoặt có khởi đầu tốt đẹp.

Lý Chí Thành và Chu Dĩ không định ra ngoài du lịch, hai người dính chặt lấy nhau làm ổ trong căn chung cư nhỏ ở Thân thành qua hết kì nghỉ.

Suy nghĩ đến sự tôn trọng cơ bản đối với ngày lễ, buổi tối ngày mùng 1 hai người họ vẫn quyết định ra ngoài ăn.

Đường phố đèn đuốc sáng trưng, dường như thành phố đã rất lâu rồi không náo nhiệt như thế này, nơi nào cũng có người thành đôi thành hàng.

Ánh trăng rực rỡ bao phủ lên toàn thế giới, đèn đường màu vàng cam như đồng thời phá vỡ dải ngân hà, trong không khí thoang thoảng hương hoa.

Hôm nay Chu Dĩ mặc chiếc áo dây màu hồng phấn, trước ngực có một chiếc nơ to bản, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác len mỏng màu trắng, bên dưới là quần bò cạp cao và đôi giày vài buồm trăm năm không đổi, trong dịu dàng mà không mất đi vẻ ngọt ngào, trong ngọt ngào mang theo gợi cảm ẩn giấu.

Chiếc áo này là Đàm Tùng đưa cho, cô nàng thấy trong tủ của Chu Dĩ toàn là áo thun và áo nỉ, vui vẻ đưa chiếc áo dây mua nhầm cỡ tài trợ cho Chu Dĩ.

Áo có hơi ngắn, sẽ lộ ra một chút eo, trước khi ra ngoài, Chu Dĩ đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, quay đầu hỏi Lý Chí Thành: “Em mặc bộ này thế nào?”

Lý Chí Thành ngẩng đầu nhìn qua, trả lời: “Đẹp cực kì.”

Chu Dĩ khẽ ho một tiếng: “Có lộ quá không?”

Trong lòng cô đang nghĩ gì Lý Chí Thành cũng đoán được: “Nếu anh nói lộ em sẽ đi thay à?”

Chu Dĩ lắc đầu: “Không đâu, còn công kích anh là dư nghiệt phong kiến nữa.”

“Vậy em mặc thì mặc đi.” Lý Chí Thành cầm chìa khóa xe, móc lên ngón trỏ xoay vòng, khoác lên cổ Chu Dĩ, vẫn là bộ dạng bỡn cợt với đời, “Xinh đẹp là tự do của em, anh không có quyền ngăn cản bông hoa nở rộ.”

Chu Dĩ nghĩ tới lúc tốt nghiệp, nhận được bó hoa duy nhất.

Một bó hoa dùng tuy-lip trắng, hoa hồng màu nhạt, hoa đồng tiền, hoa violet màu lam và vài cành linh lan cắm chung với nhau, trên tấp thiệp viết là: em nhất định sẽ mặc sức nở rộ.

Không phải “Hi vọng” không phải “Chúc em”, giọng điệu khẳng định có chút điên cuồng, câu nói đó đã từng mang cho Chu Dĩ lòng tin và dũng cảm rất lớn.

“Đàn anh.”

Cô gọi xưng hô đã rất lâu không dùng đến, khiến Lý Chí Thành ngây ra một lúc, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười: “Sao thế đàn em?”

Chu Dĩ kiễng chân lên, đặt một nụ hôn lên má anh: “Hôm nay, mẹ kiếp anh đẹp trai vô địch.”

Lý Chí Thành đắc ý hừ một tiếng: “Ngày nào anh cũng mẹ nó đẹp trai vô địch.”

Bọn họ nắm tay nhau, đi qua con phố dài, len lỏi qua biển người, kề vai nói cười dưới trăng trong vành vạnh.

Cảm xúc và nhịp tim hòa cùng một nhịp, lúc nhìn nhau trong mắt chỉ có đối phương.

Chu Dĩ vẫn không thể nào ăn hết được cả một chiếc kem vị sô cô la, Lý Chí Thành mua một túi hạt dẻ rang nhét cho cô bóc.

