Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 6

Buổi chiều yến hội liền bắt đầu, nhưng đến giữa trưa các vị khách mới lục tục ngo ngoe xuất hiện.

 

Vân Thu Uyển làm phu nhân Tri phủ, là nữ nhân có phẩm cấp và địa vị cao nhất trong toàn bộ phủ Sùng Châu, bà dẫn theo cặp song sinh nghỉ ngơi ở trong căn phòng sau nơi tổ chức yến hội.

 

Phu nhân, tiểu thư đến sớm ở bên ngoài đều có bè nhóm của mình, đều tự động tụm năm tụm ba lại với nhau nói chuyện phiếm.

 

Hàn huyên về nhi tử, nữ nhi trong nhà một hồi, phu nhân Thông phán đột nhiên thấp giọng nói: “Nghe nói Tri phủ đại nhân mới này của chúng ta xuất thân từ Trung Nghĩa Hầu phủ ở Kinh thành, có phải là thật không?”

 

“Tin tức là do Tạ gia truyền ra, như vậy còn có thể là giả sao?” Các phu nhân vây quanh bên cạnh thấy bà ta gợi chuyện thì cũng nhao nhao thảo luận,

 

“Tri phủ mới này à, vốn dĩ chính là Trung Nghĩa hầu, từng cứu Thái tử, còn có giao tình vững chắc với đương kim Hoàng thượng, bởi vì hai người là bạn chơi từ nhỏ với nhau.”

 

“Nếu đã lợi hại như vậy thì sao còn bị điều đến chỗ chúng ta, mặc dù Sùng Châu là Trung Châu, nhưng cho dù lại tốt hơn nữa thì cũng kém hơn Tô Dương và Thượng Châu giàu có phồn vinh mà.”

 

“Đây cũng không phải là chuyện chúng ta có thể nghe ngóng được, nói không chừng là bản thân Diệp đại nhân thích nơi này.”

 

Vị phu nhân nói ra lời này có lẽ cũng ý thức được suy nghĩ của mình quá không thực tế, giọng nói sau đó liền thấp xuống, khóe mắt vừa liếc qua một bóng dáng lại cất cao giọng: “Đồng phu nhân, trước kia quan hệ của Đồng đại nhân và Nghiêm đại nhân rất tốt mà? Bà có nghe được tin tức gì không?”

 

Nghiêm đại nhân chính là Tri phủ tiền nhiệm của Sùng Châu, trong lúc ông ấy tại nhiệm thì vẫn luôn có quan hệ tốt đẹp với Đồng tri, Đồng Chính Tân, trước khi tân Tri phủ Diệp Hoành này đến đã có một lời đồn, rằng Nghiêm đại nhân sẽ báo cáo lên trên, nghĩ cách để Đồng đại nhân thăng lên một cấp.

 

Đồng tri là chức quan chính ngũ phẩm, thăng lên một cấp chính là tòng tứ phẩm, cấp bậc của chức quan cũng tương đương với Tri phủ của Sùng Châu hiện tại.

 

Nghiêm đại nhân ở Kinh thành có quan hệ, vốn dĩ mọi người đều cảm thấy, cho dù Đồng đại nhân không thể trở thành Tri phủ Sùng Châu thì cũng sẽ được điều đến một chức vị tốt hơn.

 

Ai nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện một Diệp đại nhân, chuyện thăng quan vốn dĩ đã chắc chắn biến thành tại chức đã hình thành thì không thay đổi.

 

Lúc tin tức truyền ra, những phu nhân không có quan hệ gì với Đồng gia, thậm chí là có nhà có thù đã chế giễu sau lưng Đồng gia không ít.

 

Bị hỏi bất chợt, Đồng phu nhân ngồi ở bên vơi nữ nhi không tham dự vào bất kỳ chủ đề gì chợt cảm thấy căng thẳng trong lòng, vẻ mặt nhàn nhạt càng lạnh lẽo hơn một chút.

 

Cảm nhận được y phục trên người bị người giật giật, Đồng phu nhân liền thấy nữ nhi năm tuổi của mình đang lộ ra khuôn mặt tràn đầy lo âu nhìn bà.

