[Thanh Vũ] Thanh Phù

Chương 23

Một tuần bảy ngày, Châu Bách Xuyên trừ bỏ thời gian từ thứ hai đến thứ sáu mỗi tối một tiếng phụ đạo, thứ bảy còn có thêm bốn tiếng, Phùng Kiến Vũ là một học sinh giỏi, học tập rất có cố gắng, nghiêm túc cần cù, Bạch lão sư nhiều lần ở trên lớp hết lời khen ngợi, khiến cho rất nhiều người nảy sinh ra oán hận với Phùng Kiến Vũ.

“Không phải là chỉ có một người ba tốt thôi sao? Có cái gì mà đặc biệt hơn người, ngay cả nói chuyện cũng không nói được …… Nếu tôi có một người ba như vậy, đã sớm tiến vào **Thanh Hoa Bắc Đại rồi.” Chuyện nhàn thoại như vậy xảy ra không phân biệt giữa nam lẫn nữ, giữa nam sinh với nam sinh ghen tỵ thường thường càng mãnh liệt hơn. Đi xung quanh một vòng trong trường, học cũng không lo học, núp ở góc nhỏ trong sân trường vừa ăn đá bào vừa nói chuyện phiếm.

“Thôi đi, với thành tích kia của cậu mà còn dám vào Thanh Hoa Bắc Đại sao?! Có thể tốt nghiệp thi đậu trung học cấp hai cũng đã là không tệ rồi.” Một nam hài khác đứng bên cạnh tiếp chuyện, bọn họ có gia cảnh tương đối, thành tích cũng không kém nhiều lắm, đầu óc cũng tương đương nhau, từ nhỏ đã cùng nhau lăn lộn chơi đùa.

“Dựa vào các cậu mà có thể sao, ba của người ta thật sự không có biện pháp, chúng ta vừa nhìn thôi cũng đã biết, Vương gia …… không chọc vô nổi a.” Những đứa trẻ như bọn chúng, tuổi không lớn lắm, ngược lại phương thức nói chuyện lại lộ ra có chút già dặn, rõ ràng cho thấy đã được học hỏi từ các trưởng bối trong nhà.

“Hừ...... không chọc nổi ba nó, vậy nó thì không chọc nổi sao?! Nó lại không phải họ Vương, rõ ràng chính là được nhận nuôi, một đứa con nuôi, còn có thể có khả năng to lớn bao nhiêu a?! ” Vẫn là có người chưa từ bỏ ý định, “Nghe lời tôi, chờ đến thời điểm tan học, gọi nó từ trong lớp ra, dù sao nó cũng không biết nói chuyện, cũng không kêu ra được âm thanh gì, trực tiếp trùm bao bố đánh một trận là được! ”

“Chủ ý này không tệ a! Cứ làm như vậy đi! ” Có người nói ra chủ ý thì ắt có người sẽ hưởng ứng, mấy đứa còn lại rối rít giơ tay bày tỏ muốn cùng tham gia, duy chỉ có một đứa trong đó không có giơ tay, “Tôi nói sao cậu không có phản ứng gì hả?! Muốn làm phản đồ sao?! ”

“Không phải, là mấy người quá ngu xuẩn, mấy người thật sự cho rằng người ta là một đứa con nuôi thì không có địa vị gì sao? Không có địa vị thì làm sao Vương thúc thúc mỗi ngày đều đích thân đưa cậu ta đi học?! Đừng có ngu ngốc, đợi đến lúc bị bắt được, xem các người còn dễ nhìn được không! Thật sự xem người ta như trái hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp sao, thua thiệt chỉ là các người mà thôi.” Một trong số nam hài đó mà thoạt nhìn có chút bất cần, đồng phục học sinh cũng không mặc gọn gàng, bất quá lời nói ra ngược lại có đến mấy phần trọng lượng.

“Triệu Kỳ, cậu nói mấy lời này, là do cậu sợ sao?! ” Tâm tình của đám trẻ kia đều như bị đả kích, trong lòng đều đang thầm tính toán nên làm thế nào dạy dỗ Phùng Kiến Vũ một phen, thuận tiện còn phải suy nghĩ thêm một chút đến lúc đó thế nào giải vây cho chính mình.

