Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 5: Q.2 - Chương 1 Tuyệt thế kiếm khách

Dòng nước Hàn Giang trùng điệp ngày đêm không ngừng không nghỉ, tựa như một cái đai lưng bằng ngọc xuyên suốt lãnh thổ Đại Chu từ tây sang đông, vắt ngang đại địa rồi tiến nhập biển rộng. Cổ thành Yến Châu trải dọc theo bờ sông thời gian này dầm mình trong cơn mưa thu rả rích càng lộ vẻ tang thương. Tiếng mưa ‘tí tách’ vỗ vào những viên gạch loang lổ rêu xanh trên tường thành, như đang thuật lại những năm tháng gió lửa vừa trôi qua không lâu.

Trời bắt đầu sáng, con đường cổ lát đá xanh ở Lâm Giang dần dần trở nên náo nhiệt bởi những âm thanh rao hàng, trao đổi của người bán hàng rong, của các tiểu thương cùng tiếng xe ngựa qua lại.

Hai bên đường, cửa hàng san sát, bắt mắt nhất chính là một tòa tửu lâu cao ba tầng nằm ở cuối phố. Trên tửu lâu treo một tấm biển lớn ghi: Bạch Hạc Lâu. Ba chữ lớn mạ vàng này, kiểu chữ tự nhiên phóng khoáng, có cảm giác bền lâu, vừa nhìn liền biết là do danh gia viết nên. Trước tửu lâu, ngựa xe như, cảnh tượng thật náo động!

Ba chữ Bạch Hạc lâu xuất phát từ một truyền thuyết. Tương truyền, hai trăm năm trước có một tiên nhân cưỡi bạch hạc đến nơi đây, lưu lại ba ngày rồi đi. Do đó, nơi này mới có tên như vậy.

Món ăn chiêu bài của tửu lâu này chính là món cá Thu đao Hàn Giang hấp. Món này có thể nói là nhất tuyệt. Đến nơi đây, chủ yếu là văn nhân mặc khách! Ngồi dựa lầu cao, nhìn Hàn Giang ở phía xa, nâng chén đón gió, làm thơ vịnh cảnh, đó chính là thú vui họ thích nhất.

Lúc này, tại cửa sổ của một gian phòng trang nhã ở tầng cao nhất, có một thanh niên hiệp sĩ đang đứngở đó. Người này tuổi chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy, trên đầu quấn khăn Tiêu Dao, khoác trường bào màu trắng, lưng đeo trường kiếm màu xanh, mày kiếm mắt trong, ánh mắt ôn hòa, phong thái nho nhã. Người này chính là nhất đại tông sư trẻ tuổi nhất của võ lâm Đại Chu - Nhậm Thanh Phong. Với việc sáng tạo ra Thanh Phong Thập Tam Kiếm uy trấn giang hồ, hắn được đồng đạo tôn xưng là Thanh Phong kiếm khách.

Nhậm Thanh Phong thở dài, cúi đầu lẩm bẩm: "Tính cả tên kia hẳn là đã năm trăm người rồi! Ôi, không ngờ mình cũng không nhớ rõ, đúng là chẳng thú vị gì cả."

Nhậm Thanh Phong tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên trong truyền thuyết đã được năm năm. Thời gian này, hắn đã đánh bại mấy trăm tên kiếm khách đến khiêu chiến, đủ nhiều để chính hắn cũng không nhớ rõ.

Giang hồ chính là như vậy, không ngừng đi khiêu chiến, khi đã thành danh thì lại bị người khác khiêu chiến. Lần này, trên đường đi qua hồ Đại Danh, Nhậm Thanh Phong đã tiện tay giải quyết một tên khiêu chiến, rồi ghé tới Bạch Hạc lâu thưởng thức món Bạch Ngư Yến.

Người trong nghề nấu ăn ai cũng biết cá Hàn Giang sau trung thu rất thơm ngon, nếu phối hợp với cua mùa thu ở hồ Đại Danh cùng Nữ Nhi Hồng mười năm của Bạch Hạc lâu thì càng như thêu hoa trên gấm.

"Lộp cộp" Vài tiếng động nhỏ vang lên, Nhậm Thanh Phong biết tiểu nhị đã mang thức ăn lên đây rồi.

Từ khi tiến nhập cảnh giới Tiên Thiên, Nhậm Thanh Phong phát hiện thế giới này đối với mình đã không còn như lúc trước nữa.

