Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 16: 16 Tên Của Ma Nhân

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nữ tử tuyệt sắc đang đạp sóng tới kia, cả thể xác và tinh thần của họ đã sớm bị sợ hãi lấp đầy, thậm chí rất nhiều người còn không nghĩ đến việc phải chạy trốn nữa, tâm như tro tàn đầy tuyệt vọng.

Lý Phàm Trọng- Chân Nhân duy nhất của Lý gia, còn chưa kịp thấy địch nhân, đã bị một đường kiếm giết chết, đây là thực lực kinh khủng bực nào, lúc này không có người nào còn giữ suy nghĩ muốn chạy thoát thân nữa, thậm chí còn không thể sinh ra dũng khí đánh một trận cùng nữ tử tuyệt sắc, dường như tất cả đều biến thành dê con đang đợi bị làm thịt vậy, chỉ biết run lẩy bẩy trong nước hồ.

Đừng nói là những người trong hồ này, ngay cả Lý tộc trú đóng ở bờ Minh Kính Hồ bờ, hôm nay cũng khó mà thoát được đại nạn này.

Lý Trúc Phong bi phẫn gào lên một tiếng rồi dốc sức bơi về phía nữ tử tuyệt sắc kia, dù trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng nỗi sợ này lại bị lửa giận và nỗi phẫn nộ lấp kín, hắn ta chỉ muốn xông tới liều mạng với nữ tử tuyệt sắc kia.

Trong tay Bạch Thương Đông ôm Lý Tế Vũ đã hôn mê, căn bản không kịp bắt Lý Trúc Phong trở lại, huống chi hắn vốn không biết bơi.

Trong lòng Bạch Thương Đông vội suy nghĩ tìm cách, hắn nhanh tay móc ra tấm Thánh Thú Lệnh Thánh phẩm kia, khởi động Chân Mệnh Đạo Ấn, vận chuyển kình khí khắc một bài thơ ấn lên trên đó.

Bạch Thương Đông vốn không muốn lãng phí một bài thơ lên một tấm Thánh Thú Lệnh cấp Văn Sĩ, nhưng thời điểm này không thể suy nghĩ nhiều được.

Đám người Cung Uyển Vân nhìn thấy Bạch Thương Đông đột nhiên lấy ra một tấm Thánh Thú Lệnh đến, không biết hắn muốn làm gì, chỉ thấy ngón tay hắn vung lên vung xuống trên Thánh Vật Lệnh, đồng thời trong miệng khẽ lẩm bẩm.

Cạp cạp cạp.

Cổ cong hướng trời hát.

Lông trắng nổi nước xanh.

Chân hồng gây sóng đạp.

Vừa dứt lời, ngón tay của Bạch Thương Đông cũng dừng lại, chỉ thấy trên tấm Thánh Vật Lệnh này b ắn ra màn sáng trắng thánh khiết, sau một tiếng kêu thanh thúy, màn sáng này lại hóa thành một con ngỗng trắng lớn bơi trên mặt hồ đang ngẩng cao cổ lên trời để kêu.

Bạch Thương Đông tung người nhảy lên, ôm Lý Tế Vũ nhảy tới trên lưng ngỗng trắng, trong lòng lại thoáng suy nghĩ, ngỗng trắng có kích cỡ tương đương với thuyền gỗ nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, lập tức bơi đến bên cạnh Lý Trúc Phong, cúi đầu mổ một phát đã ngậm được Lý Trúc Phong từ trong hồ nước, rồi quay đầu đặt lên trên lưng của chính nó.

Lý Trúc Phong còn muốn giãy giụa, Bạch Thương Đông vội vận chuyển kình khí trong tay, rồi đưa tay bổ một phát vào trên gáy Lý Trúc Phong, Lý Trúc Phong bất ngờ vì hành động của ngỗng trắng, lại không kịp phòng bị nên lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đặt Lý Trúc Phong xuống trên lưng ngỗng trắng, Bạch Thương Đông tập trung nhìn nữ tử tuyệt sắc đang đạp sóng tới kia, hắn hít sâu một hơi, ưỡn ngực, ra lệnh cho ngỗng trắng bơi về phía nàng.

Bây giờ nếu muốn chạy thoát thân thì tuyệt đối không thể nào, Bạch Thương Đông hiểu rõ, hôm nay nếu muốn chạy thoát giữ được tính mạng thì chỉ có biện pháp này là có thể được.

Tên của Ma nhân là do trời định, khi Ma nhân mới sinh ra thì trên bia đã có tên, cái tên này chính là tôn nghiêm của Ma nhân, đồng thời cũng là gông xiềng trói buộc Ma nhân.

Cả đời Ma nhân đều dùng để truy tìm ý nghĩa chân chính trong cái tên của chính mình, nếu là không giải được ý nghĩa này, thì cả đời cũng không thể tăng được nửa cấp, khi sinh ra là Ma binh, cả đời đều sẽ là Ma binh; khi sinh ra là ma tướng, vậy thì đời đời kiếp kiếp đều là ma tướng, chỉ có hiểu được ý nghĩa chấn chính của cái tên, chúng mới có cơ hội tiến lên một bước, mở ra con đường Ma nhân tăng cấp.

Nếu là người khác có khả năng giải được ý nghĩa chân chính trong cái tên của Ma nhân, như vậy Ma nhân sẽ coi người đó là ma sư, ma không có cha mẹ, sư phụ còn lớn hơn cả trời, cho dù vị ma sư này là nhân loại, Ma nhân cũng sẽ tôn kính người đó, nếu không có thù hận lớn như trời như biển, Ma nhân tuyệt đối sẽ không động tới một cọng tóc cua người này.

