Thăng Chức Toàn Diện

Chương 35: Anh giai học siêu ơi, em chỉ cần anh thôi 01

Viên Thiển sững người, cho nên hiện giờ anh cũng không ở trên Trái Đất, mà là ở giữa vũ trụ?

Càng bịp bợm hơn là bên trong chỉ có học sinh nam, vĩnh viễn không có học sinh nữ?

Nghĩa là người chơi nữ có tới, cũng chỉ có thể chơi acc nam?

Trời ạ, trước đó Lục Chân còn bảo cấp ba không yêu đương là vì cấm yêu sớm, giờ quay về lớp mười hai, thử yêu sớm xem?

Viên Thiển: Hệ thống, thi đại học ở đây có gì khác với thi đại học trong hiện thực?

Hệ thống: Bởi vì trạm không gian cần lấy nguồn nước từ Trái Đất, tinh lọc rồi sử dụng, tài nguyên rất thiếu thốn.

Máy chủ Thiên Khuyết phụ trách vận hành trạm không gian cho rằng, chỉ có nhân loại ưu tú nhất mới đáng sống. Bởi vậy sau khi tất cả nhân loại sinh sản qua hệ thống Thiên Khuyết, trải qua mười hai năm giáo dục bắt buộc, lấy việc thi đỗ đại học để tiến hành đào thải.

Viên Thiển ngẩn người, cho nên thi đại học nơi đây cũng không phải thi đại học, mà là giành được quyền sống.

Viên Thiển: Hệ thống, nếu như không đỗ đại học thì sao?

Chẳng lẽ còn muốn giết nhân đạo?

Hệ thống: Bị gửi về Trái Đất, tự sinh tự diệt.

Viên Thiển sững sờ, trước đó có nói Trái Đất bị phóng xạ, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt. Nếu mà trở về Trái Đất, thế thì có khác gì với giết nhân đạo!

Viên Thiển: Hệ thống, Boss màn là ai?

Màn trước Boss màn là ông chủ Khôi Khoát Entertainment Tần Phóng, Boss của màn này chẳng lẽ là máy chủ Thiên Khuyết?

Hệ thống: Người chơi tích lũy điểm thi tháng học kỳ này xếp hạng top 50 toàn màn, đạt được quyền lợi đối thoại với Boss màn.

Đờ mờ, không hổ là màn phụ, Boss còn thần bí hơn cả màn trước!

Nhưng mà cũng chẳng biết Boss là ai, vậy làm sao mà thể hiện? Làm sao mà cày được độ hảo cảm của Boss?

Thế này là phải đui mù cày thi tháng hả?

Ông trời ơi, anh còn tưởng thi tháng đã là chuyện của đời trước rồi, không ngờ sinh thời anh vẫn phải thi tháng!

Cũng may Viên Thiển có cậu em họ, năm nay thi đại học, được anh phụ đạo cho. Em họ dưới sự đốc thúc của Viên Thiển, cứ thế từ trình độ cao đẳng thi đậu một trường đại học hạng hai không tệ.

Cũng bởi thế, những cái đề thi đại học kia, Viên Thiển vẫn còn nhớ rõ đây!

Viên Thiển: Vậy mày cũng có thể nói cho tao biết khẩu lệnh qua màn đúng không?

Hệ thống: Tôi chỉ cần anh.

Viên Thiển tí nữa phọt nước miếng ra ngoài.

“Tôi chỉ cần anh”, cái khẩu lệnh qua màn khỉ gió gì đây?

Sao mà giống tiểu thuyết tình cảm, mấy bạn học nữ của anh lén đọc dưới gầm bàn hai mươi năm trước thế?

Tổng giám đốc bá đạo duỗi cánh tay, đè nữ chính cừu nhỏ lên tường: Tôi không quan tâm thế giới này, tôi chỉ cần em thôi.

Thật là rung động lòng người, cảm động rơi lệ!

Phải biết rằng cả thế giới của màn này cũng chỉ có con trai thôi, phỏng chừng thiết lập của cái máy chủ Thiên Khuyết kia cũng là nam giới…

Hệ thống: Thiết lập của Thiên Khuyết là nữ giới, đại diện cho mẹ của nhân loại.