Giờ đây, nội lực trong kinh mạch của hắn đã chuyển hóa thành một loại chân khí kỳ dị, lục thức cũng rất khác với trước, thân nhẹ như mây, người cũng phiêu dật hơn.

Biến hóa lớn nhất chính là từ hô hấp bên ngoài (ngoại hô hấp) Nhậm Thanh Phong có thể chuyển thành hô hấp bên trong (nội hô hấp), từ đó có thể nín thở trong thời gian dài.

Lúc ở hồ Đại Danh, chợt thấy cao hứng, hắn liền xuống nước mò cua hơn nửa canh giờ, lúc lên còn dọa cho lão lái thuyền nhảy dựng lên.

Nếm xong mĩ vị, tiểu nhị lại pha một bình trà Long Tĩnh loại thượng đẳng. Nhậm Thanh Phong cúi đầu thưởng thức trà cụ trong tay, rồi nhìn thanh cổ kiếm đặt bên cạnh, thần sắc dần trở nên ưu sầu.

Lắc đầu một cái, Nhậm Thanh Phong cố gắng phục hồi lại tinh thần, "Hay là đến chỗ hòa thượng Bạch Vân quấy nhiễu một hôm". Nghĩ đến đó, hắn lại mỉm cười.

Nhậm Thanh Phong đem trường kiếm giắt trên lưng, để lại ngân phiếu năm trăm lượng, rồi đứng dậy bước qua bình phong khắc Mai Lan Cúc Trúc - Tứ Quân Tử mà đi xuống lầu. Tên tiểu nhị nhanh nhẹn tiến lên đưa tiễn. Nhậm Thanh Phong mỉm cười, thuận tay thưởng cho hắn một thỏi bạc.

Tiểu nhị mừng rỡ, nhưng Nhậm Thanh Phong lại chẳng chú ý cho lắm, loại người trong giang hồ như hắn tất nhiên không thiếu tiền. Nếu có thiếu thì ‘cướp của người giàu chia cho người nghèo’ mà thôi.

Đang bước đi, hắn chợt nghe dưới lầu truyền đến từng trận ồn ào náo động. Chỉ thấy, lão bản của tửu lâu mang theo mấy tên thủ hạ chạy lên.

Lão bản này tướng tá thấp mập phúc hậu, bước đi ổn định, có thể biết lão cũng có mấy phần võ công. Khi thấy Nhậm Thanh Phong đi xuống, lão ta hơi ngẩn người rồi sau đó tiến lên cung kính chào đón. Không ngờ lão bản mập mạp này lại có thể nhận ra thân phận của hắn.

Hiện nay, rất nhiều người trong giang hồ mặc áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm. Đương nhiên, với loại tình huống như thế này mặc dù có thể ra dáng kiếm khách nhưng phong phạm cùng nội liễm của cao thủ thật sự khó ai có thể mô phỏng được.

"Ra mắt Thanh Phong đại hiệp, uy danh của đại hiệp như sấm bên tai, hôm nay được gặp mặt quả là vinh hạnh vô cùng. Tại hạ là Vưu Như Thủy, người giang hồ thường gọi là Vưu Bàn Tử, gian tiểu điếm này là do tại hạ mở, không biết đại hiệp có vừa lòng với món ăn của tiểu điếm hay không?" Vưu bàn tử ôm quyền cười nói.

"Ha ha, cũng không tệ lắm, chỉ là mỗi lần đều phiền quý điếm lưu lại một gian nhã phòng, đa tạ! Không biết Vưu lão bản sao phải vội vàng như thế?" Nhậm Thanh Phong vừa nghe tên của lão bản thì cười cười tùy ý nói.

Bàn tử bối rối cười nói: "Được phục vụ đại hiệp là vinh dự của tiểu điếm. Đại hiệp khách khí rồi!" Tiếp đó nhướng mày giải thích: " nghe hạ nhân nói, tại lầu hai có vị khách ăn xong, không có tiền lại lưu lại một áng thơ văn để trả nợ."

Nhậm Thanh Phong ngạc nhiên hỏi: "A, lại có chuyện này sao? Để ta xem thử." Lời vừa dứt, Nhậm Thanh Phong không khách khí, đi thẳng vào đại sảnh ở lầu hai.

