Thần Hy Khúc

Chương 4

Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 04 ✻

Cuộc nói chuyện nghiêm túc này thật sự là ngoài khả năng dự đoán của Vưu San khiến cô phải ngập ngừng một lúc lâu cũng chưa biết nên trả lời như thế nào.

Nhìn nét mặt nghiêm nghị của Vưu Thần, Vưu San chỉ ước được quay lại khoảng thời gian dùng bữa khi nãy, giá như cô đừng huých tay gây sự chú ý đối với mọi người thì có lẽ bây giờ...

" Vưu San."

Nghe đến tên mình, Vưu San giật khẽ mình, ánh mắt lại hướng về phía của anh trai, ấp úng nói:

" Chuyện đó, thật ra thì là...phải, Tiểu Hy kết bạn với một con người."

Vì sợ Vưu Thần sẽ hiểu nhầm mọi thứ theo chiều hướng tiêu cực, Vưu San lại nhanh chóng lấp vào câu trả lời của mình cho đầy đủ.

" Cậu bé đó thật sự rất ngoan và hiền lành. Tiểu Hy chỉ là thấy nạn phải cứu, giúp đỡ cậu bé tránh khỏi một nhóm côn đồ mà thôi. Em nghĩ tình bạn này cũng không đến mức quá nguy hiểm đâu..."

Vưu Thần lúc này nhắm hờ mắt, tựa như đang suy nghĩ gì đó rất cẩn trọng, sau đó mới tiếp lời của cô.

" Em đã biết lý do vì sao đến bây giờ mới để Tiểu Hy đến trường đúng không?"

Vưu San làm sao có thể không biết hay quên được lý do đó cơ chứ? Cô cũng là người trong Vưu gia, cũng biết được những điều xoay quanh Vưu Chiếu Hy. Chỉ là hôm nay nhất thời nổi hứng nên mới đem cậu ra ngoài dạo chơi một chuyến.

Thật sự cô không nghĩ việc này lại trở nên nghiêm trọng trong mắt Vưu Thần như thế.

Là y đang lo lắng chuyện gì vậy chứ?

Thấy cô im lặng không nói, Vưu Thần mới nhẹ thở ra một hơi, ngón tay luân phiên gõ lên mặt bàn, tạo thành những nhịp điệu khe khẽ, tựa như tiếng tích tắc của đồng hồ.

" Chiếu Hy đến hiện tại vẫn chưa đủ khả năng kiểm soát bản thân. Mặc dù em ấy hiểu chuyện, nhưng cảm xúc sẽ không bao giờ đi liền với lý trí."

Ngừng lại, y ngước mắt nhìn Vưu San đang nhíu mày suy nghĩ.

" Huống gì người bạn mới này còn là một con người. Nếu không hòa nhập khéo léo ắt sẽ gây họa."

Một khắc Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương kết bạn với nhau, Vưu San đã suy nghĩ đến điều này rồi. Nhưng vì nụ cười hiền lành, hay nói cách khác chính là vô hại của Từ Lương đã làm cho cô cảm thấy không có gì phải lo lắng quá mức cả.

Vưu San thật lòng vẫn kiên định với suy nghĩ của mình. Vưu Chiếu Hy là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, biết cái gì nên và không nên, vì thế mà...

" Anh cả đừng quá lo lắng. Em sẽ nói chuyện khéo léo với Tiểu Hy, để em ấy hiểu bản thân nên kiểm soát tốt hơn khi tiếp xúc với thế giới ngoài kia."

Nghe một lời đảm bảo như vậy, Vưu Thần chỉ nhếch nhẹ khóe môi, mười đầu ngón tay tiếp tục quay về bàn phím. Trước khi trở lại với công việc, y chỉ buông nhẹ một câu đầy thờ ơ:

" Tốt nhất là nên như vậy."

Mặc dù đã sống cùng người anh trai này từ nhỏ đến hiện tại, nhưng Vưu San vẫn chưa thể thích nghi được với thái độ lạnh lùng lãnh đạm của y. Mỗi khi nói chuyện cùng y, cô đều cảm giác ngột ngạt đến bức bối.

