Thần Hy Khúc

Chương 23

Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 23 ✻

Vưu Chiếu Hy chạy về hướng mà An Thạc Ngạn đã chỉ, vì tốc độ có hơi nhanh một chút nên cậu đã vô tình va chạm với một người tại khúc rẽ của cầu thang đi xuống.

Tông vào người nọ làm cho Vưu Chiếu Hy một trận choáng váng, chiếc mũi chạm đến ngực người nọ cứng như đá làm cậu đau gần chết.

Định thần lại, Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu, khịt khịt cái mũi đã đỏ ửng của mình đầy ủy khuất. Người nọ cũng liếc mắt nhìn cậu một cái, nhận ra cậu là ai lập tức nhíu mày.

"Em đi mà không nhìn à? Tông vào như vậy, lỡ thầy ngã xuống thì sao?"

Giọng điệu quen thuộc vang bên tai, Vưu Chiếu Hy lúc này cười đến vô tội, một tay lại xoa xoa mũi mình:

"Em xin lỗi, anh hai."

"Thầy!" Vưu Kiện không biết bản thân đã nhắc nhở tên nhóc kia bao nhiêu lần rồi nữa, chỉ nhớ rằng mỗi lần gặp cậu là hắn đều phải gằng giọng mà nhắc nhở!

Vưu Chiếu Hy nghe xong lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc gật đầu, "Vâng, em lại sai rồi, thầy!"

"Đi đâu đấy?" Vưu Kiện đứng tựa lưng vào vách tường bên cạnh, nhiệt độ lành lạnh khiến cho hắn khẽ rùng mình, hai tay ôm trước ngực, ra dáng một người thầy truy hỏi học sinh của mình.

Vưu Chiếu Hy chỉnh chỉnh lại tóc tai một chút, sau đó quay đầu nhìn Vưu Kiện, bảo, "Em tìm cô Tố Dương."

"Tố Dương à?" Vưu Kiện chớp chớp mắt, ánh mắt bỗng nhiên lại sáng lên đến lạ, "Mi tìm làm gì?"

"Đương nhiên là có việc mới tìm rồi." Vưu Chiếu Hy hếch hếch chiếc mũi còn ẩn ẩn đau, "Thầy có biết cô ấy ở đâu không?"

Vưu Kiện hơi nghiêng đầu, dường như cố nhớ là đã nhìn thấy Tố Dương ở đâu đó. Im lặng một hồi, hắn trỏ ngón tay về hướng một giờ, đáp:

"Khi nãy không nhầm thì Tố Dương ở thư viện. Mi qua đấy tìm thử xem."

"Ồ." Vưu Chiếu Hy mặt mũi vui sướng, "Cảm ơn anh---thầy nhé."

Anh thầy?

Vưu Kiện mặt mũi đen lại, gườm tên nhóc kia một cái rồi toan xoay người bỏ đi. Đi được một bước, hắn đột nhiên quay lại kêu Vưu Chiếu Hy một tiếng.

Vưu Chiếu Hy nghe thấy cũng dừng chân, xoay đầu khó hiểu nhìn người nọ.

"Sao thế ạ?"

Vưu Kiện nhìn chăm chăm vào Vưu Chiếu Hy, trong lòng không ngừng niệm đi niệm lại những câu nói kiểu như: bỏ qua đi, chẳng có gì đâu, hai người ấy nhất thời không kìm được cảm xúc thôi, vân vân và mây mây.

Nhìn vào đôi mắt của Vưu Chiếu Hy, Vưu Kiện cảm tưởng như mình đang nhìn thấy cả khuôn mặt lạnh như băng của Vưu Thần. Ánh mắt như dao bén nhọn ấy làm cho hắn nhất thời nhíu mày.

Tất nhiên, đi kèm với khuôn mặt của Vưu Thần chính là hình ảnh của đêm hôm nọ, cả hai người ấy một trên một dưới, cứ như vậy mà...