Viên Thiển: Mày có nói thế cũng chẳng khiến tao thấy vui vẻ. Có còn gợi ý qua màn nào khác không?

Hệ thống: Thành tích càng tốt, xác suất qua màn càng cao.

Chân mày Viên Thiển chau lại, dựa theo gợi ý này… Khả năng Boss là máy chủ Thiên Khuyết rất lớn.

Học sinh xuất sắc mới có thể thấy máy chủ Thiên Khuyết, chúa tể toàn bộ trạm không gian, hợp tình hợp lý.

Nhưng mà chuyện càng hợp tình hợp lý, thì càng có thể là bẫy.

Lúc này, lớp toán đã kết thúc.

Trong nháy mắt màn hình 3D tắt đi, có người thở ra một hơi, bởi vì nghe hiểu tiết này.

Cũng có người sắp túm rụng tóc, bởi vì nghe không hiểu.

Không hiểu thì có nghĩa cơ hội sống còn đang giảm xuống.

Theo thiết lập màn như này, tại sao có rất nhiều người chơi không từ bỏ, cần gì phải tự ngược ở màn này chứ!

Chớ quên, màn phụ này tương đương ba màn thường, ai mà chẳng muốn tranh thủ thêm cho mình một cơ hội qua màn. Màn này không qua được, không ảnh hưởng đến việc qua màn thường.

Vả lại, toàn bộ khoản tiền thưởng qua màn kếch xù đủ để hấp dẫn tất cả người chơi chịu khổ, kiên trì ở màn này.

Mà “trò chơi đốc thúc học tập” chính là nguyên nhân Khôi Khoát Thiên Hạ thiết lập màn này đi.

Sau đó Viên Thiển nhịn không được vui vẻ, liều mạng thi đại học, này không phải ép tất cả người chơi học cho giỏi sao?

Ở đây, thi đại học mà kết thúc, không có học lại, chỉ có uống thuốc độc!

«Chinh phục Boss» của Khôi Khoát Thiên Hạ phổ cập giáo dục cấp ba cho toàn thế giới làm ra cống hiến phi thường, những người cấp ba không học giỏi không có cách nào qua màn phụ?

Điều này đối với người chơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà nói, quả thực chính là ép họ về cấp ba học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước!

Bộ giáo dục hẳn sẽ trao tặng bằng khen cho Khôi Khoát Thiên Hạ, các bậc phụ huynh chắc sẽ tranh nhau mua game này cho lũ trẻ!

Về sau sẽ không còn ai nói trò chơi làm trễ nải việc học hành, đây rõ ràng là trò chơi thúc đẩy người chơi tiến bộ mà!

Đương lúc Viên Thiển đi vào cõi thần tiên, có người vỗ vai anh một cái.

“Bạn học nè, anh cũng giỏi ghê! Ngủ ở lớp toán, dậy mà cũng chẳng khẩn trương, là do anh nghe hiểu, hay là lạc quan đến độ phản nhân loại?”

Viên Thiển vừa quay đầu lại, liền thấy một nam sinh thân hình hơi mập, tóc ngắn cũn, khóa đồng phục mở ra, bụng hơi to.

“Tàm tạm…thôi…”

Viên Thiển nghĩ bụng, không phải tất cả mọi người đều do máy chủ Thiên Khuyết gây trồng ra sao? Chẳng nhẽ không có ưu sinh ưu dục (1), như cái kiểu béo phì này…không tính là gene thấp kém hả?

Viên Thiển thấy trên đồng phục của đối phương có tên: Lâm Tử.

Sau đó anh nhìn đồng phục của mình, viết: Viên Thiển.

Kỳ thật, anh chơi lần thứ hai, vẫn là tên thật.

Nếu như ở màn này đụng phải người quen ở màn trước, chẳng phải sẽ lập tức bị nhận ra sao?

Khoan đã, điều này cũng có nghĩa là nếu Lâm Thâm cũng chơi màn này…

Ôi, ông trời ơi, tên nhãi súc sinh đó ở màn trước từng “tỏ tình kiểu bắt ép”, nếu như ở màn này mà còn đụng phải hắn ——vậy chẳng bằng tự sát, trực tiếp đưa về Trái Đất tự thân tự diệt cho xong!

