Thần Cố

Chương 16: Langzan khủng hoảng (Sáu)

Edit & Beta: Nguyệt Bạch

Từng đoàn lớn nghi vấn có hai đầu sợi.

Một là đi biên giới.

Đầu gối Ayob sưng rất to, nhất định sẽ làm người khác chú ý, cậu không tin không có ai để ý. Chỉ là dong binh đoàn xếp hàng ven đường khi đó đã nhập cảnh, rất khó để tìm ra. Ngược lại là binh lính, với khoảng cách lúc đó của bọn họ, ắt phải nhìn thấy một vài tình huống.

Một là về vương cung.

Đó là đầu nguồn biến đổi của Langzan, chỉ cần gặp được phụ vương, tất cả nghi vấn đều được giải quyết dễ dàng.

Ningya hơi dấy lên do dự, liền lựa chọn vương cung. Lần đầu tiên đi xa nhà, suýt chút nữa cùng cha mẹ cách biệt mãi mãi, dù thời khắc dày vò nhất trong quá khứ, một loạt mạo hiểm kia vân in thật sâu vào trong lòng vị thiếu niên mới mười sáu tuổi, lưu lại khắc sâu trong bóng tối. Chú văn phát tác càng ngày càng nghiêm trọng, ấm ức không muốn rời xa cha mẹ từ tận đáy lòng cũng triệt để thoát ra. Cùng với đó ý nghĩa muốn về nhà như chấp niệm đâm vào lòng, hận không thể lâp tức mọc thêm cánh bay về vương cung, sà vào lòng cha mẹ, thỏa thích giãi bày thống khổ mấy ngày nay phải nhận.

Vì vậy, khách điếm cũng không muốn ở. Cậu mua trên trấn một con ngựa, bất kể đêm ngày phi về vương cung.

Đêm càng ngày càng khuya.

Chú văn dưới cổ áo của cậu như từ từ duỗi ra răng nanh, dữ tợn cắn vào cổ họng của cậu. Tay Ningya nắm dây cương thật chặt, mặt ngoài dây cương thô ráp ma sát lòng bàn tay trắng mịn của cậu, lưu lại hai vết tích thâm đỏ.

Bất luận Ningya ám chỉ bản thân như thế nào, mí mắt đều không theo sai khiến sụp xuống.

Ngựa còn đang di chuyển, thân thể của cậu lại như một lọ hoa bị bóng ném trúng, lắc lư hai lần, ngã xuống lưng ngựa. Một bóng người bay lên cực nhanh, chớp mắt trước khi đầu tóc xám trắng chạm đất, duỗi tay đem người ôm vào trong lồng ngực, ngựa được tung móng, lao đi càng ngày càng hăng.

Khói đen từ dưới đất phía trước lập lờ bay lên, ôm lấy chân trước nhảy lên của nó, dùng sức kéo về mặt đất, ngựa hí dài, không tự chủ được thu hồi chân, quỳ rạp xuống đất, đầu dập mạnh xuống mặt đất, máu đỏ bắn tung toé, trong nháy mắt đất vàng bị nhiễm màu đỏ sậm.

Bọn họ ở phía sau, hai bóng người một dựng thẳng một xoay ngang đứng lặng im. Cái bóng dựng thẳng kia khá thấp, thế nên người bị ôm ngang gót chân cơ hồ buông xuống trên đất.

Có lẽ là tư thế không thoải mái, Người Lùn bỏ người xuống đất, sau đó ngã xuống, một làn khói đen từ đỉnh đầu của hắn thoát ra, từ từ hình thành một bóng đen, cúi đầu nhìn khuôn mặt thống khổ đang hôn mê rên rỉ.

Nhìn thấy cậu đau đến mặt mũi vặn vẹo, bóng đen từ từ vươn ngón tay, dịch lên phía trên trán của cậu. Màu đen yên vụ tại đầu ngón tay quấn quanh, muốn rời nhưng không rời.

Giây lát, ngón tay bị thu lại.

Mang theo ác ý cùng tiếng cười lạnh giận tái vang lên.

“Nếu em đã muốn thoát khỏi ta như thế, vậy thì nếm thử tư vị khi rời bỏ ta đi.”