 

Trong lòng Đồng phu nhân ấm áp, bà nhạt giọng trả lời: “Một nữ nhân như ta, lão gia cũng sẽ không nói chuyện trên quan trường với ta, làm sao có thể biết được chuyện gì.”

 

“Viện nhi nhà chúng ta lần đầu tiên ra ngoài, còn chưa bao giờ thấy rừng hoa đào tươi đẹp như vậy ở trong phủ, ta đưa nó ra ngoài đi dạo một chút, trước cáo lỗi không thể tiếp chuyện được.”

 

Một vị phu nhân địa vị khá thấp biết phu nhân Thông phán và Đồng phu nhân bất hòa, nhìn bóng lưng mẫu nữ hai người họ, khóe miệng lén lút nhếch lên, giễu cợt nói: “Có ai mà không biết Đồng đại nhân ái thiếp diệt thê, thiếp thất trong nhà đã leo lên đầu luôn rồi, dáng vẻ thanh cao này cho ai nhìn đây.”

 

Phu nhân Thông phán cười khẽ một tiếng: “Cũng không thể nói như vậy, người ta là xuất thân là tài nữ thư hương môn đệ, khí chất kia, chúng ta cũng không thể sánh bằng.”

 

Lời này nếu không phải dùng giọng điệu chế giễu nói ra thì còn có mấy phần đáng tin, mấy vị phu nhân xung quanh đối với chuyện này đều hiểu ở trong lòng.

 

Thấy người tới gần đủ rồi, Vân Thu Uyển liền để cặp song sinh đi theo Tô Ngộ An ra ngoài chơi, dặn bọn họ nhớ về lúc khai tiệc là được, bản thân bà thì ở đây nói chuyện phiếm với các phu nhân.

 

Tô Ngộ An nghĩ đến thiên tính thích náo nhiệt của tiểu hài tử liền dẫn bọn họ tới nơi có nhiều tiểu hài tử nhất.

 

Lần đầu tiên Diệp Minh Dương nhìn thấy nhiều tiểu nam hài xấp xỉ tuổi mình như vậy, vẻ mặt lộ ra đầy kích động: “Tô ca ca, chúng ta sẽ chơi với bọn họ sao?”

 

Cơ thể Tô Ngộ An hơi tựa vào núi giả ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ hiện ra sự tái nhợt của bệnh trạng: “Hai đứa đi đi, ta không thích chơi.”

 

Diệp Cẩn Dư cũng không thích chơi, nhưng nàng cần tiếp xúc với nhiều người đồng lứa hơn mới có thể giúp nàng làm một tiểu hài bình thường tốt hơn.

 

Sau khi hai huynh muội hòa nhập vào đám tiểu hài tử, nụ cười của Tô Ngộ An mới biến mất, hắn nhíu mày chịu đựng từng cơn đau đang hoành hành trong cơ thể.

 

Cũng là triệu chứng mấy ngày nay không nghiêm trọng như trước đó nên hắn mới có thể đi ra ngoài, hắn gọi Mặc Thạch: “Chúng ta đi đến đình phía trước.”

 

Diệp Cẩn Dư vừa xuất hiện liền nhận lấy sự hoan nghênh của các tiểu nữ hài khác, bỏ qua ánh mắt hoặc là tò mò, hoặc là thân mật, hoặc là địch ý, nàng ép mình hàn huyên với bọn họ một lúc.

 

Tiếc rằng chuyện mọi người kể phần lớn đều là di nương, thứ nữ, thứ tử trong nhà, không thì cũng là y phục mới, trang sức mới của mình.

 

Sau khi xác nhận mình và bọn họ không có chủ đề chung gì, đợi nhớ được thân phận của những tiểu cô nương này xong, Diệp Cẩn Dư liền tìm cớ chuồn đi.

 

“Đồng Viện, khi nào thì nhà ngươi dọn đi, không phải muội muội ngươi nói phụ thân ngươi cũng sắp làm Tri phủ sao?”

 

Diệp Cẩn Dư trốn sau ngọn núi giả, nàng chỉ muốn tìm một nơi trú cho đến khi yến hội bắt đầu, không nghĩ tới lại nghe thấy một đám tiểu bằng hữu cãi nhau.

 

Nàng vụng trộm thò đầu ra từ bên hông núi giả, đang đánh giá sự chênh lệch nhân số cực lớn giữa hai bên.