Một viên nhân hạt dẻ ngọt mềm đưa vào trong miệng, Chu Dĩ nhai hai cái, đột nhiên cứng người, giống như bị rút mất nguồn điện, bỗng ngừng hoạt động.

Lý Chí Thành khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Ăn phải hạt thối à?”

Chu Dĩ giơ tay sờ lên tay, vành tai không cò gì cả: “Hình như rơi mất khuyên tai rồi.”

Lý Chí Thành nhìn nhìn, quả thực chỉ có một bên đeo khuyên tai, anh nhanh nhẹn vứt hộp kem vào trong thùng rác: “Có lẽ rơi trên đường, em đứng đợi ở đây, anh đi tìm.”

Anh hoàn toàn không phải nói suông, Chu Dĩ chưa kịp phải ứng lại anh đã xoay người bước đi.

“Ấy.” Cô kéo cánh tay Lý Chí Thành.

Đó là món quà Chu Dĩ tặng bản thân mình khi mới nhận chức, mẫu Chanel hai chữ C kinh điển, có một viên ngọc trai rũ xuống, mua chưa được bao lâu, không ngờ mới đeo lần đầu tiên đã rơi mất.

Lý Chí Thành vỗ tay cô, an ủi nói: “Lúc ăn cơm anh vẫn thấy có, anh đi tìm giúp em.”

Chu Dĩ lắc đầu: “Quên đi, nhiều người lắm.”

Nhưng Lý Chí Thành vẫn kiên trì: “Không thử thì làm sao biết được, ngộ nhỡ nó chỉ rơi ở gần đây thì sao?”

Anh hơi dừng lại, vuốt ve vành tai Chu Dĩ: “Nếu như thực sự bị anh tìm thấy, thì coi như lấy công chuộc tội, được không?”

Hồi ức xông vào trong đầu, gió đêm quét qua khiến đôi mắt xót xa, Chu Dĩ buông tay, nhìn bóng dáng Lý Chí Thành hòa vào trong dòng người.

Sau trận khóc kia, có một thời gian Chu Dĩ cực kì dính Lý Chí Thành.

Lúc đó Lý Chí Thành thực sự không tìm ra cách để hòa hoãn, thần kinh cả người căng thẳng, khiến bản thân xoay vòng thành một nan đề không có lời giải.

Cô vội vã cần tình yêu và quan tâm hỏi han, cần một cánh tay ấm áp kéo cô lên, cô lúc đó, ỷ lại vào Lý Chí Thành gần như thành bệnh.

Kết quả lại hoàn toàn trái ngược, những chuyện nhỏ nhặt vụn vặt trước kia trở thành nguyên nhân bất an khiến cô sụp đổ nổ tung.

Kíp nổ dẫn tới việc chia tay hiện giờ nói ra có chút buồn cười, ban đầu là Chu Dĩ làm mất tai nghe, có lẽ là trên bàn ăn trong nhà ăn, hoặc là trên ghế của tàu điện ngầm, hoặc là bất cứ một nơi nào mà cô từng đi qua, nhưng không biết là làm rơi ở nơi nào.

Chu Dĩ ít khi than thở, đối với hầu hết các việc lớn nhỏ cô đều chỉ thở dài bất lực, trừ một chuyện, đó là mất đồ.

Điều này mang đến cảm giác phiền não gần như mang tính hủy diệt, cô sẽ vô cùng lo âu, vô cùng khó chịu, hết lần này đến lần khác lục tung ba lô và túi áo, rõ ràng cô biết nơi này không có.

Nhưng lúc đó Lý Chí Thành không thể hiểu được, thậm chí anh còn chẳng cảm thấy đây được gọi là một chuyện.

Anh không để ý nói: “Không sao, mua cái khác là được, đừng lãng phí thời gian nữa, đi thôi.”

Đứng dưới ánh đèn mờ ảo ở bến xe buýt, thiêu thân bay múa khắp nơi.

Chu Dĩ nâng mắt lên nhìn Lý Chí Thành, cảm xúc trong ánh mắt rất phức tạp.

Lúc đó cô cảm thấy, về bản chất Lý Chí Thành là một công tử không lo cơm áo gạo tiền, mà bọn họ có căn bệnh chung.

