*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Mika
Công việc, đời người, tương lai, kế hoạch.
Từ năm A Sùng 23 tuổi về sau, đối với anh những từ ngữ ấy đã bắt đầu trở nên không đáng nhắc tới.
Có lẽ nên nói từ năm anh 22 tuổi.
Theo lời chị ba, cha mẹ ruột của A Sùng buôn ma túy bị xử tử hình, hình như xét xử rất lâu, không biết, không quan tâm.
Trước khi anh Đao nghe được phong thanh rồi bị bắt đã giao phần lớn tiền tài của mình cho một người anh em tên là Nham Binh, năm đó chính anh ta đã dẫn A Sùng tới chỗ chị ba.
Mặc dù đứng trước lợi ích, tình nghĩa không đáng một xu, nhưng có lẽ là nhân tính được chút lương tri cuối cùng đánh thức, cho nên tên Nham Binh kia vẫn tìm được A Sùng sau bao gian nan vất vả.
Lúc anh ta đến tìm A Sùng có mang theo quà gặp mặt nói muốn tặng anh.
Bàn tay mở ra, là một cái túi trong suốt, bên trong chứa một ít bột màu trắng.
Nham Binh hỏi anh: “Có muốn tiếp quản công việc của ba mày không.”
A Sùng lắc đầu.
Anh thấy hơi phiền, nói ông đi đi, chị ba quay về sẽ mắng chửi người, đừng để mọi người lúng túng.
Nham Binh bật cười, bảo người đi theo khuân hai cái rương đến, nói bên trái cho chị ba, coi như chi phí mấy năm nay bà khổ cực nuôi A Sùng, bên phải cho A Sùng, coi như khoản tiền cuối cùng ba anh để lại cho anh.
Nham Binh đi rồi, A Sùng mở cái rương bên trái ra, là một rương vàng thỏi.
Anh đột nhiên nghĩ đến trong trí nhớ có một ấn tượng mơ hồ hình như là người Thái cũng rất thích vàng.
Trong cái rương bên phải là một rương nhân dân tệ.
A Sùng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, đã rất lâu rồi anh không dùng nhân dân tệ, anh hơi ngơ ngẩn, hồi hộp đi tra thử nhân dân tệ đổi ra được bao nhiêu baht Thái.
Hôm đó chị ba bận đi tiếp rượu, đến rất khuya mới trở về.
Trong lúc chờ bà về, A Sùng vẫn luôn đếm tiền, đếm rất lâu, đếm đến mức ngón tay cái của anh đau đớn vẫn chưa đếm xong.
Chờ đến lúc vất vả đếm xong hòm tiền kia, A Sùng tính toán, số tiền này đủ để mua hai căn biệt thự sang trọng ở Bangkok.
Nếu như một người trẻ mới gần 22 tuổi vẫn luôn nghèo khó, lông bông đột nhiên có được một số tiền lớn nghĩ cũng không dám nghĩ đến, bạn cảm thấy anh ta sẽ làm gì?
A Sùng cảm thấy thế giới quan của mình mờ mịt có lẽ chính là do thời khắc kia tạo dựng lên.
Dù sao tiền cũng có sức mạnh.
Tiền có thể mua được nụ cười của chị ba, mua được trinh tiết của bà, có thể mua thuốc lá mua rượu, mua thuốc phiện, có thể mua được vui vẻ, còn có thể mua đứt tình thân và bầu bạn mà anh thiếu sót suốt 22 năm qua.
Nhưng dù là có rất nhiều tiền, theo bản năng anh vẫn thích hút thuốc phổ thông, thích công việc bình thường, thích nghe chị ba hùng hổ mắng chửi người, thích quán ăn vặt, trà sữa giá rẻ bên đường ở Bangkok.
Cho dù anh có thể dùng số tiền kia làm rất nhiều chuyện, trải qua cuộc sống tốt đẹp mà trước kia anh và chị ba đã từng mơ tưởng tới, nhưng… anh phát hiện hình như mình không làm được.