 

Liền nghe thấy một người ở bên phía đông hơn nói: “Đúng vậy, sao ngươi còn ở đây, có phải là phụ thân ngươi mang theo mấy muội muội của ngươi đi nhưng không mang theo ngươi không? Nếu không thì sao bây giờ không nhìn thấy muội muội ngươi nữa.”

 

 “Chậc, chắc chắn là do lúc trước khoác lác khoe khoang quá nên giờ không dám ra ngoài.”

 

“Liên quan gì tới ngươi, phụ thân ta có thể làm Tri phủ hay không ta không biết, ngược lại phụ thân ngươi chắc chắn là không bao giờ làm được rồi.” Đồng Viện một mình đối đầu với một đám tiểu cô nương cũng không hề lộ vẻ e sợ, nàng ấy phản bác lại một đám tiểu cô nương ở đối diện.

 

Sau khi Đồng phu nhân đưa nàng ấy ra ngoài liền để Đồng Viện đi chơi đùa với đám tiểu tỷ muội kết giao trước kia.

 

Đồng Viện sợ mẫu thân lo lắng nên chưa từng nói với bà, từ sau khi nàng ấy mang theo thứ muội đi ra ngoài xã giao, thứ muội liền giúp nàng ấy đắc tội với tất cả đám tiểu cô nương từng có quan hệ bình bình kia rồi.

 

Quả nhiên, vừa phát hiện xung quanh không có người lớn, những người này liền bắt đầu tấn công Đồng Viện.

 

Tiểu cô nương mặc lục y dẫn đầu phía đối diện tên là Vệ Thư Ngữ, là nữ nhi của một Đồng tri khác, người lớn hai nhà không hợp nhau cho nên quan hệ nữ nhi hai nhà cũng không tốt được.

 

Lúc này, Vệ Thư Ngữ bị câu nói của Đồng Viện làm cho tức giận tới mặt đỏ phừng phừng: “Phụ thân ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng làm được gì, còn không phải là ngươi không được phụ thân ngươi thích sao, ta liền đợi ngươi và mẫu thân ngươi bị di nương trong nhà đuổi ra ngoài.”

 

Nói xong liền thở hổn hển, gọi đám tiểu tỷ muội sau lưng rời đi.

 

Diệp Cẩn Dư vừa nhìn vừa than thở, hóa ra tiểu nữ hài ở cổ đại đều trưởng thành sớm như vậy, mới năm sáu bảy tuổi liền đã bắt đầu lục đục cãi nhau.

 

Bình thường ngoại trừ đi chùa miếu mấy lần thì nàng gần như không bước ra khỏi cửa chính, như vậy chẳng phải là có chút chưa trải việc đời à.

 

Thấy sau khi đám người kia rời đi, Đồng Viện liền ngồi xổm ở trong góc hòn núi giả, ôm đầu thút thít, tiếng nức nở nho nhỏ đứt quãng, sau khi xoắn xuýt một hồi thì Diệp Cẩn Dư bước ra ngoài.

 

“Cho ngươi.”

 

Đồng Viện theo bản năng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một chiếc khăn tay màu hồng phấn xuất hiện trước mặt mình, dời ánh mắt lên trên mới nhận ra, chủ nhân của chiếc khăn tay là một nữ hài cũng xêm xêm tuổi mình.

 

Ánh sáng êm dịu chiếu sau lưng nàng, trong một khoảnh khắc, Đồng Viện phảng phất như nhìn thấy tiên đồng tỏa ra kim quang ngồi dưới tòa Phật..

 

Đồng Viện do dự nhận lấy khăn tay màu hồng trước mặt, sau đó lau khô nước mắt.

 

Đồng Viện nhận ra, đây là nữ nhi của tân Tri phủ đại nhân, nội dung của cuộc cãi nhau vừa rồi có lẽ nàng ấy đã nghe thấy rồi, Đồng Viện nhếch môi, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lộ ra sự thấp thỏm: “Cảm ơn.”

 

Lúm đồng tiền nơi khóe môi của Diệp Cẩn Dư hơi lõm vào, lộ ra một nụ cười đáng yêu: “Yến hội sắp bắt đầu rồi, ngươi muốn ở cùng ta không?”