“Không có, tôi không sợ Vương thúc thúc, chính là báo cho các người một câu, nếu các người đã quyết định, vậy tôi cũng không có biện pháp, bất quá đến lúc đó có xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở các người.” Triệu Kỳ cầm gói giấy đá bào đã ăn sạch ném vào thùng rác,“Tôi trở về lớp học, nếu còn không trở về, em gái sẽ đi tố cáo tôi.”

“Thiết...... quỷ nhát gan, hèn nhát, Triệu Kỳ...... chúng tôi khinh cậu! ” Một đám người lại cùng nhau ồn ào lên, bất quá rất nhanh thôi bọn họ thì sẽ biết, quyết định của mình là ngu xuẩn đến nhường nào.

Thừa dịp sắp tan lớp, Triệu Kỳ len lén chạy về lớp học, vừa tìm được chỗ ngồi của mình, liền bị đứa con gái ngồi bên cạnh nhéo lỗ tai, “Em gái tha mạng! Anh chỉ đi ra ngoài ăn đá bào thôi! Không có làm chuyện xấu gì hết mà! Triệu Lân em buông tay! ”

“Hừ...... nói, có phải lại đi theo đám người bọn họ nháo loạn phải không? Cũng đã lên trung học rồi, ba mẹ dạy chúng ta thế nào hả? Phải học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên! ” Triệu Lân buông tay ra, quay đầu đọc sách. Cô bé là một tiểu cô nương béo béo mũm mĩm, gương mặt trắng tròn, ánh mắt thật to, vừa nhìn liền thích, dạy dỗ anh trai cũng là trung khí mười phần. Bọn họ là một đôi song sinh khác trứng, hai người lớn lên cũng không giống nhau, nhưng tính cách nghịch ngợm lại không sai biệt cho lắm, bất quá Triệu Lân chỉ thích khi dễ anh trai của cô bé, đối đãi với những người khác thì rất là ôn nhu.

“Không có …… anh thật sự có học tập tốt, thật đó …… Đúng rồi, em đến gần đây, anh nói cho em một việc.” Triệu Kỳ nhìn trong lớp không ai chú ý đến bọn họ, vội vàng ở bên tai Triệu Lân nói mấy câu, “Bọn nó muốn tính toán bạn học Phùng, đám người đó đơn giản là không biết trời cao đất rộng, đó là người của Vương gia, lá gan bọn họ thật lớn, đừng nói là anh nói cho em biết a! Tối nay nếu có xảy ra chuyện gì, anh đứng quan sát, em phải vội vàng chạy đi tìm vị Vương thúc thúc kia giúp đỡ! ”

“Được, em biết rồi, anh ngàn vạn phải ngăn cản bọn họ lại, bạn học Phùng không thể nói chuyện, khẳng định không có biện pháp cầu cứu …… chúng ta nhất định phải cứu cậu ấy! ” Triệu Lân nắm tay thành quả đấm, cô bé cùng anh trai cùng có một dạng tâm linh tương thông, hơn nữa tinh thần chính nghĩa còn thêm mười phần. Từ ngày đầu tiên tựu trường, nàng đã chú ý tới bạn học đặc biệt Phùng Kiến Vũ này, bất quá lại không có ý tiến lên cùng người ta bắt chuyện, một là do nhà mình còn lâu lắm mới có thể chạm đến được thành phần thượng lưu trong xã hội, hai là do cô bé ngượng ngùng a, Phùng Kiến Vũ người ta dáng dấp ưa nhìn như vậy, nhìn lại mình một chút, vừa tròn vừa béo, chỉ sợ người ta sẽ không chịu làm bằng hữu với mình đâu.

Hai anh em nhìn bóng lưng Phùng Kiến Vũ một chút, vẫn còn đang bàn kế hoạch làm cách nào cứu nó thời điểm sau giờ học. Phùng Kiến Vũ không biết một chút gì đối với chuyện sắp phát sinh, nhưng là sau đó nó lại có thêm hai người bạn tốt trong đời.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, tất cả bạn học cũng bắt đầu đeo cặp sách đi ra ngoài, Phùng Kiến Vũ cũng không ngoại lệ, nó cùng Hách Gia Hòa, Khúc Mạt Thảo đi cùng nhau, ba người vừa nói vừa cười, thật bất ngờ là Khúc Mạt Thảo có thể xem hiểu thủ ngữ, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ trở thành bằng hữu nhanh như vậy.

