Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 33: Chương 33

Edit: Mika

Lúc Ninh Vũ đối mặt với sự trầm lặng của mình thì A Sùng đang nghĩ về Phật.

Sư phụ từng nói chúng ta tu hành không phải tu công đức mà là lòng từ bi.

Chúng ta niệm kinh, không phải là đọc câu chuyện về Phật học mà niệm để lục căn thanh tịnh.

Chúng ta chắp tay cúi đầu không phải tự hạ thấp bản thân mà là kính sợ sinh linh.

Và tin Phật không phải tin vào thần linh mà là tin vào nhân quả và báo ứng.

Những cái khác A Sùng chẳng tin gì hết, chỉ có câu nhân quả báo ứng kia là anh tin.

Anh biết chị ba nói đúng, người trong giang hồ tối kỵ nhất là thật sự động lòng, huống hồ anh vốn là người không sạch sẽ gì, mặc dù trên tay không có mạng người nhưng suy cho cùng cũng bẩn, rửa không sạch.

Mẹ anh thua bởi chữ tình, ba anh thua vì chữ nghĩa, kết cục đều không viên mãn.

Theo lời giải thích của chị ba và lẽ sống mà chị ba dạy cho anh, một mình một con đường đi tới cuối cùng là tốt nhất, tin người còn không bằng tin một con chó, từ những chuyện mà A Sùng đã trải qua, xem ra những lời này rất đúng.

Mọi chuyện đều có nhân quả, con người có báo ứng, A Sùng tin những lời này.

Cho nên Ninh Vũ đi ngang qua cuộc đời anh thật ra chỉ là một nỗi muộn phiền.

Đây nhất định là một đêm không yên.

Ninh Vũ vẫn luôn hoảng hốt bồn chồn, cảm xúc rất tệ.

Cậu cứ luôn nghĩ đây có phải là đêm cuối cùng mình có thể tới nhà A Sùng hay không.

Thậm chí cậu đã từng nghĩ nếu A Sùng vì chuyện của chị ba mà từ chối mình… Cậu sẽ không thể dùng lý do dừng chân để ở lại được nữa.

Chuyện khác cũng không vấn đề gì, nhưng nếu khiến A Sùng bị chị ba đối xử như vậy, Ninh Vũ sẽ chỉ cảm thấy khổ sở.

Cậu ngẩn người, đột nhiên nghe thấy A Sùng nói với mình: “Có phải chị ba dọa em rồi không?”

Ninh Vũ còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, A Sùng đã nói: “Đừng để ý, bà ấy vẫn luôn như vậy.”

Ninh Vũ cau mày, giọng không vui: “Mặc dù nói thế… nhưng mẹ anh dữ quá đi, anh còn đang bị thương, như vậy sao được?”

“Bà ấy không phải mẹ tôi.” A Sùng nói xong lại suy tư một lát, đổi một cách nói khác: “Chắc tính một nửa là mẹ nhỉ.

Tôi và bà ấy… vẫn luôn như vậy, tôi quen rồi, em cứ yên tâm, đừng để có bóng ma trong lòng.

Bà ấy không tức giận vì em là nam, đổi lại là ai thì bà ấy cũng sẽ tới đây như vậy thôi.”

Tính là mẹ một nửa? Chuyện này… Nhưng ngay sau đó thói quen kia chạm vào điểm mẫn cảm của Ninh Vũ, sắc mặt cậu trở nên cực kỳ khó coi: “Trước kia có phải… bà ấy thường xuyên đánh anh như vậy không?”

Trong đầu A Sùng thầm nghĩ mình lại tìm sai đề tài rồi, nói chuyện này làm gì.

Kết quả bên kia Ninh Vũ lập tức kích động, không đợi A Sùng nói đã hỏi một câu: “Trước kia cũng đánh đúng không?”

A Sùng lập tức lắc đầu: “Không.”