 

Đồng Viện yên lặng nhìn nàng, thấy nàng không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ thì ánh mắt sáng lên, cũng cười trả lời: “Được.”

 

Tô Ngộ An ở trong đình cách đó không xa, trùng hợp nhìn thấy một màn này, hắn khẽ cười, hiếm thấy mà cảm khái một câu: “Tiểu hài tử kết giao bằng hữu thật đơn giản.”

 

“Thiếu gia, thiếu gia cũng chỉ là tiểu hài tử mười tuổi thôi mà.” Cho nên đừng nghĩ mình quá già.

 

Tô Ngộ An không nói gì, Mặc Thạch lại bị một cái liếc mắt của thiếu gia dọa cho thân thể cứng đờ trong phút chốc.

 

Hắn ta không tự chủ được mà lại đứng cách xa chủ tử nhà mình mấy bước, chỉ sợ bị chủ tử gài bẫy cho đi quét phân ngựa lần nữa.

 

Tô Ngộ An vừa thu mắt lại liền nhìn thấy tiểu bằng hữu Diệp Minh Dương giống như một quả pháo xông vào trong đình, sau đó kéo Tô ca ca của mình đi ra ngoài, vừa đi vừa không quên giải thích: “Tô ca ca, bọn họ đều đi ăn cơm rồi, chúng ta nhanh đi tìm muội muội đi.”

 

Tính cách Diệp Minh Dương luôn luôn hoạt bát hướng ngoại, mấy lần chung đụng liền tự cảm thấy quan hệ của mình với Tô ca ca đã như huynh đệ chí cốt rồi, mà huynh đệ chí cốt thì phải cùng ra cùng vào.

 

Lúc Diệp Minh Dương và Tô Ngộ An đi ra ngoài liền đụng phải hai người Diệp Cẩn Dư, vừa lúc không cần tìm nữa rồi, năm người cùng nhau đi đến phòng trước chờ khai yến.

 

Người xưa chú trọng ăn không nói ngủ không nói, cho dù yến hội lần này lấy rượu làm chủ, Vân Thu Uyển cũng chỉ khách sáo vào câu lúc khai yến, sau đó chiếu theo ý của trượng phu mình, thuận thế giới thiệu thân phận của Tô Ngộ An .

 

Diệp Cẩn Dư không nghĩ tới, đây là yến hội đầu tiên mà nhà bọn họ tổ chức để ra mắt ở Sùng Châu thôi, mà mẫu thân của nàng đã có thể hàn huyên với các phu nhân nơi đây nhiều như vậy, còn tìm được một lão sư đầy tài nghệ cho nàng và Diệp Minh Dương cùng Tô ca ca.

 

Buổi tối, sau khi nhóm người đi về, Vân Thu Uyển cho gọi người bọn họ đến trước mặt mình: “Cẩn Nhi, Dương Nhi còn có Ngộ An, hôm nay ta có hỏi thăm người ta, tìm được một lão sư cho mấy đứa, tháng sau bắt đầu đi học rồi, các con phải chuẩn bị thật tốt, nhớ phải tạo cho lão sư mới một ấn tượng tốt.”

 

Cặp song sinh: “...”

 

Tin tức tới quá đột nhiên, có chút kích thích quá độ.

 

Lão sư mà phụ mẫu bọn họ mời tới để dạy lớp vỡ lòng lúc trước cũng không cùng một cấp bậc với lão sư mới này, cách tháng sau còn chưa đến mười ngày, Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương quyết định phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để chơi cho đủ trong mười ngày này.

 

Tô Ngộ An ngược lại chấp nhận rất tốt, cho dù hắn ốm yếu từ khi sinh ra nhưng vẫn được sắp xếp đủ loại lịch dạy học từ khi còn nhỏ, hai tháng rời khỏi hoàng cung này xem như là thời gian thoải mái nhất của hắn rồi.

 

Tô Ngộ An từ nhỏ đã sống trong nơi nhiều quy củ, quản giáo nghiêm như hoàng thất, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ đề phòng nghiêm ngặt của cặp song sinh, hắn cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa buồn cười.

 

Thậm chí, lúc Diệp Minh Dương tới tìm hắn, muốn hắn dẫn bọn họ ra ngoài chơi, Tô Ngộ An còn bởi vì tò mò mà đồng ý.