Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 1 - Chương 15: Khu Đông Tinh

Trò hề náo nhiệt ở thành Đông Tinh vẫn còn chưa kết thúc. Salman cúi đầu, rút điếu thuốc ra châm lửa. Thật ra hắn không thích thứ đồ này, chỉ qua là muốn châm lửa rồi nhìn nó từ từ cháy đến khi tàn lụi mà thôi. Vậy nên Salman ngồi ở đó một lúc, trên người hắn cũng mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Lão đại, Thiên Hồng báo tin.” Một thuộc hạ của Salman đem micro đi qua.

“Không biết lớn nhỏ, đó là cấp trên của chúng ta.”

Thanh niên bĩu môi không đáp.

Salman nhận được thông tin, hắn hơi cau mày, lát sau lại thả lỏng.

“Dừng tay.” Hắn ném điếu thuốc xuống đất rồi dùng giày nghiền nát. Đám người đang đánh đang chém lập tức dừng lại, sau đó đi đến bên cạnh Salman.

Hắn vươn tay nhìn đồng hồ. Thời gian cũng không còn sớm.

“Nếu không giải quyết tốt chuyện này thì tôi sẽ còn đến nữa. Đông Phong, hẹn gặp lại, cho tôi hỏi thăm người phía trên anh.” Salman xoay người, mang theo đám người chuẩn bị rời đi.

“Salman, cùng lắm mày chỉ là một con chó điên mà Hồng Ân nuôi thôi!” Đông Phong tức giận gào lên.

Thuộc hạ của Salman đã tránh sang hai bên nhường một lối đi. Hắn hơi dừng chân rồi quay đầu lại nhìn người dưới đất.

Đông Phong vừa nói dứt câu, mấy tên cấp dưới đang ngã bên kia vội vàng chạy đến nâng gã ngồi dậy. Đông Phong nghiêng đầu ho ra một búng máu: “Nghe nói bây giờ phó lãnh đạo của Hồng Ân là Tôn Thanh Tự. Salman, để tao xem mày có thể kiêu ngạo như thế được bao lâu.”

Cấp dưới của Salman tức giận đến đỏ mặt. Nhưng hắn lại không nói gì, chỉ cười một tiếng không rõ: “Tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói rồi bọn hắn lập tức rời khỏi yến tiệc, người trên đường vội ồn ào tránh sang nơi khác.

“Lão đại, gã…” Thuộc hạ của Salman còn muốn nói gì, nhưng hắn giơ tay lên ngăn cản, mấy người phía sau liền ngậm miệng không nói nữa.

“Về rồi nói.”

Trên đường phố là vô vàn người chơi muôn hình muôn vẻ, đầu đường bên kia là ánh đèn ngũ sắc lập lòe xinh đẹp như cầu vồng trên mây, khiến cho người ta có chút ảo giác rằng bản thân mình vẫn còn ở xã hội trong hiện thực.

Nhưng mà đương nhiên chỉ là ảo giác.

Bởi vì Hoang Vu Chi Giác đang âm thầm khai hỏa, các thế lực đấu đá lẫn nhau tựa địa ngục trần gian.

Yêu tinh ăn thịt người, người chơi cũng không khác mấy.

Trời sáng rồi. Không biết hương hoa mang theo chút hơi sương từ đâu theo gió bay đến, làm cho Nhậm Dật Phi tỉnh dậy từ trong mơ. Hắn hít sâu một hơi, hơi thở cũng muốn hòa làm một với đất trời.

Cái khác không nói, chỉ cần nhìn xung quanh là một mảnh đất vắng vẻ hoang dại, Nhậm Dật Phi liền biết đây là một nơi thú vị.

Bởi vì cách ngàn dặm chẳng có một bóng người.

Rất tốt.

Nhậm Dật Phi đứng dậy đi vào phòng rửa mặt. Trong gương xuất hiện một khuôn mặt trắng đến có phần tái nhợt, đuôi mắt nhếch lên, mang theo chút tà khí thờ ơ.

