Thần Tượng Học Đường

Chương 61: Huyết nô của ai!?

Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ sau lưng Y Anh từ từ gần hơn rồi dừng lại bên cạnh cô, ánh mắt Sầm Kỷ Dương liếc xuống nhìn Y Anh ở bên cạnh rồi di chuyển đến Đình Thâm.

-Cậu nên cẩn thận với cô ta.

Sầm Kỷ Dương thực sự đã hiểu lầm cô rất nhiều, cô không thể giải thích cho anh hiểu, chỉ có thể im lặng cắn răng chịu đựng.

-Huyết nô của tôi, tôi không cần phải đề phòng. Câu này phải dành cho anh, đừng nghĩ đến động đến cô ấy.

-Huyết nô của ai, còn chưa biết đâu.

Mùi thuốc súng quả thật ngày càng nồng nặc, Y Anh bị kẹp giữa hai người tiến thoái lưỡng nan.

-Từ bao giờ hai người vì một huyết nô thấp kém mà phải tranh giành nhau.

Giữa không gian vang lên giọng nói khác, Vân Du cùng hai cô hầu đi đến.

-Vậy con người như cô nghĩ bản thân mình hơn huyết nô của tôi ở điểm nào?-Đình Thâm sắc lạnh cười khinh

-Anh... Tô Mị, cô cam lòng nhìn Đình Thâm có huyết nô khác sao?-Vân Du tức giận chuyển đến Tô Mị vẫn im lặng ở phía sau

-Huyết nô có thể giúp chủ nhân của mình trở nên vui vẻ chẳng qua là bao lâu thôi.

Lời nói Tô Mị tuy nhẹ nhàng nhưng mà hàm ý quả thực quá sâu sắc như một mũi dao đâm thẳng vào người cô.

-Tôi không muốn huyết nô của tôi bị các người làm phiền, nếu ai dám động vào cô ấy, tôi sẽ không để kẻ đó sống yên. Kể cả anh đó.

Đình Thâm tuyên bố cùng đe dọa không thèm nói nhiều liền nắm tay cô kéo đi khỏi bọn họ.

Sầm Kỷ Dương nhìn hai người bỏ đi, không nổi giận cũng không đuổi theo, nhưng trong lòng cuồn cuộn lên một ngọn sóng ngầm.

Căn phòng chuẩn bị cho cô rất rộng lớn, trang trí đơn giản lại không đơn điệu mà sang trọng vô cùng.

-Cứ yên tâm ở đây, tôi ở bên cạnh.

-Đình Thâm, anh, anh có thể cho tôi biết Vân Du là gì ở đây không?

Đình Thâm suy ngẫm chốc lát đi đến ghế ngồi: "Là một con người nhưng rất được Mộc Miên yêu thích, cô không nên dính dáng đến cô ta."

-Cô ta, ở đây lâu rồi sao?

-Cô ta bị một ma cà rồng bắt đem về để trở thành huyết nô, nhưng cô ta lanh lợi nên lấy lòng được Mộc Miên, bà ta đã thu nhận cô ta ở bên cạnh, cũng đã mười mấy năm rồi.

Thì ra Huyết Anh Thạch lại làm xáo trộn mọi thứ dễ dàng như thế.

-Ở đây đừng tin lời ai cả, đặc biệt là Mộc Miên.

-Tôi biết rồi.-Y Anh gật đầu nghe theo

-Cô và Sầm Kỷ Dương...

Anh nói giữa chừng thì không nói nữa, suy nghĩ gì đó lại thôi.

Y Anh khó hiểu chờ anh nói tiếp, nhưng anh lảng qua chuyện khác: "Nghỉ ngơi đi."

Cô gật đầu chờ khi anh ra khỏi phòng cửa đóng lại lòng cô mới trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cô đã từng mong Vân Du sẽ thoát khỏi thế giới ma cà rồng này, không thủ đoạn, không mưu mô, không bị quyền lực kiểm soát. Cô cũng từng mong mọi thứ trở lại như trước.