“Anh cũng coi như hên đấy. Lớp mười hai khóa trước bỏ thi tập thể phản kháng Thiên Khuyết, bị ném về Trái Đất, trước kỳ thi đại học anh ngã đập đầu, Thiên Khuyết phán định anh không tham gia phản kháng, cho anh cơ hội sống thứ hai!”

“Vậy à?”

Kỳ thực trong lòng Viên Thiển bội phục những học sinh bỏ thi kia hơn, mình “tham sống sợ chết” như này, đúng là có hơi xấu hổ.

“Lớp mười hai của Thiên Khuyết II cũng tham gia phản kháng, cho nên cũng bị diệt toàn quân. Hai trường học liền muốn sát nhập, rất nhanh là chúng ta sẽ có bạn học mới”. Lâm Tử nói.

“Ồ…”

“Nè, anh không chờ mong tí nào hả?” Lâm Tử mở to hai mắt hỏi.

“Chờ mong cái gì?”

Bạn học mới chỉ có hai khả năng, hoặc là NPC, hoặc là người chơi.

“Biết đâu bạn học mới rất xinh đẹp thì sao?” Lâm Tử chớp chớp mắt.

Viên Thiển ngẩn ra: “Có đẹp hơn nữa, chẳng phải cũng là nam ư?”

Lâm Tử cười khà khà hai tiếng.

Viên Thiển bỗng hiểu, xinh đẹp ở đây, rất có thể là người chơi nữ!

Anh đồng tình liếc nhìn Lâm Tử, tốt bụng nhắc nhở: “Biết bay chưa chắc đã là thiên sứ, còn có thể là người chim”.

“Hả?” Lâm Tử ngẩn người.

“Cưỡi ngựa trắng cũng không nhất định là hoàng tử, chưa biết chừng lại là Đường Tăng”

Cho nên trông xinh đẹp chưa chắc đã là người chơi nữ, tìm hiểu cú có gai thử đi.

Viên Thiển có một dự cảm, phó bản này chẳng những hack não mà còn cực kỳ không lãng mạn.

Gương kia ngự ở trên tường, người con gái đẹp nhất trần đời ở đâu?

Vòng bạn bè (2).

Biến ngay, điện thoại cũng chẳng có, còn xem vòng bạn bè gì nữa?

Ngay trước khi tiết thứ hai bắt đầu, có mười mấy thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng giống nhau đi tới cửa phòng học. Tiếng loa phát thanh lạnh lẽo lại vang lên lần nữa, vừa đọc tên, vừa báo thứ tự chỗ ngồi.

Viên Thiển chú ý tới thiếu niên vóc người hơi nhỏ con, làn da trắng nõn đi ở phía sau cùng mười mấy người kia.

Cậu cúi đầu, lông mi rất dài, hai tay đút trong túi, rõ ràng hết sức khiêm tốn, nhưng vẫn trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

“Cảnh Thanh, chỗ ngồi số 305”

Thiếu niên kia ngơ ngác, ngẩng đầu lên, sau đó bắt đầu tìm chỗ ngồi của mình.

Cậu không ngẩng lên còn đỡ, vừa ngẩng cái đã khiến cho bầu không khí âm u trầm lặng của cả lớp bỗng nhiên sinh động hẳn ra.

Viên Thiển có thể cảm giác được ánh mắt của lang sói chung quanh, quả thực muốn ăn tươi nuốt sống thiếu niên tên Cảnh Thanh này.

Cảnh Thanh đối mặt với những ánh mắt đó, đáy mắt hiện ra sự sợ hãi không che giấu được. Cậu lập tức cúi đầu, tìm tới chỗ của mình ngồi xuống.

Chỗ ngồi của cậu, ngay bên trái Viên Thiển.

Viên Thiển nhìn Cảnh Thanh, đúng lúc chạm mắt với cậu, đối phương có một đôi mắt trong veo xinh đẹp, tựa như…nai con mới sinh.

Vật cạnh thiên trạch (3), ở đây xinh đẹp vô dụng, trí thông minh online mới có tác dụng.