“Nhưng mà…”

“Tôi và bà ấy… rất phức tạp, bà ấy cũng rất đáng thương, không trách bà ấy.” A Sùng trực tiếp cắt lời cậu: “Không đề cập đến chuyện này nữa, được không?”

Ninh Vũ lẳng lặng nhìn A Sùng một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu.

Một tay A Sùng mở hộp pizza lúc trước chị ba mang tới đặt trên bàn, nói: “Nếm thử xem, bà ấy làm đấy, mùi vị cũng không tệ.”

Quả thật pizza ăn rất ngon, còn hơi ấm, độ ngọt vừa phải, thơm mềm ngon miệng, nhưng Ninh Vũ chỉ ăn một miếng đã không còn khẩu vị gì nữa, bây giờ cậu rất khó bình tĩnh lại, chỉ có thể liên tục uống rượu, định đè chặt xao động trong lòng xuống.

A Sùng vùi mình trên ghế, đột nhiên chỉ xuống cái rương phía dưới tủ, nói với Ninh Vũ: “Yên tĩnh quá, lấy một đĩa CD ra nghe đi.”

Ninh Vũ đáp lời, đi tới, lật qua lật lại, phát hiện trong cái rương nhỏ này toàn là album của Vương Phi.

Cậu chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn lấy cái ở trên cùng, hơi cũ, dường như A Sùng đã từng nghe.

Cậu hỏi A Sùng: “Anh mua à?”

A Sùng lắc đầu: “Lúc trước có quen một người Quảng Đông, cậu ấy tặng tôi.”

Động tác của Ninh Vũ hơi khựng lại, sau đó mới ấn xuống nút phát.

Bài hát bắt đầu vang lên, bọn họ cụng ly, im lặng uống rượu trong tiếng hát, nuốt xuống tâm sự của riêng mình.

Phát được mấy bài rồi nhưng vẫn không có ai mở miệng.

Rượu khiến thân thể từ từ nóng lên, chờ Ninh Vũ trấn định lại, cậu bắt đầu thử nghe lời ca.

Không biết tại sao, dưới bầu không khí này, Ninh Vũ bắt đầu cảm thấy hơi mệt mỏi, còn có một chút bực mình không sao nói ra được.

Vương Phi đang hát: Mùi vị của miếng bánh ngọt đầu tiên, sự thoải mái mà món đồ chơi đầu tiên mang tới.

Mặt trời lên núi, mặt trời xuống núi, ly kem rơi lệ.

(1)

Lời ca nghe không rõ lắm.

Ninh Vũ cảm thấy phiền, chuyển sang bài tiếp theo.

Thật ra cậu không muốn nghe nhạc, nhưng không nghe lại quá yên tĩnh.

Cậu nói: “Em đang nghĩ, có lẽ em cũng nên tặng anh thứ gì đó.

Nhưng em không có sở thích đặc biệt nào, những thứ em thích thì chắc anh đều sẽ không thích.”

Uống rượu rồi, ánh mắt A Sùng hơi lặng lẽ mơ màng.

Ninh Vũ không nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt anh, không thấy rõ, cho nên buồn sầu.

A Sùng nói: “Tôi còn tưởng em muốn hỏi chuyện quá khứ giữa tôi và người tặng tôi album này chứ.”

Ninh Vũ dừng lại một lúc rồi mới nói: “Anh muốn kể à.”

Thật ra thì cũng là do không dám hỏi.

“Có thể kể cho em nghe, cũng đâu có gì.” Giọng A Sùng rất thản nhiên như thể không có gì quan trọng: “Cậu ấy thất tình nên đi du lịch, thuê tôi làm hướng dẫn viên riêng cho nên quen biết.

Cậu ấy là một nhiếp ảnh gia, con người rất thú vị, thích Vương Phi và Sakamoto Ryuichi.

Sau khi cậu ấy về nước tặng tôi một rương album, chúng tôi liền kết thúc.”