Vưu Kiện một lần nữa đè xuống tâm tình khó chịu của mình, khoát tay nói với Vưu Chiếu Hy:

"Thôi, không có gì."

Dứt lời liền xoay người, bỏ đi một nước.

Vưu Chiếu Hy đứng ngây như phỗng nhìn tấm lưng cao lớn của Vưu Kiện, trong đầu thật sự không hiểu nổi người kia rốt cuộc muốn nói gì với mình.

Đứng chần chừ một hồi lâu, cậu liền xoay gót, hướng về thư viện.

Đẩy cửa kính của thư viện, thật nhẹ nhàng đi vào bên trong, Vưu Chiếu Hy cảm giác như mình vừa bị tách biệt với thế giới ồn ào bên ngoài.

Trong phòng mát lạnh thoải mái, Vưu Chiếu Hy hít sâu một hơi, cảm giác được luồng không khí mát mẻ trong lành như đi vào lá phổi của mình, khiến cho cả cơ thể đều thoải mái vui vẻ.

Liếc mắt nhìn người quản thư viện một cái, Vưu Chiếu Hy vốn biết người kia khó tính, rất hay bắt bẻ học sinh đến đây ồn ào và nghịch ngợm, cho nên cậu đã vờ như không nhìn thấy bà ấy, chậm rãi thả bước đi về phía trước.

Băng qua một hàng kệ sách, trên từng hàng kệ đều chất đến chật kín không một khe hở để gió lùa qua. Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn một chút, lại cẩn thận đi tìm cô giáo của mình.

Đi từ dãy kệ đầu tiên, mải đến gần dãy kệ phía cuối, Vưu Chiếu Hy mới tìm thấy cô Tố Dương.

Tố Dương đang chăm chú đọc một quyển sách ở trong tay mình, đương nhiên không hề hay biết có một học sinh cứ mải nhìn về phía của cô.

Vưu Chiếu Hy cẩn thận đi lại gần, một tay chạm vào vai của Tố Dương, khẽ gọi, "Cô ơi?"

Tố Dương nghe thấy âm thanh khe khẽ dội đến, một luồng gió nhè nhẹ thổi qua trang sách, cô mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Phát hiện bên cạnh là Vưu Chiếu Hy, Tố Dương khẽ cười:

"Chiếu Hy, em suýt nữa thì dọa cô đấy."

Vưu Chiếu Hy nhìn Tố Dương, cũng mỉm cười, "Xin lỗi cô nhé. Nhưng trong thư viện, em không dám lớn tiếng."

Cậu dùng giọng gió để nói chuyện, khiến cho Tố Dương ở bên cạnh phải nhịn cười. Sau đó, Tố Dương gật gù như đã hiểu, mau chóng kéo Vưu Chiếu Hy đi về phía của người quản thư viện.

"Cô Từ, tôi đăng ký mượn quyển này nhé."

Cô Từ đẩy gọng mắt kính kim loại của mình, ánh mắt phải gọi là cực kỳ khó tính nhìn Tố Dương. Một tay cầm quyển sách nhìn qua, một tay liền đưa cho cô một tờ giấy đăng ký mượn sách.

Tố Dương thao tác rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã điền xong phiếu đăng ký mượn. Trả lại cho cô Từ, Tố Dương thấp giọng nói:

"Cảm ơn cô."

Sau đó, Tố Dương cùng Vưu Chiếu Hy rời khỏi thư viện tĩnh lặng.

Ra đến bên ngoài, Vưu Chiếu Hy lập tức thở mạnh một cái. Mỗi khi cậu vào thư viện đều không dám thở mạnh, đi mạnh, nói lớn. Mọi thứ đột nhiên gò bó hẳn khi bước vào chỗ yên tĩnh đấy.

Tố Dương cầm quyển sách của mình bỏ vào chiếc cặp nhỏ, sau đó hỏi Vưu Chiếu Hy:

"Sao nào? Em tìm cô có chuyện gì?"

