Thần Y Ở Rể

Chương 33

Chương 33: Bái sư

“Đây là sự thần kỳ của trung y sao?”

Anna không tin vào mắt mình, đôi mắt màu ngọc bích của cô ấy tỏ vẻ đây kinh ngạc.

Thiết bị y tế hiện đại cũng không thể cầm máu do tình trạng đột biển này, nhưng người trước mặt lại có thể làm được chỉ với một ngón tay nhỏ.

Đây rốt cuộc là nguyên lý gì?

Là phương pháp của thần linh sao?

Anna dùng tay che miệng.

Các bác sĩ khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Những người trong phòng cấp cứu không biết tình hình, định đi vào, nhưng đã bị Đinh Quốc Tuấn ngăn lại.

“Viện trưởng Đinh …” Có người thốt lên đột nhiên ngưng lại.

“Hãy để cậu ta thử!” Đinh Quốc Tuấn hét lên.

“Nhưng nếu xảy ra sơ suất thì sao?”

“Sơ suất? Anh không thấy bây giờ là tình trạng như thế nào rồi sao, còn có điều gì bất ngờ hơn điều bất ngờ này nữa?” Định Quốc Tuấn trừng mắt nhìn vị bác sĩ vừa nói.

Người đàn ông rụt cổ không dám nói thêm.

Thực ra Đinh Quốc Tuấn cũng không tin Phan Lâm, nhưng Phan Lâm đã bắt đầu rồi, ngăn cản thì đã quá muộn.

Hiện tại, chỉ có thể để mặc như thế thôi.

Hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.

Đinh Quốc Tuấn thâm câu nguyện trong lòng.

“Bác sĩ Lâm! Ngân châm đến rồi!” Lão Tần vội vàng xách túi kim đi tới.

“Khử trùng.”

Phan Lâm dùng một tay ấn vào lòng ngực ông .Jesse, tay kia lật mí mắt và bắt mạch.

Lão Tần bắt đầu tiến hành khử trùng kim châm.

Anna mới vừa hoàn hồn lại sau khi nhìn thấy thủ pháp thần kỳ của Phan Lâm, vội vàng hỏi bằng tiếng Trung lưu loát: “Tôi có thể giúp gì không?”

Phan Lâm liếc nhìn cô, thấy ánh mắt người phụ nữ nghiêm túc, liền gật đầu: “Thông tắc nghẽn, chuẩn bị điện kích!”

“Được!”

Anna ngay lập tức phối hợp với một số bác sĩ khác.

Những người bên ngoài chăm chú nhìn, không ai dám phát ra tiếng động.

Lòng bàn tay Đinh Quốc Tuấn ướt đẫm mồ hôi.

Những người còn lại cũng vô cùng hồi hộp.

Cục trưởng Tào sở Y tế dẫn đầu một đoàn người vội vã chạy đến, sau khi Jesse xảy ra chuyện, ông đã xử lý hiện trường sớm nhất có thể đồng thời liên lạc với bên Hiệp hội Y tế Quốc tế, xong việc vội vã đến đây.

“Người này là ai?”

Cục trưởng Tào nhìn thấy Phan Lâm bên trong thì sửng sốt.

“Suyt!”

Bác sĩ bên cạnh vội vàng ra hiệu bảo anh đừng nói gì.

Cục trưởng Tào lập tức im lặng.

Lúc này không ai dám đến quấy rầy, cho dù đóng cửa lại cũng có vẻ khá ồn ào.

Đã giải quyết tụ huyết được bảy tám phần, lão Tân nhìn thấy vết thương, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Hóa ra là do vỡ mạch máu dẫn đến bệnh phát đột ngột?”

“Đúng vậy, mạch máu của ông ấy bị vỡ nhiều nơi cùng lúc. Dù chỉ là một lỗ rất nhỏ nhưng cũng đủ lấy đi mạng sống của ông ta.

Huyết áp của ông .Jesse luôn không ổn định, và ông ấy đã phải chạy khắp nơi ở Trung Quốc mấy ngày nay cộng thêm việc ông ta vừa xuống máy bay, nhịp tim không đều, lại vội vàng đi lại khắp các bệnh viện lớn nên mới xảy ra chuyện này, chỉ có một tin vui là động mạch chủ và động mạch của ông ta vân chưa bị tổn thương, nếu những chỗ này bị vỡ thì e rằng ông ta sẽ chết trong vài giây.“Anna nói với nỗi sợ hãi kéo dài.