Ninh Vũ bực mình, lại uống một hớp rượu lớn.

Uống xong cậu nghĩ: Rượu này khó uống chết đi được, chua quá đi.

A Sùng bị biểu cảm của Ninh Vũ chọc cười: “Hỏi đi, em còn muốn biết gì nữa, tôi còn rất nhiều câu chuyện như vậy.”

Ninh Vũ nâng ly, hồi lâu mới thấp giọng nói: “… Em cũng chỉ là người từng ngủ với anh, một người bình thường không đáng để mắt tới mà thôi, đúng không.”

“Cũng đâu tới nỗi, tôi cũng có ngủ với quá nhiều người đâu nhỉ, tính kỹ ra cũng không bao nhiêu, tôi hơi bị kén chọn đấy.” A Sùng nói: “Hơn nữa qua lại với nhau không nhất định phải lên giường.

Có người thích làm tình, có người không, giống như người Quảng Đông đó, chúng tôi chưa từng ngủ với nhau.

Em nghĩ tôi là kiểu người gì?”

Ninh Vũ lại uống một hớp rượu.

Cậu bần thần, lần này nghe thấy Vương Phi hát: Một suy nghĩ sai lầm của anh, em động lòng, bao nhiêu mộng tưởng hóa thành không.

(2)

Ninh Vũ đặt ly xuống rồi nói: “Em biết, anh rất giỏi, có rất nhiều người thích anh.”

A Sùng à một tiếng, hỏi: “Em nói xem tôi tốt ở chỗ nào?”

Rượu sẽ khiến người ta có thêm dũng khí, cũng dễ khiến người ta ủ rũ suy sụp, suy nghĩ của Ninh Vũ bắt đầu lan tràn không giới hạn.

“Tốt ở chỗ nào à…” Ninh Vũ cúi đầu cười: “Đề tài này hình như em không giỏi lắm, người ta có thể nói rất tình rất cảm động, nhưng em nói ra có lẽ sẽ hơi buồn cười.”

A Sùng rất kiên nhẫn nhìn cậu: “Không sao, nhưng em phải nói chậm một chút, tối nay em nói tiếng Trung nhanh quá, tôi nghe không rõ lắm.”

Ninh Vũ thở dài, gật đầu.

“Thì… Lúc trước khi còn đi học, em rất muốn học ban khoa học xã hội, nhưng ba em bắt em theo khoa học tự nhiên, khi đó em không dám nói không, vẫn luôn cố gắng học tập.

Em hơi chậm tiêu, học lâu như vậy cũng không rõ rốt cuộc mình có thích những gì mình học hay không.”

Ninh Vũ nói rất chậm: “Nhưng có một lần em đã xúc động vì một môn học, đó là… Chúng em có một môn gọi là lập trình, bài đầu tiên chúng em được dạy cách lập trình viết ra dòng chữ “Hello World”.

Em cảm thấy điều này đã chạm tới em, giây phút đó dường như em đã thấy được một thế giới mới.”

A Sùng gật đầu, hỏi: “Đó là nói về bản thân em, điều này có liên quan gì đến tôi?”

Ninh Vũ nói: “Anh muốn hỏi em anh tốt ở chỗ nào, em không nói rõ được.

Em chỉ biết là, đối với em mà nói, anh cũng giống như bài đầu tiên của ngôn ngữ C vậy, là một World (thế giới) mới.”

A Sùng nghe xong hơi sửng sốt, rồi mới bật cười.

Một người bình thường luôn nề nếp một khi nghiêm túc nói ra những lời như vậy sẽ có cảm giác vô cùng chân thành.

“Khéo nói ghê ấy chứ.” A Sùng không đánh giá quá nhiều, anh cúi đầu rót rượu cho Ninh Vũ: “Có phải ở với tôi quá lâu rồi không, cảm thấy em không còn dè dặt như trước nữa.”