Lúc còn trong hiện thực, Nhậm Dật Phi vì một vai diễn mà phải giảm mười mấy cân*, vừa yêu dị vừa tuấn mỹ nhưng lại thiếu mất cảm giác “người”, thật sự tựa hệt quái yêu trong sơn cốc xuống núi gieo họa cho nhân gian.

*1 cân của TQ = khoảng 0.5 kg VN.

Đạo diễn yêu cầu tạo hình của hắn phải đánh mạnh vào thị giác khán giả. Chỉ là Nhậm Dật Phi có phần nghi ngờ, đạo diễn muốn dùng “tà khí” trên người nhân vật này để khiến mọi người bớt chú ý đến giá trị nhan sắc của hắn thì đúng hơn.

Lúc trước Nhậm Dật Phi có diễn một vai tội phạm, các nhà bình luận phim đều cảm thấy không tốt. Hắn đẹp thì thôi, lại còn diễn chân thật đến nỗi bọn họ lo lắng sẽ dạy hư tam quan của con nít. Có quỷ mới biết vì sao mấy đứa nhỏ lại đi xem loại phim điện ảnh như thế.

Vậy nên các thầy giáo dạy hắn vẫn thường nói: Bị nhan sắc làm chậm trễ nghiệp diễn.

Có điều từ nay về sau Nhậm Dật Phi sẽ không còn bị thứ này ảnh hưởng nữa, bởi vì lúc vào màn chơi hắn không phải mang tấm da của chính mình.

“Người chơi thân mến, buổi sáng tốt lành. Hôm nay thời tiết mát mẻ, trời trong nắng ráo, không mây không mưa, ngài có muốn ra ngoài đi dạo hay không?” Bảng trắng tự xưng tinh linh hướng dẫn xuất hiện tràn đầy sức sống.

Nhậm Dật Phi đáp lại một câu buổi sáng tốt lành, sau đó hắn bắt đầu mua chút đồ ăn sáng. Một lát bánh mì, một ly sữa bò, một trứng gà chiên và nửa quả táo, tổng cộng 3,8 tiền vỏ sò.

Một ngày ba bữa muốn hết mấy chục sò trắng của hắn, chưa kể những thứ xa xỉ thì phải đắt hơn nữa. Như vậy nếu một tháng vào trò chơi một lần, là màn chơi cấp thấp thì cùng lắm qua cửa đạt 600 sò trắng, sợ còn không đủ ăn ba bữa.

Nhậm Dật được tặng một vườn hoa nhỏ khi mua căn phòng xi măng. Hắn kê một chiếc bàn vuông bên ngoài “vườn hoa”. Hắn cũng không hiểu vì sao cửa hàng hệ thống lại gọi nơi này là “vườn hoa”, rõ ràng bốn phía đều là cỏ dại mênh mông, bên kia còn có nữ sĩ nhím mà hắn gặp qua, hoặc có thể nó là tiên sinh nhím cũng nên.

Nhậm Dật Phi cho nó nửa quả táo. Bọn họ cùng nhau hưởng thụ làn gió nhẹ mát lành và vầng dương ấm áp của buổi sớm mai.

“Thân mến…”

Tinh linh hướng dẫn vừa mới nói được hai chữ, Nhậm Dật Phi đã giơ tay nên cản nó. Nó không hiểu chuyện gì, nhưng cũng im lặng theo bản năng.

Nhậm Dật Phi khép mi, dường như nắng sớm đang lướt qua gò má hắn, sau đó phủ xuống một tầng ánh sáng nhu hòa: “Nghe thấy không?”

“Nghe gì ạ?”

“Tiếng chim kêu.”

Tinh linh hướng dẫn yên lặng mở ra sổ tay “Những việc không nhỏ của ký chủ” mà đàn anh tặng nó để xem phải đáp lại ký chủ của mình như thế nào mới trông giống một hệ thống trầm ổn và kinh nghiệm.