Ngay cả gian phòng này cũng đầy mùi hương kì lạ tạo cho người khác một áp lực quá lớn.

Ngay sau câu nói của Vưu Thần, Vưu San liền nhanh chóng xoay người, rời đi.

Cửa phòng đóng kín, lúc này y mới nhẹ nhàng thả mình ra phần ghế sau, ánh mắt đảo nhẹ đến điếu thuốc còn đóm lửa đỏ ở trên bàn. Điếu thuốc đã gần cháy hết, thế mà y chỉ mới hút được chỉ có một làn hơi.

Nhắm nhẹ mắt lại, Vưu Thần chốc chốc bị cuốn về quá khứ. Khoảng thời gian mà trong đôi mắt của y chỉ có một màu đỏ rướm máu tươi tanh tưởi. Tiếng khóc than, tiếng gào thét, dòng máu nóng, giọt nước mắt khốn cùng, tất cả như hòa lẫn vào nhau tạo nên một quá khứ thật kinh tởm.

Cảm giác nóng rát truyền từ bàn tay làm cho Vưu Thần nhất thời nhíu mày. Nhưng ngay lúc đó, bỗng dưng lại xuất hiện một vật thể mềm nhũn, còn có thể cất tiếng khóc đầy thương xót. Lúc đó, cho dù đôi bàn tay nóng rát đến mức nào thì y cũng không thể buông bỏ vật thể được cho là sai trái kia.

Hàng mi Vưu Thần khẽ run lên theo sự cuộn trào của quá khứ.

Vưu Thần vẫn còn nhớ rõ mình cứ cố gắng chạy đến một nơi an toàn, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng trong lòng y bỗng trở nên nhẹ nhõm một cách kì lạ.

Dưới đáy mắt của anh đến tận cùng vẫn sót lại một hình ảnh của vật thể định mệnh đó. Một màu xanh biếc khiến lòng người rung động. Một thanh âm non nớt khiến y không thể quay mặt làm ngơ.

Vưu Thần thoáng mở mắt, cảm giác lạnh lẽo trong gian phòng khiến y an tâm phần nào. Mệt mỏi xoa vầng thái dương, y nhanh chóng rút một điếu thuốc mới, châm lửa, rít sâu một hơi.

Qua làn khói trắng đục, ánh mắt của Vưu Thần có chút mơ hồ mà đảo quanh một con lật đật màu đỏ, khóe môi cong lên, vẽ ra một nụ cười thật mỉa mai.

Lại là giấc mơ ngu xuẩn đó...

#

Ngày hôm sau, Vưu Chiếu Hy chính thức nhập học ở một ngôi trường cấp ba của loài người.

Nói là ngôi trường của loài người nhưng trong đây có thể trộn lẫn giữa ma cà rồng và tộc thú. Họ cũng giống như con người, hoàn toàn khôn khéo cải trang để hòa nhập vào với thế giới muôn màu này.

Cũng chính vì lý do thế giới bên ngoài đầy rẫy những nhân thú đã sớm thành tinh cho nên Vưu Chiếu Hy đến tận mười lăm tuổi mới được phép đến trường học.

Ngày đầu nhận lớp, Vưu Chiếu Hy không tỏ vẻ xa lạ với nơi này. Cậu đi thẳng một đường đến lớp của mình, đảo mắt một vòng, thật nhanh liền phát hiện hình bóng quen thuộc.

Đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, Vưu Chiếu Hy mừng rỡ cất tiếng gọi:

" Tiểu Lương!"

Từ Lương vốn dĩ đến lớp rất sớm, cậu còn đang loay hoay ghi ghi chép chép gì đó trên cuốn vở bọc giấy trắng của mình. Nghe gọi tên, Từ Lương ngây ngốc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tươi như hoa đang nhìn mình.

" Tiểu Lương, chúng ta cùng một lớp này!"

