Thanh Hoa Bắc Đại

Chương 7

Thanh Hoa Bắc Đại (11/23)

11.

Tôi khóc lóc xong thì không nói gì thêm nữa.

Tống Tri Diên cũng không gặng hỏi gì tôi cả.

Cậu ấy chỉ lặng lẽ đi cùng tôi, đi cho đến khi tia ánh sáng mặt trời cuối ngày tắt hẳn.

Tôi về đến nhà, cả căn nhà chỉ độc có tiếng mắng chửi, tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ loảng xoảng.

Từng lời gầm gừ, lăng mạ, mắng chửi của dượng vọng ra cả ngoài cửa.

Nhưng đứng trước cơn bão lũ cảm xúc đang chực trào của dượng ấy, tôi lại bình tĩnh đến lạ.

Từng thanh âm cuồng nộ ấy càng ngày càng mơ hồ, bên tai tôi hình như chỉ còn lại giọng nói trầm ấm thanh thoát của cậu thiếu niên nọ.

Tôi thậm chí còn có thể hình dung ra được vẻ mặt hiền hoà của cậu, đôi mắt lạnh lùng, nhưng lắng đọng dưới tầng sâu lại là những xúc cảm mềm mại, ấm áp đến lạ kỳ.

Cậu ấy đã đứng đó, nhìn tôi và nói: “Ừ, tớ chờ cậu.”

Một câu nói nhỏ ấy đã khiến tim tôi rung lên từng hồi, chở che tôi qua những cơn sóng to của tuổi 17 như thế đấy.

Hôm sau đến lớp, không ngoài dự liệu, tôi lại bị thầy Lưu gọi lên văn phòng mắng một trận như xả lũ.

Có lẽ vì biết thời gian gần đây tôi thay đổi tiến bộ nên thầy không đuổi tôi về nhà nữa. Thay vào đó, thầy bắt tôi viết bản kiểm điểm hơn một nghìn chữ.

Về đến lớp, Lý Tĩnh Thu đã kéo tay tôi hỏi đông hỏi tây.

Biết tôi chỉ cần viết bản kiểm điểm, cô ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Lần sau cậu đừng có đến muộn nữa đấy.”

Tôi gật gật đầu rồi xoay người, gõ gõ bàn Tống Tri Diên.

"Cảm ơn cậu."

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lần đầu tiên nghiêm túc đáp lời tôi: "Không có gì."

Tôi quay đầu lại đã nghe Lý Tĩnh Thu nhỏ giọng hỏi: "Dạo này sao cậu cứ suốt ngày cảm ơn cậu ta thế?”

"Suốt ngày á?"

Cô ấy gật đầu xác nhận.

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Ừ, gần đây cậu ấy giúp tớ nhiều việc mà.”

Thầy Lưu phạt tôi viết bản kiểm điểm hơn một nghìn chữ, phải hai ngày tôi mới viết xong. Việc này vì thế mà ngốn rất nhiều thời gian học của tôi.

Ăn tối xong, tôi chuẩn bị đến văn phòng thầy để nộp bản kiểm điểm. Đi đến gần khu lớp học, tôi đột nhiên lại bị một nam sinh to con chặn lại.

"Tô Huân."

Là Lữ Tu.

Vì chuyện lần trước, tôi bây giờ không chỉ ghê tởm cái thói trăng hoa giả dối của Lữ Tu mà còn ghét cay ghét đắng cả lũ bè bạn của cậu ta nữa.

Tôi phớt lờ, không thèm để ý, nghiêng người lướt qua cậu ta.

Nhưng chưa bước đến bước thứ hai, tay tôi đã lại bị cậu ta túm lấy.

"Tô Huân, tôi biết hôm trước Nhậm Xán Xán đã vô lý gây sự với cậu.”

Nhậm Xán Xán?

Tôi ngơ ra mất mấy giây, một lúc mới nhận ra Nhậm Xán Xán chính là một trong hai đứa con gái đã đánh tôi trên đường tới trường đi thi.

"Thực sự xin lỗi." Cậu ta hạ mình xin lỗi tôi, "tất cả đều là do hai người họ tự ý gây sự, không liên quan gì đến tôi đâu. Chúng ta vẫn hoà hợp, bình thường như trước có được không?”

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: "Buông tay ra."

"Cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, được không?”

Lực tay của Lữ Tu rất mạnh, tôi giằng co thế nào cũng không rút về được.

Bây giờ đang là giờ ăn tối, khu lớp học này không có một bóng người, tôi chẳng thể cầu cứu ai.

“Buông ra!!”

“Tôi không buông đâu, cậu đồng ý đi đã.”

"Cậu…”

Phía sau tôi đột nhiên có một bóng người lao vụt tới, như mang theo cả cơn gió, vừa nhanh vừa dứt khoát đạp Lữ Tu ra.

Lữ Tu lùi về phía sau mấy bước: "Mày… con pẹ nó…”

Nhìn người đang đứng chắn trước mặt, cả tôi và Lữ Tu đều sửng sốt không nói nên lời.