Bàn Tử không để ý, thầm than thở: "Cao thủ quả thật không như người thường, không hề kiêu ngạo như mấy tên côn đồ ở đầu đường xó chợ, luôn tự ình là đúng! Lần này có Thanh Phong đại hiệp ở đây, xem người nào dám gây rối!" Bàn Tử vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi lên trước dẫn đường.

Kỳ thật, Nhậm Thanh Phong là hiếm gặp được những chuyện thú vị thế này, chứ không phải là hắn thấy chuyện bất bình mà ra tay tương trợ. Mặt khác, hắn lại có phần nghi hoặc: ‘Vưu Bàn Tử phải dẫn theo thủ hạ, lẽ đối phương là cao thủ? Giang hồ hảo hán thú vị như vậy, hắn chưa bao giờ nghe nói qua?

Ba tầng ở Bạch hạc lâu không giống nhau, tầng một mở ra ọi người nên khá ầm ĩ. Tầng hai tương đối yên lặng, dành cho giới trung thượng lưu, những văn nhân có bối cảnh không nổi trội, thương nhân bình thường và hào khách rất thích đến nơi này.

Riêng lầu ba, chỉ gồm sáu gian phòng, cảnh vật u tĩnh, phải đặt trước mới có chỗ. Để vào đó phải là đại phú thương, quan lại. Đương nhiên, Bạch Hạc Lâu sẽ kém hơn phủ đệ của quan lại, nhưng được cái là có thể ngắm dòng sông Hàn Giang, nhìn hàng ngàn thuyền buồm tấp nập qua lại.

Lại nói lầu hai tổng cộng có hơn ba mươi cái bàn tròn lớn bằng gỗ Đồng Du, sơn đỏ, mỗi cái cách nhau khoảng hai trượng, được ngăn cách bởi các bình phong bằng trúc.

Mấy trung niên văn sĩ mặc nho phục, tay cầm quạt giấy, tụ tập trước một bức tường màu trắng, khoa tay múa chân, nghị luận sôi nổi. Thì ra trên tường có một ánh thơ văn, nét bút vẫn còn mới, chữ viết bừng bừng như rồng bay phượng múa.

Trên viết:

“Quan kỳ tủng cấu nguy nga, cao tiêu lung

Thượng ỷ hà hán, hạ lâm giang lưu;

Trọng diêm dực quán, tứ thát hà sưởng;

Tọa khuy tỉnh ấp, phủ phách vân yên:

Diệc yến hình thắng chi tối dã.

Hà tất thế ngoại đào nguyên,

Nãi khả thưởng quan thì vật."

(Tạm dịch:

Hoàng Hạc lâu nguy nga tráng lệ

Cạnh dòng sông sóng nước đê mê

Hai tầng mái hiên cong vun vút

Bốn cổng mở toang đón gió về

Xứng danh đẹp nhất Yên quốc đấy

Cố hương mờ mịt thoáng khói mây

Mơ mộng đào viên nơi thế ngoại

Thực tại tiên cảnh chính là đây)

"Hay!" Nhậm Thanh Phong nhịn không được bật tiếng khen ngợi, dù sao, hắn cũng đã đọc sách vài năm, lại là cử nhân của tiền triều.

Trước cửa sổ cạnh bàn có một thanh niên đang đứng. Người này dáng cao, mặc áo lam, thắt lưng bằng ngọc, mày rậm mắt hổ, khí chất nho nhã, đang có vẻ không kiên nhẫn, trước mặt còn bày ra một bộ bút mực.

"Phần của người cứ tính cho ta." Nhậm Thanh Phong nói. Khi nhìn thấy người này, hắn mới biết được tại sao Bàn Tử lại đích thân mang thủ hạ tới.

Tuy nhìn người này có vẻ không biết võ công, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện người này không đơn giản. Thanh niên này khiến người ta cảm giác khó nắm bắt hơn cả Nhậm Thanh Phong.

"Ha ha, chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu là bằng hữu của Thanh Phong đại hiệp, lại có tài văn chương như thế, tiểu điếm cũng được thơm lây, sao lại có thể lấy tiền chứ. Tại hạ cáo từ, không quấy rầy hai vị thưởng trà."

Vưu Bàn Tử biểu hiện rất cơ trí. Hắn lại quay qua nói với mấy người đang vây xem: "Mọi người giải tán đi nào, lầu hai hôm nay chỉ lấy tám phần. Các ngươi cũng theo ta về. Tiểu nhị đâu, còn không mau dâng trà cho Thanh Phong đại hiệp!" Nửa câu sau là hắn nói với thủ hạ. Nói xong liền xoay người đi xuống, những người ở xung quanh cũng dần tản đi hết.

