Bách Lý Dực cũng đã hạ quyết tâm muốn ầm ĩ một phen. Buổi tối ngày hôm ấy, đúng là đem đám hoàng tử mắt cao hơn trán kia say đến bất tỉnh nhân sự. Sau khi chỉnh đốn lại đám người kia, Bách Lý Dực vén lên áo choàng, ung dung rời vương phủ, ngồi trên xe ngựa hồi cung.
Sau khi trở về Đông Cung, tổng quản trong cung rất nhanh tiến lên đón, thấy Bách Lý Dực hơi híp mắt lại, đi tập tà tập tễnh, người toàn mùi rượu, biết nàng say rồi. Vội vàng sai người đưa nàng đến Lan Uyển của Thái Tử phi, đưa nàng giao cho Thương Thu.
Lúc đó Thương Thu vừa mới tắm rửa xong xuôi, chính là đang cùng Diệp Na quấn quýt chơi cờ, ngoài phòng liền truyền tới tiếng gõ cửa. Ở trong Đông cung, chỉ có nơi của 3 chủ nhân là vắng lặng nhất, Diệp Na thì đã ở đây rồi, Thương Thu thật không nghĩ ra còn ai đến nữa. Dù sao ngoại trừ ngày tết, Bách Lý Dực chưa bao giờ bước chân vào nơi này một bước.
Nghe thị nữ thông báo, Thương Thu theo bản năng liếc nhìn Diệp Na công chúa bên cạnh, gật đầu, ra hiệu thị nữ mở miệng.
Thị nữ nhỏ nhắn kia liếc mắt nhìn nữ nhân mặc y phục trắng như tuyết, tóc dài tán loạn thả trên vai, mở miệng nói. "Bẩm Thái Tử phi, ngoài cửa chính là tổng quản đại nhân. Nói là Thái Tử điện hạ uống say ở tiệc của Hàm Vương trở về, đêm nay lưu lại chỗ này."
Nói xong, ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Theo bản năng, Thương Thu quay đầu nhìn Diệp Na một chút, đã thấy nàng nhíu lông mày, khóe môi không khỏi khẽ nhấc lên. Mặc dù như thế, nàng vẫn gật đầu nói rằng, "Để hắn đem Thái Tử đỡ vào đi."
Nói xong đứng dậy, lệnh cung nhân cầm một kiện áo khoác phủ lên, liền dẫn người ra gian ngoài tiếp đón Bách Lý Dực đi vào. Diệp Na thấy vậy, cũng vội vàng đi theo, đứng bên cạnh nàng cùng hành lễ.
Tổng quản đại nhân đem người dìu Bách Lý Dực vào trong phòng của Thương Thu, vội vàng hành lễ với Thương Thu, "Thỉnh an Thái Tử phi." Sau khi nói xong, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Na đứng bên cạnh, có chút sửng sốt, ngay sau đó nói, "Thỉnh an Diệp Trắc phi."
Thương Thu giơ tay, ra hiệu hắn đứng dậy, nói, "Ngươi cũng cực khổ rồi, sớm về nghỉ ngơi một chút."
"Vâng."
Đưa đám người dư thừa trong phòng ra ngoài, Thương Thu quay đầu, liếc mắt nhìn trong phòng qua tấm bình phong, đối với Diệp Na bên cạnh nhẹ giọng nói, "Canh giờ không còn sớm, ngươi cũng mau mau trở về đi thôi."
Diệp Na đứng một bên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ đưa tay chăm chú kéo tay Thương Thu lại. Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tay đối phương. Diệp Na cúi đầu, nhìn bàn tay mảnh khảnh của nữ tử Trung Nguyên kia, êm dịu nói tiếng Quan Thoại của Trung Nguyên, "Đáp ứng ta, ngươi không thể."
"Không thể cái gì?" Thương Thu giơ tay, nhẹ nhàng an ủi bàn tay trong tay mình, ngẩng đầu, hít một hơi, nói, "Chẳng lẽ, ngươi đêm nay cũng muốn lưu lại ?"
Diệp Na căng thẳng đưa tay bắt lấy tay nàng, vội vàng mở miệng nói, "Thu, ngươi biết rõ ta. . . . . ."
Còn chưa có nói xong, đã bị ánh mắt sắc bén kia làm cho im bặt. Thương Thu nghiêm túc nhìn nàng, giơ tay, hai ngón tay đặt lên môi mềm của đối phương, lắc đầu một cái, ra hiệu đối phương không nên nói tiếp. Diệp Na im bặt, đôi mắt màu ngọc bích khá là không cam lòng nhìn nàng.
Thương Thu lắc đầu một cái, thả tay xuống, nhẹ giọng nói, "Đêm đã khuya, Diệp trắc phi trở về đi thôi." Đôi mắt của nàng lóe lên ánh sáng kiên định, làm cho người khác dao động. Diệp Na khẽ cắn bờ môi, có chút oan ức nhìn nàng, nhưng cuối cùng chỉ là hất tay một cái, lòng đầy quẫn uất rời đi. Thương Thu đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, chỉ đành thở dài một hơi.