Giọng nói của Vưu Chiếu Hy hơi lớn cho nên thu hút rất nhiều sự tò mò của các bạn xung quanh. Điều này bất giác khiến Từ Lương cảm thấy xấu hổ ngại ngùng, cậu kéo tay Vưu Chiếu Hy, thấp giọng bảo:

" Ừ, cậu ngồi xuống đi rồi nói tiếp."

Vưu Chiếu Hy vẫn đem theo bộ dạng cao hứng mà ngồi xuống ngay bên cạnh, sau đó lại tiếp tục mở miệng hý hửng nói:

" Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy!"

Từ Lương đẩy nhẹ gọng kính, nhìn vẻ mặt thích thú của người nọ, chốc chốc cậu lại cười khổ.

" Ừ, thì bạn thân thường có duyên như vậy đó."

" Ồ ra vậy." Vưu Chiếu Hy mắt mở to, đầu gật gật, bày ra một vẻ như vừa mới phát hiện một điều mới mẻ.

Trong lớp lúc này cũng đã tập hợp đông đủ những học sinh cho năm học mới rồi. Vừa lúc Vưu Chiếu Hy định đứng dậy đi vệ sinh thì chuông reo lên inh ỏi khắp hành lang.

Cậu hơi méo mặt nhìn Từ Lương. Từ Lương lại chỉ im lặng không nói câu gì.

Chẳng đầy vài phút, giáo viên chủ nhiệm của họ cũng đã vào lớp. Cô bận một bộ y phục công sở rất lịch thiệp và gọn gàng. Mái tóc được buộc gọn ở phía sau lưng. Khuôn mặt được trang điểm một lớp nhẹ nhàng.

Cô đưa mắt nhìn bao quát cả lớp rồi nở nụ cười gần gũi.

" Các em ngồi."

Vưu Chiếu Hy đến bây giờ mới cảm nhận thực tế được bầu không khí ở trường học là như thế nào. Cậu ngồi thẳng lưng, ánh mắt luôn hướng về phía của giáo viên để lắng nghe.

Nhìn thái độ tích cực của cậu, Từ Lương không nhịn được mà nhíu mày đầy khó hiểu.

Cậu ấy thích thú với việc học đến vậy ư?

Sau khi đã làm quen với lớp xong, giáo viên liền đề đạt ý kiến mỗi bạn trong lớp sẽ đứng dậy tự giới thiệu bản thân cho mọi người cùng nghe.

Ban đầu ý kiến này không được cả lớp đón nhận, ngoại trừ Vưu Chiếu Hy.

Nhưng nhờ giáo viên khích lệ các kiểu nên mỗi học sinh đã chủ động đứng dậy, giới thiệu thật vắn tắt về bản thân mình.

Hầu như người nào cũng chỉ nói đến tên, tuổi rồi thôi. Nhìn vẻ mặt đầy gượng ép đó mà giáo viên cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Đến lượt Vưu Chiếu Hy, cậu đã đứng dậy một cách tự tin và giới thiệu thật rõ ràng, mạch lạc.

" Thưa cô và các bạn, mình là Vưu Chiếu Hy. Chiếu trong chiếu rọi, Hy trong hy vọng. Mình năm nay vừa tròn mười lăm tuổi. Sở thích của mình thiên về nghệ thuật, đặc biệt là thổi sáo. Rất vui khi được làm quen cùng với mọi người. Sau này hãy giúp đỡ nhau nhé."

Nói xong, Vưu Chiếu Hy còn khuyến mãi thêm một nụ cười ngây ngất lòng người nữa.

Mọi người trong lớp lúc này hẳn đã bị cậu thu hết sự chú ý. Có một số nữ sinh nháy mắt nhìn nhau, bày ra một vẻ rất cao hứng. Chỉ có Từ Lương ngồi bên cạnh là cảm thấy căng thẳng vì người bạn của mình ăn nói lưu loát quá.

Sắp đến lượt cậu sẽ như thế nào đây?