Cảnh Thanh giống như bị ánh mắt của Viên Thiển làm bỏng, lập tức cúi đầu xuống, thậm chí bả vai còn run rẩy khe khẽ.

Viên Thiển bó tay, tôi cũng đâu phải sài lang hổ báo, cậu run cái gì?

Rất nhanh màn hình 3D mở ra, mọi người dậy tinh thần, tiết này là môn vật lý.

Trước đây Viên Thiển học vật lý rất tốt, còn từng tham gia cuộc thi toàn quốc, tuy không được giải, nhưng trình độ cũng được.

Lại càng khỏi phải nói anh phụ đạo ba năm liên tục cho thằng em họ thi đại học, lúc này ôn tập theo hệ thống một chút là nhớ lại bảy tám phần.

Vừa mới tan học, Viên Thiển liền đi vào nhà vệ sinh.

Trở về nhìn cái, bốn phía quanh Cảnh Thanh đã bị mấy học sinh vây lấy.

“Cậu tên Cảnh Thanh à? Tiết vật lý vừa rồi có hiểu không? Không hiểu thì để tớ dạy cậu nhé?”

Một nam sinh cúi đầu, cười đến là gian ác, khiến Viên Thiển nhớ tới Mã Văn Tài chọc ghẹo Chúc Anh Đài.

“Không…không cần đâu…tớ nghe hiểu”

Một nam sinh khác lại cúi đầu xuống, cố ý hà hơi bên tai Cảnh Thanh: “Cuối tuần là thi tháng rồi, muốn lập nhóm với tớ không? Toán và vật lý của tớ tốt lắm đấy! Đi theo tớ chắc chắn có thể qua”.

Cổ Cảnh Thanh đỏ lên, cậu nghiêng người tránh hơi thở của đối phương: “Tớ…tớ không giỏi toán, sợ liên lụy cậu…”

“Cậu không giỏi toán? Vậy để tớ bổ túc cho cậu nha”

Lại có nam sinh sấn tới, trực tiếp khoác vai Cảnh Thanh.

Cảnh Thanh cổ mảnh cánh tay mảnh, căn bản không thoát được.

Viên Thiển thở dài, đám người này chờ ở màn này mấy chục năm sao? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả?

Lâm Tử dùng cùi chỏ húc Viên Thiển một phát: “Anh…không qua giúp cậu ta à?”

“Giúp ai?”

“Cảnh Thanh á”. Trong mắt Lâm Tử hơi kinh ngạc, giống như hình tượng của Viên Thiển anh là phải bênh vực kẻ yếu vậy.

Trông thấy dê xồm, rống một tiếng, lúc nên ra tay thì ra tay, đánh đấm tứ phương, ngày ngày đá bọn chúng ngã lăn quay.

“Hai quyền khó địch bốn tay”. Viên Thiển dựa sát về phía Lâm Tử, còn nói: “Lập nhóm là sao? Thi tháng không phải là mỗi người một bàn, gập vở kiểm tra à?”

Lâm Tử nhìn Viên Thiển bằng ánh mắt nhìn đồ đần: “Anh tham gia thi cổ đại hở? Bây giờ thi tháng, lần nào mà chẳng phải vật lộn bằng mạng sống, anh không lập nhóm, chẳng phải là chờ chết ư?”

“Ơ?”

Viên Thiển ngớ ra, thi cổ đại?

Được rồi, giờ là năm 2080, cuộc thi đại học anh từng tham gia đúng là “thi cổ đại”.

Chỉ là thi thố ở đây thiết lập như thế nào?

Chắc chắn không phải mỗi người một bàn, mỗi người một tờ giấy thi…

Viên Thiển đang trầm tư, Cảnh Thanh lại cúi đầu, qua khe hở giữa đám người quanh mình, nhìn Viên Thiển.

Dáng vẻ Viên Thiển chống cằm, bộ dáng cau mày, Viên Thiển hơi kéo đồng phục xanh trắng xuống dưới, đường cong cổ đầy dẻo dai lộ ra.

Cảnh Thanh vừa trốn tránh những người khác, vừa nuốt nước miếng.