Nhậm Dật Phi không đợi nó trả lời đã mở mắt ra hỏi tiếp: “Tôi muốn mua cánh đồng hoang này, bao nhiêu tiền?”

Tinh linh hướng dẫn:…

Nhà giàu mới nổi chính là như thế. Đợi đến lúc ngài đột nhiên nghèo túng, trong lòng vẫn còn mang cả trời sao biển rộng.

“Ngài có thể… Không đủ tiền đâu.” Nó muốn ký chủ của mình nhìn nhận lại hiện thực tàn khốc.

“Ừ, tôi biết, nên muốn hỏi là bao nhiêu tiền.”

Tinh linh hướng dẫn nói ra một con số. Nhậm Dật Phi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Có thể.”

“Không phải 1 hay 2 vạn, là 30 vạn đó.” Tinh linh hướng dẫn nhắc nhở hắn, “Hơn hết mỗi năm ngài đều phải nộp một phần mười thuế bảo dưỡng đất đai.”

“Có thể.” Nhậm Dật Phi hơi mỉm cười, trong hiện thực hắn là người chưa bao giờ gặp khó khăn về tài chính cả, “Chỉ cần kiếm tiền thì sẽ được thôi. Dù sao cánh đồng này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về tôi.”

Nhậm Dật Phi tiếp tục ăn bánh mì, hắn nhìn cánh đồng hoang “của mình” ở trước mặt, càng nhìn càng thấy nó dễ thương.

“Mùa đông ở đây có tuyết rơi không?” Nhậm Dật Phi đột nhiên nghĩ đến chuyện này. Nếu mùa đông không có tuyết thì sẽ thiếu đi vẻ xinh đẹp động lòng người đó.

Tinh linh hướng dẫn ngạc nhiên mấy giây: “Có ạ.”

Nhậm Dật Phi gật đầu tỏ vẻ đã biết. Chờ chút thời gian nữa hắn sẽ mua giống rồi trồng một cây tùng. Lại đợi đến mấy ngày đông sang, tuyết phủ kín tán cây, trắng xóa cả góc trời, hắn sẽ ngồi đây mà ngắm tuyết rơi. Nhậm Dật Phi thích khung cảnh yên tĩnh như vậy.

Nghĩ thế, hắn có hơi trông mong. Chỉ số tâm tình cũng bay lên 0.01.

Trong hệ thống nhỏ của tinh linh hướng dẫn có một đồ thị gọi là “Tâm tình của người chơi”. Đồ thị của đồng nghiệp nó thì nó không biết, nhưng tinh linh hướng dẫn chắc chắn sẽ không ai giống ký chủ của nó. Bởi vì đồ thị của ký chủ nó luôn luôn là một đường thẳng tắp, không có lúc nào là tâm tình dao động vượt qua 0.05.

Nó nghi ngờ ký chủ của mình là trí tuệ nhân tạo thì phải. Trên mặt hắn không phải không có cảm xúc nhưng thế giới nội tâm lại tựa như giếng cổ ngàn năm không biết buồn vui, rốt cuộc là trạng thái gì vậy? Tinh linh hướng dẫn thật sự rất hoài nghi.

“30 vạn không phải là số nhỏ đâu, với cả chi tiêu hằng ngày của ngài cũng không thấp nữa.” Nó không nhịn được mà nhấn mạnh với Nhậm Dật Phi. Tiền ở đây không giống trong hiện thực, bởi vì rất khó kiếm.

Nói tiền quý như mạng người cũng không sai. Bởi vì ở Hoang Vu Chi Giác, tiền chính là chân lý.

“Tôi biết. Đồ ăn thật sự rất đắt.” Nhậm Dật Phi không phản đối.

