Thanh Âm Của Em

Chương 17

 

Chương 17

 

Editor: Shandy - 10 chủi, em gái nhỏ chưa biết H là gì.

 

Quan hệ giữa cô và anh tựa như dòng sông mùa đông khắc nghiệt, dưới tấm băng mỏng trong suốt đẹp đẽ, cứng cáp mà tịch mịch là mạch nước ngầm bắt đầu tuôn ra. 

 

Có một ngày Trần Đồng đột nhiên hỏi Tô Mạnh: "Cậu nói tôi có giống con cóc không?"

 

Tô Mạnh cười đến mức ruột cũng nhanh chóng thắt lại, xì một tiếng với loa điện thoại: "Cậu thế này là lòng vòng nói với tôi, cậu là hoàng tử ếch sao?"

 

Trần Đồng nói: "Không phải."

 

Giọng nói nghiêm túc lại bất đắc dĩ khi nghe thấy tiếng cười của Tô Mạnh càng lớn hơn. 

 

Lúc sau, anh lại hỏi Tô Mạnh:  "Cậu thấy tôi là người như thế nào?"

 

"Có chuyện gì xảy ra thế? Thiếu gia kiêu ngạo bắt đầu nghi ngờ mình rồi hả?"

 

"Không. Tôi chỉ hỏi thế thôi." Trần Đồng nhìn Triệu Đình Ân đang tưới hoa trong sân, váy tơ lụa trắng như tuyết, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhẹ nhàng vung vẩy sau lưng.

 

Ngay cả ánh mặt trời cũng thiên vị cái đẹp, ánh sáng tô điểm cho làn váy và đuôi tóc càng đẹp hơn. 

 

"Nhìn rất đẹp trai, có tiền lại hào phóng."

 

"Cậu nói xem... tôi có xứng với cô ấy không?" Trần Đồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô rồi tự lẩm bẩm câu này, nói xong anh mới đột nhiên phản ứng lại, còn chưa đợi Tô Mạnh lớn tiếng hóng chuyện, anh đã nhanh chóng ngắt điện thoại. 

 

Đúng lúc này Triệu Đình Ân cũng xoay người, anh chậm rãi dời ánh mắt đi, vô cùng tự nhiên thành thục. 

 

Vòi hoa sen trong tay cô không được cầm chắc khiến đuôi váy của cô bị ướt, sau đó cô cúi đầu vỗ vỗ vài cái, sợ dính vào đất ẩm bèn kéo đuôi váy lên. 

 

Cô lướt qua anh lên lầu thay quần áo, trước mắt Trần Đồng lộ ra mắt cá chân trắng muốt và bắp chân, thoáng một cái đã đi qua. 

 

Nhớ đến ngày ấy làn da non mịn anh ngậm trong miệng, anh uống chút nước để ép sự rung động trong tim xuống. 

 

Tô Mạnh gọi mười cuộc điện thoại anh không nhận cuộc nào, điện thoại rung ầm ầm trên bàn trà bằng kính, thậm chí đầu anh còn đang bắt đầu đau, hận chính mình mau mồm mau miệng không chịu suy nghĩ. 

 

Đến cuộc gọi thứ hai mươi, anh cầm điện thoại di động đi ra ngoài. 

 

Người lớn đang ngồi uống trà chiều trong sân, anh lên tiếng chào hỏi bọn họ, rồi đi vào trong rừng cây bên cạnh biệt thự. 

 

Nơi đó râm mát cũng không có người. 

 

Anh dựa trên một thân cây, không có con đường nào được mở riêng cho người đi, cỏ dại mọc vừa nhiều lại vừa dài, thỉnh thoảng còn cứa vào chân Trần Đồng. 

 

Anh dựa vào một thân cây, nhận điện thoại, vừa mở miệng đã mắng: "Có phải cậu lên cơn không?"

 

"Thiếu gia à, tôi đang hỏi cậu nhắc đến ai, cậu không xứng với ai?" Tô Mạnh ở đầu dây bên kia tràn đầy hứng thú. 

 

"Chuyện ko liên quan đến cậu, cậu coi như không nghe thấy lời tôi vừa... nói." Trần Đồng đang nói đột nhiên dừng lại, anh nheo mắt, nhìn người cách đó không xa đang từ từ đi về phía mình... Triệu Đình Ân. 

