Một đêm Lạc Tuyết
Ánh đuốc ở trên khoảng không rộng lớn vẫn đang rực cháy, trong phòng vô cùng ấm áp, An thị nữ dùng khăn lau khô sạch sẽ hai chân trắng nõn của Bách Lý Dực, "Công tử, vị tiểu thư kia hôm nay theo người trở về, chúng nô tỳ nên thu xếp cho nàng ở nơi nào ?"
An thị nữ hôm nay ở phòng chính bồi tiếp đứa bé ngày hôm qua được nhặt về, cùng với một đám thị nữ cười nói, đứa bé kia chỉ an tĩnh ở một bên nhìn. Trong mắt còn chất chứa ánh nhìn mừng rỡ, An thị nữ thấy nàng tinh thần hứng khởi như vậy, cũng thử nói ít chuyện với nàng. Đứa bé rất có hứng thú, cũng có vẻ rất thông tuệ nhạy bén, tuy rằng không thể nói được, thế nhưng hiểu sẽ gật đầu, không hiểu sẽ lắc đầu. Như thế, những ngày tháng sau này trôi qua cũng sẽ thú vị a.
Ngày hôm nay chưa tới giờ Mùi, Bách Lý Dực cùng tùy tùng đi tới thư phòng, nàng mới biết Đại Vương nhà mình hôm nay cùng với Ngũ công tử ra ngoài gặp nhau. Cũng không nghĩ tới Bách Lý Dực lại về sớm như vậy. Bách Lý Dực nhìn thấy đứa nhỏ kia đã có mấy phần khí sắc. Đợi đến khi bọn thị nữ phía sau hỏi nàng nên thu xếp vị tiểu thư mới đến kia ở đâu, nàng mới nhớ ra hôm nay dẫn theo một người cùng theo trở về.
Hỏi tùy tùng đi theo hắn An thị nữ mới biết Ngũ Công tử cùng chư vị công tử tặng công tử nhà mình một vị tiểu thư. Quý phủ lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, sau khi cho mọi người lui ra, An thị nữ vội vàng an bài mọi chuyện, sao đó sẽ không có sau đó rồi. . . . . .
An thị nữ trước đây theo hầu bên cạnh Hoàng Hậu Hoa Vương, đương nhiên sẽ nghĩ nhiều hơn chút. (được rồi, kỳ thực nàng chính là nhũ mẫu có thâm niên------) mắt thấy công tử của mình đã 12 tuổi, bất kể là Nam Triều Đại Hạ hay là Bắc Triều Đại Hoa, qua 12 tuổi là có thể nạp thiếp rồi.
Bách Lý Dực là Hoa Vương nhị công tử, mặc dù là con tin, thế nhưng vì một phần giao tình, chuyện như vậy, chỉ nhiều không ít. Hiện nay không phải ở Đại Hoa mà là đang ở Nam Hạ, ăn nhờ ở đậu có một số chuyện không dễ xử lý. Về sau này có thể bắt buộc sẽ phải an bài một ít tỳ nữ địa phương, nàng vẫn phải hảo hảo thuyết phục một phen, trước tiên là an bài thỏa đáng vị Lạc Phạm tiểu thư mới tới kia.
Bách Lý Dực nhìn người đang giúp mình mặc vớ giầy, hơi nhíu lông mày, nghĩ đến một hồi mới nói. "Tây sương."
Hai mắt An thị nữ sáng ngời, liền nói tiếp, "Lộng Nguyệt các sao?"
Bách Lý Dực cũng không cần suy nghĩ, liền trực tiếp gật gật đầu, "Ừ." An thị nữ thấy nàng lên tiếng liền nói tiếp, "Vậy chúng nô tỳ lập tức đi làm."
"Ừ." Tiếp tục gật đầu.