Vưu Chiếu Hy lúc này mới nhớ đến chuyện quan trọng, liền đáp:

"À, em chỉ muốn hỏi cô có nhận được đơn xin phép của bạn Từ Lương không ạ?"

"Từ Lương á?" Tố Dương nghĩ nghĩ, "Không có. Chắc là em ấy không có đưa đơn xin phép rồi."

Vưu Chiếu Hy im lặng nghĩ ngợi.

Từ Lương chắc hẳn là bị ốm đến mức không thể xin phép rồi. Ba của cậu ấy có lẽ cũng không phải là loại người quan tâm đến con cái đâu, nên có thể cũng không lên xin phép cho cậu ấy.

Được rồi, tan học mình sẽ liền đi đến nhà của Tiểu Lương vậy!

Tố Dương nhìn thấy Vưu Chiếu Hy im lặng bèn nói:

"Gia cảnh của Từ Lương cô cũng biết một chút ít. Em ấy chỉ có mỗi ba thôi, mà ba thì có lẽ phải đi làm. Cho nên việc xin phép chắc cũng sẽ khó khăn."

Dừng lại, Tố Dương mỉm cười xoa đầu Vưu Chiếu Hy:

"Hai đứa là bạn thân, nếu được chiều nay em ghé qua nhà của Từ Lương xem thử nhé? À, có cần cô đưa địa chỉ cho không?"

Vưu Chiếu Hy lúc này mới nhìn qua phía Tố Dương, lắc lắc đầu, "Không cần cô ạ. Em biết nhà của bạn ấy. Chiều nay em sẽ ghé sang xem thử."

"Được rồi, có gì thì báo lại cho cô nha." Tố Dương cười, "Giờ thì lên lớp thôi, chuông đã reo nãy giờ rồi."

Vưu Chiếu Hy nghe xong liền gật đầu, vui vẻ đi cùng Tố Dương trở về lớp học.

#

Buổi chiều, chuông reo lên, tiết học kết thúc.

Cả lớp đều cảm thấy như vừa được Thượng Đế cứu vớt sau hai tiết Hóa Học. Mặt mũi ai nấy đều vật vờ như những con ma chết vì bị đói. Trong đầu lại chỉ ong ong những công thức rối reng mà thầy giáo vừa mới thao thao bất tuyệt trên bảng.

"Về thôi."

"Hôm nay đi đá bóng đi, trời đẹp thế kia mà!"

"Ok!"

Đám con trai trong lớp mau chóng tụ lại một hội, bàn bạc sẽ cùng nhau đi đá banh ở khu vực sân sau của trường.

Lý Thiệu Lâm cũng được bọn nó rủ vào trong đội, nhưng hôm nay cậu ta hoàn toàn không có chút hứng thú nào nên đã mau chóng từ chối.

Đeo cặp lên vai, Lý Thiệu Lâm mặt mũi lạnh như băng ra về bằng cửa sau của lớp học.

Bọn con trai trong lớp nhìn cảnh tượng đó, mắt liếc nhìn nhau, không hẹn cùng lắc đầu ngán ngẩm.

Thiệu Lâm kia mặt mũi thì ưa nhìn thật, nhưng tính cách có phải là quá kiêu ngạo rồi hay không? Suốt một ngày đều không nói chuyện với ai, rủ rê đi chơi cùng nhóm thì lúc nào cũng từ chối, thành tích học tập có chút giỏi liền lên mặt sao?

Đó là suy nghĩ chung của bọn con trai trong lớp. Riêng bọn con gái thì chỉ cảm thấy Lý Thiệu Lâm là một hình mẫu rất tuyệt vời.

Con trai với khuôn mặt không cảm xúc như vậy, chỉ chuyên tâm học hành nhưng không hề mang cái dáng vẻ mọt sách đần độn, ngược lại còn rất đẹp trai thu hút nữa!

