Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 207: Bức Thư Của Ngọc Tự

Linh hồn Ngân Chi bị Huyết Yêu rút ra khỏi thân thể chính mình. Nó đứng một bên nhìn lấy thân thể đang bắt đầu thối rửa, mắt đượm buồn. Nó quay sang cúi đầu xin lỗi Huyết Yêu, vì tham vọng của nó đã khiến họ trải qua bao phen sống gió. Nếu không phải nó, Ngọc Tự sẽ không bắt những nạn nhân vô tội kia; nếu không phải từ sai lầm của nó, nhóm của Huyết Yêu không đến nổi rơi vào nhiều nguy hiểm như vậy.

Thế mà Huyết Yêu lại không hề trách nó. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt sầu não. Hắn nói rất nhẹ, dường như sợ nó lại tự trách bản thân mình lần nữa:

“Ngọc Tự giỏi đánh vào tâm lý người khác. Ngươi có khát khao được sống cùng anh của ngươi, điều đó ta có thể hiểu được. Nhưng như ta đã nói lúc ngươi chọn cái chết rằng, lựa chọn của ngươi luôn luôn có cái giá của nó. Nếu đã chọn cái chết, sẽ chẳng cách nào thay đổi được.”

Huyết Yêu dừng một chút rồi nói tiếp:

“Ta đã yêu cầu ngươi hãy suy nghĩ cẩn trọng. Ta đã yêu cầu ngươi phải nói cho ta biết trước, nếu ngươi muốn đòi lại cơ thể kia. Nhưng ngươi chọn tin một lão già vừa gặp gỡ hơn là ta. Nói thật, ta đã rất thất vọng.”

Ngân Chi biết mình đã sai, nên chỉ im lặng nghe Huyết Yêu nói. Trong túp lều chỉ nghe tiếng thở của Nhất Uy, tiếng nấc nghẹn ngào của Tuấn Tú, tiếng bước chân của Huyết Yêu đi qua đi lại.

Huyết Yêu vẫn tiếp tục nói:

“Ta phải nói rằng: Có những chuyện đến thần tiên cũng không thể cứu vãn được. Ta không có khả năng biến mọi thứ đều trở nên tốt đẹp. Ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn. Ta sẽ gặp Địa Mẫu và thuyết phục bà ấy cho ngươi đi đầu thai. Đó là món quà cuối cùng mà ta có thể cho ngươi và Tuấn Tú.”

Huyết Yêu kéo tay Nhất Uy rời khỏi căn phòng để lại không gian cho hai anh em Tuấn Tú và Ngân Chi trò chuyện. Nhất Uy còn ngoái cổ nhìn lại Ngân Chi một lần trước khi rời đi cùng Huyết Yêu.

Ngân Chi cảm thấy thật xót xa:

“Cuối cùng, hai anh em chúng ta không có duyên ở bên cạnh nhau.”

Tuấn Tú nắm lấy linh hồn của Ngân Chi. Anh muốn ôm lấy đứa em gái đáng thương của mình một lần cuối, nhưng anh không chạm được vào linh hồn của nó.

Ngân Chi đắn đo nói:

“Chúng ta tạm chia tay nhau ở đây. Anh hai, kiếp sau em vẫn muốn làm em gái của anh. Kiếp sau em sẽ chỉ là một người bình thường, không sở hữu đôi mắt âm dương nào cả. Như vậy, hai anh em mình sẽ sống một cuộc đời bình thường bên cạnh nhau.”

Tuấn Tú cắn môi, cúi đầu, rồi nói rất nhỏ:

“Anh xin lỗi vì tất cả.”

“Anh đừng xin lỗi em suốt ngày như thế. Em sẽ không yên lòng nếu như anh sống mà cứ mang cảm giác có lỗi với em. Tất cả đều là sự lựa chọn của em. Nếu như em có thể mạnh mẽ sống với đôi mắt đó, nếu như em không thu mình lại, tâm sự với người nhà, cố gắng học tập cho đến khi được anh đón về ở cùng, thì mọi chuyện đã khác. Em không trách anh đâu. Em phải đi tiếp thôi. Lần này, em nhất định không luyến tiếc gì thêm nữa. Anh có những người bạn thật tuyệt vời ở bên cạnh, điều đó làm em an tâm lắm rồi.”