“Dè dặt thì có ích lợi gì.” Giọng Ninh Vũ có ý lành làm gáo vỡ làm muôi: “Dè dặt không theo đuổi được anh, chỉ có thể thử vứt hết mặt mũi đi xem sao.”

A Sùng cười ha ha: “Em còn mắng Công Chúa của tôi không biết xấu hổ, em có khác gì nó đâu.”

Nhắc tới Công Chúa mặt Ninh Vũ lập tức tối sầm lại, lời nói ra vô cùng quái gở: “Em còn phải học tập nó nhiều, em cũng không có vận may như nó.”

A Sùng vẫn cười, hỏi cậu: “Vậy không còn mặt mũi mà vẫn không theo đuổi được thì sao?”

Mắt Ninh Vũ không buồn chớp đáp: “Tiếp tục theo đuổi chứ sao.”

Dường như A Sùng không muốn tiếp tục đề tài này, anh đổi sang chủ đề khác.

“Thật ra thì không phải tôi thấy em thế nào, chỉ là tôi… Ninh Vũ, em có cảm nhận được không, người ta luôn thêm quá nhiều phụ từ vào quan hệ.” A Sùng nói: “Mọi người đều muốn định nghĩa con cái phải như thế nào, bạn trai phải như thế nào, bạn gái thì phải thế nào, chồng nên thế nào, đàn ông phải thế nào, phụ nữ phải ra sao…” A Sùng vừa nói vừa lắc đầu.

“Tôi ghét bị định nghĩa quan hệ.” A Sùng cảm thấy mình nói rất có lý: “Không liên quan đến em, chẳng qua tôi không thích giữ quan hệ lâu dài với người khác.

Như vậy dễ… tổn thương lẫn nhau.

Em hiểu không?”

Ninh Vũ nghiêm túc lắng nghe, gật đầu nói: “Em nói này, suy luận của anh không hợp lý.

Giả thiết của anh còn chưa trải qua nghiệm chứng thực tế đã bị phủ định bác bỏ, cho nên không thành lập.

Ngoài ra, em đến tìm anh là muốn đối tốt với anh, không phải là đòi có quan hệ với anh, hy vọng anh hiểu được.

Cho nên anh đừng gộp em với cậu nhóc khóc lóc ỉ ôi muốn anh ôm xem ti vi làm một, gần đây toàn là em ôm anh xem ti vi.”

A Sùng không nhịn được cười.

Thú vị, nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái hơn nhiều.

Ninh Vũ có một ưu điểm mà A Sùng rất thích, tính cách của cậu kiên định từ trong xương, mặc dù có lúc hơi cố chấp nhưng cực kỳ có vị đàn ông… Ngẫm kỹ thì chẳng phải người này cả ngày đều nghĩ muốn đè mình một lần hay sao, tên nhóc thối.

“Ninh Vũ, dạy em một đạo lý này.

Thích một người, có thể do đối phương giàu có, có thể do ngoại hình đối phương không tệ, nhưng nếu chỉ vì đối phương đối tốt với em thì chính là kẻ ngu.” Nói xong A Sùng cảm thấy mình thẳng thừng quá, nhưng phải nói cho hết lời: “Đây cũng là lập trường của tôi.

Tôi là một người rất khó bị cảm động, không cần biết em đối tốt với tôi bao nhiêu, tôi không thiếu cái này.”

Ninh Vũ gật đầu: “Em biết chứ, nhưng đến tìm anh là em tự nguyện, có được hay không là ở anh, có tới hay không là ở em, trước kia anh dạy em rất nhiều điều, em cũng không thiệt.”

Cậu dừng lại, bồi thêm một câu: “Hơn nữa… Em cũng không định khiến anh cảm động, điều em mong muốn là anh thích em.”

Thú vị thật.

A Sùng gật đầu: “Đã nói rồi mà, tôi thích em, nhưng có lẽ không phải loại thích mà em muốn.