Vưu Chiếu Hy một lần nọ đã nghe thấy bọn con gái bàn tán về Lý Thiệu Lâm như vậy, cậu liền trợn ngược mắt, phủi phui đi những ý kiến kinh khủng đó của bọn họ.

Đúng là con gái, chỉ thấy được bề nổi mà không nhìn thấu được mặt chìm của nó là như thế nào.

Chuông một lần nữa reo lên, số học sinh trong lớp cũng không còn lại bao nhiêu người.

Trong đó có Vưu Chiếu Hy vẫn luôn chậm chạp dọn sách vở vào cặp.

"Chiếu Hy, cậu ra về cuối cùng thì nhớ tắt hết đèn với khóa cửa nhé."

Nữ lớp trưởng mang danh mạnh mẽ như tên con trai của lớp đứng trên bục nói vọng xuống dưới.

Vưu Chiếu Hy nghe thấy tên mình liền ngẩng đầu nhìn lên, sau một hồi tiếp thu được lời của nữ lớp trưởng, cậu gật gù hai cái.

"Ừm, lát tớ sẽ khóa cửa."

"Ok! Vậy tôi về đây." Dứt lời, nữ lớp trưởng nhảy khỏi bục giảng, một khắc liền rời khỏi lớp, nhanh như một cơn gió.

Nhiều lần Vưu Chiếu Hy còn nhầm tưởng người kia không phải là con gái thùy mị dịu dàng e thẹn nữa cơ.

Lắc đầu một cái, Vưu Chiếu Hy lại cúi xuống, mau chóng bỏ hết đống sách cùng bút viết vào cặp mình. Khi đang sắp xếp lại chúng cho ngăn nắp thì cậu nhìn thấy cây sáo yêu quý của mình, bỗng nhiên lại nổi lên cảm hứng muốn thổi một bản.

Nghĩ là làm, Vưu Chiếu Hy cầm sáo trên tay, kề ngay môi mình, thuần thục thổi lên một bản nhạc vui tươi.

Ánh nắng về chiều có chút nhạt nhòa, lại theo tiếng sáo của cậu mà khẽ lay động.

Vưu Chiếu Hy ngồi trên bàn học, không hề để ý đến xung quanh, nhắm mắt lại thả hồn theo bản nhạc sáo của mình.

Ngay lúc thanh âm ngân lên, cửa sau của lớp học bỗng nhiên bị kéo mạnh ra, "cạch" một tiếng thật lớn khiến cho Vưu Chiếu Hy cũng giật mình tỉnh dậy khỏi tiếng sáo của mình.

Cậu ngây như phỗng nhìn về phía cửa sau, phát hiện nam sinh mà cậu luôn gắn cho người ta cái tên "mặt liệt" đang đứng ở đó, đôi mắt có chút giận dữ khác thường.

Đúng là Lý Thiệu Lâm đang đứng ở cửa, cũng chính là cậu ta đã thô bạo kéo cửa sau ra một cái, đôi mắt cũng thật sự chứa đầy nộ khí.

"Cậu vừa thổi sáo à?" Lý Thiệu Lâm mặt mũi vẫn trông rất khó coi, hỏi thẳng một câu.

Vưu Chiếu Hy nhìn cây sáo trong tay mình, ngẫm nghĩ, phủ nhận thì cũng thật khó coi, cho nên liền gật đầu thừa nhận.

Mặt khác, Vưu Chiếu Hy cũng không rõ việc mình thổi sáo thì có gì sai trái đến mức phải phủ nhận nữa?

Lý Thiệu Lâm liếc nhìn cây sáo trong tay Vưu Chiếu Hy, càng nhìn lại càng chán ghét. Cậu ta lúc này mới ôm lấy đầu mình, có chút khó chịu mà xoa xoa huyệt thái dương.

Một động tác nhỏ nhặt này lại thu vào mắt của Vưu Chiếu Hy. Cậu nheo mắt thầm lặng quan sát, một hồi sau chậm rãi hỏi:

"Cậu quay lại làm gì?"