Cuối cùng cũng tan học, Lâm Tử vỗ vai Viên Thiển nói: “Đi, đi ăn cơm!”

“Ờ, được”

Viên Thiển theo Lâm Tử đi ăn cơm.

Trước làm quen với hoàn cảnh đã rồi nói tiếp.

Toàn bộ học sinh cả trường đều đang dùng cơm trong một nhà ăn khổng lồ.

Khay cơm của mỗi người đều là hệ thống phân phối, đều quy định số lượng. Nhưng nếu như không đủ ăn, thì phải dùng điểm thi tháng của mình để đổi tiếp tế ngoài định mức.

Ngay cả đồng phục mặc nhỏ muốn mua mới, cũng phải dùng điểm thi tháng để đổi.

Nói cách khác, ở màn này, tiền tệ duy nhất chính là số điểm thi tháng.

Nhưng chẳng có bất cứ ai có can đảm muốn ăn là ăn, muốn mua là mua ——số điểm thi tháng là căn cứ xếp hạng của thí sinh, xếp hạng kém, sẽ bị đào thải.

Các học sinh cúi đầu, ngẫu nhiên có quan hệ tốt sẽ ngồi chung tán gẫu đùa giỡn, phần lớn mọi người đều im lặng cúi đầu ăn cơm.

Nhưng lại có mấy người ngồi chung một chỗ, không biết đùa gì mà cười ha hả. Giống như không cùng một thế giới với các học sinh u ám khác.

Viên Thiển nhỏ giọng hỏi Lâm Tử: “Mấy người ngồi cùng nhau cười nói kia là ai thế?”

“Cái người cười đến là vui vẻ kia chính là hạng nhất khối ta, Lương Ngạo Thiên”

Viên Thiển tí nữa thì bị nghẹn, còn có người tên “Ngạo Thiên” thật hả?

“Người bên cạnh cậu ta, cũng lợi hại lắm, nhưng nói chuyện rất ít, lạnh như băng, tên Dạ Hàn”

“Ồ”

“Một người khác là chó săn của Lương Ngạo Thiên, Trần Trấn”

“Cho nên ba bọn họ lập thành nhóm thi?”

“Đúng thế đó”. Lâm Tử cúi đầu, miệng lớn ăn cơm.

Lúc này, Cảnh Thanh bưng khay đồ ăn, ngồi một mình ở chiếc bàn cạnh Viên Thiển.

Mấy nam sinh kia lập tức ngồi gần cậu, giống y như ruồi thấy thịt mỡ.

Lâm Tử lại nháy mắt ra hiệu cho Viên Thiển: “Anh không đi giúp cậu ta à?”

“Tại sao lại là tôi? Sao cậu không đi?” Viên Thiển cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Lâm Tử vuốt bụng mình: “Anh nhìn tôi như này, cho dù anh hùng cứu mỹ nhân, người ta cũng chả thích tôi đâu”.

“Thế người ta sẽ thích tôi chắc?”

“Tất nhiên rồi. Anh xem nhiều người như thế, chỉ có anh sinh ra cái mặt của nam chính, trong tướng mạo chín chắn mang theo vẻ đẹp trai. Anh không cảm thấy cậu ta đang chờ anh cứu vớt ư?”

“Không cảm thấy”

“Được rồi, được rồi… Anh ngã đập đầu chắc không nhớ rõ, hành động dám làm việc nghĩa một khi được máy chủ Thiên Khuyết xác định, thì sẽ được cộng điểm thi tháng đấy”

Viên Thiển nghi ngờ nhìn về phía Lâm Tử, cứ cảm thấy lời cậu ta nói chẳng tin được.

“Đã có ai làm việc nghĩa mà được cộng điểm chưa?”

“… Chưa”. Lâm Tử gãi cằm.

“Cho nên cậu…liên tục xúi tôi đi giúp cái cậu Cảnh Thanh kia, là muốn thử nghiệm?”

Tên mập nhà cậu cũng xấu tính quá ha?

“Thế nhỡ anh được cộng điểm thì sao?”

“Sao cậu không nói là nhỡ tôi giết cậu thì sao?” Viên Thiển nở nụ cười cực kỳ hòa ái.