Thị nữ bên cạnh cúi thấp đầu, yên lặng như không khí. Rất nhanh, Thương Thu hít lấy một hơi, đi vào trong phòng.
Trong phòng đèn đuốc sáng choang, chỉ có 2 thị nữ đứng hầu. Thương Thu giơ tay, ra hiệu các nàng chuẩn bị nước nóng cho Bách Lý Dực, liền phất tay ra hiệu cho các nàng lui ra. Đem khăn gấm thấm ướt từ trong chậu vớt lên vắt khô, nghe giọt nước tí tách rơi xuống chậu đồng, Thương Thu quay đầu, liếc mắt nhìn Bách Lý Dực đang an ổn ngủ trên giường, hít một hơi lấy dũng khí đi về phía giường.
Càng đến gần, đi lại càng chầm chậm, hai tay nắm chặt, căng thẳng đến nỗi hô hấp dường như cũng biến hóa. Bách Lý Dực nằm ở trên giường cũng cảm nhận được biến hóa của nàng, cũng không muốn làm khó dễ nàng, đơn giản là cố gắng từ trên giường ngồi dậy.
Một loạt động tác này làm cho Thương Thu giật mình. Nhìn thấy Bách Lý Dực bỗng nhiên ngồi dậy, tay Thương Thu run lên làm cho khăn gấm rơi xuống đất.
Lạch cạch một tiếng, hai người nhìn chằm chằm khăn gấm rơi trên mặt đất không nói gì. Cuối cùng, vẫn là Thương Thu khôi phục lại tâm tình bình thường, trấn định nói rằng, "Điện Hạ, Thần thiếp đi......."
Lời còn chưa dứt, đã bị Bách Lý Dực xua tay đánh gãy, "Không cần, để Cô tự đi." Nói xong, xuống khỏi giường, từng bước từng bước vững trãi tiêu sái đi tới trước chậu đồng.
Đưa tay, từ trong chậu vúc lấy một nắm nước, tạt lên trên mặt. Trên người nàng nồng nặc mùi rượu, làm cho Thương Thu cảm thấy nguy hiểm, chung quy, lý trí vẫn đè khủng hoảng lại, cắn môi, tiến lên phía trước, đem khăn mùi xoa của mình đưa cho Bách Lý Dực, "Điện Hạ, dùng cái này lau mặt đi."
Bách Lý Dực giống như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ giơ tay, dùng tay áo của mình lau khô vệt nước trên mặt. Quay đầu, giương lên lông mày, nhìn nữ tử trước mắt, mở miệng trêu tức, "Thái Tử phi muốn có một đứa bé sao ?"
Thương Thu ở đối diện nghe được câu nói này, trong lòng chấn động một hồi. Nhẹ buông tay, khăn mùi xoa tinh xảo lặng lẽ rơi xuống đất. Bách Lý Dực rốt cục đặt tầm mắt lên trên khuôn mặt biến sắc kia, cảm thấy khá là thú vị, thật giống như không muốn buông tha cho nữ nhân kia, từng bước ép sát nói, "Thái tử phi muốn đứa bé sao? Một hài tử của Nam Hạ cùng Bắc Hoa."
Nàng cười, con mắt híp lại, mọi cử động cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, Bách Lý Dực cũng không làm gì đối với nàng. Ngược lại, sau khi nói xong cũng không biết nên làm sao, cười nói, "Cô nói đùa với ngươi thôi." Cứ như vậy, Thương Thu mới thở phào nhẹ nhõm.
Rõ ràng vừa bắt đầu, Thương Thu cũng đối với thông gia này ôm ấp hy vọng, ở bên cạnh một thời gian, đã sớm lạnh nhạt với phu quân trên danh nghĩa này. Hơn nữa, mơ hồ còn có chút mâu thuẫn trong lòng. Nếu không phải trước đây Bách Lý Dực từng nói, tuyệt đối sẽ không chạm vào cuộc sống của nàng. Thương Thu cảm thấy cuộc sống của mình cố gắng chỉ càng thêm khổ. Đơn giản là Bách Lý Dực cùng nàng, từ đầu tới cuối đều chưa phát sinh quan hệ kia, Thương Thu thân ở dị quốc, ở nơi này một thời gian dài cũng đã tìm thấy an ổn cho mình.
Nếu không phải có người ở trong bóng tối luôn nhắc nhở nàng đi lấy lòng Bách Lý Dực, chỉ nhằm có được một đứa bé, nàng cơ hồ đã quên đi, chuyện nàng là Thái Tử phi của quốc gia này.
Thương Thu ngồi ở phía trước cửa sổ, nâng một quyển sách trong tay, nghĩ đến chuyện đêm qua, hai lông mày khẽ nhíu lại.