An thị nữ nhìn thấy sắc mặt công tử nhà mình có chút khá hơn, liền nói, "Công tử cũng sắp vấn tóc , nếu là còn ở Đại Hoa, Bệ Hạ nhất định sẽ ban cho ngài một tỳ nữ. Hiện nay ở Nam Triều, tuy rằng Bệ Hạ sẽ không thể ban tỳ nữa cho ngài, thế nhưng Hoàng Đế Đại Hạ cùng các đại thần cũng sẽ tặng tỳ nữ cho ngài, vì lẽ đó. . . . . ." Sau này trong nhà chỉ nhiều chứ không ít nữ nhân có dung mạo xinh đẹp a.
Bách Lý Dực gật gật đầu, biểu thị đã biết. Khuôn mặt đã sớm lấy lại được bình tĩnh thường ngày, sau đó quay lưng ôm Thanh Vũ đến bên giường đọc sách.
An thị nữ há miệng, sau đó không biết nên thuyết phục gì nữa. Nàng sai người đem chậu nước ra ngoài, sau đó đứng gọn sang một bên, nhìn Bách Lý Dực đang chơi đùa với đứa bé trong lòng. Bách Lý Dực đưa tay dùng ngón út ngoắc ngoắc chóp mũi hồng hồng của Thanh Vũ. Thanh Vũ không chịu được khanh khách cười ngửa ra sau. Hai người cứ như vậy nô đùa không biết trời trăng.
An thị nữ ở bên cạnh nhìn bọn họ nô nghịch vô cùng cao hứng, nhìn thấy sắc mặt của chủ tử mình cũng đã khá hơn rất nhiều, liền nói một chút chuyện của Thanh Vũ cho Bách Lý Dực nghe, "Công tử, đừng trêu đùa Thanh Vũ như thế. Nhân gia mặc dù nhỏ, nhưng là thông minh đây."
Quả nhiên, Bách Lý Dực nghe xong vô cùng tò mò, "Nha?" Bất quá vẫn là ôm Thanh Vũ, thỉnh thoảng ngoắc ngoắc chóp mũi của nàng, xoa bóp khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng."
An thị nữ thấy Bách Lý Dực lộ ra chút hứng thú, tiếp tục nói, "Ngày hôm nay ta nói chuyện với nàng, nói bao nhiêu nàng liền nghe bao nhiêu, rất thông tuệ a."
Bách Lý Dực nhìn đôi mắt trong suốt của đứa bé, đưa tay xoa xoa tóc nàng, "Thật sao?" Thanh Vũ chỉ hơi co người lại trong lòng nàng, đôi mắt trong veo nhìn nàng. Bách Lý Dực nhìn đôi mắt của đứa bé, đột nhiên nổi lên tâm tư, nàng đưa tay nhéo nhéo vành tai đứa bé, "Ta dạy cho ngươi biết chữ, Được không ?"
Rất hiển nhiên, Thanh Vũ không nghe rõ cái từ ngữ xa lạ này, trừng mắt vô tội nhìn bả vai xõa đầy tóc của Bách Lý Dực. Bách Lý Dực cười cợt, nàng chưa bao giờ nở ra nụ cười sáng lạn đến thế. An thị nữ đứng bên cạnh nhìn thấy hốt hoảng một trận....Nụ cười như thế, thật sự là quá giống, rất giống nữ nhân kia. . . . . .
Bách Lý Dực đưa tay xoa sợi tóc mềm mại của Thanh Vũ, sau đó hai chân có tiết tấu đong đưa, đưa đẩy Thanh Vũ trong lòng, vô cùng an tâm. Nàng ôm đứa bé một chút, giọng nói có chút hoạt bát, "Ta dạy cho ngươi viết tên của ngươi, cùng tên của ta, thế nào?" Đứa bé nghe hiểu, mông lung trong lòng bỗng chốc tản đi, hai mắt trong suốt. Đứa bé phi thường sung sướng gật đầu, lấy biểu đạt chính mình mừng rỡ. Bách Lý Dực cũng rất vui vẻ, ôm đứa bé không ngừng xoa xoa tóc. Một hồi lâu mới lỏng cái ôm ra, cùng Thanh Vũ lên giường, sau đó sai người cầm sách mang tới, cùng Thanh Vũ đồng thời ngồi đầu giường xem sách.