“Ăn cơm…ăn cơm nào”

Đúng lúc này, tay sai Trần Trấn của hạng nhất khối Lương Ngạo Thiên trong truyền thuyết đi tới trước bàn của Cảnh Thanh, hừ lạnh một tiếng: “Nhường cái coi! Lương đại ca bảo cậu ta sang bàn bọn tao ăn cơm”.

Nháy mắt, đám ruồi bu quanh Cảnh Thanh liền bay đi.

“Đi thôi, bạn học”. Trần Trấn nở nụ cười hòa ái dễ gần.

Cảnh Thanh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu”.

Trần Trấn lại không cho phép dứt khoát nhấc cậu lên: “Cảm ơn cái gì? Đại ca bọn tôi nói cậu trông không tệ, cảnh đẹp ý vui, ngắm cậu cũng có thể ăn thêm một bát cơm”.

Cảnh Thanh cứ thế bị túm vai, xách đi.

Vừa đi, cậu như có như không liếc nhìn phía Viên Thiển.

Lâm Tử bị ánh mắt kia lia qua, đột nhiên rùng mình một cái: Ôi ôi, tao cũng muốn tụi mày nhanh chóng đến bên nhau, nhưng mà anh trai Viên Thiển chậm tiêu, tao có thể làm gì đây!

Viên Thiển ngẩng đầu nhìn Lâm Tử: “Đây không phải là có người anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

“Đâu có…thấy sao cũng như là bức này làm kia á”

“Cậu muốn nói bức lương vi xướng (4)?” Viên Thiển nở nụ cười.

“Tuy hình dung không chính xác, nhưng đại khái là ý đó đấy”

“Cậu đã xem «Vườn Sao Băng» chưa?”

“Ờ?” Lâm Tử khẽ gật đầu.

Viên Thiển vui vẻ, nếu như Lâm Tử là NPC, vậy thì phải nói “Đó là phim truyền hình cổ đại”, nếu cậu ta gật đầu, vậy chứng tỏ cậu ta cũng là người chơi.

“Trong «Vườn Sao Băng», chẳng phải luận điệu của Gu Jun Pyo là vậy sao? Cái cậu Dạ Hàn chính là Yoon Ji Hoo. Còn Trần Trấn, ừ, chọn bừa một trong hai nhân vật Song Woo Bin và So Yi Jung đi”

“Vậy bọn họ vẫn còn thiếu một người trong F4”. Lâm Tử nói.

“Cậu đi, chẳng phải gom đủ rồi sao?” Viên Thiển nở nụ cười, tiếp tục ăn cơm.

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc nãy anh cười, hình như có người đang nhìn anh.

Ánh mắt kia nóng bỏng, tràn ngập ham muốn chiếm hữu nhưng lại vặn vẹo…

Viên Thiển nhìn quanh, nhưng lại không tìm được người nọ.

“Nhưng anh trông Cảnh Thanh sợ như kia, cũng đâu có giống Geum Jan Di!”

“Sợ hay không sợ không phải trọng điểm, trọng điểm là chúng ta không thể gây trở ngại Lương Ngạo Thiên và Cảnh Thanh phát triển câu chuyện tình yêu lãng mạn tốt đẹp, sẽ trở thành nhân vật phản diện, hiểu chưa?”

“Ờ”. Lâm Tử cúi đầu tiếp tục ăn cơm, im lặng nghĩ ngợi linh tinh.

Lâm Tử: Anh Viên Thiển vẫn chậm tiêu, làm sao bây giờ?

Viên Thiển: Cái cậu Cảnh Thanh này, đẹp quá chính là phiền phức.

Nếu mục tiêu là qua màn, nên ít dây vào phiền phức như vầy.

Tiết đầu tiên buổi chiều lại là toán, tất cả mọi người trên lớp đều tập trung, hết tiết thì không hẹn mà cùng thở dài.

Xem ra lại có người không hiểu, nhưng mà hệ thống sẽ không giảng lại lần hai.

May mà Viên Thiển thi đại học điểm toán gần tối đa.

Thi đại học ở đây tàn khốc hơn hiện thực gấp trăm lần.

Trong hiện thực không đỗ đại học, ba trăm sáu mươi nghề còn có thể ra Trạng nguyên.

