Thần Núi Phải Lòng Người

Chương 7: Chương 7

1.

Mãi đến khi Tống Thành Giang cũng tắm rửa xong xuôi, hai người cùng nhau ăn hết nửa quả dưa hấu, xem xong bộ phim truyền hình chả hiểu gì kéo dài bốn mươi phút, trái tim Đặng Duy vẫn đập thình thịch như cũ.

Lần đầu tiên anh làm tình là mùa đông năm hai đại học, làm cùng Tiểu Kiệt, mấy năm sau đó cho đến bây giờ, anh cũng chỉ từng làm tình với Tiểu Kiệt.

Đặng Duy từng nhận được vô số lời mời cùng ám chỉ, song anh từ chối hết cả.

Một bởi anh cho rằng chung thủy là nguyên tắc cơ bản trong tình yêu, hai bởi trong giới gay, quan hệ xác thịt đó giờ vô cùng loạn, anh không hề muốn nhiễm mấy cái bệnh linh tinh gì đó.

Nhưng mà hiện tại, Đặng Duy khẽ nghiêng mặt nhìn về phía Tống Thành Giang ở bên cạnh, nhưng mà hiện tại anh đã độc thân, mà Tống Thành Giang, tóc mai đen nhánh của cậu ở ngay gần trước mắt, phần tóc mai ngăn ngắn khiến Đặng Duy rất muốn dùng bụng ngón tay cò cọ… Không biết xúc cảm sẽ thế nào, sẽ rầm rậm hay là cộm tay?

Đặng Duy bưng ly trà Tống Thành Giang pha cho anh lên uống liền hai hớp, tiếc rằng nước trà ấm nóng, gần như chẳng có tác dụng gì.

“Thầy Tống này, nhà cậu có wifi không?”

“… Cái này thì thực sự không có.” Tống Thành Giang cười nói: “Ngày thường tôi chỉ xem tivi gì đó thôi, không lên mạng, xin lỗi nhé.”

Không lên mạng.

Đặng Duy cũng cười: “Không sao, tôi hỏi bừa vậy thôi… Thế bình thường sống một mình cậu không thấy buồn tẻ sao?”

“Buồn tẻ gì đâu, ban ngày có việc thì làm việc, không có việc thì ở nhà làm việc nhà, buổi tối thì nói chuyện phiếm với mọi người, không thì làm hai ván.”

Đặng Duy: “Làm hai ván?”

“Mạt chược ấy.”

“Ồ.” Đặng Duy gật đầu, ngừng hai giây rồi lại hỏi: “Thầy Tống này, cậu có từng yêu ai chưa?”

Lần này thì Tống Thành Giang không trả lời, cậu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Đặng Duy.

Đôi mắt của Tống Thành Giang rất lớn, con ngươi đen láy tròn trịa lại sáng vô cùng.

Giờ khắc này Đặng Duy cảm thấy hối hận, anh hỏi câu này thành ra quá giới hạn… Mà vấn đề là anh còn muốn làm chuyện quá giới hạn hơn nữa kìa.

“Anh không cần gọi tôi là thầy Tống đâu.” Cuối cùng Tống Thành Giang cũng lên tiếng: “Gọi tôi Thành Giang thôi là được.”

Đặng Duy: “Thành Giang.”

“Đây.” Tống Thành Giang đáp một tiếng, tiếp tục nói: “Nhìn tôi thế này giống có bạn gái hả?”

Nói đoạn cậu lại cười, khóe miệng khẽ câu lên.

Lòng bàn tay Đặng Duy lại bắt đầu nóng ran: “Giống chớ, nhìn cậu đẹp trai thế kia, thiếu gì con gái thích nhỉ.”

“Làm gì có… thực ra là thế này.” Tống Thành Giang khẽ nói: “Tôi không thể kết hôn.”

“Tại sao?”

“Cái ngành này của chúng tôi, điều kiện để vào ngành là cả đời không được kết hôn.”

“Ồ…”

Đặng Duy biết hòa thượng hay đạo sĩ đều không thể kết hôn, mà Tống Thành Giang xem phong thủy cho người ta, cũng có thể đuổi quỷ làm phép, có lẽ tương tự với hòa thượng đạo sĩ, không thể kết hôn cũng hợp lí.

“Tôi còn có một câu hỏi, có thể hơi mạo phạm.” Đặng Duy sáp lại gần hơn: “Có thể hỏi không?”

“Có thể chứ.”

“Cậu không thể kết hôn, thế có thể trải nghiệm đời sống tình dục không?”

Tống Thành Giang mấp máy khóe miệng song không lên tiếng, dường như cậu đang nghẹn lời.

“Có thể thì có thể… nhưng người chỗ tôi đều rất quy củ, không có chuyện đó.”

“Tôi hiểu rồi, cậu không thể kết hôn, nhưng con gái cũng không thể cả đời làm người tình của cậu.”

“… Là vậy đó.”

Tống Thành Giang cầm điều khiển chuyển kênh, tỏ vẻ không muốn nói chuyện tiếp nữa, chuyên chú xem tivi.

