Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 47: Ăn Vạ

Người này không phải là cái tên tiểu bạch kiểm buổi tối hôm đó nửa đêm ở tây giao biệt uyển ghé vào đầu tường xem náo nhiệt kia sao? Hắn sao lại cũng ở chỗ này?

Vân Ngạo Tuyết quá kϊƈɦ động, kể cả nàng không hề thích cái tên tiểu bạch kiểm này, nhưng ở chỗ xa lạ gặp được người quen, tâm tình bất ổn của nàng cuối cùng cũng được bỏ vào trong bụng.

Chỉ là người thường thường dễ dàng vui quá hóa buồn.

Nàng chỉ chú ý tới phía trước, không có chú ý tới mặt sau có một tên tiểu nhị đang bưng mâm đến , lúc lui về sau nàng không để ý, thẳng tắp đâm vào khay gấm trong tay tiểu nhị, loảng xoảng một tiếng, đồ vật đặt trêи khay gấm, tất cả đều bị quăng ngã nát nhừ.

Tay của tiểu nhị kia bị mảnh nhỏ cắt ra vài lỗ hổng, nhưng dường như hắn không biết đau, làm một cái tư thế cá chép lộn mình xoay người ngồi dậy, bắt lấy ống tay áo Vân Ngạo Tuyết, gào lên khiến toàn bộ người ở đại sảnh đều nghe thấy, “Ngươi bồi thường Ngọc Phi Yến cho ta!”

Vân Ngạo Tuyết ở trong đầu ngầm mắng một câu thô tục, nàng hôm nay đi ra cửa không thắp hương đi, sao lại xui xẻo tận cùng đụng phải chuyện này.

Không chỉ như thế, tiểu nhị này chỉ sợ cũng sợ hãi, không chỉ vẫn luôn ồn ào kêu nói đòi nàng bồi thường, lại còn bắt đầu gào khóc .

Nhìn thấy tình cảnh này, kể cả ngày thường nàng trước nay cơ trí, lúc này cũng không nghĩ ra được gì, nàng trước giờ sợ nhất là thấy người khác khóc, huống chi hiện tại lại là một tên nam nhân đang khóc, hắn vừa khóc nàng liền hoảng sợ, cũng bất chấp chuyện gì lôi từ trong ống tay áo lung tung ra mấy thỏi bạc, “Ngươi đừng khóc, ta bồi thường cho ngươi là được.”

Tiểu nhị kia một bên giả vờ giả vịt kêu khóc, nửa ngày cũng không nhìn thấy một giọt nước mắt, lại lé mắt nhanh chóng ngó xuống bạc trong tay Vân Ngạo Tuyết, bắt đầu nín khóc mỉm cười, đang muốn đoạt lấy bỏ vào trong túi, lại vồ hụt cắm vào một cái quạt ngọc cốt, đồng thời giữ lại tay hai người bọn họ.

[ ngọc cốt - xương ngọc ]

Quạt ngọc cốt này Vân Ngạo Tuyết quá quen thuộc, chính là của cái tên tiểu bạch kiểm kia.

“Ngươi làm gì vậy?” Vân Ngạo Tuyết đem mọi sự tức giận đều trút lên người hắn.

Nếu không phải bởi vì hắn, bản thân cũng sẽ không cẩn thận đánh nát đồ vật của người ta như vậy.

Hiện tại nàng vừa muốn giải quyết nhanh việc này, không nghĩ tới hắn xem náo nhiệt không chê việc lớn, lại tới gây rối, nếu không phải Vân Ngạo Tuyết cố kỵ nơi đây nhiều người, nàng thật sự muốn cho hắn một châm đưa hắn đi quy thiên.

Nhìn Vân Ngạo Tuyết tức muốn hộc máu mặt, tâm tình Cố Phi Trì lúc này lại tốt đến phá lệ .

Từ lúc hắn nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết mới bước vào phố Cửu Khê, hắn đã chú ý tới nàng.

Tiểu nha đầu này thế mà còn biết dùng bạc lấp kín miệng kiệu phu, nàng cải trang giả dạng sau đó vẫn luôn ở cửa dược phường của hắn qua lại, hắn quan sát nàng đã lâu.