“Ba ba cậu ngày ngày đều đến đón cậu sao a? Thật là một người ba ba tốt.” Khúc Mạt Thảo có chút hâm mộ Phùng Kiến Vũ có được một người ba tỉ mỉ chăm sóc mình như vậy.

“Ba chính là không yên lòng tôi, tôi cũng không có biện pháp.” Phùng Kiến Vũ dở khóc dở cười, dùng thủ ngữ trả lời Khúc Mạt Thảo, “Thật ra thì cho dù ba ba không đến tôi cũng có thể tự mình về nhà, nhưng là ba quá không yên lòng về tôi.”

“Ba ruột! Tuyệt đối là ba ruột! Nếu đem b tôi ra so a, ba tôi chính là xếp hạng cuối cùng! ” Hách Gia Hòa đá đá cục đá nhỏ bên chân, nghe Khúc Mạt Thảo giúp Phùng Kiến Vũ phiên dịch, lập tức bắt đầu oán hận hâm mộ ghen tỵ. “Ba tôi nếu có thể đối với tôi như vậy, tôi khẳng định hàng năm đều sẽ thi đậu hạng nhất! ”

“Cậu đem hai đứa tôi để ở chỗ nào a?! ” Thành tích nhập học của Khúc Mạt Thảo là đứng thứ nhất toàn lớp, đứng thứ ba toàn ban, cũng là một nhân vật có cấp bật trong trường học. “Hiểu Vũ, không cần để ý đến cậu ta, người như vậy hết thuốc chữa rồi! Học tập là chuyện của mình, không nên oán trách hoàn cảnh không tốt.”

“Đúng đúng đúng,cậu nói rất đúng, tôi hẳn là nên thật tốt học tập, nhìn hai người mà tiến lên là đủ rồi.” Hách Gia Hòa cười hì hì gật đầu, cậu ta chính là tính tình hời hợt, cái gì cũng đều không quan tâm. “Được rồi, tôi đi trước, ngày mai gặp a.”

“Ngày mai gặp, Hách Gia Hòa cậu nhớ phải làm bài tập đó nha!!! ” Khúc Mạt Thảo ở phía sau đuổi theo cậu ta nói thầm, “Ngày mai nếu cậu còn làm không xong, tôi và Phùng Kiến Vũ không thèm giúp cậu viết nữa! ”

Phùng Kiến Vũ nhìn hai người bọn họ rượt đuổi đùa giỡn lẫn nhau, cười đến thật vui vẻ, thoáng chốc không chú ý, có hai cánh tay vươn ra từ bụi rậm sau lưng sau lưng, bịt lấy miệng nó thật chặc, kéo cả người nó vào bên trong. Hai anh em Triệu gia một mực đi theo sau lưng Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Lân vội vàng chạy ra ngoài, Triệu Kỳ một mực đi theo bọn họ, đi đến một góc bị bỏ hoang trong trường học.

“Ngô ngô......” Phùng Kiến Vũ muốn kêu cứu mạng, nhưng nó không kêu được, liều mạng giãy giụa, nhìn thấy mấy người nam sinh so với nó cao hơn nửa cái đầu, những người này nó đều biết, là bạn học cùng lớp với mình, bọn họ đến tột cùng muốn làm gì mình đây a?! Mới vừa hé mắt nhìn một chút, một bao bố từ trên trời giáng xuống, cột chặt cả người nó lại.

“Đợi đã...... Mấy người thật sự tính toán muốn động thủ?! ” Triệu Kỳ đi theo bọn họ, nhìn quyền cước chuẩn bị hạ xuống, lấy thân thể kia của Phùng Kiến Vũ khẳng định là sẽ không chịu nổi. “Vương thúc thúc mỗi ngày đều đến đón cậu ta, người đang ở phía bên ngoài cổng trường, đợi một lúc không thấy khẳng định sẽ tự mình đi vào trường tìm kiếm, không bằng hôm nào đó tìm thêm cơ hội khác đi?”