Huyết Yêu dẫn Nhất Uy đến căn phòng mà Thanh Lâm được Minh Nhựt giải độc. Minh Nhựt bảo đã lấy hết độc âm cẩm, chỉ cần ngủ đủ một ngày, cậu ấy sẽ tỉnh lại như một người bình thường mà thôi.

Huyết Yêu biết ý đồ của Minh Nhựt khi nó cứu lấy Thanh Lâm. Nó nhất định muốn hắn nói qua nói lại với Bạch Sư về ước muốn của nó. Hắn nghiêm túc nói với Minh Nhựt:

“Thật ra kế nhiệm cái chức thần chết kia chẳng có gì không tốt cả. Ngược lại, ngươi còn giúp được rất nhiều điều có ích.”

Minh Nhựt vẫn không hiểu Huyết Yêu nói gì. Nếu cái tai của nó vẫn hoạt động tốt, nếu đầu óc nó không có vấn đề gì, thì nó đang hiểu nôm na ý của Huyết Yêu: Hắn muốn nó cứ việc nhậm cái chức Vương tử của thần chết đi.

Huyết Yêu giải thích ý đồ của mình rõ hơn:

“Vương tử có thể thay đổi một số hủ luật của thần chết. Ngươi biết đấy, nếu ngươi không thích lấy giết chóc làm thú vui, ngươi có thể bãi bỏ cái đêm săn tào lao đó đi. Ngươi là người nắm tất cả quyền hạn và Bạch Sư sẽ không thể ngăn cản. Lão ấy càng không thể ép buộc ngươi làm những chuyện mà ngươi không muốn. Ta có một cuốn sổ điều luật của thần chết, ta sẽ giao nó lại cho ngươi. Ngươi hãy đọc thật kỹ và làm theo những thiện luật.”

Huyết Yêu vẫn thấy ánh mắt mơ hồ của thằng nhóc ấy nhìn mình. Hắn lại tiếp tục thuyết phục:

“Ông ngoại của ngươi – một Vương tử mà ta rất thích. Ông ta không cho bất cứ thần chết nào được phép hại tính mạng người khác. Thần chết làm nhiệm vụ đưa tiễn linh hồn về nơi an nghỉ của họ, giải thích cho họ biết một linh hồn không nên lưu lại nhân gian quá lâu. Không giống như Hắc Bạch Vô Thường, truy nã những linh hồn trốn khỏi Âm phủ.”

Huyết Yêu đặt tay lên vai Minh Nhựt nói thêm một câu trước khi rời đi chổ khác:

“Ta tin rằng, ngươi muốn nắm thóp hơn là bị người khác điều khiển. Hãy suy nghĩ thật kỹ đi.”

Huyết Yêu nháy mắt với Lôi Trí. Nó biết cái nháy mắt đó mang hàm ý gì. Rõ ràng Huyết Yêu muốn nó thuyết phục Minh Nhựt nhậm cái chức vua của thần chết. Nó liền nheo mắt đáp trả như kiểu: Đại ca cứ giao chuyện này cho em, em sẽ không để đại ca thất vọng.

Vô Ảnh đập vào đầu nó một cái cho bỏ cái tật diễn sâu kia đi. Nó nhăn mặt, tủi thân nhìn Vô Ảnh khiến gã bật cười. Huyết Yêu chìa tay muốn Vô Ảnh đưa một thứ cho mình trước khi hắn bước ra khỏi phòng. Gã lôi trong túi một bức thư bên trên ghi dòng chữ: Ái Thiêm.

Thì ra, Huyết Yêu đã kịp nhờ Vô Ảnh vào mật thất (đương nhiên có Lôi Trí dẫn đường) lấy bức thư mà Ngọc Tự muốn hắn giao lại cho Lục Trung.