 

Cô không mặc váy trắng nữa, mà là váy liền áo màu đen cô rất ít khi mặc. 

 

Bắp chân và bàn chân vẫn trắng mịn nõn nà, cô đi về phía anh, Trần Đồng hoàn toàn không nghe thấy Tô Mạnh đang nói gì trong điện thoại nữa. 

 

"Thiếu gia! Thiếu gia!"

 

"Ừm?" Anh siết chặt điện thoại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Triệu Đình Ân.

 

Đổi quần áo, thực sự như rút đi cái ruột, giống như động vật nhỏ thăm dò ló đầu ra, khí chất dịu dàng ngoan ngoãn ít đi một chút. 

 

Tựa như bông hoa mỏng manh dễ vỡ mọc gai lên, không hiểu sao trong đầu Trần Đồng thốt lên một câu như vậy. 

 

"Cậu đang gặp tiên nữ gì đó sao?" Tô Mạnh hỏi tiếp ở đầu dây bên kia. 

 

Anh không trả lời, môi khép chặt lại, nhận thấy cô đã gần trong gang tấc. 

 

Anh che loa điện thoại, hỏi cô: "Làm sao vậy?"

 

Triệu Đình Ân không nói lời nào, chỉ yên lặng làm khẩu hình: "Em ngậm giúp anh."

 

Dưới lông mi dày cong vút là đôi mắt sáng như hai vì sao. 

 

Lúc đầu Trần Đồng không hiểu cô đang nói gì, cau mày vừa định hỏi lần nữa, nhưng lại ngậm miệng---

 

Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, váy đen mở rộng trên bãi cỏ màu xanh lá tạo ra một đóa hoa, cô ở giữa bông hoa, ngẩng đầu nhìn anh. 

 

Trong con ngươi là bẽn lẽn và sợ hãi. 

 

Trần Đồng thấy cô mà nghĩ, gai của cô mọc lên thực ra vẫn còn mềm lắm. 

 

Cô thò tay ra sờ mép quần anh, bỗng chốc anh hiểu được vừa rồi môi cô vừa mở có ý nghĩa gì, trong đáy mắt hiện lên cảm xúc khiếp sợ. 

 

Anh đặt điện thoại đang ồn ào xuống, trực tiếp ngắt máy, cất điện thoại trượt vào trong túi áo xong, một tay bắt lấy cổ tay trắng bóc của cô, kéo cô lên. 

 

Động tác nhẹ nhàng nhanh chóng, Triệu Đình Ân còn chưa kịp phản ứng, cô lơ mơ sau đó run rẩy bị anh kéo lên, bỗng chốc đứng không vững, ngã trên người anh.  Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đập vào trong ngực anh, tay cầm ngược bàn tay anh, phát ra tiếng kêu đau đớn. 

 

Bàn tay Trần Đồng giữ hông cô lại. 

 

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, hơi thở Triệu Đình Ân chậm lại, tim lại không ngừng đập nhanh hơn. 

 

Bên mặt anh là mái tóc mềm mại của cô, hương thơm của thiếu nữ chui vào trong mũi anh từng đợt, say đến choáng váng. Bóng cây to lớn che phủ bầu trời cũng trở nên mơ hồ, anh đột nhiên không nhìn thấy cái gì khác nữa, trong mắt chỉ còn mình cô. 

 

Triệu Đình Ân ở trong ngực anh cũng không dám động đậy, giống như lưu luyến mà dè dặt dựa vào anh, cô chỉ sợ động nhẹ một cái, anh lại muốn đẩy cô ra. 

 

Trong mắt cô, cái ôm mỏng manh này như là cảnh tượng hư ảo, cô chỉ cần chạm nhẹ một cái, nó sẽ biến mất đến không còn tăm hơi. 

 

Trần Đồng há miệng hỏi cô câu đầu tiên: "Sao lại mặc váy đen rồi hả?" Màu trắng rạng rỡ hơn. 

 

Câu thứ hai là, "Tại sao lại muốn ngậm anh?" Ngón tay gạt tóc cô qua bên cạnh, nhét chúng vào lại sau tai cô, để lộ sườn mặt nhỏ nhắn tinh tế.