Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng

Chương 15: Ngoại truyện 1 (phần 1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại tiểu thư Jung Whee-in thỉnh thoảng đến thăm Moon Byul-yi. Moon Byul-yi tranh thủ cuối tuần có chút thời gian, dẫn nàng tham quan đảo Ulleungdo. Tới gần buổi trưa, hai người cùng nhau ghé vào một nhà hàng ăn cơm.

Moon Byul-yi ở đây đã quen ăn đạm bạc, thường khi ăn cũng ko chú ý nhiều đến màu sắc, mùi vị. Hôm nay vì có Jung Whee-in nên mới kêu nhiều đồ ngon một chút. Moon Byul-yi hiểu đại tiểu thư Jung gia đã quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đồ ăn đạm bạc tất nhiên sẽ ko hợp khẩu vị với nàng.

Jung Whee-in nhìn món ăn trên bàn, có cá có cua có rau có canh, nhịn không được cảm thán một câu, "Ta cứ tưởng đồ ăn trên đảo rất kham khổ, không ngờ lại phong phú đến vậy."

"Cũng phải tùy nơi cụ thể, không phải trên đảo lúc nào cũng kham khổ. Chỗ này là vì khách du lịch thường hay ghé đến, nên thức ăn ko thể nấu sơ sài được." Dứt lời gắp vào trong bát Jung Whee-in một miếng thịt cá, "Nếm thử đi, so với đồ ăn trên Seoul tất nhiên là ko bằng, nhưng mùi vị cũng ko tệ."

Jung Whee-in ăn một miếng, hương vị tỏa ra trong miệng, thịt rất chắc mà lại ko có mùi tanh. Cũng ko quên nói, "Quả thật rất ngon, nhưng đồ ăn Moon Byul-yi ngươi làm vẫn là ngon nhất, không thể nào so sánh được."

Moon Byul-yi khiêm tốn cười cười, ghé miệng vào bên tai Jung Whee-in, nhỏ giọng nói: "Đừng thẳng thắn quá, nếu bảo bối nhà ta nghe thấy, nàng sẽ ghen tị. Đến lúc đó vung chảo liều mạng với ta."

Jung Whee-in xém chút phun cả cơm trong miệng, vừa nãy Moon Byul-yi nhắc đến 2 từ 'bảo bối' đã làm nàng sởn hết cả da gà. Ai ngờ câu sau còn dọa người hơn, Kim Yong-sun trước kia mười ngón tay không dính dương xuân thủy, giờ đã biết vào bếp nấu cơm? Hai con người này, trước kia ở Kim gia mười mấy năm, đâu có như thế này. Mới dọn ra ở cùng chưa được bao lâu, nay tâm tính có thể thay đổi nhanh như vậy?

Jung Whee-in liền chuyển đề tài: "Nàng đối đãi ngươi tốt chứ?" Moon Byul-yi ngạc nhiên khi Jung Whee-in hỏi đến Kim Yong-sun, hai người này tựa hồ trời sinh không hợp tính, lại nhớ tới biểu tình bất cam bất nguyện trên mặt Kim Yong-sun khi cô bảo mình ra ngoài cùng Jung Whee-in hôm nay. Moon Byul-yi cười gật đầu nói: "Nàng đối ta tốt lắm." Tiểu thư cao ngạo kỳ thật vẫn như xưa trầm mặc ít lời, cũng không dễ dàng nói ra mấy câu ngọt ngào mùi mẫn. Bình thường khi hai người cùng một chỗ, nếu không phải chơi đàn, thì là cùng ngồi đọc sách, thời gian bất tri bất giác trôi qua trong tĩnh mặc. Có điều, cũng có chút khác biệt, tỷ như khi mỏi mệt có nàng tâm sự, tỷ như khi trời trở lạnh có nàng ôm lấy truyền hơi ấm, tỷ như khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt người nọ... Quan hệ của hai người ko còn xa cách phân biệt chủ tớ như trước nữa, mà gần như là tri kỷ.

Jung Whee-in nhìn thấy Moon Byul-yi bất tri bất giác mỉm cười, trong tâm ko cam nhưng cũng chỉ đành thở dài. Trước kia từng nghĩ Moon Byul-yi là vì ơn nghĩa với Kim lão gia, nên mới ko chịu theo nàng rời đi. Sau này nàng mới nghi ngờ, nhưng cũng ko dám chắc chắn quan hệ giữa hai người bọn họ là thế nào. Tình cảm giữa nữ nhân với nữ nhân, nàng nghe qua đôi lần, ko phải là kì thị, nhưng bản thân chưa thể chấp nhận ngay được, huống hồ chi một người là bằng hữu lâu năm, một người còn là biểu tỷ của mình.