Ningya mở mắt ra, thất thần nhìn bầu trời. Dù cho lý trí nói với mình đã thoát khỏi ác mộng, nhưng đau đớn lưu lại ở trong đầu dường như sâu tận xương tủy, từ trước đến giờ không chịu rời đi. Ngay cả khí lực động đậy ngón tay cậu cũng không có.

Gió mát thổi qua trên mặt, hơi lạnh.

Cậu bỗng nhiên ho khan, ho đến trời long đất lở, ho đến mức cuống họng tràn ra tơ máu mới dừng lại.

Xung quanh mờ mịt, từng mẩu trí nhớ vụn vặt.. Một khắc trước còn ngồi trên lưng ngựa gấp rút lên đường, sau một khắc đã đến nơi này, quá trình giữa lúc đó ra sao không nhớ ra được.

Ningya nghỉ ngơi một hồi, mới chậm rãi đứng lên.

Bên cạnh là suối nước, phản chiếu mặt mũi cậu, tái nhợt, tiều tụy, ảm đạm… Cùng một ngày trước như hai người khác nhau. Có liên quan tới việc tiến vào Langzan sao? Chú văn so với lúc trước mạnh lên mấy lần, loại thống khổ này nghĩ đến là thấy đau, cậu lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ coi rẻ mạng sống mình.

Nhưng là, cho dù chết, cũng phải nhìn thấy cha mẹ một lần mới có thể chết. Cũng đã đến cửa nhà, có thể nhìn thấy.

Rửa mặt dưới suối nhỏ xong, cậu đang muốn đứng lên, thì thấy suối nước phản chiếu thêm vài gương mặt khác.

Lập tức quay đầu, dây thừng cùng kiếm của đối phương đều tiếp đón xuống.

Ningya chưa cần ra tay đã biết mình thua chắc rồi, năm người, hai Ma Pháp sư, ba kỵ sĩ, trong đó còn có một người trung giai, không có cơ hội chạy trốn. Đối phương rất nhanh gọn lẹ, trói hai tay của cậu ra phía sau, cho vào bao tải, ném lên trên lưng ngựa.

Một phen xóc xóc nẩy nẩy, cũng không biết đi nơi nào, chờ khi Ningya thấy lại ánh sáng, thì thấy một thông đạo uốn lượn xuống dưới, hai bên tường đá loang lổ, rêu xanh góc tường như nấm mốc, tản ra hơi thở ẩm ướt âm u.

Người phía sau đẩy cậu một cái, bước chân không tự chủ đi về phía trước.

Thềm đá rất trơn, Ningya phải tập trung toàn lực chú ý khống chế bước chân của mình mới có thể an ổn đi tiếp. Phía dưới có vài tầng, cậu đi thẳng đến phía dưới cùng, một ông lão gù lưng mở cửa sắt ra, phía sau cửa âm thanh huyên náo rung trời, các loại tiếng chửi bới tràn ngập bên trong hành lang rộng không tới hai mét. Hành lang hai bên là lần lượt từng cái cửa sắt lúc cao lúc hẹp, lúc đi ngang qua cửa sắt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người va chạm cánh cửa.

Đi tới trước một cánh cửa sắt đang mở, Ningya quay đầu nhìn lại phía sau, Ma Pháp sư cùng kỵ sĩ vẫn theo sau lưng.

“Có thể cho tôi biết tại sao không?” Ningya hỏi.

Kỵ sĩ trước mặt không cảm xúc, ngược lại Ma Pháp sư cười bất đắc dĩ cười cười với cậu.

Ningya đi vào trong cửa sắt, cánh cửa nặng nề đóng lại, tiếng bước chân đang kêu gào bên trong đi xa, âm thanh ồn áo xung quanh càng lúc càng kịch liệt, thậm chí còn có thể nghe đến tiếng đập từ sát vách truyền đến, mà vách tường vẫn không chút sứt mẻ.

Giây lát bình tĩnh trong sự tranh cãi ầm ĩ, Ningya vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đối phương là ai, tại sao muốn bắt mình?

Nơi này là Langzan á!

Cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình lại ở nhà ngã ngã nhào một cái, mà cho tới bây giờ, cậu còn không biết chỗ nào xảy ra vấn đề.