Đặng Duy nhìn ánh sáng từ màn hình tivi rơi trên mặt cậu, khiến cánh mũi viền môi cậu như được mạ một lớp tinh tế sáng rực.

Giả bộ, tiếp tục giả bộ, Đặng Duy nghĩ.

“Thành Giang, thế cậu từng với con gái chưa?”

Tống Thành Giang liếc Đặng Duy một cái: “Vấn đề cá nhân không nói nhé.”

“Vậy tức là chưa từng.”

“…”

Đặng Duy hít một hơi thật sâu, ôm lấy vai Tống Thành Giang.

Không phải ôm theo kiểu cả cánh tay đều vắt lên vai như hội anh em mà chỉ dùng một bàn tay đặt lên bờ vai cậu.

Cổ áo Tống Thành Giang lỏng lẻo nghiêng lệch, một phần bàn tay Đặng Duy thẳng thừng dán trên làn da cậu, đầu ngón trỏ vừa khéo đỡ dưới xương quai xanh của cậu.

Đặng Duy cảm giác anh đúng thực như đang quấy rối tình dục.

Nếu như Tống Thành Giang vẫn không đáp trả anh thì…

“Sao vậy?”

Tống Thành Giang hỏi một câu, song vẫn giữ nguyên tư thế, mặc Đặng Duy ôm vậy.

Đặng Duy tiến lại gần bên tai cậu, tựa như nói thầm: “Chưa từng cùng con gái thì có thể cùng con trai, cũng thoải mái lắm.”

Tống Thành Giang không lên tiếng, nhưng vành tai bị Đặng Duy nhìn chằm chằm kia của cậu thì ửng đỏ.

“Hửm?” Đặng Duy hạ thấp giọng nói: “Muốn thử không?”

Tống Thành Giang vẫn im lặng như cũ, Đặng Duy cũng không giục, cứ nhìn cậu như vậy.

Trong tivi om sòm một phen, ngoài cửa ân ẩn tiếng ve kêu, nghe kĩ hơn một chút, phía xa xa dường như còn có âm thanh đánh mạt chược và cả tiếng người nói chuyện, song không hề có tiếng còi xe, cũng chẳng thấy tiếng chuông điện thoại.

Đêm mùa hạ nơi cổ trấn thật là đẹp, Đặng Duy nghĩ.

Cứ thế qua khoảng hai phút, Tống Thành Giang đột nhiên thở dài một hơi.

“Thế thì thử đi.” Cậu nói.

2.

Tống Thành Giang rịn mồ hôi thở hổn hển, khắp người Đặng Duy cũng toàn mồ hôi, anh ấn điện thoại, kinh ngạc nhìn thấy giờ giấc trên đó: 00:03.

Anh biết hai người đã làm rất lâu, nhưng không ngờ lại lâu đến như vậy.

“Còn đau không?” Đặng Duy ngồi dậy: “Tôi đưa cậu đi tắm nhé?”

Cổ họng Tống Thành Giang khàn khàn: “Được…”

“Điều hòa nhà cậu mở cứ như không ấy.”

“Dùng sắp được mười năm rồi…”

“Nên đổi rồi.” Đặng Duy bật cười vỗ mông Tống Thành Giang: “Không thì lần nào cũng sẽ nóng như vậy.”

Tống Thành Giang rầm rì một tiếng.

Đặng Duy cũng không phải não ngập “nòng nọc” mà nói vớ vẩn, anh thực sự định ở đây thêm mấy ngày, vậy nên nhất định còn có rất nhiều lần.

Làn da của Tống Thành Giang không mịn màng như trong tưởng tượng của anh, song cơ bắp cũng đầy đủ săn chắc, đổ mồ hôi thì bóng loáng khiến anh nhịn không được vừa hôn vừa cắn.

“Thành Giang, cái dán trên cửa phòng cậu là bùa à?” Chuyện thân mật nhất cũng làm rồi, Đặng Duy đâm ra thẳng thắn hơn: “Trên bùa viết chữ gì vậy?”

“Tôi tự vẽ đấy, là bùa trừ tà cầu phúc rất bình thường, ui…” Tống Thành Giang cau mày: “Anh nhẹ chút.”

Ngón tay Đặng Duy đang bên trong cơ thể cậu, xử lí thứ mà anh bắn vào trong đó.

“Ừm tôi nhẹ đây.” Một tay khác của Đặng Duy nắm chặt eo của Tống Thành Giang, hiếu kì nói: “Trên bùa viết chữ gì thế? Tôi nhìn không hiểu.”

Chữ trên tấm bùa đó… thực ra giống vẽ hơn, hình dáng dài mảnh, màu đỏ sậm, đường nét ngoằn ngoèo phức tạp, đúng là khiến người khác nhìn không ra chữ gì.

Đặng Duy nghĩ, có lẽ là một loại thuật ngữ phong thủy “lập tức tuân lệnh” nào đó.

“Luôn luôn vui vẻ.”

Đặng Duy: “Hả?”

“Chữ trên tấm bùa là “luôn luôn vui vẻ”.” Vẻ mặt Tống Thành Giang khá là đắc ý: “Ngụ ý này rất tốt nhỉ?”

Đặng Duy: “…”.