_Cốc cốc

Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, Y Anh nghĩ rằng là hầu nữ nên không do dự đứng dậy đi đến mở cửa phòng.

-Có việc gì sao?

Cô vừa hỏi xong lúc ngẩng đầu không khỏi khiếp hãi một giây tích tắc lặp tức đóng cửa.

Đáng tiếc ai đó đã nhanh tay ngăn lại đẩy cửa ra kéo cô vào trong đồng thời đóng cửa khóa lại.

-Thật giỏi, ở bên cạnh tôi không cho cô lợi lộc bằng Đình Thâm, hử?

Y Anh bị Sầm Kỷ Dương giữ lấy cằm, lực ở tay anh không nhẹ chút nào làm cô không tránh được đau đớn muốn thoát ra nhưng không được.

-Anh,...

-Cậu ta đã hút máu cô sao?

Y Anh nhìn chăm chăm anh bối rối không biết trả lời thế nào, thấy thái độ lúng túng của cô anh cũng ngờ ngợ hiểu ra, nhoẻn môi cười.

-Chưa thì được rồi.

Như vậy là có ý gì?

Anh áp sát mặt đến gần mặt cô mang theo vẻ đẹp ma mị làm tim cô đập loạn xạ, sau đó anh nghiêng đầu ghé vào tai cô thầm thì:

-Bởi vì cô đã thất hứa nên tôi nhất định không để cô thoát khỏi nữa. Nhớ kĩ, đừng bao giờ để Đình Thâm hút máu cô, bởi vì chỉ có tôi mới là chủ nhân của cô.

Cô kinh ngạc đến ngẩn ra, câu nói của anh như một tảng đá đè mạnh lên người cô.

-Tôi sẽ làm cô tình nguyện trở thành huyết nô của tôi.

-Tôi không hiểu.

Y Anh thật sự không hiểu nổi, cô đã né tránh anh, muốn thoát khỏi anh nhưng vì sao cứ để bọn họ dây dưa mãi thế này?

-Có thứ gì đó thúc giục tôi rằng, cô thuộc về tôi. Ngoài cô ra, chẳng ai có thể thỏa mãn cơn khao khát đó. Hiểu chưa?

Mãi mãi là thế. Dù có bất kì thứ quyền năng nào đó chia cắt bọn họ thì sợi chỉ buộc chặt bọn họ vẫn không bị cắt đứt và rồi đến một ngày nào đó, sợi chỉ đó ngày một hiện lên rõ ràng trói chặt bọn họ hơn, chặt đến không cách nào rời xa.

-Anh, anh không hiểu đâu. Chúng ta...

-Huh?

_Cốc cốc

-Tiểu thư, tôi là pháp sư Diêu Ngôn.

Giọng Diêu Ngôn ở bên ngoài phòng gõ cửa nói vọng vào, Y Anh hoảng hốt, nếu Diêu Ngôn nhìn thấy bọn họ đang ở chung với nhau chắc chắn sẽ có hiểu lầm.

-Anh, anh mau nấp đi.-Y Anh vội vàng đẩy Sầm Kỷ Dương đi vào phía trong

-Cô đang sợ điều gì, hả?

Nhìn thấy anh dửng dưng cười không có chút gì lo lắng Y Anh thiếu điều chỉ muốn van xin anh, Sầm Kỷ Dương không làm khó cô bị cô đẩy vào trong núp sau bức tường, Y Anh gấp gáp đến mở cửa cho Diêu Ngôn.

-Tiểu thư, nữ vương sợ cô ở không quen kêu tôi đến hỏi xem cô có cần gì không?

Y Anh mỉm cười mời Diêu Ngôn vào phòng ngồi nói chuyện.

-Cô tên gì? Là tiểu thư con nhà nào?

-Tôi tên Y Anh. Ba mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ.

-Xin lỗi cô. Trước nay cậu ấy chưa từng dẫn ai về đây cả. Đặc biệt là một huyết nô bình thường.

-Tôi biết. Tôi hiểu đây là ý của nữ vương, không phải của cô.

-Tôi vẫn chưa nói gì cô đã biết, cô thông minh như vậy chắc rất được cậu ấy yêu thích.