Bây giờ hai chúng ta… cứ như đang đóng kịch vậy, em có thấy khó chịu không?”

“Cho nên anh muốn kết thúc trước?” Ninh Vũ cười lạnh, một hớp uống cạn rượu trong ly: “Cười chết mất, anh không phải em, sao anh biết em theo đuổi anh như vậy em có vui hay không?”

“Cũng đúng.” A Sùng liếc nhìn cậu, một tay châm thuốc, tùy ý nói: “Không phải em thích bị tôi thả câu (3) à.”

Ninh Vũ nghe xong câu kia, tay run lên, suýt nữa không cầm nổi ly nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn A Sùng, nhưng phát hiện A Sùng không nhìn mình.

A Sùng nghiêng mặt hút thuốc, đầu khẽ lắc lư theo tiếng nhạc, động tác cực kỳ đẹp mắt.

Thật ra thì đoạn đối thoại này cũng chẳng tính là nhẹ nhàng gì, nhưng bầu không khí trong căn phòng lại mê ly… Góc bàn có một con mèo đang ngủ, trong khay có pizza và bánh ngọt, trong rượu có đá viên, trong loa có Vương Phi đang hát.

Cô hát: Hãy cho em một bàn tay để em có thể dựa vào.

Hát: Hãy cho em một đôi mắt để nhìn người bước đi.

Cô còn hát: Giống như cánh bướm cho dù không thể bay qua biển lớn, cũng chẳng ai nỡ lòng oán trách.

(4)

Dường như cô đang hát về trạng thái hiện tại của A Sùng.

A Sùng ngồi đối diện cậu, gương mặt anh dung hòa với vẻ lạnh nhạt, chán nản trong giọng ca của Vương Phi, có cảm giác phù hợp không chê vào đâu được.

Dường như anh đã phơi bày một biểu cảm và tư thế không có chút sơ hở nào để tấn công, chờ Ninh Vũ nhìn sang, đắm chìm trong đó.

Anh nói: Không phải em thích bị tôi thả câu à, một câu thật bình thản, nhưng thật ra là đang nói cho dù tôi bày ra tư thái gì, em cũng sẽ bị tôi đánh bại.

Hay lắm.

Ninh Vũ uống cạn ly rượu kia, trong đầu cậu nghĩ: Anh đúng, là em thua, em không thắng nổi, cũng không có ý định thắng, dù sao cũng khiến bản thân thất bại trước anh.

Yên lặng một lúc, đột nhiên A Sùng nói: “Ninh vũ, album lúc trước tôi thường nghe tên là “Chỉ thích người xa lạ”, tôi thích album đó.”

Ninh Vũ không nói gì, cậu cảm thấy mình không nên mở miệng.

Dường như A Sùng cũng không cần cậu trả lời, nói một mình: “Tôi vẫn cảm thấy người xa lạ mới khiến tôi có cảm giác an toàn.

Ngược lại những người quen biết đã lâu sẽ chỉ khiến tôi lo sợ.

Tôi cảm thấy… Xa lạ thật ra là một loại gặp gỡ tốt đẹp nhất, lúc ấy tôi gặp được em chỉ muốn coi em là một người xa lạ tốt đẹp tôi gặp được mà thôi.

Chúng ta lễ độ sống chung, an ủi, một giây sau tôi có rời khỏi em, chúng ta ở trong ký ức vẫn là vĩnh hằng, em không cảm thấy như vậy rất tốt hay sao?”

Ninh Vũ trầm mặc rất lâu.

Cậu cảm thấy mình hơi say rồi, lúc nói chuyện cũng thấm hơi rượu.