Huyết Yêu ra ngoài cửa, ngóng mắt về phía xa như đang chờ đợi điều gì đó. Vậy mà, hắn mỉm một nụ cười hiếm hoi. Trước mặt hắn: Nhất Đằng, Ngư Lâm, Cẩm Như cùng Lục Trung đã xuất hiện. Hắn ra hiệu cho cả bốn vào gian phòng trống (mà hắn mới vừa tạo ra). Khi cả bốn ngồi xuống, hắn đợi họ nói tình hình trước.

Ngư Lâm nói trước:

“Khiết Ngạn đã chết. Những nạn nhân bị bắt đã được giải thoát thành công.”

Huyết Yêu gật đầu. Hắn cũng thông báo một câu:

“Ngọc Tự đã chết.”

Lục Trung lộ rõ tia đau lòng. Những gì Khiết Ngạn nói trước khi chết không phải hắn không suy nghĩ đến. Hắn đã thực sự muốn quay trở lại hỏi thẳng Ngọc Tự mấy điều. Nhưng hắn vẫn muộn. Chủ nhân của hắn bị giết trước khi hắn muốn biết sự thật.

Huyết Yêu đưa bức thư cho Lục Trung:

“Ngọc Tự nhờ ta giao lại cho ngươi.”

Lục Trung chụp vội bức thư. Hắn đọc thầm, không giấu nổi sự ân hận nhè nhẹ. Mỗi câu trong bức thư đều khiến tâm can của hắn như kim đâm muối xát.

“Con trai Ái Thiêm

Khi con đọc được bức thư này nghĩa là mạng ta đã cạn. Huyết Yêu, thằng quỷ đó, đã giết được ta. Mặc dù, ta không muốn để lại một bức thư này cho con một chút nào hết. Ta không muốn mình lìa đời sớm quá. Con biết đấy, ta còn rất nhiều ước muốn cần đạt được.

Không phải ta rỗi hơi lại đi tìm con, Ái Thiêm. Tất cả đều có nguyên do của nó. Và hẳn là do một phần lỗi của ta. Ta gặp Khiết Ngạn, ta thích nó. Nó là một thằng nhóc xảo quyệt, tâm cơ, độc ác, nhưng lại có chút cô đơn giống ta. Nó gần như đang chết dần chết mòn bởi thứ ma thuật hắc ám mà nó lạm dụng quá nhiều. Ta là người đã nói với nó: Ăn một trái tim của một người được sinh ra bởi một thần tiên và người phàm, là con, thì nó sẽ bất tử.

Ấy là khi ta không hề biết con là ai, Ái Thiêm. Hãy tha lỗi cho sự ngu muội này của ta. Ta chỉ nghe về một thằng nhóc không ngăn được pháp lực của mình, một kẻ hiển nhiên đang bộc phát một cách không tự chủ chút thần khí của người cha để lại. Và ta đã nói với Khiết Ngạn về con.

Khiết Ngạn ráo riết truy đuổi con, ráo riết muốn giết con. Nhưng có một tên thần tiên mạnh khác đang bảo vệ con. Nó khó mà ra tay khi hắn cứ quan sát nhất cử nhất động của con. Nó nảy ra một ý nghĩ điên rồ, nó tìm một gã họ Lý trong vùng và nói về bệnh tình của cô con gái. Gã đó tin nó răm rắp. Gã đó đã dụ được con vào nhà họ Lý.

Đó là lúc ta biết thân thế của con, Ái Thiêm. Bởi vì ta phát hiện vị thần tiên luôn đi theo con là Ngư Lâm. Và ta đã điều tra một chút. Người cha của con, thật trớ trêu thay, lại là người mà ta yêu quý.

Ta đã ngăn huynh ấy có tình cảm với người phàm. Ta đã cố hết sức, nhưng dĩ nhiên huynh ấy cũng giống như con, cũng không thể dứt tình với người mình yêu. Ta có thể thấu hiểu, thứ tình yêu là thứ có thể giết chết bất cứ người nào. Bỏi vì ta cũng yêu huynh ấy.

Huynh ấy không thoát tội, huynh ấy chịu tội nặng. Ta không cứu được huynh ấy. Nhưng ta quyết bảo vệ con bằng tính mạng của mình. Đó là lý do ta đã đến cứu con. Ta bắt con đổi họ tên, như vậy Khiết Ngạn không biết là con ở bên cạnh ta. Nếu nó biết, hẳn là nó sẽ hận ta lắm.