Ở đây, không đỗ đại học, có nghĩa là tước đoạt quyền sống.

Thậm chí nếu như bạn không hiểu đề, sẽ chẳng có ai dạy bạn.

Ai cũng mong mình hiểu nhiều hơn người khác, như vậy cơ hội sống sót cũng nhiều hơn người khác.

Viên Thiển liếc Cảnh Thanh bên cạnh, mắt cậu đo đỏ, đoán chừng nghe không hiểu tiết toán.

Tiết thứ hai là hóa, xem như là môn Viên Thiển yếu trong khoa học tự nhiên.

Viên Thiển nghe rất chăm chú, nhưng dần dần mắc tiểu, vất vả nhịn đến hết tiết, Viên Thiển vọt tới nhà vệ sinh.

Rất nhiều người xếp hàng, xem ra vấn đề nhà vệ sinh dù là đến năm 2080, vẫn chưa được cải thiện hợp lý.

Đại khái là vì bảo vệ riêng tư của người chơi, tránh hình ảnh không hài hòa xuất hiện, nơi này không có bồn tiểu, chỉ có mỗi người một phòng.

Ghi lại điểm này, nhất định phải phản hồi.

Chờ mấy phút, có một cái toilet một mực không có động tĩnh.

Viên Thiển nhịn đến sắp bục, thực sự nhịn không được đập cửa một cái: “Người anh em ơi! Nếu cậu rớt xuống bồn cầu thì ới một tiếng! Mọi người còn cứu!”

Viên Thiển vừa hô như thế, liền phát hiện các học sinh xếp hàng đi vệ sinh đều nhìn anh bằng ánh mắt hoảng sợ, giống như anh vừa làm chuyện tự đào đường chết vậy.

Bấy giờ cửa mở, chỉ thấy Lương Ngạo Thiên mỉm cười xấu xa, vẫn chưa thỏa mãn liếm khóe miệng một cái, giây phút trông thấy Viên Thiển, hừ nhẹ một tiếng: “Mày xx (5) lắm hả?”

Sau khi Lương Ngạo Thiên đi rồi, Viên Thiển nhìn thấy Cảnh Thanh dựa vào tường, mắt đỏ ửng.

Đồng phục màu trắng xanh bị ném xuống đất, đang bối rối sửa sang áo trong màu trắng.

Viên Thiển nín đến sắp vỡ, nhặt đồng phục của Cảnh Thanh từ dưới đất lên, ném thẳng vào người cậu, sau đó túm cậu ra ngoài.

“Không đi vệ sinh thì ra ngoài!”

Sau đó “Rầm ——” một cái đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng xả nước ra, Viên Thiển thư thái thở một hơi.

Lúc anh mở cửa đi ra, phát hiện những người khác đang nhìn mình.

Ánh mắt của họ đều đang nói với Viên Thiển “Thằng này không biết trời cao đất dày, đắc tội Lương Ngạo Thiên, thì sắp phải logout rồi”.

Viên Thiển thở dài, Lương Ngạo Thiên cùng lắm là người chơi cao cấp, còn có thể ăn người ta hay sao?

Viên Thiển trở lại chỗ ngồi, nhìn vào màn hình 3D của mình, chợt phát hiện trong đó có một tin nhắn chưa đọc:

Nhà vệ sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm, cộng 1 điểm thi tháng.

Viên Thiển hồi hộp, làm việc nghĩa được cộng điểm là có thật?

Không phải Lâm Tử nói bậy!

Viên Thiển đang muốn trò chuyện đôi câu với Lâm Tử, Lâm Tử liền nhỏ giọng nói: “Cảnh Thanh vẫn nhìn anh suốt đấy”.

“Nhìn tôi? Nhìn tôi làm gì?”

“Anh trông cứ như con rùa đen rụt cổ, tôi còn tưởng anh sợ đến vậy thật chớ? Nãy Lương Ngạo Thiên bắt nạt Cảnh Thanh trong toilet, không phải anh gặp chuyện bất bình rống một tiếng sao?”