“Còn đâu có thể có được một cơ hội tốt như vậy a?! Thật vất vả mới bắt được người! Vương thúc thúc thì thế nào?! Bất quá nó chỉ là một đứa con nuôi thôi, ông ta nhận nuôi nhiều con cái như vậy, mất một đứa thì có làm sao?” Đám người kia tự nhiên không chịu dễ dàng buông tha như vậy, căn bản là bọn chúng không thèm bận tâm đến hậu quả. Bọn chúng làm sao nghĩ ra được hành vi của mình thực chất đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Vương Thanh rồi. Còn tự cho là đúng, cho rằng bọn chúng chẳng qua chỉ là thực hiện một cái dạy dỗ nho nhỏ với Phùng Kiến Vũ mà thôi.

“Nhiều trẻ con như vậy mà thúc ấy chỉ chọn mỗi cậu ta, đương nhiên là cậu ta có điểm đặc biệt rồi. Bây giờ đã quá giờ tan học, Vương thúc thúc nếu là đợi không được người, chính các người tự suy nghĩ một chút xem sẽ như thế nào đây.” Triệu Kỳ vẫn không bỏ cuộc, vẫn ở chỗ cũ trì hoãn thời gian, chừa lại khe hở ở một góc cho Triệu Lân.

“Vương thúc thúc...... thúc là ba ba của bạn học Phùng Kiến Vũ đúng không! Cậu ấy bây giờ bị một số người cùng lớp chúng con mang đi! Nghe anh của con nói, bọn họ muốn dạy dỗ bạn học Phùng một chút, thúc mau cùng con đi! ” Tiểu cô nương Triệu Lân này thoạt nhìn có chút tròn tròn, nhưng chạy vẫn rất nhanh, thấy được Vương Thanh, một cái vèo chạy đến trước mặt hắn, lôi kéo người muốn đi.

“Cái gì?! ” Vương Thanh mờ mịt nhìn bộ dạng gấp gáp của tiểu cô nương này, “Con là ai a? Là bạn học của Hiểu Vũ sao? Các con quan hệ rất tốt sao?”

“Con với cậu ấy không có quen, bất quá con rất muốn cùng cậu ấy làm bằng hữu, thúc thúc, thúc nhanh lên một chút......” Triệu Lân mới vừa nói xong, liền bị Vương Thanh sải bước dài bỏ rơi phía sau, “Thúc thúc bên này......”

“Con chờ ở đây, ta đi qua đó là được.” Vương Thanh nhìn Triệu Lân do do dự dự không dám đi qua, đoán chừng nó chính là đến mật báo, “Yên tâm đi, ta sẽ không nói con tìm đến ta đâu.”

“Cảm ơn thúc thúc, anh trai của con gọi là Triệu Kỳ, nhưng dáng dấp một chút cũng không giống như con, trông rất là gầy, còn nhìn rất là ngớ ngẩn, một lát nữa xin thúc chú ý một chút a! ” Triệu Lân suy nghĩ rất chu đáo, nhưng cô bé dùng câu này để hình dung Triệu Kỳ, nếu để nó nghe được, đoán chừng đã muốn cùng cô bé đánh nhau một trận rồi.

“Yên tâm đi, ta sẽ chú ý.” Vương Thanh gật đầu một cái, dựa theo chỉ dẫn của Triệu Lân mà đi qua, còn chưa đi đến gần, đã nghe có tiếng người đang nói chuyện.

“Triệu Kỳ! Cậu là quỷ nhát gan, nếu đã không dám đắc tội Vương gia, đi nhanh lên đi, tránh cho ở chỗ này vướng tay vướng chân! Làm trễ nải thời gian của chúng ta! ” Đã qua một hồi thời gian, nếu càng thêm kéo dài, đối với đám tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng này càng thêm bất lợi.