Nhậm Thanh Phong gật đầu với Bàn Tử, tỏ ý rất hài lòng, sau đó quay qua thanh niên áo lam, ôm quyền cười:

"Tên mập này quả là khéo đưa đẩy, thảo nào sinh ý không tệ! Tại hạ Nhậm Thanh Phong, người giang hồ gọi là Thanh Phong kiếm khách, không biết quý tánh đại danh của các hạ?"

Thanh niên áo lam ngẩn người, ôm quyền nói: Tại hạ là Huyền Dương Lâm Kiếm, đa tạ bằng hữu đã tương trợ. Lần này vội vàng đi ra ngoài, cho nên không mang tiền theo, thực là xấu hổ."

Nhậm Thanh Phong ngẩn người, Huyền Dương là nơi nào, hay là môn phái nào? Trên giang hồ có cao thủ thế này, đúng là thiên ngoại hữu thiên - nhân ngoại hữu nhân!

Lâm Kiếm thấy thế cười nói: "Tại hạ là nhân sĩ vô danh ở nơi sơn dã, Nhậm huynh không cần suy nghĩ nhiều!"

Nhậm Thanh Phong thấy Lâm Kiếm ngập ngừng nên không muốn hỏi nhiều: "Tại hạ thấy Lâm huynh có vẻ vội vàng, phải chăng đang có chuyện quan trọng?"

Lâm Kiếm đáp: "Đúng vậy. Tại hạ có hẹn, không thể nâng chén trò chuyện với Nhậm huynh được. Thật lấy làm tiếc!"

Nhậm Thanh Phong vui vẻ cười đáp: "Lâm huynh không cần để ý. Nếu đã có hẹn, vậy chờ lúc khác hữu duyên sẽ gặp lại!

Lâm Kiếm thoáng do dự, rồi sau đó hạ quyết tâm nói ra: "Nếu Nhậm huynh có ý, trong vòng ba tháng hãy đến cửa biển dòng Hàn Giang. Chúng ta có duyên gặp lại cũng chưa biết chừng."

Sau khi chia tay Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong dạo chơi Yến Châu mấy ngày, rồi sau đó đón thuyền ngược sông đi đến Tiểu Hàn Giang.

Thượng du sông Hàn Giang cách Yến Châu hai trăm dặm có một nhánh sông tên là Tiểu Hàn Giang. Nhánh sông này vòng qua một tòa núi nhỏ rồi lại đổ vào dòng Hàn Giang tại vị trí cách phía Đông Yến Châu tám mươi dặm. Ngọn núi đó được gọi là Tiểu Hàn Sơn.

Trong núi có một thủy đàm sâu trăm trượng, nước hồ cực lạnh, tên là đầm Bích Hàn. Trước đầm là một ngôi chùa, hàng năm hơi nước lượn lờ cho nên từ xưa đã được gọi là Bạch Vân tự. Trú ngụ trong chùa là một lão hòa thượng cùng một đám đệ tử.

Hòa thượng gọi là Bạch Vân đại sư, công phu võ nghệ không tồi, trong chốn giang hồ cũng có danh tiếng.

Mưa nhỏ vừa tạnh, trong hậu viện tường gạch vàng, ngói đất sét của Bạch Vân tự, mấy tia nắng hiếm hoi xuyên qua những tán cây cổ thụ um tùm chiếu lên đá xanh, tạo nên những vệt sáng loang lổ nhảy múa trên mặt sân.

Dưới một gốc cây đại thụ cao vút trong viện, có hai người đang ngồi đánh cờ nơi bàn bá, bên trái chính là Nhậm Thanh Phong, bên phải là hòa thượng Bạch Vân, tuổi chừng năm mươi, mặt mũi hiền lành, mặc tăng bào màu vàng có phần cũ kỹ, thân hình khôi ngô, cơ thể rắn chắc.

"Thanh Phong huynh, chúng ta đã ba năm chưa gặp nhau rồi?" Hòa thượng đi một nước cờ rồi nói.

"Ừm, mấy năm nay ngày càng nhàm chán!" Nhậm Thanh Phong thản nhiên nói.