“Đưa chìa khóa cho em.”

Lý Chí Thành mò lấy chìa khóa trong túi đưa cho cô.

Chu Dĩ nhận lấy, lại đột nhiên buông tay ra, chiếc chìa khóa kim loại nho nhỏ xuyên qua kẽ hở của thanh sắt rơi xuống cống thoát nước, vang bụp một tiếng.

Lý Chí Thành há miệng, không hiểu nổi nhìn cô, trong lòng cũng tức giận, hét lên với cô: “Em bị bệnh à?”

Chu Dĩ bình tĩnh bén nhọn hỏi anh: “Em đang muốn biết anh mất thứ gì sẽ trở nên khẩn trương, đối với anh mà nói có phải là mất thứ gì cũng có thể mua lại cái khác là được không?”

Sinh ra đã sống trong phú quý, sẽ không hiểu được trân trọng.

Giữa hai người họ tồn tại khoảng cách quá lớn, cô không đủ đáng yêu xinh đẹp, tính cách không dịu dàng, cô mẫn cảm vô cùng tự ti.

___Đừng tưởng người đàn ông trẻ tuổi kia hiện giờ thích bạn, có một ngày anh ta sẽ vứt bỏ bạn giống như chiếc chìa khóa này mà không nhíu mày một cái.

Lúc đó Chu Dĩ bi quan nghĩ.

Trước mắt mơ hồ không rõ, cô giơ tay lau đi.

Cô nhìn thấy Lý Chí Thành nở nụ cười đi về phía cô, thiếu niên ngang tàn và người đàn ông thành thục già dặn dần khớp lại với nhau.

“Thực sự bị anh tìm thấy rồi, anh có giỏi không?” Lý Chí Thành thở hồng hộc, đi lên phía trước đeo khuyên tai cho cô.

Chu Dĩ gật đầu, cười khen ngợi: “Cực kì giỏi luôn.”

“Vấn đề kia, hiện giờ anh có thể trả lời cho em rồi.” Lý Chí Thành chạm lên viên ngọc trai kia, nhìn nó đung đưa lắc lư.

Bốn bề ồn ào huyên náo, ngọn gió thổi âm thanh rõ ràng của anh tới bên tai.

“Em đó, Chu Dĩ, anh không thể mất em được.”

Tầm nhìn lại trở nên mơ hồ, Chu Dĩ gật đầu rất mạnh, ôm chặt lấy eo Lý Chí Thành hôn lên môi anh.

Đối với cô mà nói, bất hạnh nhất là mất đi, cho nên may mắn nhất là mất đi mà tìm lại được.

Cô ôm chặt lấy Lý Chí Thành, vùi vào bờ vai anh, nhỏ giọng nói: “Nếu như kiếp trước anh khai thiên lập địa, vậy thì chắc chắn em vừa vá trời vừa tạo người.”

Lý Chí Thành khẽ cười ra tiếng: “Bàn Cổ và Nữ Oa không phải một đôi, không được gán ghép linh tinh.”

Khóe mắt Chu Dĩ còn mang theo nước mắt, cắn răng oán trách anh: “Con mẹ anh, có thể đừng phá hỏng không khí hay không!”

Lý Chí Thành nắm chặt lấy tay cô, bàn bạc nói: “Vậy thế này, anh là Ngọc Hoàng đại đế anh là Vương Mẫu nương nương.”

Chu Dĩ quyệt nước mắt, hừ nói: “Không có văn hóa, Ngọc Hoàng đại đế và Vương Mẫu cũng không phải một đôi.”

Lý Chí Thành bất lực: “Vậy được, em tới, em nói cho anh biết cặp nào phối với nhau.”

Chu Dĩ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng: “Em xinh đẹp như Hằng Nga, anh thì là Thiên Bồng Nguyên Soái đi.”

Lý Chí Thành cong môi khoác lấy cổ Chu Dĩ, ra vẻ thái quá: “Lặp lại lần nữa!”

Chu Dĩ lập tức sửa miệng: “Anh xinh đẹp như Hằng Nga, em là Thiên Bồng Nguyên Soái được chưa?”