“Được được được, tôi đi, tôi lập tức đi ngay, bất quá điều nên nói tôi đã xong rồi, miệng lưỡi cũng mất, nhớ sau này có ngày nào trở về chịu phạt, phải đia mua đá bào cho tôi ăn a.” Triệu Kỳ lộ ra một nụ cười châm chọc, nó cũng đã giúp đỡ trì hoãn một hồi, cũng không biết em gái đã kịp thông báo đến Vương thúc thúc hay chưa …… nó vừa quay đầu lại, “Mẹ ơi...... chạy mau! ”

Vương Thanh liền đứng ở sau lưng nó, đáng tiếc chậm mất rồi, hắn một tay bắt được Triệu Kỳ cách mình gần nhất, “Đám tiểu tử thối các ngươi...... đừng chạy!!!! ” Hắn giả vờ đuổi theo mấy bước, lại nhìn thấy một đám con nít chết bầm ôm đầu trốn chui như chuột chũi, mình còn chưa có làm cái gì đấy …… Hắn cúi đầu quan sát một chút Triệu Kỳ đã bị hù dọa, “Ta đáng sợ như vậy sao?” Đứa trẻ này thật sự đúng y như những gì em gái nó hình dung, hai đứa một chút đều không giống nhau, rất gầy, vóc người không cao lắm, nhưng ngược lại rất có tinh thần.

Triệu Kỳ ngẩn người một chút, lại vội vàng gật đầu, mới vừa rồi thời điểm bản thân bị Vương Thanh bắt được, còn tưởng rằng mình đây sắp mất mạng rồi! “Thúc thúc...... em gái con đâu?” Nó đưa mắt xem xét hướng sau lưng Vương Thanh, không thấy được thân ảnh của Triệu Lân.

“Vẫn còn sống, yên tâm đi.” Vương Thanh nhìn nó một bộ bối rối bị hù dọa, cố ý muốn trêu chọc nó thêm một chút. “Con trai ta đâu?” Hắn một mặt lạnh lẽo, bộ dáng không hề giận dữ, nhưng lại một lần nữa khiến cho Triệu Kỳ không ngừng rùng mình.

“Ở nơi này, Phùng Kiến Vũ ở chỗ này,” Triệu Kỳ kéo ra một bao bố lớn ở bên góc tường, bên trong là Phùng Kiến Vũ đang không ngừng ngọa nguậy. “Bạn học Phùng, ba cậu đến rồi.”

“Ô ô ô ……” Lá gan Phùng Kiến Vũ cũng khá lớn, khóc cũng không hề khóc, chính là vừa nghe đến thanh âm của Vương Thanh liền bắt đầu trở nên gấp gáp, khoảnh khắc thấy được ánh quang trong nháy mắt, ngay lập tức nhào tới ôm lấy hông của Vương Thanh, “Bọn họ mới vừa rồi muốn đánh con, nhưng con không biết tại sao a.” Nó dùng thủ ngữ diễn tả một loạt.

“Bọn họ chính là ghen tỵ con a, con đừng nghĩ lung tung nữa, bọn họ chính là quá rãnh rỗi ngứa người thôi.” Vương Thanh ôm lấy nó, đưa tay xoa xoa lưng giúp nó thuận khí, “Được rồi, cám ơn bạn học này của con đi, chính cậu ta cùng em gái đến cứu con.” Vương Thanh chỉ chỉ Triệu Kỳ đang đứng ở một bên, lại nhìn thấy Triệu Lân cũng đã bước đến, “Đến...... tiểu cô nương kia, mau đến đây đến đây.” Vương Thanh hướng về phía Triệu Lân ngoắc ngoắc tay.

“Việc này …… bạn học Phùng, mong cậu đừng trách anh trai tôi, anh tôi cũng chỉ vì muốn cứu cậu thôi, nếu không phải anh ấy theo chân bọn họ xen lẫn vào trong, thì cũng sẽ không thể biết được những tin tức này. Đều là hai chúng tôi nghĩ ra biện pháp này, anh ấy trì hoãn thời gian, tôi chạy đi tìm Vương thúc thúc, hù dọa đến cậu rồi, thật ngại quá.” Triệu Lân mặt nhăn mày nhó muốn tìn từ ngữ tốt nhất, hướng về phía Phùng Kiến Vũ có chút xấu hổ, vừa quay đầu nhìn đến anh trai mình lại ngay lập tức thay đổi khuôn mặt, “Sao anh lại  không thể trực tiếp khuyên ngăn bọn họ lại a! Anh nhìn xem bạn học Phùng bị dọa sợ rồi!!! ”