“Tống Tri Diên?” Cuối cùng là Lữ Tu mở lờ trước: “Bố mày đang nói chuyện với bạn gái, liên quan gì đến mày không?”

"Chia tay rồi.” Tôi lạnh lùng nói.

Lữ Tu sửng sốt, thẹn quá hóa giận, hùng hổ muốn xông lên kéo tôi đi.

Nhưng tất nhiên cậu ta vẫn bị Tống Tri Diên cản lại.

Thấy hai người dường như sắp lao vào đánh nhau, tôi kéo áo đồng phục của Tống Tri Diên rồi nói: “Đừng… Cậu sẽ bị thương đấy.”

Lời tôi nói còn chưa dứt, hai người họ đã lao vào đánh nhau.

Nhưng giây tiếp theo, cảnh tượng lại không hề giống như suy đoán của tôi. Tống Tri Diên kẹp chặt cổ Lữ Tu kiến cậu ta nằm bẹp dưới đất trong tư thế rất đội quần.

Tôi sững sờ.

Điểm sức mạnh của học bá cũng tương đương điểm học văn hoá luôn à?

Cuối cùng, may là có vài bạn nam khác vừa đi ăn về thấy thế thì ngăn và tách hai người ra.

Trên mặt Tống Tri Diên có vài vết xước nhưng không nghiêm trọng bằng Lữ Tu.

Không biết là ai đã mách lẻo cho giáo viên, cả ba người chúng tôi đều bị gọi lên văn phòng.

Trong phòng tư vấn học đường, chủ nhiệm khối tôi cau chặt mày bất mãn. Thầy Lưu cùng giáo viên chủ nhiệm lớp Lữu Tu cũng đứng một bên buồn bực, giận dữ.

"Đã học lớp 12 rồi, còn có thời gian, sức lực đi đánh nhau! Giải thích mọi việc cho tôi!”

Tôi lập tức nhanh nhẹn: “Là chuyện của em và Lữ Tu, Tống Tri Diên chỉ…”

“Lữ Tu quấy rối bạn nữ ạ.” Tống Tri Diên thản nhiên nói, trên mặt chẳng hề có bất cứ biểu cảm gì, vô cùng bình tĩnh.

Lữ Tu sửng sốt: "Con mẹ nó! Ai quấy rối?"

"Chú ý lời nói!" Thầy chủ nhiệm khối quát lớn, quay sang tôi rồi hỏi, “Có đúng là như thế không?”

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Sau đó, đại khái là vì nể tình có học sinh ưu tú luôn đứng đầu khối là Tống Tri Diên, thầy chủ nhiệm khối cũng không muốn làm lớn chuyện, chỉ nhíu mày nhìn về phía chủ nhiệm của Lữ Tu và cậu ta rồi nói: “Cậu học sinh này, đề nghị thầy xử lý nghiêm.”

Sau khi mọi người rời đi, thầy Lưu kéo tôi và Tống Tri Diên sang một bên.

“Em còn qua lại với Lữ Tu?” Thầy Lư hỏi tôi, rõ ràng đang kìm nén cơn giận trong lòng.

“Tuyệt đối không ạ.” Tôi lắc đầu thật mạnh. “Là cậu ta đến trước khu lớp học chặn em lại.”

Thầy Lưu nhìn về phía Tống Tri Diên.

"Đúng là như thế ạ.” Tống Tri Diên xác nhận lời tôi nói.

Thầy Lưu hẳn là cũng hiểu được ý của chủ nhiệm khối, không tiếp tục gặng hỏi làm khó tôi nữa: “Lần sau cậu ta còn tới thì trực tiếp đến tìm tôi, biết chưa?”

Nói rồi, thầy quay sang Tống Tri Diên, "Sắp thi đại học rồi, em là học sinh nề nếp, đừng vì chuyện như thế mà không kiểm soát được hành vi. Cả hai đứa, mỗi đứa một bản kiểm điểm hai nghìn chữ.”

Rời khỏi phòng tư vấn học đường, tôi đưa Tống Tri Diên đến phòng y tế xử lý mấy vết thương trên mặt.

Sau khi bôi thuốc xong, tôi không kìm được mà nói: "Loại người như Lữ Tu, cậu không cần phải tốn công phí sức như thế làm gì.”

Nhìn chằm chằm vết thương của cậu, mày tôi lại nhíu chặt: "Đánh nhau rồi mặt còn bị thương thế này nữa.”

Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lên, cong môi rồi cười.

"Mặt tớ để như vậy cho giống mặt cậu đấy.”

Tôi hơi khó hiểu. Nhưng rồi nhận ra cậu đang nói đến những vết bầm tím trên mặt tôi thì mày giãn ra, nhìn cậu rồi cũng cười phá lên.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm ngày càng phủ đậm, từng ánh sao lấp lánh lại lặng lẽ toả sáng, chuông vào lớp vang lên rộn ràng, kéo dài vô tận như nụ cười của chúng tôi vậy.