Y Anh sớm đã biết hết mọi thứ, Đình Thâm dẫn cô đến tòa thành ở chung với anh, như vậy sẽ làm Mộc Miên lo sợ, bà ta sợ Đình Thâm sẽ có yếu điểm, sợ Đình Thâm sẽ thật lòng đối đã với cô.

-Tôi sẽ rời khỏi Đình Thâm, nhưng không phải lúc này. Tôi vẫn chưa làm xong điều tôi hứa với anh ấy.

Diêu Ngôn trầm tư một lúc, mới nói: "Tôi biết rồi. Chỉ là tôi thấy, hình như cô còn quen biết với Kỷ Dương?"

Y Anh không trả lời im lặng liếc mắt về phía bức tường nơi Sầm Kỷ Dương đang đứng nấp ở phía sau.

-Y Anh, làm sao vậy?

Diêu Ngôn gọi cô làm cô giật mình vội quay đi, cười bảo: "Không có. Trước nay chưa từng quen. Tôi cũng chỉ có một chủ nhân mà thôi."

-Vậy ư? Tại bữa lễ hôm trước, anh ấy nói cô là huyết nô của Đình Thâm sau đó lại nói là huyết nô của anh ấy, rốt cục tại sao anh ấy phải nói như thế?

-Là hiểu lầm thôi. Cô đừng quá lo lắng về vấn đề đó.

-Nếu vậy thì tốt, tôi thấy cô cũng là người hiểu chuyện, nữ vương sẽ không gây khó dễ cho cô đâu.

-Diêu Ngôn, tôi thấy cô là một người tốt. Cô đã thích ai rồi chưa?

Diêu Ngôn bị hỏi vấn đề này thì có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

-Cô xinh đẹp lại tài giỏi như vậy tôi thấy cô rất hợp với hoàng tử Kỷ Dương.

Y Anh là cố ý nói như vậy, một mặt muốn gán ghép bọn họ, mặt khác muốn cắt đứt tình duyên giữa cô và anh.

-Thật sao?

-Đúng vậy.-Y Anh gật đầu mỉm cười

Y Anh cố tình nói như thế để anh núp bên trong nghe được, Diêu Ngôn là một cô gái tốt, đáng lẽ cô ấy cùng anh mới là một cặp, là cô đã chen ngang.

-Tôi không phiền cô nữa. Cô nghỉ ngơi đi.

Y Anh tiễn Diêu Ngôn ra tận cửa chờ cô ấy đi khỏi hoàn toàn mất hút trên dãy hành lang dài yên tĩnh mới vội vã đóng cửa lại.

Cô chạy vào trong phòng đến nơi Sầm Kỷ Dương trốn sau đó thì sững sờ khi không thấy anh đâu nữa.

Giữa bọn họ hiện tại đã dần dần xa cách, tưởng như với tay có thể giữ được nhưng lại xa cách muôn trùng biển khơi, xa tận trời cao.

Buổi tối ở tòa thanh yên tĩnh đến đáng sợ, hình như ở thế giới ma cà rồng này nơi lạnh lẽo nhất là nơi đây, hầu như những sinh vật sống trong tòa thành đều không hoạt động về đêm như những ma cà rồng bình thường. Chẳng thấy ai xuất hiện, cũng không có lấy một ai đi lại. Họ giống như đã thiếp đi trong giấc ngủ của mình.

Y Anh mở cửa nhìn khắp dãy hành lang không có lấy một bóng người, người hầu vệ binh cũng không thấy. Lúc trước còn có người hầu và vệ binh qua lại nhưng hôm nay vì sao vắng vẻ đến thế.

Cô đóng cửa lại quay trở vào phòng, cô ngồi lên giường lại đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn bên ngoài. Dường như cô cảm nhận được nơi này chỉ có một mình cô tồn tại, hoàn toàn trống vắng.

Là...

Y Anh giật mình nhìn xuống bên dưới khuôn viên, ánh mắt bị thu hút bởi bóng dáng của Đình Thâm, theo sau anh còn có một cô gái.