“Anh khuyên rồi a …… cũng vô dụng thôi …… bạn học Phùng, thật ngại a, khiến cho cậu bị giật mình dọa sợ như vậy.” Triệu Kỳ cũng nghiêm túc hướng nó cười cười, “Tôi không còn theo chân bọn họ hồ nháo nữa, nhưng dù sao cũng đều là bằng hữu chơi với nhau thật nhiều năm, tôi thay bọn họ nói xin lỗi cậu.”

“Không sao. Cám ơn hai người.” Phùng Kiến Vũ huơ tay xong rồi, kéo kéo ống tay áo Vương Thanh, ý bảo hắn phiên dịch một chút.

“Nó nói không sao, cám ơn hai con, ta cũng muốn cám ơn cả hai, đều là những đứa trẻ ngoan, về phần những tiểu tử thối kia …… Triệu Kỳ đúng không? Con cho ta cái danh sách, xem như con trai ta không truy cứu, ta cũng muốn biết, đến tột cùng là dạng cha mẹ gì mà có thể dạy dỗ ra được con trẻ như vậy a.” Vương Thanh trong lòng đã có tính toán, không trực tiếp cùng trẻ con so đo, nhưng không có nghĩa là hắn có thể bỏ qua như vậy.

“Vậy cũng được …… nhớ đừng nói là con cho thúc biết a! ” Triệu Kỳ đối với loại bằng hữu này cũng có chút ghét bỏ, nhưng nó không phải là không có chính nghĩa. “Thúc thúc, bọn họ vẫn còn là ……”

“Con cùng em gái con cũng không lớn, bạn học của các con cũng không lớn, tại sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy? Các con lại có thể suy nghĩ biện pháp cứu người? Người cùng người không giống nhau, người ta khi dễ con, nếu là con ngay từ đầu cũng không dám đánh trả, bọn họ sẽ vĩnh viễn cho rằng con người con rất dễ bị khi dễ.” Vương Thanh chính là một dạng điển hình lớn lên từ nấm đấm.

“Chúng con đã biết! Thúc thúc, thúc yên tâm đi, con nhất định sẽ bắt anh ấy viết ra danh sách kĩ càng! ” Triệu Lân vươn nắm tay, đấm một phát vào lưng anh trai, “Hôm nay anh bao che bọn họ, khó bảo toàn bọn họ ngày mai sẽ không nghĩ ra biện pháp khác đi khi dễ người khác, không phải là mỗi người đều giống như bạn học Phùng, có ba ba như Vương thúc thúc như vậy đâu ……”

“Biết rồi, anh trở về liền viết.” Triệu Kỳ gật đầu một cái, nó nhìn ánh mắt của Vương Thanh, chịu đựng không để cho mình run lên, “Thúc thúc, vậy chúng con đi về trước, bạn học Phùng, ngày mai gặp a.”

“Ngày mai gặp, bái bai.” Phùng Kiến Vũ vẫy vẫy tay, trên mặt mang theo nụ cười xấu hổ, hướng về phía đôi sông sinh nhiệt tâm phất phất tay.

“Được rồi, chúng ta cũng nên trở về nhà thôi, bạn học lớp con thật có ý tứ nha.” Trải qua sự việc phát sinh ngày hôm nay, Vương Thanh đối với đôi anh em song sinh này có ấn tượng thật sâu, “Hôm nào mời bọn họ đến nhà chơi đi, thật biết điều.” Anh em nhà này nếu đi diễn **tương thanh, nhất định đặc biệt có tiền đồ.

Phùng Kiến Vũ gật đầu hai cái, phủi phủi người đứng dậy, đi theo Vương Thanh về nhà. Nó đã sớm biết trong lớp có một đôi anh em song sinh long phượng rất khả ái, không nghĩ đến bọn họ lại nhiệt tâm như vậy, xem ra sau này, bọn họ nhất định sẽ trở thành bạn tốt.

_______________________________

**Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh

**Tương thanh: một dạng tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt