Thanh Vĩ

Chương 12

Editor: Sakura Trang

Trong giấc mơ của Thanh Vĩ.

Cậu nằm mơ thấy mình đang nằm ở trên bờ cát nước lên nước xuống, đuôi cá vết thương chồng chất đập đập, trong ngực ôm hai đứa trẻ sơ sinh vừa đẻ ra, bụng vẫn  căng như trống, cả người vẫn đau đớn.

Trong lúc mờ mờ ảo ảo, cậu nhìn thấy Lâm Niệm, để lại những dấu chân dài, vẻ mặt đau buồn, đi tới bên người cậu, đau lòng lại thâm tình sờ gò má của cậu.

Thanh Vĩ cười, nhịn đau đặt con vào trong ngực Lâm Niệm, mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe được Lâm Niệm nói: “Thanh Vĩ, hai đứa bé*còn lại, chúng ta không cần có được hay không? Em đã đẻ được hai đứa bé rồi, em đã rất giỏi, chúng ta nuôi bọn chúng lớn lên là được…”

*không phải tác giả nhầm đâu, vì sao trong mơ lại là hai đứa, kích thích vẫn đợi phía sau nha:))

“Cái gì…?” Trong lòng Thanh Vĩ giống như bị người nhéo mạnh một cái, cuống quýt túm lấy tay của Lâm Niệm nói, “Sao anh lại nói như vậy? Mới vừa rồi không phải anh đã đồng ý với em sao? Không buông tha con của chúng ta… Em, trong bụng em chỉ còn lại một bảo bảo, không phải hai đứa, chỉ còn lại một đứa, cho nên, cho nên em rất nhanh là có thể đẻ nó ra! Em nhất định có thể đẻ nó ra!”

Lâm Niệm không trả lời cậu, chẳng qua là ôm đứa trẻ, khổ sở chảy xuống hai hàng nước mắt.

Thanh Vĩ khó khăn chống người lên hôn anh: “Xin anh đấy… Em sẽ cố gắng, anh phải tin tưởng em…”

Đột nhiên, sau lưng dâng lên sóng to gió lớn như là sóng thần, Thanh Vĩ chợt quay đầu, phát hiện biển khơi sau lưng đã biến thành một mảnh biển máu màu đỏ thẫm! Thật giống như có rất nhiều xiềng xích không nhìn thấy, kéo cánh tay, cổ và đuôi cá của cậu, liều mạng kéo cậu xuống đáy biển.

“Không ——! Không muốn! Tôi không muốn về! Lâm Niệm! Lâm Niệm —— “

Một tay Lâm Niệm ôm đứa trẻ, một tay nắm chặc cậu, trong miệng hô to cái gì, nhưng hình không nghe thấy gì cả. Máu giống như công cụ tra tấn không ngừng vỗ vào trên người Thanh Vĩ, đau đớn trong bụng như muốn xé rách, cuối cùng, bọn họ lại cũng không kéo được lẫn nhau, Thanh Vĩ chỉ có thể ở trong giãy giụa và kêu gào, trơ mắt nhìn bóng hình của người yêu và đứa con cách mình càng ngày càng xa.

“A…!”

Thanh Vĩ tỉnh lại từ trong giấc mơ.

Cậu ngồi yên chừng mấy phút, mới phản ứng được mới vừa rồi đó là một giấc mơ.

Bụng nhỏ chút, nhưng vẫn to tròn, eo và hậu môn sưng đau, trên người nhẹ nhàng sảng khoái hơn, thể lực và tinh thần dường như cũng khôi phục không ít. Thanh Vĩ dần dần tỉnh táo lại, phát hiện tay mình đang truyền máu, tóc được lau khô, vết máu trên người cũng dã lau sạch, chăn nệm khăn trải giường đổi mới rồi, chắc là Lâm Niệm làm trong lúc cậu hôn mê.

Đang suy nghĩ, Lâm Niệm liền ôm hai đứa nhỏ đã được tắm rửa sạch sẽ đi vào.

“Tỉnh rồi.” Giọng của đàn ông thật là dịu dàng, “Đau không?”

Trong lòng Thanh Vĩ vốn bị ác mộng dọa sợ lập tức bị ấm áp hoà tan, trong mắt che một tầng nước mắt: “Khá tốt…”

Lâm Niệm đặt hai đứa bé ở bên người Thanh Vĩ, ngón tay đau lòng vuốt mái tóc dài của người cá nhỏ: “Bảo bảo cuối cùng vị trí hơi cao, không đi ra nhanh như vậy. Cho nên anh để em dùng chút đồ bổ và thuốc trợ ngủ, nghỉ ngơi nhiều một chút, dưỡng sức lực.”

Thanh Vĩ si mê nhìn hai trẻ sơ sinh bên cạnh, hai cục thịt này là mình liều chết đẻ ra, mới lúc rơi xuống đất cả người đầy máu, gân cổ kêu khóc, bây giờ được rửa sạch, trắng nõn mềm mại, hai anh em giống nhau, đều nhắm mắt ti hí ngủ.

“Hai tiểu quái vật, sao lại xinh đẹp như vậy a…” Thanh Vĩ cười yếu ớt nói.

Bọn nhỏ giống như nghe thấy tiếng của ba, bọp bọp cọ đầu nhỏ một cái, mặc dù không tỉnh, nhưng tay nhỏ chân nhỏ ở trong khăn hơi cựa quậy.

Lâm Niệm càng xem càng yêu, dịu dàng dịch dịch chăn nhỏ cho bọn chúng, để tránh bị lạnh.

Thanh Vĩ yên tĩnh nhìn một lúc, đột nhiên nhíu mày: “Ngô… Ừ…”

“Thế nào?” Lâm Niệm mới vừa buông lỏng không bao lâu, thần kinh lần nữa khẩn trương.

Hai tay Thanh Vĩ nâng bụng, hít thở mấy cái, nói với Lâm Niệm: “Thật giống như… Thật giống như bắt đầu cơn co thắt… Đau…”

“Được, đừng hoảng hốt, anh đi chuẩn bị ít đồ, lập tức quay lại.” Lâm Niệm nói xong, đưa hai đứa bé về phòng trẻ sơ sinh đã chuẩn bị sẵn từ trước, lại từ trong phòng dự trữ cầm mấy ống thuốc kích đẻ, bước nhanh chạy về phòng ngủ.

Lần nữa trẻ về phòng ngủ, Thanh Vĩ đã đau đến trằn trọc trở mình. Không biết có phải hay không do hai đứa bé trước mở đường, đứa bé thứ ba rõ ràng yên lặng hồi lâu, mới vừa theo cơn co thắt đầu tiên đi xuống, tốc độ lại nhanh kinh người, tỉnh lại không bao lâu Thanh Vĩ còn không có làm xong tâm lý chuẩn bị, liền bị đau nhức quen thuộc đánh tan ở trên giường.

Lâm Niệm vội vàng đặt đồ xuống, tách chân Thanh Vĩ ra kiểm tra tình huống. Tuy nói thai nhi đi xuống không chậm, nhưng vị trí bào thai treo cao, phỏng đoán còn phải đau một thời gian. Lâm Niệm rửa sạch tay, cẩn thận đút ngón tay thăm dò hậu môn đã bị xé rách kia.

Sau khi đẻ hai đứa bé, miệng tử cung rõ ràng lỏng mềm hơn, lúc này mới vừa mới bắt đầu co thắt cũng đã mở được sáu ngón tay.