Thằng Ngốc (I)

Chương 3: Có muốn theo tôi về nhà

Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, không biết cơn tuyết đầu mùa năm nay sao lại kì lạ đến vậy, mực độ trắng xóa bao phủ cả một bầu trời đen tối. Hứa Lâm Hàn ngồi trong xe ô tô mà lòng thầm nghĩ.

- Mùa đông lạnh như vậy, để một tên vừa bị nhược trí lại vừa bị câm ở ngoài đường thật không ổn chút nào. Xem như đã rủ lòng tốt thì phải theo đến cùng. Cưu mang cậu ta lúc khó khăn nhất cũng không sao. Thêm một miệng ăn cũng không tốn bao nhiêu

Lâm Hàn chạy đến con hẻm nhỏ khi nãy, mặt lề đường chỗ đó cũng đã được che lấp dần bởi tuyết. Cho dù mặc chiếc áo khoác thật dày, bản thân anh khi bước ra khỏi xe ô tô vẫn không khỏi rùng mình trước cái lạnh ấy. Nhưng mà thân ảnh cậu trai vẫn còn ngồi đó co ro một góc cạnh thùng rác một lần nữa lại đập vào mắt anh.

Hứa Lâm Hàn bước đến gần, chỉ thấy thân thể cậu đang cố dùng miếng bìa giấy cứng người ta đem vứt bao bọc lấy thân thể nhỏ yếu kia. Cái đầu màu đen cũng được tuyết bao phủ thành màu trắng xóa. Cậu trai ấy cả người run rẩy đến lợi hại, nước mũi vì nhiệt độ lạnh mà chảy dài. Khuôn mặt cùng đôi mắt cũng đã dần đờ đẫn đi. Lâm Hàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Một lần nữa đưa cây dù ra, che đi những hạt tuyết đang rơi xuống. Bộ dạng vẫn lạnh lùng nhàn nhạt hỏi

- Cậu không có nơi nào để đi ? Không có chỗ cư trú, chỉ ở đây mãi thôi sao ?

Cậu trai bị hỏi bất ngờ như vậy lập tức giật mình, khuôn mặt bẩn thỉu ngước lên. Đôi mắt to tròn nhìn lấy Lâm Hàn, như nhận ra người. Cậu liền ngơ ngác phát ra tiếng

- A... A...A...A

"Người này chắc chắn không thể nói được "

Đây là điều mà Lâm Hàn khẳng định nhất. Còn về phần có bị nhược trí hay không, anh vẫn còn đang trong trạng thái suy đoán... Nhưng mà người ở trước mặt hình như sắp không thể chịu nổi cái lạnh này, cho nên cả người cố gắng thu nhỏ,cuộn tròn lại, răng đánh vào nhau cầm cập. Anh dùng tay mình phủi đi lớp tuyết trên đầu cậu. Nhẹ giọng nói

- Có muốn theo tôi về nhà không ?

Cậu trai vẫn ngơ ngác nhìn anh mà không nói gì. Ánh mắt đáng thương đó cứ dại ra không rõ cảm xúc, nhưng Lâm Hàn thấy rõ ở viền mắt đó đã bắt đầu xuất hiện nước mắt. Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình ra, lấy đi thùng bìa giầy đã bị thấm ướt đến mềm nhũn kia xuống. Dùng chiếc áo vẫn còn hơi ấnđắp lên người cậu. Lâm Hàn không hiểu được xuất phát từ đâu mà anh lại có một sự kiên nhẫn, cùng lòng nhân từ như thế này? Nhẹ vươn tay trước mặt cậu, anh ôn nhu nói.

- Nào! Nhanh lên, tôi đưa cậu về nhà của tôi. Một nơi không có lạnh lẽo, một nơi có chỗ ngủ, có thức ăn không ôi thiu... Tôi sẽ cưu mang cậu, có được không?

Nước mắt một lần nữa rơi trên mặt của cậu trai. Đây là lần đầu tiên trong một ngày anh thấy người này khóc... Nhưng mà bàn tay anh đưa ra, cậu lại không dám nắm lấy. Lâm Hàn nhìn hành động cậu giấu hai tay mình ra sau, đầu lắc lắc liền nhíu mày hỏi

- Sao vậy? Không muốn đi theo tôi ? Muốn ở đây chờ chết sao?

- A...a.....a....a

Cậu trai ấy vẫn tiếp tục lắc đầu. Bàn tay bẩn thỉu vươn ra, chỉ lên chỗ vết áo trắng tinh của anh. Sau đó lại chỉ vào cái áo đen rách nát bẩn thỉu của mình... Cậu vẫn tiếp tục lắc đầu, như muốn thể hiện một điều gì đó.

Lâm Hàn nhíu mày khó hiểu, nhìn hành động lặp đi lặp của cậu một lúc mới bừng tỉnh. Anh hỏi lại

- Cậu là sợ bản thân mình sẽ làm bẩn tôi? Sợ là khi nắm lấy tay cậu, tôi sẽ dính vết bẩn?

Lời vừa dứt, cậu ấy liền gật đầu kịch liệt, nước mắt cùng nước mũi thi nhau chảy trên mặt. Nhưng bộ dáng của cậu vẫn thủy chung cách xa anh vì sợ làm bẩn ... Có lẽ trong kí ức của cậu. Bản thân vì là kẻ ăn xin cho nên thường bị người qua đường xa lánh, hoặc mắng chửi... Vì vậy mơia có tổn thương sâu sắc. Bây giờ có người mở lòng tốt như vậy, cậu ấy tuy cảm kích nhưng vẫn bị những hành động trong quá khí ám ảnh đi?

Nhưng mà Hứa Lâm Hàn cũng không nghĩ sâu xa đến vậy. Anh lại càng không ngại bẩn hoặc chán ghét gì, trực tiếp nắm chắc tay cậu. Vẫn dùng giọng ôn nhu nói

- Tôi không ngại bẩn, tôi không giống như người khác nà sợ một tên ăn mày... Được rồi, mau về nhà thôi... Đứng ở đây một lúc lâu, cả hai chúng ta đều sẽ chết cóng đó

Hơi ấm từ bàn tay to lớn truyền đến, cậu ngước mặt lên nhìn anh... Người kia tuy không cười nhưng lại rất tốt bụng cưu mang cậu. Lần đầu tiên được người khác ôn nhu, cậu cứ thế, đôi mắt thì vẫn cứ dại ra... Nhưng lại rất nghe lời đứng lên đi cùng với anh. Hình ảnh một nam nhân cao lớn cầm ô, nắm tay một chàng trai gầy yếu nhỏ bé, ăn mặc rách rưới trên vai khoác chiếu áo hàng hiệu. Cả hai sóng vai nhau đi dưới tuyết vô tình lại tạo nên bức tranh bình dị, ấm áp đời thường trong những ngày giá rét, lạnh lẽo của Bắc Kinh

Nhưng Lâm Hàn không hề biết rằng. Chính anh đã cứu sống cậu, đã cho cậu một chỗ ở không có lạnh lẽo, một nơi không còn phải nhặt thức ăn ôi thiu, một cảm giác ấm áp gọi là " nhà".....nhưng cũng chính là anh cho cậu sự tổn thương nặng nề sau này... Làm cho cậu hoảng sợ với mọi thứ... Điên điên dại dại trở thành trò cười cho thiên hạ... Lâm Hàn không hề hay biết rằng, con người này kể từ lúc được anh cưu mang. Thì trong lòng cậu chỉ có duy nhất hình bóng của anh