" Xin chào mọi người, tớ là Từ Lương."

Từ Lương vẻ mặt căng thẳng lộ rõ ra bên ngoài, hai bàn tay nắm chặt trên mặt bàn. Cậu hơi cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mọi người.

Im lặng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cậu lại nói, " Tớ xin hết."

Vưu Chiếu Hy ngồi bên cạnh có vẻ khá bất ngờ trước một con người hướng nội như Từ Lương. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng lại hệt như trời và đất vậy.

Từ Lương à, chúng ta chính là bù đắp khuyết điểm cho nhau nha.

Vưu Chiếu Hy một mình tự nghĩ tự đưa ra nhận xét rồi lại tự đắc ý với nó làm cho cậu bạn của mình một lần nữa cảm thấy kỳ quặc.

Trong lúc Vưu Chiếu Hy vẫn còn lâng lâng với cảm giác tự giới thiệu bản thân của mình khi nãy thì phía cuối lớp đang có một nam sinh vừa đứng dậy với phong thái bình thản mà giới thiệu bản thân.

Cách nói chuyện cùng ánh mắt của nam sinh đó thực sự giảo hoạt khiến cho mọi người trong lớp không ngừng bị chú ý.

Dường như nhận ra được mọi người đang chú ý về một ai đó, Vưu Chiếu Hy lúc này mới quay đầu lại, nhìn nam sinh đang đứng dõng dạc nói.

"... Mình là Lý Thiệu Lâm. Ở môi trường mới này mình hy vọng sẽ được trau dồi thêm thật nhiều kiến thức cũng như kỹ năng sống. Đặc biệt là làm quen cùng với tất cả mọi người. Mình xin cảm ơn."

Trước khi ngồi xuống, nam sinh họ Lý kia còn như cố ý liếc mắt nhìn về phía Vưu Chiếu Hy với một nụ cười đầy thách thức.

Sau khi nghe xong đoạn thoại tự giới thiệu của Lý Thiệu Lâm, Vưu Chiếu Hy nhất thời nhíu mày, trong lòng hoàn toàn chẳng đón nhận ánh mắt cùng nụ cười của tên đấy chút nào.

" Khoe mẽ." Vưu Chiếu Hy hơi cúi đầu, thì thầm.

Từ Lương bên cạnh vô tình nghe được lại tò mò hỏi, " Ai khoe mẽ?"

"A...Không, có ai đâu."

Vưu Chiếu Hy lắc lắc đầu rồi nhanh chóng giở trang tập đầu tiên ra, chuẩn bị bài học thứ nhất. Từ Lương tuy trong lòng tò mò không hiểu nhưng cũng không có ý hỏi cho bằng được.

Tiết học rất nhanh liền bắt đầu.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp là giáo viên bộ môn Ngữ Văn. Khi nhắc đến môn này, dường như khuôn mặt ai cũng tỏ ra ngao ngán đến nhàm chán.

Chỉ có Từ Lương với Vưu Chiếu Hy là không bày tỏ thái độ gì quá mức. Vì vốn dĩ cả hai người họ đều khá yêu thích văn học.

Trước khi vào bài học, cô giáo có trích ra một đoạn trong một bài thơ nọ và đề nghị học trò mình đưa ra đáp án đúng về tên cũng như tác giả của tác phẩm này.

Trên tấm bảng đen, từng nét chữ uốn lượn mềm mại dần hiện ra.

Đào hoa ổ lý đào hoa am,

Đào hoa am lý đào hoa tiên.

Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,

Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền.

Vưu Chiếu Hy chăm chú nhìn về phía bảng, lẩm nhẩm đọc trong đầu đoạn thơ đó. Ngay lập tức, cậu khẽ nhếch môi cười, tỏ ra đắc ý.

Từ Lương ở bên cạnh cũng tập trung nghiền ngẫm đoạn thơ kia, nhưng thật sự bài thơ này cậu chưa đọc qua lần nào cả. Câu hỏi kia có lẽ phải nhường lại cho người khác mất rồi.