Nói thật hắn là một người thiếu khái niệm về tiền bạc. Từ nhỏ đã đóng phim, thù lao của một vai diễn cũng không ít. Mà Nhậm Dật Phi rất ít khi tốn kém tiền bạc vào những thứ gì xa xỉ nên hắn chưa từng thiếu thốn về vật chất. Hơn nữa, đời sống sinh hoạt của hắn từ bé đến lớn đều có trợ lý săn sóc. Đối với Nhậm Dật Phi, “đắt” hay “rẻ” chỉ là hai con số có khoảng cách không giống nhau mà thôi.

Nhưng mà lúc này hắn cảm thấy đồ ăn rất “đắt” thì chắc chắn rằng đồ ăn nơi này đắt thật, đắt đến nỗi lúc Nhậm Dật Phi chuẩn bị mua thứ gì đều không thể không tính toán lại một chút.

“Nếu người chơi lo lắng giá cả trên cửa hàng thì có thể đến cửa hàng mà những người chơi khác mở. Bọn họ mua nguyên vật liệu ở trên đó rồi chế biến và bán đi, giá cả cũng có phần chênh lệch đó.” Tinh linh hướng dẫn đề nghị hắn.

“Không cần. Tôi thà bỏ tiền để không phải lãng phí thời gian và sức lực.” Nhậm Dật Phi lười biếng dựa vào ghế nhựa trắng. Hắn hơi nghiêng người, khóe miệng cong cong: “Hơn nữa, tôi chỉ thích kiếm tiền, không thích tiết kiệm tiền.”

“Nếu nói tiết kiệm như nào để có thật nhiều tiền,” Ở một khu dân cư xa hoa trong thành Đông Tinh, Salman ngồi trên sô pha sang trọng cũng nói, “Thì tôi càng thích kiếm tiền từ trong trò chơi hơn.”

“Nhưng mà Thiên Hồng…”

“Khụ.” Salman ho khan nhắc nhở, “Gọi là cấp trên.”

Mấy người trong phòng khách đều nhìn sang hắn: “Ông ta đã thế mà ngài còn muốn tôn kính làm gì? Với lại gần đây Thiên Hồng càng có nhiều hành động ngầm, chẳng lẽ chúng ta phải tiếp tục nhường nhịn nữa hay sao?”

Bọn họ là những người theo dõi Thiên Hồng, vì vậy không nhịn được cảm thấy bất bình thay cho Salman.

Thôi thì thứ khác không nói, cứ nhìn chuyện ngày hôm qua là biết. Chuyện của Đông Phong là do Salman phụ trách, có biết lão đại đã tốn bao nhiêu công sức mới tóm được nhược điểm của gã hay không? Thế mà Thiên Hồng thì hay rồi, chỉ bằng một câu nói liền đem bao nhiêu công sức ấy đổ sông đổ biển, lại còn vả vào mặt lão đại.

Hỏi ai có thể nhẫn nhịn mãi?

Đúng vậy, Thiên Hồng là người sáng lập Hồng Ân. Nhưng nếu hỏi vì sao nó có thể phát triển nhanh như vậy thì phải biết một tay ấy là do phó lãnh đạo Hồng Ân, Salman gây dựng nên. Kết quả thì sao? Lão vừa thăng chức làm lão đại của thành Đông Tinh là đã thẳng chân đá Salman xuống, sau đó đề bạt cho một tên nào đó tên Tôn Thanh Tự.

Mộc Tri tức giận đặt ly cà phê lên bàn trà, phát ra âm thanh rất vang. Cô cảm thấy cực kì không hài lòng: “Tôi xem lão nghiện nghe người khác kêu lão đại lắm rồi, chẳng lẽ lão thật sự cho mình là hoàng đế của Đông Tinh ư?”

Salman nhìn chằm chằm ly cà phê nhíu mày: “Bàn trà này quý lắm đấy.”

“Thật xin lỗi.” Mộc Tri cầm ly cà phê lên, sau đó cô phát hiện trên bàn trà đã có vết nứt nhỏ. Mộc Tri xấu hổ đặt khăn giấy xuống rồi hơi dùng tay đè lại.