Thanh Vũ không hiểu Bách Lý Dực đang nhìn cái gì, cũng là bồi tiếp ngồi ở đầu giường. Thế nhưng tuổi còn nhỏ, chính là thời điểm ham ngủ, bồi tiếp bồi tiếp, không cẩn thận liền ngủ thiếp đi. Hai tay còn chăm chú nắm chặt góc áo Bách Lý Dực, chu khuôn mặt nhỏ vô cùng đáng yêu. Lúc Bách Lý Dực muốn uống nước, quay đầu lơ đãng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, chỉ nhẹ nhàng ngoắc ngoắc khóe môi. Sau đó thả sách, cũng là ôm lấy nàng chui vào trong chăn, dự định đi ngủ. Động tác này của Bách Lý Dực làm cho người chung quanh choáng váng, hai mặt nhìn nhau. Giờ này ngủ, hẳn là quá sớm đi.........
Bất quá bọn họ vẫn buông rèm xuống, sau đó khom người lui ra. Chỉ có An thị nữ liếc mắt nhìn vào trong trướng, tựa như muốn nhìn rõ người trong trướng, lúc xoay người, không cầm được thở dài một hơi. Ai, cũng sắp mười hai năm , đứa bé này cũng muốn lớn rồi a.....
Đêm đó, tuyết lớn đầy trời, rơi xuống khuôn viên nhà chính. Toàn bộ trời đất vắng lặng đến đáng sợ. Bên trong một phòng đen kịt nào đó ở Thụy Vương phủ, một đoàn nhũ mẫu của Bách Lý Dực chính là đang lắp bắp ngồi thành hàng.
Lâm Tổng quản khuôn mặt khắc khổ mở miệng trước, "Chuyện về đứa bé kia ta đã báo cáo cho Tướng Quân, vài này nữa sẽ nghe được hồi báo. Chỉ là thân thế của đứa bé kia khá là vướng tay chân........"
"Hừ, có cái gì có thể vướng tay chân . Hiếm thấy công tử muốn lưu lại một ai, làm thế nào cũng phải tốt một chút." Một giọng nói thô bạo, Ừ 100% là nam tử......
"Được rồi, chuyện đứa bé kia trước tiên không nói tới, công tử muốn giữ lại thì cứ giữ lại. Coi như là mua lại. Chờ công tử lớn rồi nghe ý kiến của hắn. Aizzz...." Giọng nói rất nhẹ nhàng, hẳn là của nữ tử.........
"Ừ, công tử cũng lớn rồi. Sau 12 Tuổi cũng có thể nạp thiếp rồi. Cũng không hiểu Hoàng Đế Nam Hạ sẽ nghĩ thế nào, nếu như muốn cùng công tử kết thân, như thế nào mới tốt đây ?" Đây là lo lắng của Vinh Nhị.
"Cái này cũng không phải đại sự, nếu như có thể để công tử đi tới những nơi phong nguyệt, sau đó đưa về mấy mỹ tỳ, ở Nam triều lưu mỹ danh phong lưu, nghĩ đến bất kể ở Nam Triều hay Bắc Triều cũng không bị gây khó dễ." Đây là cơ trí của An thị nữ.
"Ừ, " mọi người đều gật đầu.
"Đã sớm suy tính như vậy, vất vả Thất muội muội rồi." Lâm tổng quản ngữ khí rất chân thành.
An thị nữ lắc đầu, "Không cần nhắc tới, chỉ cần nói để công tử hiểu."
"Công tử, luôn là người thông tuệ , cùng hoàng hậu........" Nam tử có giọng nói thô bạo nói.
"Đúng rồi đúng rồi, hoàng hậu a. . . . . ." Lâm tổng quản xúc động nói.