Mà dường như chính nàng trước kia cũng đã từng trải nghiệm qua loại tình cảm này. Khi đấy, người kia cũng là một bằng hữu khác của nàng, cho nên mọi thứ luôn luôn mơ hồ, mơ hồ đến mức Jung Whee-in đến giờ vẫn chưa thể thông suốt được.

Trong kí ức của Jung Whee-in, khuôn mặt nữ sinh kia chưa bao giờ phai mờ. Nàng nhớ có một lần, nàng và cô đã từng mặt hướng mặt, khoảng cách chưa đầy một centimet, hơi thở hai người đều có chút thay đổi ý vị. Ngón tay người nọ khều lên gáy Jung Whee-in hai cái, trong ánh mắt hàm chứa những tâm tình rất sâu mà nàng lúc đó chưa thể hiểu được.

"Ta thích ngươi."

Người đó đã từng nói như thế. Biểu tình Jung Whee-in ngưng trệ chốc lát, sau đó đột nhiên kiên quyết đẩy mạnh người kia ra, bởi vì nàng cảm thấy có chuyện gì đó ko đúng đắn đang xảy ra.

Jung Whee-in vẫn nhớ như in, người kia từng nói rất rõ ko muốn làm bằng hữu với nàng. Lúc đó nàng thực sự ko hiểu nếu ko là bạn thân, thì còn có thể phát sinh loại quan hệ gì khác. Người kia từng nói thích nàng rất nhiều, rốt cuộc cuối cùng vẫn là chấp nhận rời xa nàng, cho nên Jung Whee-in ko dám tin, loại tình cảm phát sinh giữa hai nữ nhân với nhau, có thể kéo dài được bao lâu, nhất là ở trong một xã hội vẫn chưa cởi mở hoàn toàn như Hàn Quốc.

Jung Whee-in đột nhiên buông đũa nói: "Cái kia...ngươi và nàng là thích nhau thật sự?"

Moon Byul-yi ko trả lời ngay, cô nhìn nàng tư lự, thật ra cả cô đến giờ còn chưa dám tin Kim Yong-sun có thể từ bỏ mọi thứ vinh hoa mà đến với cô. Vậy đó có thể gọi là thích nhau thật lòng ko, hay là nàng một phút bốc đồng nên mới hành động như vậy?

Jung Whee-in thấy cô im lặng, cho rằng nàng lỡ lời, tùy ý liền thay đổi bộ dáng, khẽ nâng cằm, biểu tình nghiêm túc: "Ngươi yên tâm, dù sao ta luôn luôn ủng hộ ngươi."

"Thật tốt." Moon Byul-yi ngưỡng mộ nhất Jung Whee-in ở điểm này. Dù nàng có chống đối ai, cũng sẽ ko bỏ rơi những người mà nàng yêu quý.

Cả hai ăn xong, Moon Byul-yi tranh thủ đón một chiếc taxi gần đấy. Jung Whee-in nhìn thấy rõ đã ngạc nhiên, Moon Byul-yi thường ngày tiết kiệm nên ra ngoài đều là đi xe buýt, chỉ khi có việc gấp mới phải đón taxi. Chợt nhớ đến vừa nãy đang dùng bữa, điện thoại Moon Byul-yi cứ rung mãi, có khi là Kim Yong-sun gọi đến, Jung Whee-in nghĩ đến điều đó, tất nhiên cảm thấy ko thoải mái, biểu tỷ nàng vẫn luôn muốn kiểm soát người khác như vậy. Đến lúc khi về nhà, Jung Whee-in nhất thời cao hứng biến thành hành động, hai tay mở rộng ôm chặt cô, thấp giọng nói: "Moon Byul-yi ta sẽ nhớ ngươi nhiều lắm."

Moon Byul-yi biết nàng lại đùa, liền khẽ cười một tiếng, như trước thản nhiên đáp một câu: "Ta cũng sẽ rất nhớ ngươi."

Bên này đại tiểu thư Jung gia ha ha cười chưa được hai tiếng, khóe mắt nhác thấy người đứng trước cửa nhà kia, nàng lại toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Âm thầm suy nghĩ, phong thủy nơi này quả là ko được tốt, gió biển luôn hướng về phía cổng nhà thổi mạnh, về sau ít đến vẫn là tốt nhất.