Vân Du.

Vân Du vẫn chưa bỏ ý định đó sao? Vì sao cô ta phải muốn trở thành nô lệ của ma cà rồng kia chứ?

Bên dưới khuôn viên Đình Thâm lạnh lùng dừng chân quay người nhìn Vân Du, khinh khỉnh nói: "Đến bao giờ cô mới bỏ qua ý nghĩ đó? Tôi sẽ không giúp cô thực hiện mong ước của mình."

-Vì sao chứ? Tôi và anh cùng có lợi không phải sao?

-Tôi đã nói rồi, đối với loại người như cô, đừng nghĩ tôi sẽ hút máu của cô. Đối với tôi nó thật dơ bẩn.

Vân Du siết chặt tay, tức giận nói: "Anh tưởng bản thân quan trọng sao? Nếu anh không phải con ruột của nữ vương tôi đã không cần nhờ vả anh. Anh đối với mẹ mình chẳng qua là một công cụ mà thôi, anh nghĩ rằng bà ta lo lắng cho anh thật ư? Nếu không vì hoàng vị bà ta đã sớm bỏ rơi anh rồi."

Xẹt

Đình Thâm giơ tay một cơn gió đã quất vào người Vân Du làm cô ta té ngã sang một bên, anh đút tay vào túi quần, khinh bỉ nói: "Cô không cần nói, bởi vì cô càng nói tôi lại càng xem thường cô hơn. So với bị lợi dụng, cô còn đáng tội nghiệp hơn, muốn bị bà ta lợi dụng mà không được."

-Anh... Đình Thâm, một ngày nào đó khi anh không còn giá trị lợi dụng, anh không thể giúp bà ta thực hiện âm mưu của mình thì anh cũng sẽ bị bà ta hất bỏ mà thôi.

-Cho dù anh ấy bị hất bỏ, thì cũng có người từng muốn anh ấy giúp đỡ để hoàn thành ý định độc ác của mình. Cô chẳng qua ghen tị khi cô không phải anh ấy được nữ vương trải sẵn đường trở thành đế vương.

Tiếng nói tuy nhẹ nhàng như lạnh như lưỡi dao mạnh mẽ đâm xuyên qua tâm tư hiểm ác của Vân Du.

Đình Thâm ngẩng đầu nhìn nhìn thấy Y Anh mặc bộ váy trắng dài đến đầu gối, tay áo dài buộc nơ ở hai đầu ống tay, ngang eo được nhấn bởi một sợi dây mảnh thắt ngang qua.

Vân Du căm tức đứng lên nhìn Y Anh, cô ta vừa định thốt ra gì đó liền bị Y Anh chặn lại:

-Cô hà tất gì phải hạ mình như thế? Làm con người không sung sướng sao? Ma cà rồng thì có gì để cô ham muốn trở thành nó như thế? Quyền vị đổi lấy lương tâm, cô đang tự bán rẻ bản thân mình đó.

-Cô... Cô chỉ là một huyết nô dựa vào gì giáo huấn tôi?

-Nhưng tôi có lòng tự tôn. Còn cô? Cô không có. So với cô, tôi cảm thấy lời nói của mình đáng giá hơn.

-Cô... để tôi coi khi cô bị hất hủi thì cô có thể vênh váo được không.

Vân Du căm hờn liếc nhìn Y Anh sau đó nổi trận lôi định bỏ đi.

Y Anh rũ mi mắt, mọi thứ có thể thay đổi vì sao lòng người mãi mãi như thế?

Lòng người vốn như một tờ giấy trắng, chỉ cần vô tình bị mực đen làm bẩn thì hoặc là bỏ tờ giấy đó đi hoặc là tiếp tục với tờ giấy đó nhưng vết ố kia sẽ không phải mờ mà sẽ nổi bật giữa tờ giấy trắng kia. Không xóa được.

-Cô đang bảo vệ tôi sao?

Nghe thấy giọng nói đầy thích thú của Đình Thâm, Y Anh sực bất ngờ ngước nhìn anh. Cô lo lắng cho anh?