“Tôi? Đấy là tôi nhịn đến sắp bục, nếu tôi biết Lương Ngạo Thiên và Cảnh Thanh ở trong, tôi thà giải quyết tại chỗ cũng không đạp cửa”

“… Anh như thế phá hỏng hình tượng lắm”

“Ha ha”

Viên Thiển vẫn nhịn không được, nghiêng mặt sang liếc Cảnh Thanh.

Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi liền ngây ngẩn.

Cảnh Thanh đang cười với anh, có phần ngượng ngùng, nhưng rất ngọt ngào.

Viên Thiển hơi đau răng.

Đừng cười với anh, anh không trả tiền đâu.

Sau chương trình học một ngày, Viên Thiển và Lâm Tử ăn cơm tối cùng nhau.

“Tối chúng ta ở đâu? Ký túc xá học sinh à?”

Bọn họ đều không có cha mẹ, là sản phẩm nhân tạo, tất nhiên không có thứ gọi là “nhà”.

“Đúng vậy. Hai ta một phòng”

“Ồ, ra chúng ta là bạn cùng phòng”

Chẳng trách nhiều bạn học thế, mọi người đều không giao lưu với nhau, Lâm Tử lại nói nhiều vậy với mình.

“Đúng vậy đấy. Không những là bạn cùng phòng, chúng ta còn là cộng sự thi tháng”. Lâm Tử sờ mắt, “Viên Thiển nè, cái trí nhớ này của anh, ở trong khoang điều trị lâu thế rốt cuộc đầu đã chữa khỏi chưa? Tôi lo lần thi tháng này chính là hành trình tuyệt mệnh của chúng ta lắm”

“Sẽ không đâu, toàn lý hóa của tôi tốt lắm”. Viên Thiển không khoác lác.

Nhưng ánh mắt Lâm Tử lại rất hoài nghi: “Toán lý hóa của anh tốt? Trước đây thành tích thi tháng của anh tốt nhất là hạng 499, chỉ cách một hạng là bị đào thải”

“Thế còn cậu?”

“Lần này tôi là hạng 499”

“… Tốt lắm, trung bình của hai ta vẫn là hạng 499, có thể sống sót”

Cùng lắm thì kết thúc trò chơi, về nhà đi ngủ.

“Đã bảo là mình phải làm thiên sứ của nhau rồi mà”. Lâm Tử bất đắc dĩ nói.

Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ

Mập mập trạch trạch: Màn này của chúng ta, sao chép hết bộ sách 5-3 (6) vào…

Thần thương: Đáp án đâu?

Mập mập trạch trạch: Cho hệ thống Thiên Khuyết rồi.

Thần thương: Tôi thì biết làm hết. Thế cậu làm sao đây?

Mập mập trạch trạch: Tôi ôm chặt đùi ông.

Thần thương: Đùi tôi gãy. Cậu ôm Thiển Thiển đi.

Mập mập trạch trạch: Thiển Thiển là của Thâm Thâm rồi.

Chú thích:

(1) Ưu sinh ưu dục “优生优育”: Kế hoạch hóa gia đình của Trung Quốc, đứa trẻ được nuôi dưỡng dạy dỗ trong điều kiện tốt

(2) Vòng bạn bè: Một chức năng giao tiếp xã hội trong Tencent Wechat

(3) Vật cạnh thiên trạch “物竞天择”: dựa trên Thuyết tiến hóa của Darwin, vạn vật đều phải cạnh tranh với nhau để sinh tồn, kẻ thích ứng được thì sẽ sống

(4) Bức lương vi xướng “逼良为娼”: chỉ việc ép buộc con gái nhà lành làm gái, ví dụ bắt người tốt làm chuyện xấu

(5) Đoạn này bị censor, mị không biết là gì:v

(6) Nguyên văn Ngũ niên cao khảo tam niên mô nghĩ “五年高考三年模拟”: một bộ sách tham khảo tập hợp đề thi thử của ba năm gần nhất và đề thi đại học năm năm gần nhất khắp cả nước, hay còn gọi là 5-3

Alice: Về tên của các nhân vật trong Vườn sao băng, gốc là tên của bản Đài Loan, nhưng vì để quen thuộc với mọi người, mình đã chuyển hết sang bản Hàn:3