A Sùng mờ mịt rất lâu.
Năm ấy anh 22 tuổi, cùng số tuổi với Ninh Vũ vào lần đầu gặp gỡ.
Ninh Vũ 22 tuổi mặt còn đầy vẻ sinh viên, nói chuyện làm việc thẳng thắn mà ngây ngô, A Sùng 22 tuổi thì đã trải qua rất nhiều biến cố người thường khó có thể tưởng tượng nổi.
Nhưng thế thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là 22 tuổi thôi mà.
Anh không động đến một xu trong khoản tiền ấy, suy tư suốt một năm.
Một năm sau, vào ngày sinh nhật 23 tuổi của A Sùng, anh đưa ra quyết định: Anh giữ lại 33 vạn nhân dân tệ cho chị ba, sau đó quyên tặng tất cả số tiền còn lại cho ngôi chùa mà mình từng ăn trộm hoa quả cúng rồi gặp được sư phụ.
Giây phút anh quyên tặng số tiền kia cho sư phụ…
Giây phút đó, A Sùng bắt đầu cảm thấy đời người và số mạng thật hoang đường lại ly kỳ, một giây trước có được, một giây sau đã mất đi, vội vã điên cuồng bán mạng vì đồng tiền, quay đầu lại hóa ra cũng chỉ là một giấc mơ.
Tiền bạc sẽ khiến người ta lầm đường lạc lối, nhất là loại tiền không sạch sẽ gì này.
A Sùng cảm thấy mình cần tỉnh táo lại.
Chắc là bắt đầu từ thời khắc ấy, trong đầu A Sùng nghĩ.
Bắt đầu từ giây phút đó về sau, anh trải qua cuộc sống chỉ lo hôm nay không nghĩ đến ngày mai, không quan tâm được mất, chỉ quan tâm ngay giờ phút này mình có vui vẻ hay không.
Anh bắt đầu thích những thứ xinh đẹp tinh xảo, bắt đầu chơi xe motor và xe cổ, chơi tất cả những thứ mình cảm thấy hứng thú, chưa từng thử qua.
Anh thích tiền, thích theo bản năng.
Anh cũng chịu tiêu tiền, mua đều là thứ tốt, thứ đắt tiền, người khác cảm thấy không cần thiết phải mua.
Anh sẽ mua một bó hồng, lại móc tất cả tiền trong túi ra kẹp vào bó hoa, tặng cho một vũ nữ ngồi trong góc tối của sàn nhảy gọi điện về nhà, nói với cô: Em đẹp lắm, đừng khóc.
Sau đó vì không có tiền bắt xe chỉ có thể đi bộ về nhà.
Không có nguyên nhân, chỉ là muốn như vậy, giống như muốn lên giường với Ninh Vũ ấy.
Dường như A Sùng quan tâm đến rất nhiều chuyện, nhưng lại cảm thấy chẳng thiết tha với chuyện gì.
Giống như đang bước trên mây.
Thân thể bay, trái tim cũng đang bay, lúc bay qua chân trời anh thấy được tất cả những điều sáng lạn tươi đẹp của thế gian này, anh chưa bao giờ quyến luyến phong cảnh, cho nên không gì có thể khiến anh dừng lại.
Cũng không phải chưa từng mệt mỏi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, thử cảm giác chân thực khi đạp chân lên mặt đất.
Nhưng anh đang ở trên mây mà.
Nếu như một chân đạp xuống, đạp phải khoảng không, ngã, sẽ đau, làm mình bị thương, sao lại khổ như vậy chứ.
Thái độ sống này khiến A Sùng bớt đi rất nhiều phiền não.
Tuổi càng lớn, anh càng ít lo nghĩ, nghĩ càng ít càng không dễ khiến mình khốn khổ.