“Em không có cách nào coi anh như người xa lạ… Bây giờ trong đầu em đều là làm thế nào để giữ anh làm của riêng.” Giọng Ninh Vũ càng ngày càng run: “Là do anh mời gọi em, em không quan tâm…”

“Trước hết đừng nói chuyện này, em thả lỏng đi, nghe hát.” A Sùng cắt lời Ninh Vũ, giọng rất nhẹ: “Em nghe thử đi, bài này tên là “Con bướm”.”

Con bướm.

Ninh Vũ cũng từng có một con bướm, A Sùng vẽ lên cổ cậu, cậu đã từng muốn dùng con bướm kia quên đi A Sùng.

Có lẽ con bướm không thể bay qua biển cả, nhưng lại bay đến Bangkok.

Con bướm ở trên cổ biến mất, có lẽ đã bay trở về trong tay A Sùng rồi, trong đầu Ninh Vũ nghĩ, đúng, mình phải đòi lại con bướm kia từ chỗ anh ấy.

Ninh Vũ hơi ngẩn người, sau đó mới chậm rãi nói: “Anh cũng là con bướm, em làm thế nào cũng không bắt được anh.”

A Sùng cười lắc đầu, nói đùa khích lệ Ninh Vũ: “Em cố gắng chăm nom chút nữa nói không chừng sẽ bắt được đấy.”

Ninh Vũ cảm thấy chẳng còn hơi sức nào trả lời A Sùng nữa, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Sợ anh chạy mất…”

A Sùng nâng mắt lên nhìn, biểu cảm như cười như không, giọng vẫn rất bâng quơ: “Vậy em cũng chạy đi, em chạy nhanh lên một chút.”

“Em nghe như thể lại bị từ chối khéo thêm một lần.”

A Sùng nín cười, lời nói rất mập mờ: “Khó nói trước lắm, không ngừng cố gắng, ai biết ngày nào đó kỳ tích lại rơi xuống.”

Ninh Vũ dùng chân khẽ đụng vào Công Chúa ở dưới bàn, giọng lấp lửng: “Vận may của em vẫn luôn không tốt, chỉ có thể cố gắng.

Nhưng cố gắng… vẫn không sao cảm thấy được anh thích em, chuyện này… cố gắng thật sự có tác dụng?”

A Sùng lắc đầu: “Nhưng không cố gắng em sẽ không có gì cả.”

Ninh Vũ cười thở dài, cậu ngẩng đầu, ánh mắt viết đầy vẻ bất đắc dĩ “em còn biết làm sao”.

Dưới ánh đèn, A Sùng cảm thấy cảnh tượng này rất đỗi dịu dàng.

Anh cười nói: “Gấp gì chứ, cứ từ từ mà chơi.”

Sau khi nói ra câu kia, A Sùng mới bừng tỉnh ý thức được…

Anh vô tình là nhân, Ninh Vũ cố ý là quả.

A Sùng không hiểu tình yêu, chỉ biết ánh mắt Ninh Vũ nhìn mình lúc này chính là động cơ và nhân quả để trò chơi này tiếp tục.

Một khi có được, con người ta sẽ rất tham lam, không thể làm một việc quá vẹn toàn.

Càng là thứ quý giá càng phải cẩn thận, vạn vật cần giữ lâu bền, không thể phá hỏng cân bằng.

Sau đó cuộc trò chuyện của bọn họ ngừng lại rất lâu, trong phòng chỉ toàn tiếng ca của Vương Phi.

Dường như Ninh Vũ cố ý muốn chuốc say chính mình, uống hết ly này đến ly khác, trong lòng A Sùng đang suy nghĩ chuyện khác cũng lười ngăn cản cậu, cứ thế nhìn người này uống rượu.

Chờ đến khi phát hiện Ninh Vũ uống say thì đã hết hai chai, một chai rượu chát một chai Whisky, đều là rượu ngon, bị Ninh Vũ uống như trâu uống nước.

A Sùng phát hiện muộn là vì Ninh Vũ uống say nhìn rất… bình thường, không nhìn kỹ còn không phát hiện ra, hơn nữa rất buồn cười.