“Thì ra là như vậy… Nhưng trong trường hợp này, dùng máy khử rung tim kích vào tim không phải sẽ khiến ông Jesse bị vỡ thêm mạch máu sao?” lão Tần kinh ngạc nói.

“Tôi cũng lo lắng về chuyện này nên tính đến việc mở lồng ngực để hồi sức tim, không ngờ lại vô tình gây xuất huyết nhiều! Nếu trực tiếp sốc điện như thế này, chắc chắn bệnh nhân sẽ chết nhanh hơn!”, Anna vừa nói vừa nhìn Phan Lâm.

Dường như cô muốn Phan Lâm nói ra suy nghĩ của mình.

Nhưng thật đáng tiếc khi Phan Lâm chỉ tập trung vào việc thi châm, như thể anh ta không hề nghe thấy lời cô ta nói.

Anna vô cùng thất vọng.

Mười ba cây kim châmcắm vào trên ngực .Jesse, Phan Lâm lại giơ tay nhấn vào cổ ông ta.

“Khâu vết thương lại.” Phan Lâm thì thào nói.

Vết thương không lớn, Anna cũng đã từng học qua nên xử lý rất nhanh chóng.

Phan Lâm cầm máy khử rung tim lên bắt đầu làm việc.

Cả Anna và lão Tân đều muốn hét lên ngăn lại, nhưng Phan Lâm đã thực hiện sốc điện.

Phụp!

Cơ thể .Jesse đột nhiên run lên, giống như một con cá chép nhảy đành đạch, sau đó nặng nề rơi xuống, nhưng giây tiếp theo, Phan Lâm lại làm thêm một lần nữa …

“Phương pháp điều trị này có thể làm tình trạng bệnh trầm trọng thêm.”

“Cậu ta có ổn không đấy?”

“Cậu ta còn trẻ như vậy, theo lý mà nói chắc cũng là thực tập sinh của bệnh viện, sao có thể chữa khỏi cho .Jesse tiên sinh được chứ?”

“Đúng vậy, ngay cả chúng tađành bó tay với ông .Jesse, cũng chỉ có bác sĩ Anna kiểm tra ra được chứng bệnh,cậu ta làm sao có thể chữa khỏi?”

“Viện trưởng Đinh, lão Tần quả thật y đức vọng trọng, nhưng tuổi tác ông ta đã cao rồingười cũng hồ đồ, sao ông có thể để ông ấy tùy tiện xử lý như thế, như thế sẽ tự rước họa đấy.”

“Lỡ như có sự cố xảy ra, chúng ta biết phải làm sao?”

Các bác sĩ than thở, vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng.

“Im lặng!”

Đinh Quốc Tuấn không chịu nổi nữa, nghiến răng hét lên một tiếng.

Mọi người run rẩy.

Đinh Quốc Tuấn lại tức giận nói: “Nếu các người có khả năng, tôi còn trông cậy vào người thanh niên này sao? Nếu các người có bản lĩnh, sao không đi vào? Bây giờ người khác không sợ nhận trách nhiệm tiến hành làm phẫu thuật, chịu bao nhiêu rủi ro? Gánh nặng bao nhiêu? Các người tốt nhỉ! chỉ ngồi ở đây nói những lời châm biếm? Các người xem lại những lời các người nói còn xứng đáng làm bác sĩ không? “

Lời này thốt ra khiến cho không ít bác sĩ cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu.

Nhưng một số người vẫn lạnh lùng không phục.

Cục trưởng Tào không nói gì, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Rõ ràng là ông ta cũng đang căng thẳng.

Cho đến lúc đó …

“Hồi phục rồi! Hồi phục rồi!”

Mộtgiọng nói mừng rốvang lên trong phòng cấp cứu.

Mọi người run rẩy nhìn sang.

Thì thấy một bác sĩ đang nhìn vào màn hình hiển thị trên chiếc máy y tế và nói một cách hào hứng: “Cô Anna, nhịp tim của ông Jesse đã ổn định!”

“Ơn Chúa phù hội”

“Tuyệt quái”

Vài người nước ngoài ngoài cửa kích động võ ngực khen ngợi.

Đinh Quốc Tuấn và những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anna nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ hoài nghỉ.