Sáng sớm Diệp Na chạy tới, nhìn thấy biểu tình của nàng, lại nhìn thấy nàng mặc y phục tối qua ngồi ngay ngắn trước cửa sổ. Nhìn nàng thất thần như vậy, vội vàng bước nhanh lên phía trước, đưa tay nắm chặt lấy bả vai đơn bạc của đối phương, sốt ruột hỏi, "Thu, ngươi thế nào rồi ?"
Giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai, Thương Thu ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy con ngươi ngọc bích của đối phương. Tóc vàng sáng chói của nàng xõa dài trên vai, con ngươi ngọc bích sâu như hồ nước, làn da trắng nõn như tuyết, hết thảy tất cả, như lần đầu gặp gỡ.
Nàng nhìn dung nhan của người đối diện, bên tai vang lên lời nói của Bách Lý Dực. Nàng nói, "Ngươi giúp ta một chuyện, ta liền cho ngươi tự do ngươi muốn, thế nào ? Ừm còn có, công chúa Khương Hồ cận kề kia, Diệp Na công chúa. Ngươi giống như, rất thích nàng, không phải sao ?"
Khi đó nàng nhìn thấy đôi mắt thâm ý của đối phương, tựa hồ như nhìn thấy thứ gì đó nàng chưa từng có. Thích không ? Đối với một nữ nhân, vẫn là cảm thấy không dám thừa nhận. Thương Thu thở dài một hơi, giơ tay, nắm chặt tay Diệp Na, lắc đầu một cái, "Ta không sao."
Diệp Na trợn mắt, "Nói bậy, đều rã rời như thế, uể oải ủ rũ còn nói không có chuyện gì. Có phải tối qua Bách Lý Dực đối với ngươi......"
Nghĩ như thế, khuôn mặt trắng nõn kia lại càng thêm tái nhợt, nàng đưa tay, chộp lấy bàn tay Thương Thu, "Thu. . . . . ."
Thương Thu trở tay, nắm chặt tay nàng, lắc đầu một cái, "Tối qua Bách Lý Dực uống say." Ý tứ chình là không phát sinh chuyện gì.
Diệp Na nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, đưa tay, nắm lấy bờ vai đơn bạc của Thương Thu, mừng rỡ nói, "Quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi."
Thương Thu trong nhất thời dường như không quen với cử chỉ thân mật của nàng, chỉ đưa tay đẩy bàn tay của nàng đang đặt trên vai mình, hi vọng có thế thoát ra khỏi bàn tay của đối phương, bình thản nói, "Nên ăn điểm tâm rồi, đứng lên đi."
"Được." Diệp Na đặt cằm lên bả vai nàng, buông tay, đi về phía tủ quần áo, "Vậy để ta giúp ngươi thay y phục."
Thương Thu an tĩnh ngồi ở trước cửa sổ, trên gối đặt một quyển sách, lẳng lặng nhìn nữ nhân có mái tóc vàng dài sáng lạn kia, mím chặt bờ môi. Dường như khoảnh khắc này, nàng muốn hỏi ý kiến nữ tử hoạt bát trong Đông cung kia, "Nếu như một ngày có thể rời đi, nàng muốn làm cái gì ?"
Có vẻ như, nàng đã từng nói qua.
Trước khi rời đi, sẽ đem phủ của Bách Lý Dực đốt đi, sau đó cưỡi lên Hãn Huyết Bảo Mã, chạy băng băng ở Cửu Châu, đương nhiên, nơi đầu tiên nàng muốn đi, chính là Châu Thành của Nam Hạ.
Nàng muốn đến xem nơi Thương Thu sinh ra, có thể sẽ cùng Thương Thu ở nơi đó cả đời. Còn đối với Thương Thu mà nói. Nếu như có một ngày kia có thể rời đi, Thương Thu tình nguyện tìm một trấn nhỏ, mở thư viện, làm một nữ phu tử bình thường cả đời.
Có điều, chỉ cần nàng đồng ý vết nhơ trước mắt, sẽ có thể rời đi.
Nghĩ đến chuyện đêm qua Bách Lý Dực nói, Thương Thu vuốt ve sách trên gối, rơi vào trầm tư. Tựa như mơ hồ, nàng phát hiện ra bí mật nho nhỏ của Bách Lý Dực. Nhiều năm như vậy không động vào nữ nhân, chỉ sợ không phải là không muốn đi. Mà bởi vì căn bản Bách Lý Dực không thích nữ nhân....
Nghe thấy tin đồn trên phố, Bách Lý Dực sủng nam sắc, hẳn là đúng một nửa. Nhưng là, Bách Lý Dực thật sự thích nam nhân sao ? Chính mình cũng không chắc chắn điểm này, Thương Thu lắc đầu một cái, cảm thấy khá là buồn cười, thở phào nhẹ nhõm. Tựa hồ như u sầu tích tụ nhiều năm trong lòng theo tiếng than nhẹ này mà tiêu tán.
Bất luận thế nào, có một số việc tóm lại vẫn nên đi tới hồi kết.