Vị trí gần trần nhà của phòng giam có một cửa sổ nhỏ hình vuông, chỉ có thể lọt một nửa cái đầu.

Thời điểm Ningya gia nhập Học viện Ma pháp St. Paders triển lộ thiên phú ma pháp hệ “Thổ”, Cậu câu thông nguyên tố “Thổ”, biến ra một núi đất nhỏ., đứng được trên khônc, nhìn xung quanh bên ngoài. Cậu tựa như đang ở trên một ngon núi, hoặc là nói, đây là một tòa pháo đài xây trên lưng núi.

Đối diện là núi non nối đuôi trùng điệp, bên này là có mấy tầng lâu phòng giam…

Wipanz!

Phòng giam kiên cố nhất Langzan, ở gần biên cảnh Langzan cùng Senlisja — tất cả đặc điểm đều khớp. Thế nhưng cậu khi yên bình làm tiểu vương tử cũng không đặc biệt để ý tới ngục giam, hiện tại coi như vắt óc tìm mưu kế cũng không nghĩ ra thông tin gì hữu dụng, không thể làm gì khác hơn là đặt thắc mắc ở đáy lòng.

Trời tối lại rất nhanh.

Ningya nằm trên giường, co lại thành một đoàn.

Chú văn chưa phát tác, nhưng sự sợ hãi cũng đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cậu. Rất nhanh, chú văn dần dần hiện lên trên cổ cậu, thậm chí lan cả đến mặt, Ningya rất nhanh rơi vào hôn mê, chỉ là đôi môi hơi mở ra, tựa như đang lẩm bẩm gì đó.

Bên cửa sổ, khói đen từ dưới đất bay lên, hóa thành bóng đen, ngồi bên cạnh cậu.

“Không nên rời khỏi ta, hiện tại dễ chịu không?”

Bóng cười giễu cợt nói.

Ningya cúi thấp đầu, đối với chất vấn mang theo hả hê không có cảm giác gì.

Bóng đen nhìn cậu một lúc, vươn ngón tay, tại giữa đôi môi cậu, đang muốn tiến một bước, thì thấy Ningya đột nhiên mở mắt ra, thẳng tắp nhìn hướng của hắn, sau đó như nổi điên, hé miệng, cắn một cái lên cổ tay của mình, cắn mạnh đến chảy ra máu.

Bóng đen hơi ngạc nhiên, nhìn hàm răng đang nghiến chặt của cậu, rốt cuộc điểm nhẹ lên đỉnh đầu cậu.

Trong miệng Ningya phát ra âm thanh như thở ra một hơi, một lần nữa nhắm mắt lại, xoay mình ngủ thiếp đi.

Bóng đen giống như hai lần trước, ngồi ở bên cạnh cậu một đêm, chờ ngày thứ hai sau khi mặt trời mọc, mới biến mất.

Lần này tỉnh lại, Ningya cảm thấy thân thể cùng tinh thần đều vô cùng khoan khoái. Kỳ thực nếu so với người khác, cũng chính là cảm giác bình thường sau giấc ngủ, nhưng mà đối với cậu quanh năm bị ác mộng quấn lấy mà nói, làm cậu quên mất giấc ngủ bình thường là như thế nào.

Hơn nữa đêm qua chú văn cũng không ảnh hưởng cậu, làm cho cậu có cảm giác ngủ thẳng tới sáng, không cảm nhận được bất kỳ thống khổ gì, trải nghiệm này cậu đã từ rất lâu không có thu được.

Bởi vì điều này, tâm tình ngày nay của cậu rất tốt, mãi đến tận chạng vạng, cậu bị người ta bịt mắt, đưa ra bên ngoài. Đưa cậu đi vẫn là tổ hợp hai Ma Pháp sư cùng ba kỵ sĩ.

Đã biết nơi này là nơi nào, đôi mắt không thấy được nhưng Ningya có thể hơi hơi tưởng tượng nơi này đang trình diễn một vở kịch.

Tự mình đi lên vài tầng, hẳn là đi đến trước chỗ đứng tại thông đạo ngày hôm qua. Đó là một nhập khẩu, thời điểm đi ra, gió to mạnh mẽ thổi qua đôi má cậu một cái.