“Tóm lại, lần này Thiên Hồng thật sự quá đáng!”

Mấy người cấp dưới theo Salman đã lâu đều không hẹn mà cảm thấy bất mãn. Lấy tư cách là một thành viên đang đứng trước đao nhọn, oán hận của bọn họ với Thiên Hồng không phải chuyện mới xảy ra ngày một ngày hai. Lúc này chỉ cần có người châm lửa, chắc chắn bọn họ sẽ đánh đến long trời lở đất.

“Ngày mai tôi sẽ vào phó bản.” Salman nhìn bộ dáng căm phẫn không thôi của họ, chậm rãi nói.

Phòng khách đột nhiên an tĩnh.

“Không phải mấy hôm trước ngài mới vào trò chơi hay sao?”

“Là nhiệm vụ bên trên, tôi mang theo người mới.” Salman cau mày rồi lại thả lỏng.

“Cái gì? Thiên Hồng bắt ngài mang theo người chơi mới?” Mấy người thuộc hạ lập tức thay đổi sắc mặt, “Khinh người quá đáng. Là ai? Chúng tôi đi tìm hắn.”

“Ngồi xuống, bình tĩnh chút đi.”

Salman mở hộp cà phê ra: “Tôi chỉ muốn thông báo trước với mọi người thôi. Nếu có việc gì quan trọng gì hai ngày nữa tìm tôi, còn chuyện khác đừng bận tâm đến.”

“Lão đại, với tính cách này của ngài thì ngài sẽ chịu thiệt đó!” Hắn càng như thế, mọi người càng cảm thấy không đáng.

Thế nhưng nói chuyện nửa ngày trời, mấy người cấp dưới cũng lần lượt rời khỏi khu dân cư. Cũng bởi mọi người đều có việc cần làm, thời gian ở Hoang Vu Chi Giác quý giá không khác mạng bọn họ là bao đâu.

Chờ người rời đi hết, Salman ấn một cái nút, rèm vải trong phòng tự động kéo lên, trong nhà là ánh đèn hơi tối.

“Bọn họ đi hết rồi à?” Bên trong phòng kho đột nhiên xuất hiện một đôi mắt híp yêu dị như loài hồ ly. Nếu thuộc hạ của Salman còn chưa đi khỏi, chắc chắn bọn họ sẽ bị hù cho bất tỉnh. Vì người đàn ông này chính là “gian thần” Tôn Thanh Tự vừa mới bị chửi bới không lâu.

“Đối phó với mấy kẻ ngốc này cũng khó cho cậu quá nhỉ.” Tôn Thanh Tự ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một cốc nước, “Nghe nói các cậu một bên tìm Đông Phong gây phiền phức còn một bên thẳng tay cho nổ tung hang ổ thuốc cấm của gã? Thứ vũ khí hút tiền như “Xuân Vũ Lâu” cũng phải chuyển đi trong mấy hôm tới, Đông Phong muốn phát điên rồi đấy. À, thứ cậu cần đây.”

Tôn Thanh Tự đặt một tờ giấy lên bàn trà rồi chậm rãi cầm ly nước uống.

“Ngu ngốc một chút không đáng yêu sao?”

Salman khẽ cười. Hắn ném cốc cà phê vào trong thùng rác, sau đó kéo cà vạt ra. Salman vừa đi đến trước gương vừa mở cúc áo ở trên cùng, nụ cười ôn hòa nhã nhặn trên mặt cũng dần dần biến mất không thấy.

Trong gương chiếu đến một gương mặt có phần thờ ơ tàn bạo của người đàn ông. Ánh sáng tối tăm trên bóng đèn mờ lọt vào tầm mắt hắn, trong đó đã sớm không còn cái gì gọi là điềm tĩnh dịu dàng: “Ngu ngốc một chút, thì mới sống lâu được.”

___