"Lấy đồ."

Lý Thiệu Lâm tâm tình thật sự khó chịu, nhanh chóng đi đến hộc bàn của mình, lấy ra một cuốn sách đã để quên bỏ vào cặp.

Ngay khi Lý Thiệu Lâm không có vẻ gì là đề phòng người sau lưng mình, Vưu Chiếu Hy đột nhiên lại nâng cây sáo lên, kề môi thổi một câu.

Âm thanh vừa ngân lên trong gian phòng yên tĩnh, lập tức khiến cho Lý Thiệu Lâm một trận choáng váng.

Bên tai cậu ta ong ong một loạt âm thanh khó chịu, khiến cho huyệt thái dương nhức đến mức không thể chịu nổi.

Chỉ là một câu thoảng qua nhưng Lý Thiệu Lâm cảm giác như tay chân mình đều trở nên đặc biệt run rẫy. Hình ảnh trước mắt bỗng dưng mờ đi, Lý Thiệu Lâm siết chặt nắm tay, dùng sức lực còn lại của mình quay người, suýt nữa đã thật sự tặng cho Vưu Chiếu Hy một cú đấm ra trò!

"Vưu Chiếu Hy!" Lý Thiệu Lâm quát lên một tiếng, lại khiến cho Vưu Chiếu Hy ngây cả người.

Cậu rốt cuộc cũng đã buông cây sáo của mình xuống bàn, ánh mắt cực kì chăm chú nhìn Lý Thiệu Lâm ở đối diện mình.

Mặt mũi của cậu ta quả nhiên khó coi như bị phát ốm lâu ngày. Vưu Chiếu Hy liếc nhìn bàn tay tạo thành quyền kia suýt nữa đã in lên mặt mình, bỗng nhiên nín thở một cái.

Lý Thiệu Lâm đã giơ nắm đấm giữa chân không, lại không cách nào đi tới cùng nên đành thu về. Cầm cặp đeo lên vai, Lý Thiệu Lâm quay mạnh người, hoàn toàn không muốn tiếp xúc với Vưu Chiếu Hy thêm một giây nào nữa.

"Khoan đã..."

Chỉ tiếc rằng, Vưu Chiếu Hy đã sớm trói chân cậu ta lại bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc.

Lý Thiệu Lâm dừng bước, nhưng không hề xoay người lại.

"Chuyện gì nữa?"

Vưu Chiếu Hy từng bước chậm rãi đi đến trước mặt của Lý Thiệu Lâm, dùng đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia, như muốn nhìn thấu tất cả sự thật bên trong Lý Thiệu Lâm.

Lý Thiệu Lâm bị cậu nhìn đến khó chịu nên đành quay đầu đi chỗ khác.

Vưu Chiếu Hy lại không hề dao động ánh mắt của mình, nhìn một lúc đủ lâu, cậu mới hít sâu một hơi rồi hỏi:

"Thiệu Lâm, tại sao cậu lại sợ sáo?"

Lý Thiệu Lâm bị hỏi một câu như thế, cả người thoáng chốc run lên, một lần nữa nhíu chặt mày, cáu kỉnh đáp:

"Liên quan đếch gì đến cậu? Cút."

Vưu Chiếu Hy ngược lại không quan tâm Lý Thiệu Lâm đang có ý tránh né, tiếp tục nói:

"Rõ ràng là cậu sợ sáo, ghét sáo, còn có...khi nghe tiếng sáo sẽ cực kỳ khó chịu, có lẽ là chóng mặt nữa. Đúng không?"

Lý Thiệu Lâm im lặng không đáp, nắm tay lại co lại thành quyền, lại nghe người kia thấp giọng hỏi một câu.

Chất giọng ấy, nghe qua thật sự mê hoặc, tựa như đang muốn thôi miên người đối diện.

"Thiệu Lâm, cậu là ai?"