Lý Chí Thành như có điều gì ngẫm nghĩ: “Vậy Ta Ta chẳng phải là thỏ ngọc sao?”

Chu Dĩ nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây của anh chạy lên phía trước hai bước: “Với trọng lượng của thỏ ngọc nhà chúng ta, e rằng muốn bay lên cung trăng có hơi khó.”

Lý Chí Thành tức giận: “Có béo đâu? Con trai của chúng ta nhẹ như bẫng ý.”

Chu Dĩ hàm hồ ừ hai tiếng: “Phải không đấy, ngày người bị Ta Ta giẫm lên eo bảo là sắp gãy không phải em đâu nhé.”

Lý Chí Thành nhanh chân đuổi kịp cô, tức đến phụt cười: “Đã khỏi hết rồi, đêm nay chứng minh cho em thấy.”

Rõ ràng ban nãy còn thắm thiết, không biết tại sao diễn biến lại thành một trận đấu võ miệng rồi.

Bất tri bất giác bọn họ đã đi tới cuối con phố buôn bán, trên chiếc màn chiếu hình vòm có bố trí một mặt tường để lại lời nhắn, trên đó viết “Trung Thu gửi lời”, bên trên có vô số tờ giấy giờ và tấm thiệp.

Chu Dĩ hưng phấn kéo cánh tay Lý Chí Thành: “Em muốn đi viết!”

Quét mã theo dõi ở chỗ nhân viên công tác, Chu Dĩ nhận được một tấm thiệp, dùng tấm lưng dày rộng của Lý Chí Thành làm bàn, đặt bút lên viết một câu.

Cô vừa viết vừa nói: “Đợi chút nữa anh nhìn thấy không được khóc đâu đấy.”

Lý Chí Thành cười cười: “Em chuẩn bị nói mấy câu buồn nôn gì thế?”

Chu Dĩ giữ bí ẩn: “Anh nhìn thấy là biết rồi.”

Cô nhanh chóng viết xong, tìm một vị trí trống trải rồi kẹp tấm thiệp lên đó, sau đó bình tĩnh nhếch mày với Lý Chí Thành.

Lý Chí Thành híp mắt đánh giá cô, nửa tin nửa ngờ đi lên phía trước.

Câu nói đó vô cùng vô cùng đơn giản, có lẽ ngay cả học sinh tiểu học cũng biết____

“Would you marry me?”

Lý Chí Thành ngây người một lúc lâu, ngốc nghếch hỏi cô: “Em có ý gì?”

“Nhìn không hiểu à?” Chu Dĩ lấy một chiếc hộp từ trong túi xách ra, mở hộp lấy một chiếc vòng tay, là sợi bạc cố ý làm thành kiểu dáng cũ, hình dáng chiếc chìa khóa có hai chữ G, đầng sau điêu khắc họa tiết phục cổ, “Vậy em phiên dịch cho anh nhé. Em có thể giao thẻ lương cho anh, anh có thể gả cho em không Lý Chí Thành.”

Cổ tay nhiều thêm một chiếc vòng trang trí, Lý Chí Thành nhéo mạnh một cái, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác chân thật, tâm trạng bỗng nhiên khó nói thành lời, anh dùng lòng bàn tay lau đi đôi mắt cay xè: “Chu Dĩ, chủ ngữ lại ngược rồi, còn có con mẹ em, lời thoại có thể lãng mạn văn nghệ hơn không?

Khóe miệng Chu Dĩ nhếch cao lên, giọng điệu vô cùng chắc chăn: “Đừng kén chọn, đây là lời thoại mà em nghĩ cả buổi tối đấy, con người này chẳng phải vừa thích tiền vừa thích em sao?”

Lý Chí Thành khẽ bĩu môi: “Quả thực đúng thế.”

Ngón tay Chu Dĩ trượt qua chiếc chìa khóa kia, nắm lấy tay Lý Chí Thành, khẽ kéo ra: “Cho nên có được không?”

Ngay cả mặt trăng mặt trời đều trọn vẹn, làm gì có lý do để từ chối đây?

Anh nói: “Được đến không thể được hơn.”

_HOÀN CHÍNH VĂN_