"Các ngươi không cảm thấy. . . . . ."
"Cảm thấy cái gì?"
"Cảm thấy, công tử càng ngày càng giống hoàng hậu sao?" Giọng nói của Vinh Nhị có chút do dự, nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Mọi người lặng lẽ một hồi. . . . . . Cuối cùng vẫn là nữ tử có giọng nói nhẹ nhàng lúc trước cất tiếng nói, "Công tử giống Hoàng hậu là phải."
"Ai, đáng tiếc. . . . . ."
"Đáng tiếc cái gì? Trước đây theo hoàng hậu, hiện tại theo công tử, không phải đều giống nhau sao?"
"Ừ, vô luận nói như thế nào, chúng ta đều là sẽ cả đời theo công tử . Chỉ là Tướng quân bên kia. . . . . ." Lâm tổng quản hiếm thấy cùng Vinh Nhị đồng thời có chút u buồn.......
"Ý của công tử chính là ý của tướng quân. . . . . ." Vẫn ẩn ở trong góc một vị Lão sư đã mở miệng, âm thanh lành lạnh, giống như tiếng gió ngoài cửa sổ gào thét kia. Có thể khiến cho người ta cảm nhận lạnh giá thấu xương tủy.
Mọi người giật mình một trận. Sau đó trong đêm tối cùng chấp hành phương án dự tính, liền ở thời điểm canh tư đồng thời giải tán. Nên ngủ thì ngủ, nên tuần tra thì tuần tra, thật giống như chưa từng phát sinh điều gì.........Quả nhiên là nhũ mẫu ở khắp mọi nơi-----------
Đoàn nhũ mẫu đối với chuyện công tử bắt đầu trưởng thành tương đối đau đầu, những tháng ngày thảnh thơi của tiểu công tử đã qua........Liền canh năm hàng ngày, đúng giờ lên lớp. Trong sân phủ kín tuyết trắng theo lão sư học võ nghệ. Cũng trong ngày tuyết rơi ngợp trời này bắt đầu dạy đứa bé kia tập viết chữ.
Lâm tổng quán có ý muốn mời tiên sinh tới chỉ dạy, nhưng Bách Lý Dực bày tỏ ý không cần, chính mình chỉ dạy là được rồi. Ngày hôm nay cũng không muốn ra ngoài, liên sau khi học võ xong đến chỉ dạy Thanh Vũ viết chữ. Mà tây sương bên kia ---- Lộng Nguyệt các đã thêm một vị nữ tử, cũng dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ở nơi giàu có như Nam Triều, sau khi cơm lo rượu say mọi người thường phi thường thích hóng chuyện kì quái. Người trong vương phủ lắm miệng đem chuyện đại mỹ nhân đang ở Lộng Nguyệt Các cùng tiểu mỹ nhân trong phòng Thụy Vương truyền ra ngoài, ngay cả trong mùa đông, khi Bách Lý Dực tham dự yến tiệc mừng năm mới, có rất nhiều người muốn đưa mỹ nữ tới cho Tiểu Thụy Vương, đối với lần này Bách Lý Dực chỉ mỉm cười sau đó từ chối, toàn bộ ngày tết ngoại trừ chỉ dạy Thanh Vũ viết chữ có chút vui vẻ, còn lại hầu như vẻ mặt của nàng đều lạnh như băng.
Lâm tổng quản đánh mấy thị nữ lắm miệng kia, đuổi ra khỏi vương phủ. Sau đó, sẽ không có sau đó rồi. . . . . .
Đây là một năm vô cùng gian nan, sau ngày tết chính là sinh nhật Bách Lý Dực, Ngày mùng 7 tháng 2, chính là thời điểm hoa đào ở Châu Thành nở vô cùng lãng mạn. Ở Bắc Triều tháng hai không có hoa đào xán lạn như vậy, chỉ có chút mầm xanh nhợt nhạt của cây phong.......