Trong lúc mọi người đang loay hoay bàn tán trao đổi về đáp án thì Vưu Chiếu Hy lại làm việc riêng. Cậu cầm bút chì trên tay, không biết vừa nghĩ ra cái gì lại ghi chép hý hoáy xuống giấy tập của mình.

Từ Lương khi đó có vô tình liếc qua nhìn một cái, nhưng cũng không quá lâu cậu đã dời tầm mắt dán chặt lên tấm bảng đen kia, tiếp tục ngẫm nghĩ.

Thời gian thảo luận đã hết, cô giáo thong thả đứng chính giữa bục giảng, hơi nghiêng đầu hỏi:

" Có bạn nào đưa ra đáp án được hay không?"

Nhìn vẻ mặt bối rối, tránh né của học trò bên dưới, cô có chút cảm giác bất lực. Nhưng rất nhanh, tâm tình của cô đã được một cánh tay trắng nõn cứu vớt. Nhìn về hướng cánh tay đang giơ lên, cô khẽ cười, gọi:

" Mời Chiếu Hy."

Khoảnh khắc Vưu Chiếu Hy đứng dậy với vẻ mặt tự tin, mọi học sinh trong lớp đều ngoái đầu lại nhìn cậu.

" Thưa cô, đây là bài Đào Hoa Am Ca của Đường Dần ạ."

Nghe đáp án từ Vưu Chiếu Hy, cô Lục mang theo vẻ bất ngờ mà nheo mắt, sau đó liền gật gù đầy thành tựu mà nói:

" Rất tốt! Em có vẻ tìm hiểu rất nhiều về văn học. Đây là một bài thơ không phải ai cũng nghe qua."

Cô Lục ngừng một chút, ánh mắt chuyển sang cuốn sổ ghi điểm của mình, dường như nảy ra ý gì đó rất thách thức học trò Vưu Chiếu Hy.

" Chiếu Hy, nếu bây giờ em có thể đọc thêm hai đoạn thơ của bài này một cách trôi chảy, cô sẽ cho em điểm cộng đầu tiên."

Nghe lời thách thức có vẻ hấp dẫn của cô Lục, Vưu Chiếu Hy nhất thời mím nhẹ môi, ra chiều ngẫm nghĩ quyết định. Từ Lương ngồi bên cạnh hơi ngước đầu nhìn bạn mình, trong lòng có chút hồi hộp và háo hức kỳ lạ.

Tiểu Hy sẽ làm được mà.

" Thử đi." Từ Lương níu nhẹ góc áo của Vưu Chiếu Hy, ra chiều cổ vũ.

Vưu Chiếu Hy giơ tay cào cào gáy tóc, sau đó thì gật đầu, đáp:

" Dạ được."

" Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ,

Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.

Bán tỉnh bán tuý nhật phục nhật,

Hoa lạc hoa khai niên phục niên.

Đãn nguyện lão tử hoa tửu gian,

Bất nguyện cúc cung xa mã tiền.

Xa trần mã túc quý giả thú,

Tửu trản hoa chi bần giả duyên."

Giọng đọc thơ rõ ràng cùng những lần ngắt nhịp đúng chỗ khiến cho cô Lục cùng mọi người trong lớp đều kinh ngạc một trận.

Cô Lục tròn mắt nhìn cậu:

" Chiếu Hy, em thật sự làm cô bất ngờ đấy. Điểm cộng đầu tiên chắc chắn phải dành cho em rồi."

Mấy nữ sinh trong lớp dần để hình ảnh sáng ngời hoàn hảo của Vưu Chiếu Hy vào trong mắt mình. Đôi mắt của họ lúc này sắp sửa hóa thành hai trái tim màu hồng thật lớn mất rồi.

Chỉ riêng Vưu Chiếu Hy cảm thấy chuyện này cũng không đến mức để mọi người trầm trồ như vậy. Vốn dĩ mỗi ngày cậu đều bị anh cả Vưu Thần bắt phải học thuộc lòng một bài thơ. Và đây chính là kết quả của những ngày đó.