Vừa vặn hôm nay là ngày Vạn Bảo Phường mở hội đấu giá mỗi năm một lần, hắn liền sai tiểu nhị dẫn nàng tiến vào.

Không biết nói thế nào về nha đầu ngốc này, cái gì cũng chưa làm rõ, liền ngây ngốc đem tiền tài trả lại cho người .

Hiện tại hắn xem như phát hiện, nàng không chỉ có ngốc, thần kinh cũng không giống bình thường.

Người bình thường lần đầu tiên tới nơi như thế này, không bị dọa khóc thì cũng phải đến mấy canh giờ phản ứng không kịp, nàng thì hay rồi, không những không sợ hãi ngược lại còn có bộ dáng thực cảm thấy hứng thú, cái này khiến cho hắn lau mắt mà nhìn.

“Trước không nóng nảy việc trả bạc.” Cố Phi Trì xoay người nhìn về phía tiểu nhị kia.

Đáy mắt híp lại quét mắt một cái, “Ngươi chính là tiểu nhị của Bảo Ngọc Trai đi?”

Tiểu nhị kia thấy thân phận của mình bị nhìn thấu, sắc mặt biến có chút khó coi, cho rằng Cố Phi Trì là một kẻ muốn kiếm chuyện không biết sống chết, hừ một tiếng, “Nếu vị công tử này biết Bảo Ngọc Trai, nói như vậy cũng biết đồ vật của cửa hàng chúng ta giá trị liên thành, quăng ngã vỡ một cái chỉ có thể mua lại, nếu không phải đưa đến quan phủ!”

Làm ăn buôn bán ngọc đều phải có quan hệ cả hai giới hắc bạch, bởi vậy người làm ăn cho rằng bản thân có chút bản lĩnh mánh khoé thông thiên, đối đãi với người ngoài nghề luôn là phải la lối dọa nạt, khiến cho bọn họ ngoan ngoãn giao tiền.

Mà Vân Ngạo Tuyết xác thực là không nghĩ nhiều như vậy, ngọc bích này thật là vừa rồi nàng không cẩn thận đâm phải, hủy hoại đồ vật của người ta tất nhiên phải bồi thường , nàng không có một câu oán hận.

Vừa rồi ý tứ bên ngoài trong lời nói của tiểu bạch kiểm , giống như muốn vì nàng bênh vực kẻ yếu? Mở miệng một cái đã chỉ ra lai lịch này tiểu nhị này, có chút cảm giác như ở trêи đường báo lai lịch chuẩn bị hỗn chiến , lời nói Vân Ngạo Tuyết đến bên miệng liền đè ép xuống, nàng thật ra muốn nhìn một chút hắn đến tột cùng muốn làm cái gì.

Cố Phi Trì ở trêи giang hồ du đãng nhiều năm như vậy, đã sớm nhìn quen kịch bản của bọn họ, nghe lời tiểu nhị nói không có ý tốt, hắn nhẹ nhàng lay động vài cái quạt ngọc cốt, ngữ khí điềm đạm tự nhiên, “Diệp chưởng quầy của các ngươi còn tốt không ? Nghe nói hắn trước đó không lâu bởi vì bán hàng giả bị người bẩm báo lên Kinh Triệu Doãn phủ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã được thả ra?”

Cố Phi Trì giống như lơ đãng nói ra lời này, nhưng làm trêи trán tiểu nhị bắt đầu đổ mồ hôi.

Làm hàng này của bọn họ, kiêng kị nhất chính là bán hàng giả, đặc biệt còn bởi vậy nháo tới quan phủ!

Diệp chưởng quầy thật sự có bị cho vào ngục đóng mấy ngày, bọn họ gom chút bạc tìm phương pháp mới làm cho chưởng quầy thả ra, hơn nữa tin tức mất mặt giấu giếm thực tốt, vốn dĩ hôm nay Vạn Bảo Phường khai trương buôn bán , Bảo Ngọc Trai của bọn họ cũng muốn đến xem xem náo nhiệt, gần nhất là muốn thăm dò hướng gió nhìn xem có đồ tốt hay không, thứ hai là tìm mấy cái mèo mù đi qua thả một chút vận khí đen đủi.

Thực rõ ràng Vân Ngạo Tuyết liền trở thành cái trứng đen đủi bị tiểu nhị chọn trúng.