Ái Thiêm, ta không đối xử tốt với con bằng Mạc Y và Khiết Ngạn. Mỗi lần đối diện với con, ta lại nhớ đến huynh ấy, lại nhớ đến người mẹ phàm trần của con, người đã góp không ít sức lực vào cái chết của huynh ấy. Nếu không dây dưa với bà ấy, huynh ấy sẽ không đến nỗi chết. Ta vừa thương con, lại vừa có một chút không cam lòng. Con biết đấy.

Mỵ Trâm đã hạ sinh đứa nhỏ. Ta thấy Ngư Lâm đã đưa con bé đến nơi an toàn. Có thể con bé không sống được đến giờ phút này. Nhưng ta vẫn hy vọng con biết rằng: Vị tiểu thư Lý gia đó không hề có lỗi gì với con. Ta không nói với con biết sớm vì sợ con sẽ đi tìm Khiết Ngạn báo thù. Đến lúc đó ai biết được con có sống sót dưới tay Khiết Ngạn không.

Thời gian qua, ta đã bào chế một loại độc dược giết chết được Khiết Ngạn, với hy vọng nếu con gặp nó, con sẽ không bị lép vé. Vì ta nói thật, sức con đấu không lại nó đâu. Ta thề là ta đang mang một cảm giác tội lỗi vô bờ với nó.

Lời cuối cùng, nếu ta chết, ta hy vọng con đi theo Ngư Lâm hoặc Huyết Yêu. Hãy trở thành một tên lương thiện, vì ta luôn tránh giao những việc xấu xa cho con. Hy vọng Huyết Yêu không gây khó dễ gì cho con. Ta tin vào bản tính lương thiện của thằng oắt con đó.

Vĩnh biệt.”

Lục Trung cuối cùng cũng biết tất cả những vướng bận trong lòng. Hắn biết chủ nhân của hắn luôn luôn muốn bảo vệ hắn, đối xử khắt khe với hắn không phải vì không yêu thương hắn, biết được nguyên nhân ngày ấy ngài xuất hiện và cứu tính mạng hắn, biết được nguyên nhân ngài giấu hắn chuyện của Khiết Ngạn. Hắn chưa kịp nói lời cảm tạ với chủ nhân, chưa kịp nhìn mặt ngài lần cuối.

Lục Trung đau lòng, đưa bức thư cho Huyết Yêu đọc. Dĩ nhiên, hắn không từ chối. Cuối cùng, Ngọc Tự cũng có nhân tính một chút trong việc cứu Lục Trung. Điều này cũng khiến Ngư Lâm choáng ngợp. Ngọc Tự thì ra đã luôn bảo vệ Ái Thiêm đến cùng. Lão còn bào chế độc dược giết được Khiết Ngạn, vì sợ Lục Trung không đánh thắng gã ta.

Lục Trung lần đầu nói chuyện với tư cách một người cha với Nhất Đằng:

“Ta sẽ đến gặp mẹ của con, ta sẽ chuyển lời nếu như con muốn.”

Nhất Đằng thở dài. Ông không biết phải nói gì với người mà mình vừa mới biết là cha của mình. Cái cảm giác lạ lẫm bao trùm đầu óc ông. Cuối cùng, ông cũng hiểu được cảm giác của Nhất Uy khi biết Kim Quy là cha của mình, nó đã hờ hững thế nào. Cuối cùng, ông nói:

“Chuyển lời đến bà ấy, con vẫn khỏe.”

Huyết Yêu nói với Lục Trung:

“Ta sẽ chôn Ngọc Tự ở chổ của ta. Hãy đến chào một lần cuối đi. Sau đó, đợi lát nữa hãy theo ta xuống Âm phủ một chuyến. Mỵ Trâm đang đợi gặp ngươi lần cuối trước khi đi đầu thai.”

“Đa tạ.”

Huyết Yêu quay sang nói với Cẩm Như và Nhất Đằng:

“Ta sẽ giao nhiệm vụ cho hai người sau. Tạm thời lánh đi chổ khác một chút.”