Ban đầu A Sùng gọi cậu mấy tiếng, bảo cậu đổi album, Ninh Vũ không động đậy, cầm chai rượu trong tay, mắt nhìn mình chằm chằm.

A Sùng lại gọi, kết quả Ninh Vũ đột nhiên nói: “Ngày mai em có thể tới nhà A Sùng được không?”

A Sùng cười, chọc cậu: “Em đoán xem.”

Dường như Ninh Vũ đã quên mất mình vừa hỏi gì, cậu hơi híp mắt suy tư một lúc, trên mặt không có bất kỳ vẻ gì khác thường, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm một chuỗi: “3.141592653589793238462643383279502884197…”

“…” A Sùng chống cằm ngồi cười, cười một lúc vẫn không nhịn được, bắt đầu cười to, hỏi Ninh Vũ: “Trời ạ, uống say rồi à?”

Nói đến thì anh chưa từng thấy Ninh Vũ thật sự uống say bao giờ.

Lần trước ở Pattaya hai người cũng chỉ mới uống hơi say, rượu còn chưa bốc lên đầu.

Tiếng Ninh Vũ đang đọc số Pi lập tức ngừng lại, cậu nói: “Em chưa say.”

A Sùng nín cười, chỉ vào mình, hỏi: “Tôi là ai?”

Ninh Vũ nhìn kỹ A Sùng, trả lời rất nhanh: “Châu Kiệt Luân!”

A Sùng: “?” Anh vừa mới kinh ngạc xong, kết quả giây tiếp theo Ninh Vũ đã bắt đầu hát bài hát của Châu Kiệt Luân.

Ninh Vũ vẫn tự biết rõ mình, cậu hát thật sự khó nghe.

Cậu đứt quãng nhỏ giọng hát mấy câu, gật gù đắc ý, vừa ngốc vừa nghếch, buồn cười không chịu nổi.

A Sùng ở đối diện sắp cười phát điên rồi, đây là lần đầu tiên A Sùng cảm thấy có người uống say đáng yêu như vậy, nghiêm túc làm trò hề.

Thật ra A Sùng cũng uống không ít, nhưng anh vẫn còn rất tỉnh táo.

Chờ Ninh Vũ hát xong rồi, A Sùng mới hỏi: “Có phải em cố ý tự chuốc say mình để ở lại không đấy?”

Ninh Vũ không đáp, A Sùng chỉ vào mình: “Nhận ra tôi không? Tôi là ai?”

Ninh Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm A Sùng một lúc, chậm rãi đáp một câu: “Em lại nằm mơ rồi.”

A Sùng không biết làm sao: “Tôi là thật, em sờ thử một cái mà xem!”

Ninh Vũ bịt tai không nghe, bắt đầu sờ tới sờ lui trên người mình, A Sùng đang tò mò thì thấy người này lại móc một đồng tiền xu ra.

A Sùng đang ngẩn người, Ninh Vũ đột nhiên đứng lên, xích lại gần mình, đầu ngón tay kẹp đồng tiền xu kia, giọng vừa nghiêm túc vừa thần bí nói: “Lật mặt số thì A Sùng thích em, lật mặt hoa, A Sùng không thích em.”

A Sùng ngây người.

Mặc dù sau khi Ninh Vũ uống say nhìn rất bình thường, nhưng nói chuyện làm việc đều bắt đầu giống trẻ con.

A Sùng bừng tỉnh nhớ ra, Ninh Vũ đã nói với mình rằng trước khi ba cậu chuyển nghề mở công ty từng đi lính, bởi vì điều này, Ninh Vũ luôn cảm thấy mình không phải con trai của ba, chỉ là binh lính trong nhà ông.

Cho nên… đối với chuyện gì cũng cẩn thận như vậy sao?

A Sùng không biết tại sao mình lại nghĩ đến điều đó vào lúc này, anh chỉ cảm thấy giờ phút này Ninh Vũ có vẻ hơi đáng thương.