Cô biết rằng đó không phải là công lao của cô.

Phan Lâm đặt máy khử rung tim xuống, châm thêm vào mũi nữa, sau đó anh mới an tâm mà lau mồ hôi trên trán.

“Nửa ngày nữa rút kim ra, tôi sẽ kê đơn thuốc cho ông .Jesse uống, trong hai ngày này sẽ dưỡng thương thật tốt.” Phan Lâm nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn cậu!”

Anna có chút kích động nói, trực tiếp tiến lên ôm lấy Phan Lâm.

Đột nhiên, một mùi hương sữa bay ra.

Phan Lâm có chút ngẩn ra.

Cũng may Anna biết rằng người châu Á có vẻ nhút nhát nên buông tay sớm.

“Anh đã làm một điều kỳ diệu! Anh chàng đẹp trai!” Anna chớp mắt với Phan Lâm.

Phan Lâm cười, không nói.

“Chúc mừng cậu!”

“Cậu là bác sĩ Trung y giỏi nhất mà tôi từng gặp!”

“Cậu đã cứu sống phó hội trưởng .Jesse, cậu mãi mãi là bạn của hiệp hội y tế chúng tôi!”

Vài thành viên của hiệp hội y tế bên ngoài cũng hào hứng cảm ơn Phan Lâm.

“Tiên sinh, xin nhận của chúng tôi một lạy!”

Một số học viên y học Trung Quốc lớn tuổi đến và cúi chào Phan Lâm.

Phan Lâm sắc mặt đại biến, vội vàng đỡ bọn họ dậy.

“Tiền bối, xin đừng làm thế, các người muốn làm tổn thọ của vãn bối sao?”

“Đây không có gì phải xấu hổ, cái gọi là học vô tiên hậu đạt giả vi sư, y thuật của cậucao thâm đến nỗi chúng tôi không lường được, đừng thấy chúng tôi tuổi tác thế này, luận về y thuật thì mãi mãi cũng không thể so bì với cậu.”

“Hơn nữa, cậu lâm nguy cứu mạng, cứu vãn thể diện cho giới y học Giang Thành ngăn chặn cơn bảo dư luận quốc tế,chẳng phải đã góp công rất lớn sao? Một bái này, cậu đáng được nhận.” Vài vị lão y nghiêm nghị nói.

Đinh Quốc Tuấn và những người khác cũng bị kinh ngạc.

Những người này nổi tiếng là cứng đầu trong bệnh viện, rất khó được họ công nhận.

“Lâm tiên sinh, cảm ơn anh rất nhiều!”

Cục trưởng Tào đi tới vài bước, nắm lấy tay Phan Lâm tỏ ý cảm kích.

Các bác sĩ khác cũng bước tới cảm ơn.

Một số người chân thành, nhưng cũng có những người tâm khẩu bất nhất.

Phan Lâm xua tay cười, muốn tạm biệt rời đi, không ngờ sau khi biết Phan Lâm không phải là bác sĩ, đại diện các bệnh viện khác nhau cố gắng kéo Phan Lâm đến bệnh viện của họ, những đều bị lão Tần quát lui.

Ông ta là đang cậy già lên mặt, hơn nữa báu vật quý như thế không giữ lại bệnh viện, lão Tần cảm thấy không đúng lắm “Không được, phải nhanh chóng nói chuyện với viện trưởng, lỡ như bị Đinh Quốc Tuấn đưa đến bệnh viện Nhân dân thế thì thật uổng phí!” lão Tân lẩm bẩm.

Phan Lâm không định đến bệnh viện, liền mặc kệ những người này, tự mình đi ra ngoài trở về nhà.

“Lâm! Xin đợi một lát!”

Lúc này, một tiếng kêu khẩn thiết vang lên.

Phan Lâm bối rối quay lại, nhưng lại nhìn thấy một luồng sóng đánh vào mình rất dữ dội.

Phan Lâm cảm thấy chói mắt, lúc hoàn hồn mới nhận ra bác sĩ Anna đang chạy tới.

“Bác sĩ Anna, có chuyện gì vậy?” Phan Lâm hỏi.

Chỉ thấy Anna nghiêm mặt nhìn Phan Lâm, kiên định nói bằng tiếng Trung: “Lâm!

Cậu có thể làm thầy dạy cho tôi không, tôi muốn học Trung y!”