Chỉ có điều, đời người luôn có một vài phiền não không dự liệu trước đón chờ bạn, khiến bạn không thể tránh né.
Ví dụ như giờ phút này, cái con người tên Ninh Vũ ở trước mặt chạy tới cửa nhà anh tặng bánh ngọt lần thứ 18 này.
Hôm nay là lần thứ 18.
Trong vòng một tháng, Ninh Vũ liên tục tới tặng một đống bánh ngọt.
Trong số 17 cái bánh bị từ chối trước kia, bánh sữa chua A Sùng nói quá ngọt, bánh trái cây anh nói có vị ôi, bánh socola anh nói quá chua, bánh phô mai anh nói quá đắng, dù sao đều là ăn không ngon, không cái nào có thể chui vào cửa nhà A Sùng.
Không thích, vậy cũng đổi cách thức từ chối.
A Sùng cảm thấy mình vẫn còn khá dịu dàng, không thích cậu, cho nên ngọt tôi nói thành chua, chua tôi nói thành đắng, chính là đang nói với cậu: Chấm dứt ở đây đi.
Có lẽ mấy tên đầu gỗ đều không giỏi nhìn ánh mắt của người ta.
Ninh Vũ cứ như đang so đấu với anh, không những không bị những lời phê bình quái dị của A Sùng đả kích nhiệt tình, càng hăng say tới tặng, đơn giản là quen tay hay việc, bánh ngọt không chỉ thăng cấp về khẩu vị, chất lượng hình thức cũng tăng lên.
A Sùng trơ mắt nhìn bánh ngọt trong tay Ninh Vũ càng ngày càng đẹp hơn, chuông báo động trong lòng càng lúc càng kêu vang.
Ngoài bánh ngọt ra, có nhiều lần nửa đêm say rượu về nhà thấy người này đứng ở cửa, bóng dáng cố chấp lại quật cường che phủ mình.
Cậu còn nói với mình: Anh uống rượu à? Khó chịu lắm không?
Còn hỏi có cần mua thuốc giải rượu cho anh không?
Lại luôn miệng hỏi anh có thấy khó chịu không?
Cái tên này từ đâu ra vậy.
Đóng vai hiểu chuyện hiền lành chính trực thân thiết hăng hái, sân khấu còn chưa dựng xong đã nghiện diễn quá độ? Vở kịch này, A Sùng không thể diễn với cậu, rất giả.
Ninh Vũ kéo anh vào một ngữ cảnh quá êm dịu, rất giống như bạn đời và vợ chồng, A Sùng cảm thấy không thoải mái.
Cũng không nói lên được cảm giác trong lòng mình, bởi vì rất phức tạp.
Nhưng nói không bị chạm đến là giả.
Dù sao lúc Ninh Vũ nhìn anh luôn rất chăm chú, vẻ nghiêm túc và kiên định hiện ra, biến thành ánh sáng long lanh trong mắt.
Đổi lại là bất kỳ ai khác cũng không chịu nổi khi được nhìn như vậy.
Nhưng A Sùng cảm thấy nào có nhiều tình yêu vô duyên vô cớ đến vậy? Động lòng vì gương mặt, một ánh mắt, vài cái bánh ngọt, thế thì ánh mắt mình quá thiển cận.
Cho nên A Sùng chỉ đành bình tĩnh nói với Ninh Vũ: Em về nhà đi.
Anh vẫn luôn đợi Ninh Vũ thấy phiền, thất vọng, ném bánh ngọt vào mặt mình, hoặc là chờ đối phương khóc, tranh cãi vô lý, tức giận mở miệng mắng to.
Nhưng Ninh Vũ lại không.
Cậu không giống những người khác, cậu yên tĩnh, định dùng từng chút từng chút thành ý đánh động mình.
A Sùng không muốn nói quá tuyệt tình, bởi vì không muốn cho người ta hy vọng, cũng không muốn khiến người khác thất vọng.
Anh thích dùng lời nói ôn hòa dịu nhẹ để cả hai đều có đường lui.
Nhưng Ninh Vũ người này dường như vẫn luôn ép anh phải nói lời tuyệt tình.
Vậy thì nói thôi.
A Sùng móc chìa khóa ra, khóe mắt nhìn xuống áo sơ mi của Ninh Vũ, thuận miệng khen: “Nice outfit (áo đẹp đấy).”
Bị đần à, nóng vậy còn mặc sơ mi trắng.
“Cố ý mặc đấy.” Ninh Vũ cười rất ôn hòa: “Trước kia có người nói em mặc sơ mi khá đẹp.”
Cho nên mới mặc tới gặp anh.
A Sùng vừa mở cửa vừa hỏi: “Không thấy nóng à?”
“Có chứ.” Ninh Vũ trả lời bằng tiếng Thái: “Thấy anh lập tức có cảm giác nóng.”
Bây giờ bọn họ nói chuyện lúc thì tiếng Trung, chêm thêm chút tiếng Anh, thỉnh thoảng lại nói mấy câu tiếng Thái, tây chẳng ra tây ta chẳng ra ta.
Tiếng Thái từ miệng Ninh Vũ nói ra nghe mềm nhũn, có loại cảm giác ôn hòa kỳ quái.
Điểm chết người là câu nói vừa rồi của cậu còn dùng từ của phái nữ…
Trong đầu A Sùng nghĩ Ninh Vũ thật thông minh, học tiếng Thái rất nhanh, học làm bánh ngọt rất nhanh, ngay cả học nói mấy câu tình tứ cũng có thể thuần thục trong thời gian rất ngắn.
Nhưng thông minh thì thông minh, sao cứ phải đi thích tôi.
Khóa cửa hơi cũ, mỗi lần mở cửa đều tốn chút thời gian, cần đè nắm tay một lát, lúc xoay tròn chìa khóa thì ấn chặt vào bên trong.
A Sùng thử một lần, không mở được.
Hai lần, không mở được.
Anh thấy hơi phiền, rút ra muốn thử lần ba, lúc này Ninh Vũ nói: “Để em thử xem?”
A Sùng nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi mới đưa chìa khóa tới.
Lúc Ninh Vũ mở khóa, A Sùng nhìn chằm chằm bánh ngọt quả mọng trong tay mình.
Mùi bánh ngọt rất thơm, bên trên trang trí bằng việt quất và dâu tây được cắt ra, xung quanh còn có bánh quy nhỏ tô điểm, nhìn không tệ, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác thèm ăn.
A Sùng nâng mắt nhìn lên, hỏi cậu: “Tìm được việc làm thêm chưa?”
“Rồi, là cơ sở đào tạo tiếng Anh lần trước nói với anh đó, điểm IELTS của em không tệ, phát âm cũng khá tốt, bọn họ còn muốn để em làm toàn thời gian.”
A Sùng mở hai lần cũng không mở được cửa nhà mình ra, Ninh Vũ thử lần đầu tiên đã thuận lợi mở được cửa nhà anh.
Hơn nữa còn trong tình huống dùng một tay, tay khác còn đang bưng bánh ngọt.
Giúp A Sùng mở cửa xong, Ninh Vũ trả lại chìa khóa cho A Sùng, thấy đối phương không nói gì đành thử thăm dò nói: “… Hôm nay anh xem thử ăn được không, hôm qua em làm xong qua nhờ hàng xóm nếm thử giúp, bọn họ đều nói mùi vị không tệ, chắc là sẽ không quá ngọt, cũng sẽ không quá chua.
Nếu ăn không ngon thì… vứt đi, lần sau em thử làm cupcake.”
Cậu nói xong, thấy A Sùng vẫn không để ý tới mình, mới nói: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, chỉ đưa đồ ăn thôi, anh đừng chê em phiền.
Em về đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
A Sùng lại nói: “Vào ngồi một lát không, pha cà phê cho em uống.”
Anh nói xong cũng xoay người đi vào nhà, đặt thứ trong tay lên bàn, tìm hạt cà phê.
Trong đầu A Sùng nghĩ có lẽ Ninh Vũ sẽ cảm thấy nhà mình rất bừa bộn khó coi, dù sao Ninh Vũ cũng bị ám ảnh sạch sẽ và rối loạn ám ảnh cưỡng chế mức độ nhẹ.
A Sùng đã phát hiện ra tật xấu này của Ninh Vũ từ rất lâu.
Mỗi một lần hẹn chịch với cậu ở bên ngoài, lúc trả phòng Ninh Vũ nhất định phải dọn phòng thật sạch sẽ ngăn nắp, khăn trải giường lớp nào lớp nấy được vuốt phẳng phiu.
Dù sao thì cũng là… thói quen không sao hiểu nổi.
A Sùng tìm được hạt cà phê rồi quay trở về, thấy hai tay Ninh Vũ vẫn còn đang nâng bánh ngọt, chỉ đứng ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, nhìn qua hơi bức rức mất tự nhiên.
Anh cảm thấy buồn cười, nói: “Em cứ tùy tiện ngồi xuống đi, bỏ đồ xuống.
Tôi không dẫn người về nhà, chỉ ở một mình cho nên có thể hơi bừa bộn, đừng có cau mày, nhịn một chút.”
“Không, chỗ của anh rất tốt, rất sạch sẽ.” Lời này của Ninh Vũ nghe rất trái lương tâm, cậu đặt bánh ngọt xuống, do dự hỏi một câu: “… Đúng là hơi… bừa bộn một xíu, hay là em… giúp anh thu dọn nhé?”
“Không cần.” A Sùng bắt đầu xay hạt cà phê: “Em ngồi đi, cũng đứng lâu rồi.”
Vì vậy Ninh Vũ bắt đầu hào phóng quan sát nhà A Sùng.
Có thể nhìn ra chủ nhà rất biết tận hưởng cuộc sống.
Tủ giày của A Sùng đều là giày đá thể thao giá trị không rẻ.
Anh còn có một máy phát nhạc kiểu xưa, có máy pha cà phê nhìn có vẻ rất tốt, có một tủ rượu, có tủ lạnh rất lớn.
Nhìn tới nhìn lui, mặc dù hơi bừa bộn nhưng sẽ cảm thấy tổng thể căn nhà này đều rất A Sùng, tùy ý lại chú trọng.
“Anh giàu thật đấy.” Ninh Vũ không nhịn được cảm thán, chỉ đôi giày bên ghế sô pha: “Đôi giày của anh bằng tiền lương cả tháng của người khác.”
“Lúc trước mở một xưởng sửa chữa, coi như có nguồn thu cố định, lợi nhuận cũng tạm được.
Làm công việc khác là vì tôi không thể làm mãi một nghề.” A Sùng nói: “Kiếm tiền mà, kiếm được không phải đều để dùng hay sao.
Tôi không thích tiết kiệm, làm người phải học được cách hưởng thụ.”
“Nhưng cũng không thể thật sự không có kế hoạch.” Ninh Vũ thử phản bác: “Kinh nghiệm của em mách bảo rằng con người ta vẫn phải học cách lập kế hoạch cho cuộc đời của mình.”
A Sùng tìm ra giấy lọc, đổ bột cà phê đã xay xong lên, bắt đầu pha tay (1).
Động tác của anh rất thành thạo, biểu cảm nhìn bình lọc rất ôn hòa, giống như đang nhìn một đóa hoa nở rộ.
“Ninh Vũ.” Mắt A Sùng vẫn nhìn chằm chằm vào ly lọc (2), tay cầm bình nước ấm rót vào bột cà phê, đột nhiên hỏi một câu: “Vậy kế hoạch của em về cuộc sống của mình là gì?”
Ninh Vũ hơi khó hiểu, hỏi: “Cụ thể là gì?”
“Chính là… Em muốn cái gì.” A Sùng nói: “Chỉ tò mò thôi.
Em là một người có kế hoạch cho mình, không giống tôi.
Cho nên muốn nghe thử kế hoạch của em, nghe về cuộc sống mà em mong muốn.”
“Em á?” Ninh Vũ sửng sốt mấy giây mới chậm rãi đáp: “Cuộc sống mà em mong muốn… Đây là lần đầu tiên có người hỏi em về vấn đề này đấy.”
“Không phải em thích lập kế hoạch hay sao, lẽ ra phải trả lời tôi mà không cần nghĩ ngợi mới đúng chứ.”
“Nếu như là giai đoạn hiện tại.” Ninh Vũ nói: “Em muốn có nhà riêng, một con chó, một…”
Cậu do dự một lát, mới nói: “Một người có thể cùng nhau đi xem phim, ăn cơm.”
Ninh Vũ nói xong, A Sùng đã rót xong bình nước nóng kia.
Anh bưng tách cà phê sứ xương (3) rất đẹp đi tới, đưa cho Ninh Vũ, nói: “Tôi thích mèo hơn.”
Ninh Vũ ngẩng đầu, cậu chạm vào ánh mắt tản mạn không tập trung của A Sùng.
Giây phút ấy, cậu đột nhiên hiểu ra mục đích A Sùng mời mình vào nhà.
“Có thể nuôi cả hai mà.” Ninh Vũ cúi đầu xuống: “Khi còn nhỏ em từng nuôi mèo, em biết nuôi mèo như thế nào.”
A Sùng chỉ vào cái tách, đổi đề tài: “Nếm thử xem.
Cái này gọi là Geisha (4), tiếng Trung là Khôi Hạ.
Hạt cà phê tươi màu xanh lá rất đẹp, cũng là loại cà phê tôi thích nhất.”
Ninh Vũ nhấp thử một ngụm, ngay khi uống vào cậu phải cố gắng nhịn xuống mới không khiến mình cau mày.
A Sùng thấy hết.
Anh cười: “Tôi biết em chỉ thích uống nước và thức uống có mùi vị nhạt, chắc chắn cảm thấy không dễ uống.”
Ninh Vũ: “Thật ra thì cũng được.”
“Cũng được mà uống chẳng nhiệt tình chút nào thế.”
A Sùng ngồi đối diện Ninh Vũ, đột nhiên đưa ra một chủ đề nói chuyện trực tiếp.
“Chúng ta nói chuyện như bạn bè đi.
Ninh Vũ, em cảm thấy loại quan hệ như tình yêu có thể vững chắc hay sao?” A Sùng cầm một miếng dâu tây trên bánh ngọt bỏ vào miệng ăn: “Trong mắt tôi tình yêu là một loại cảm giác, cảm thấy nó là thứ không bền chắc nhất, giây trước còn nồng nhiệt, giây sau đã lạnh nhạt.
Em đuổi theo một thứ mà tôi căn bản không có, tôi không cho em được.”
Ninh Vũ nói: “Theo lĩnh vực chuyên nghiệp của em mà nói thì không có thứ gì không giải thích được, không giải quyết được.
Nếu như anh không có cách nào chứng minh thì đại khái có hai nguyên nhân chính, một là năng lực không đủ, hai là vấn đề này về mặt lý thuyết không thể giải được.”
“Về phía tôi, vấn đề của chúng ta không thể giải được, tôi cũng không phải một mệnh đề.”
“Nhưng trong mắt em, đó là do vấn đề năng lực của em.” Giọng Ninh Vũ rất bình tĩnh: “Có lẽ là em chưa đủ tốt, nhưng nhất định sẽ có thể giải được.”
“Em có thể cùng anh tìm cách.”
“Nhưng tôi không muốn.” Giọng A Sùng có vẻ hơi tiếc nuối, nói: “Tôi thích em, nhưng cũng không thích đến vậy, cũng không phải kiểu thích như em muốn.
Em sẽ có cuộc sống tươi đẹp, phát triển, cần gì phải lãng phí thời gian ở chỗ tôi.”
A Sùng biết những lời này nói ra rất tổn thương người ta, dù sao thì biểu cảm của Ninh Vũ cuối cùng cũng trở nên hơi khó coi.
“Thích em, nhưng cũng không…” Ninh Vũ nhẹ giọng lặp lại một lần: “Thích đến vậy?”
Điều đó có nghĩa là cũng chỉ hơi thích mà thôi.
“Đúng thế.” A Sùng nói: “Tôi cảm thấy lập trường của tôi rất rõ ràng, vẫn luôn như vậy, tôi thích rất nhiều người, nhưng hình như chẳng có ai là đặc biệt.
Em chạy tới đây cũng chẳng khiến tôi thấy cảm động, tôi sẽ chỉ cảm thấy em đang làm khó tôi.
Em thật sự rất tốt, nhưng thứ em muốn tôi không cho được.
Đừng vì rung động nhất thời mà không phân rõ được điều là quan trọng và thứ yếu trong cuộc đời mình, em còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Nói xong anh đứng lên, xoa đầu Ninh Vũ.
Ninh Vũ cảm thấy chắc là mình xong đời thật rồi.
Rõ ràng là đang từ chối mình, cậu lại nghe đến ngây dại.
Điều duy nhất cậu nghĩ trong đầu lúc này là thích em một chút là thích chỗ nào, vậy làm sao mới có thể thích nhiều hơn một chút.
A Sùng xoa đầu cậu, động tác tùy ý như đang xoa đầu một chú chó nhỏ.
Trong đầu Ninh Vũ nghĩ: Mình nên nói gì nhỉ? Mình phải nói không sao đâu, em hiểu anh, bởi vì em thích anh, thậm chí em còn thích anh từ chối em, bởi vì lúc anh từ chối sẽ nhìn thẳng vào em, anh rất dịu dàng, dường như đang sợ em khổ sở.
Nhưng đến lúc cậu mở miệng ra lại nói là: “Em muốn hôn anh.”
A Sùng cười.
Nụ cười kia như gió thổi qua, chậm rãi rơi thành một cơn mưa trong lòng Ninh Vũ.
Cậu cũng không hiểu nổi rung động vô hình trong lòng là do đâu, nhưng giây phút ấy Ninh Vũ mới hiểu trên đời này có người chỉ cần cười lên là có thể nhấn chìm bạn.
A Sùng nói: “Muộn lắm rồi, mau về nhà đi, chăm sóc bản thân mình cho tốt.
Bánh ngọt tôi sẽ ăn, sau này không cần ngày nào cũng chờ tôi như vậy nữa.”
Ninh Vũ không trả lời những câu này.
Sau đó bọn họ vẫn luôn lễ độ đối thoại, A Sùng cho cậu một vài kiến nghị về cuộc sống ở Bangkok, nói cho cậu biết làm thế nào để bắt xe, làm thế nào để mặc cả, đến nơi nào mua được nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, nơi nào có chỗ vui chơi giải trí.
Ninh Vũ cứ nhìn chằm chằm vào mắt A Sùng, không trả lời gì cả, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.
Rõ ràng gian phòng này rất yên tĩnh, nhưng Ninh Vũ vẫn luôn nghĩ đây thật là một đêm hoảng loạn.
Cho đến khi Khôi Hạ trong ly lạnh thấu, Ninh Vũ cũng nên đi về rồi.
A Sùng đưa Ninh Vũ tới cửa.
Sau đó Ninh Vũ vẫn luôn trầm mặc lại hỏi A Sùng một câu cuối trước khi anh đóng cửa:
“Bây giờ muộn lắm rồi.” Ninh Vũ nói: “Tại sao anh lại pha cà phê cho em uống.”
“Bởi vì tối nay nhất định em sẽ không ngủ được.” A Sùng thấy ánh mắt cậu rất yên tĩnh, cậu đang cười: “Cho nên không bằng để em tỉnh táo một chút.”
Bởi vì tôi đoán chỉ cần bưng đến cho em, em nhất định sẽ uống.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả: Hôm nay vẫn không theo đuổi được, thiệt là khó quá đê.
Note 1: Cách gọi tên phái nam của người Thái thường dùng là nham X (ai)///
Note 2: Con trai Thái dùng từ của phái nữ hoặc là bóng hoặc là nói chuyện với người cực kỳ thân mật.
Chú thích:Nguyên văn là 手冲 (thủ xung: thủ: tay, xung: pha).
Công đoạn pha cà phê tay bao gồm các bước:
– Xay hạt cà phê.
Xay 20g hạt cà phê vừa phải, và hạt xay hơi thô hơn đường.
– Ngâm giấy lọc.
Để hương vị cà phê nguyên chất nhất không bị ảnh hưởng, cần phải ngâm giấy lọc để tránh mùi vị của giấy ảnh hưởng đến hương vị của cà phê.
– Đổ bột cà phê vào.
Đổ đều bột cà phê vào cốc lọc cà phê.
– Đo nhiệt độ nước.
Nhiệt độ nước để pha cà phê là khoảng 92 ℃.
Chúng ta cũng có thể điều chỉnh nhiệt độ nước theo các mức độ rang khác nhau.
Nhiệt độ nước để rang sơ và vừa là 94-98 ℃, và nhiệt độ nước để rang vừa và kỹ vừa là 90-94 ℃.
Nhiệt độ khi nướng là 86-90 ℃.
– Hãm.
Đổ 40ml nước nóng vào, sau đó bắt đầu hẹn giờ, hãm trong khoảng 30 giây.
– Tiếp tục ủ.
Liên tục sử dụng nước nóng để pha, tỷ lệ nước tốt nhất là 1:15, và khoảng 300ml nước pha với 20g bột cà phê là trạng thái hợp lý nhất.
– Kết thúc.
Từ lúc bắt đầu rót nước nóng đến khi xong mất khoảng 2 phút rưỡi, chú ý thời gian và không ủ quá lâu có thể làm giảm hương vị.
Mình thấy bên VN ít khi pha cà phê tay như nước ngoài và thường dùng phin hay máy hơn.
Thông tin về cách pha cà phê tay bên trên lấy từ zhidao, ngoài ra có thể tìm thông tin về các bước pha cà phê tay của starbucks ở đây (tiếng Trung):
https://.starbucks.com.cn/coffee-blog/pour-over/Hình ảnh minh họa:
Sứ xương hay còn gọi Bone China là sản phẩm sứ được chế tác từ tro xương động vật, chủ yếu là xương bò, được nghiền mịn thành tro xương, trộn với đất sét và những loại khoáng chất khác, như tràng thạch (fensfat), đặc điểm của dòng sứ xương này là độ thấu quang cao, mỏng, trọng lượng nhẹ, có màu trắng ngà, chất lượng sứ xương phụ thuộc vào tỉ lệ phần trăm xương trong hỗn hợp, sản phẩm sứ xương chất lượng thường có trên 30% tỉ lệ xương, đến 40-50%.
Hình ảnh minh họa cho cái tách mà A Sùng dùng để pha cà phê:
Cà phê Geisha Panama là loại cà phê đắt nhất thế giới, giá 1 ly là 60$, tính sơ sơ là khoảng gần 1 triệu 4 chứ nhiêu:v
Hạt cà phê tươi có màu xanh lá như trong truyện có nhắc tới (hình minh họa quả cà phê và hạt tươi):
.