Hòa thượng nói tiếp: "Đáng tiếc lão hòa thượng ta không có phúc khí, Thanh Phong huynh kiếm thuật tinh diệu, lại tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, chỉ sợ trên giang hồ khó mà gặp được kỳ phùng địch thủ."

Nhậm Thanh Phong đi một nước cờ, cười khổ mà nói: "May còn có đồ chay và rượu Ngũ Hoa của lão hòa thượng huynh, mới bớt đi tịch mịch. Hòa thượng huynh cất rượu mà lại không uống, thành ra tiện nghi cho huynh đệ ta rồi."

Hòa thượng mỉm cười nói: "Vậy ra lão hòa thượng ta cũng còn có thứ để tự hào."

Nhậm Thanh Phong nhướng mày nói: "Lần này ở Bạch Hạc Lâu tại Yến Châu, ta tình cờ gặp được một vị tuyệt thế cao thủ, quả là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a."

Hòa thượng ngạc nhiên nói: "Ồ, lại có người như vậy sao?

Nhậm Thanh Phong cười nói: "Người này tự xưng là ẩn sĩ chốn sơn dã!"

Hòa thượng lại đi một nước: "Nếu thế thì quả thật kỳ lạ, hay họ chính là tiên sư trong truyền thuyết mà giang hồ vẫn đồn đãi?

Nhậm Thanh Phong cười nói: "Tên hòa thượng ngươi thật thú vị, không ngờ lại đi tin tưởng mấy chuyện thần quỷ kia." Nói vậy nhưng cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hòa thượng nghiêm mặt nói: "Thanh Phong huynh, chớ có cười ta, từ khi ở lại nơi đây ta mới tin phần nào! Nghe đồn, phật gia tiền bối nơi này chính là thần tiên, chỉ là hơn vạn năm trước không hiểu sao lại biến mất không còn tung tích."

Nhậm Thanh Phong bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại định nói là phát hiện ghi chép của đại sư nào đó trong Tàng kinh chứ gì? Dù sao mấy môn luyện thể ghi trên đó cũng đã mang lại thành tựu thật lớn cho hòa thượng ngươi."

Nhậm Thanh Phong xem kỹ một lát mới đánh nước cờ tiếp theo, rồi khẽ thở dài: "Có tiên sư tồn tại kỳ thực là chuyện tốt, ta định đi xin hắn mấy viên tiên đan cho hòa thượng ngươi trẻ lại, có thể đánh cờ vây với ta thêm vài năm nữa."

Hòa thượng hờ hững nói: "Lão hòa thượng ta không chết trong loạn lạc đã rất may mắn rồi, nói gì tiên gia đan dược. Phàm nhân như ta làm sao có phúc nhận được! Nhưng huynh đệ ngươi đã tiến vào tiên thiên, hẳn là nên đi tìm kiếm thế ngoại tiên cảnh để thử số mệnh xem sao."

Nhậm Thanh Phong trong lòng ấm áp nói: "Đúng vậy, ngay cả nhân sâm trăm tuổi ta cũng đã ăn. Nếu không phải do lần đó đi Tuyết Sơn ở tây bắc thì ta cũng khó có thể tiến vào tiên thiên! Nhưng mà địa phương cực lạnh kia đúng là hung hiểm dị thường!"

Hòa thượng than thở: "Thanh Phong huynh gặp đại nạn không chết, tất có hồng phúc về sau!"

Hòa thượng lại nhìn ván cờ, lúc này cục diện thắng bại đã phân, liền cười nói: "Không chơi nữa, không chơi nữa, ván này ta thua rồi. Hôm nay ba trận thì ta thắng hai. Bây giờ trễ rồi, ta đi làm đồ ăn đây, ngươi tự mình đi dạo đi." Dứt lời thẳng bước rời đi!

Nguyên lai lão hòa thượng này, kỳ nghệ tuy bình thường nhưng lại chơi không biết mệt, Nhậm Thanh Phong kỳ nghệ lại càng kém, nhưng không thèm để ý đến thắng thua, cái mà hắn để ý chính là trù nghệ cùng hảo tửu của lão hòa thượng! Nhưng phải như thường lệ, đánh với lão vài ván cờ trước, lão mới bằng lòng động thủ.

Nhậm Thanh Phong vươn mình đứng dậy, cúi đầu vuốt ve trường sam màu trắng trên người. Hơi thất thần nhớ lại hành trình Tuyết Sơn năm xưa.

-----o0o-----