Nhưng cái tên là tôn nghiêm của Ma nhân, nếu có người đột nhiên xông tới hỏi tên của Ma nhân nhưng lại không hiểu được ý nghĩa chân chính trong cái tên đó, như vậy người này sẽ bị Ma nhân coi là kẻ địch sinh tử, dù lên trời hay xuống đất cũng nhất định phải giết.

Mặc dù chuyện này chứa nguy hiểm cửu tử nhất sinh, nhưng bây giờ Bạch Thương Đông cũng lại không có lựa chọn nào khác, chỉ có còn đường này là có thể đi được, nếu không lên được con đường này, hôm nay không chỉ là hắn, toàn bộ Lý tộc đều sẽ bị tàn sát, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào may mắn.

Hiểu ý nghĩa chân chính trong cái tên thì trong lòng Bạch Thương Đông vẫn có chút tự tin, điều duy nhất khiến trong lòng hắn thấp thỏm là hắn chỉ là một Văn Sĩ, mà Ma nhân kia ít nhất là cũng một vị Ma tướng đỉnh cấp, có lẽ Ma nhân kia sẽ khinh thường nói cho Bạch Thương Đông biết tên của nàng, cũng sẽ khinh thường nghe hắn giải thích.

Cho nên khi nãy Bạch Thương Đông mở ra Thánh Thú Lệnh mới đọc bài thơ kia lên, cũng không phải để khoe khoang mà là vì để cho Ma nhân kia nghe được bài thơ, cũng có thể khiến Ma nhân đồng ý với năng lực của hắn, nguyện ý nói ra tên ở trước mặt hắn.

Trong Minh Kính Hồ, trong rừng rậm có vạn thú, Bạch Thương Đông đứng trên lưng ngỗng trắng bơi ngược lại, chớp mắt đã chỉ cách Ma nhân kia chưa đủ trăm mét, mấy trăm con Sư Thủ Viên Thú trợn đôi mắt đỏ lòm nhìn hắn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên xé hắn và ngỗng trắng thành mảnh nhỏ.

Ma nhân, nói ra tên thật của ngươi đi.

Trên lừng ngỗng trắng giữa hồ nước xanh biếc, vẻ mặt Bạch Thương Đông bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng vào nữ tử tuyệt sắc kia rồi lớn tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, đám người Cung Uyển Vân, Cung Vũ Hải đều kinh hãi biến sắc, hiển nhiên bọn họ đều biết hậu quả đáng sợ khi hỏi tên của Ma nhân.

ắ ể ấ ế ốNhưng lúc này trong lòng bọn họ lại thắp lên một tia hy vọng, hy vọng Ma nhân kia sẽ nói ra tên của nó, hy vọng Bạch Thương Đông thật sự có thể giải thích được ý nghĩa chấn chính trong tên của Ma nhân, chỉ có như thế, bọn họ mới có một chút hi vọng sống.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Bạch Thương Đông vẫn ngạo nghễ đứng trên lưng ngỗng trắng, mặc dù trong lòng đám Cung gia đệ tử có chút căm hận đối với Bạch Thương Đông, nhưng lúc này bọn họ đều thầm cầu nguyện, hy vọng Bạch Thương Đông có khả năng hiểu được ý nghĩa chân chính trong tên của Ma nhân.

Tỷ phu chỉ là một Văn Sĩ, Ma nhân kia sẽ nguyện ý nói lên tên thật cho hắn nghe sao? Cung Uyển Vân lo lắng, hận không thể để nữ tử tuyệt sắc kia lập tức nói tên của nàng cho Bạch Thương Đông nghe.

Lý gia đệ tử may mắn còn sống, hai mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, bọn họ so với bất cứ ai đều hy vọng Bạch Thương Đông có khả năng hiểu được ý nghĩa thật sự trong cái tên.

Nếu Bạch Thương Đông thất bại, bọn họ không chỉ mất đi tánh mạng mình, mà còn cả thân nhân bằng hữu của bọn họ trong Lý tộc ở bờ Minh Kính Hồ phía sau.

Cha mẹ, huynh đệ, tỷ muội, thê tử nhi nữ của bọn họ, đều đặt trên vai Bạch Thương Đông, nếu Bạch Thương Đông thua, bọn họ không thể lường được hậu quả này, thậm chí ngay cả nghĩ bọn họ cũng không dám nghĩ.

Trong Thánh Giới từng có quá nhiều tiền lệ Ma nhân vừa xuất hiện đã huyết tẩy ngàn dặm, khiến thây chất thành núi máu chảy thành sông, không biết có bao nhiêu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không biết bao nhiêu thê nhi bi thương khóc như đứt từng đoạn ruột.

Lịch sử có quá nhiều trường hợp máu chảy đầm đìa, khiến bọn họ sợ hãi rùng mình, rất sợ người nhà mình cũng sẽ trở thành một phần trong khúc ca bi tráng đó.

Mà lúc này Bạch Thương Đông không chút nghi ngờ gì chính là ngọn lửa hy vọng duy nhất của bọn họ, cho dù ngọn lửa hy vọng này lửa giống như một đốm lửa nhỏ trong đêm tối đầy gió bão, thì vẫn là nơi gửi gắm duy nhất của bọn họ.

Một người một ma đứng trên mặt hồ cách nhau trăm mét mắt đối mắt, trái tim tất cả mọi người đều thót lên tới cổ họng, hai mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử tuyệt sắc kia, hận không thể cạy miệng của nàng, để nàng nói ra tên thật.

Chỉ là một tên Văn Sĩ mà cũng xứng hỏi tên thật của ta? Cuối cùng nữ tử tuyệt sắc kia cũng mở miệng, chỉ là một câu nói này lại khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến, toàn thân lạnh như băng giống như rơi vào hầm băng vậy.

Xong rồi.

Tất cả mọi người đều ỉu xìu, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ tuyệt vọng như vậy.

.