Người đứng bên cửa là Kim Yong-sun, vốn nghe tiếng Moon Byul-yi, tưởng rằng nàng đã về, muốn ra ngoài mở cổng cho nàng, ai ngờ người vừa bước tới cửa đã nghe tiếng Jung Whee-in cười đùa bên ngoài, lại nghe câu nói kia của Moon Byul-yi "Ta cũng sẽ rất nhớ ngươi", gương mặt liền lập tức trầm xuống. Nghĩ đến nàng và cô mặc dù đã dây dưa hơn mười mấy năm, lại ngay cả một lời âu yếm ngọt ngào cũng đều không có. Nhị tiểu thư Kim Yong-sun cao ngạo không thèm nghĩ chính mình lãnh diện lãnh tâm, lại âm thầm so đo cô đối với người ngoài ôn ngôn tiếu ngữ, như là lão bà Yoo-sun ở viện mồ côi kia, giờ hiện tại là Jung Whee-in trước mắt này, cả đám nam nhân thường hay lãng vãng trước cửa nhà nữa, Moon Byul-yi đối đãi bọn họ, so với Kim Yong-sun nàng còn ngọt ngào hơn. Nghĩ như thế, nét mặt càng khó coi.

Moon Byul-yi nhìn thấy Kim Yong-sun, đối nàng nói: "Ngươi như thế nào lại đứng ngoài này?"

Kim Yong-sun ko nói, nàng đến gần tầm mắt quét đến trên người Jung Whee-in ngừng lại một chút, lạnh lùng nói: "Ngươi ko có việc gì làm sao, cứ phải thường xuyên chạy đến nơi này?" Thần sắc cuối cùng thoáng lộ ra chút biểu tình phẫn hận, tựa như ai đó nợ nàng rất nhiều.

Jung Whee-in hiểu rõ biểu tỷ đang muốn đuổi mình đi, muốn nàng đi thì đơn giản thôi, chỉ cần nói một tiếng là xong. Nhưng Jung Whee-in lại ko thích giọng điệu lạnh lùng của Kim Yong-sun, nên trước khi rời khỏi, quyết phải chọc giận nàng một trận. Jung Whee-in tiến gần hôn lên má Moon Byul-yi thật lâu, cười cười nói: "Chỉ là ko nỡ rời xa ngươi, Moon Byul-yi này, ngươi đừng ở đây lâu quá, kẻo bị hổ ăn thịt, mau mau chuyển lên Seoul ở cạnh ta."

Moon Byul-yi làm sao ko biết đây là trò đùa của nàng, cô cười cười, giục nàng đi thật nhanh. Moon Byul-yi lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng thầm nghĩ tối nay có khi cô thật sự sẽ bị con mèo lớn kế bên "ăn thịt" mất.

"Jung Whee-in tính hay vui đùa... A..." Moon Byul-yi định muốn trấn an, tích tắc lại bị Kim Yong-sun ôm chặt lấy. Siết lấy eo Moon Byul-yi, Kim Yong-sun lạnh lùng nhìn thân ảnh nhỏ bé đằng xa đã sớm mất dạng: "Người xưa có câu dạy 'trẻ' từ thuở còn thơ, dạy 'vợ' từ thuở bơ vơ mới về."

"..."

Moon Byul-yi cười mà như không: "Tốt xấu gì nàng cũng là biểu muội của ngươi, đều là người một nhà sao lại so đo với nhau?" Khẽ nhích ra một chút, cuối đầu nhìn Kim Yong-sun, ánh mắt sắc đen lấp lánh, như có chút không cam lòng. Kim Yong-sun nói: "Mấy ngày nữa, ta có chút việc phải quay về Seoul." Nói đến đây ánh sáng trong đôi mắt kia liền ảm đạm, Kim Yong-sun trầm mặc một hồi: "Ta sẽ tranh thủ về sớm." Ngữ khí vẫn gượng gạo, không chút che dấu rằng nàng đang lo lắng. Moon Byul-yi ôm lấy Kim Yong-sun vỗ về: "Đừng lo, đi đường cẩn thận. Ta đợi." Vòng tay người nọ liền ôm lại siết càng chặt hơn, như vĩnh viễn cũng không muốn rời ra.

---Hết ngoại truyện 1 (phần 1)---