Uống say coi như cũng yên tĩnh, không khóc lóc om sòm không làm khó, chỉ biết đếm số Pi, hát cũng rất nhỏ tiếng, giống như đang sợ quấy rầy đến người nào.

Trong lúc A Sùng còn đang sững sờ, Ninh Vũ đã tung đồng xu kia lên.

Nhưng có lẽ uống say phản ứng chậm, tung đồng xu lên rồi, Ninh Vũ lại không bắt lấy.

A Sùng giúp cậu bắt đồng xu kia.

Ninh Vũ thấy đồng xu bị lấy mất, theo phản xạ lao tới cướp.

A Sùng chủ động xòe tay ra, chỉ vào mặt vẽ hình hoa cúc ngửa lên trong lòng bàn tay nói với Ninh Vũ: “Là mặt số.”

Ninh Vũ xích lại gần, nhìn thật kỹ, vẻ mặt sụp đổ: “Là hình vẽ, A Sùng không thích em.”.

ngôn tình hài

A Sùng hơi dao động, anh cười, nói với Ninh Vũ: “Em nhìn lại đi.”

Ninh Vũ nghi ngờ, cậu lại cúi đầu xuống nhìn, phát hiện lần này đồng xu kia lại là mặt số hướng lên trên.

A Sùng cười nói: “Có phải em muốn là 1* (5) hay không?”

Ninh Vũ dè dặt cầm lấy đồng xu từ trong tay A Sùng, cầm lên nhìn rất lâu, mắt dần dần đỏ bừng.

A Sùng nhìn vào mắt Ninh Vũ, hoàn toàn chẳng biết tại sao trong lòng lại hơi chua xót.

Không phải động lòng, không phải cảm động, không phải sợ hãi, mà là chua xót trong lòng.

Ninh Vũ cầm đồng xu ấy, nhìn con số 1 kia, nhỏ giọng nói: “Nếu là thật thì tốt quá.”

A Sùng không biết nói gì, Ninh Vũ lại thấp giọng lặp lại một câu: “Là giả thôi, mình không bắt được con bướm ấy.”

Cậu say, bắt đầu nói sảng.

Vương Phi ở trong loa hát cả đêm, giờ phút này tiếng hát kia lại vô cùng rõ ràng trong lòng A Sùng, giống như đang nhắc nhở mình điều gì…

Cô hát: Không phải tới quá nhanh thì là đến quá muộn, sai lầm tốt đẹp lại thường gần với chân thực nhất.

(6)

A Sùng nhìn Ninh Vũ, anh phát hiện mình không cười được.

Cũng chính lúc này A Sùng mới ý thức được, có vài trò chơi một khi hai bên đều bắt đầu nghiêm túc thì không thể có người chiến thắng tuyệt đối.

Vạn vật có nhân có quả, nhân duyên giữa anh và Ninh Vũ bắt đầu từ một đồng tiền xu, bây giờ cũng vì một đồng xu mà dường như đã rơi vào một vòng luân hồi mới.

Hồ Điệp

Sai lầm đẹp đẽ:

Chú thích: Lời bài hát Thôi miên 催眠Lời bài hát Dạ trang (trang điểm đêm) 夜妆Từ gốc: 吊 (điếu: treo, buộc, kéo lên).

Trong chuyện tình cảm từ này có nghĩa:  1 người cho 1 người khác hy vọng, lắm lúc mập mờ nhưng khi người ta muốn tiến tới thì lại đẩy người ta raLời bài hát Hồ điệp/ Bươm bướm 蝴蝶

Vietsub: https://.youtube.com/watch?v=TxLreugTf88Đồng xu là đồng 1 xu, nhưng có thể A Sùng đang ẩn ý vụ Ninh Vũ muốn đè ổng nên hỏi có muốn làm 1 hay không.