Vì Vưu Chiếu Hy làm cho cô Lục cảm thấy hứng thú hơn với bài giảng của mình nên đã ngỏ ý muốn cậu đọc nốt hết cả bài cho cả lớp cùng thưởng thức.

Trong lúc mọi người đều tỏ ra mong đợi Vưu Chiếu Hy đọc hoàn chỉnh bài thơ kia thì cậu lại đột ngột lắc nhẹ đầu, thành thật mà nói:

" Thật ra, em chỉ vừa thuộc được hai đoạn tiếp theo thôi ạ."

Nghe câu trả lời, cô Lục nhất thời hụt hẫng, nhưng cũng không thể ép buộc học sinh của mình được. Dẫu sao Vưu Chiếu Hy cũng vừa làm được một điều mà trong lớp này không ai đủ khả năng làm nó.

Nén tiếng thở dài tiếc nuối, cô Lục mỉm cười bảo:

" Được rồi, cái này cô không thể ép em được. Cảm ơn Chiếu Hy."

Đoạn, cô quay lưng, cầm phấn lên tiếp tục viết lên bảng đen tựa đề bài học hôm nay.

" Chúng ta vào bài học thôi nào."

Lúc này, phía cuối lớp, có một nam sinh không chịu dời tầm mắt của mình lên bảng để nghe giảng mà chỉ nhất mực nhìn đăm đăm vào tấm lưng mảnh khảnh của Vưu Chiếu Hy.

Một tay xoay bút, Lý Thiệu Lâm thoáng nhíu chân mày, đôi mắt đen láy đặt lên cả người của Vưu Chiếu Hy, chăm chú đến mức muốn đâm thủng một lỗ trên chiếc áo của cậu.

Vì Lý Thiệu Lâm ngồi ở bàn cuối cho nên Vưu Chiếu Hy không hề phát hiện có kẻ đang thầm lặng quan sát mình. Cậu vẫn còn hào hứng sau khi giành lấy được điểm cộng đầu tiên cho bộ môn này.

Từ Lương ngồi bên cạnh lúc này mới phát hiện trên cuốn tập của Vưu Chiếu Hy ghi cái gì. Cậu bạn thoạt đầu kinh ngạc, sau đó liền tò mò hỏi:

" Tiểu Hy, trên tập cậu có phải là bài thơ khi nãy không?"

Nghe hỏi, Vưu Chiếu Hy nghiêng mặt nhìn Từ Lương, không giấu diếm gì mà gật đầu thừa nhận:

" Phải, là nó."

Từ Lương càng lúc càng mơ hồ:

" Vậy...sao cậu lại không đọc hoàn chỉnh nó?"

" Tiểu Lương, cậu có biết điều này không?"

Lúc này, Vưu Chiếu Hy mới khẽ cười, ghé sát tai Từ Lương mà thì thầm:

" Kẻ thông minh chính là biết giấu đi một nửa sự thông minh của mình đó."

Đoạn, Vưu Chiếu Hy ngồi thẳng người, cầm bút chép bài với vẻ mặt tự nhiên mà bồi thêm một câu nữa:

" Với lại, khi nãy cô cũng không bảo nếu tớ đọc hoàn chỉnh bài thơ thì sẽ cho tớ điểm hay cái gì khác. Chỉ nên dùng sự hiểu biết để đổi lấy lợi ích cho bản thân thôi, cậu nhớ chưa?"

Từ Lương hoàn toàn nghe rõ một lời như vậy, cậu hơi ngây người quan sát biểu tình của Vưu Chiếu Hy. Một hồi lâu, vẫn không rõ mình nên đáp lại câu gì, Từ Lương chỉ cúi mặt nhìn xuống cuốn vở vẫn còn trắng tinh của mình, ừm nhẹ một tiếng.

Trong đầu thầm nghĩ, Tiểu Hy, cậu thật sự đặc biệt hơn những gì tớ từng nghĩ.