Gia tộc Nam năm lần bảy lượt mời Kim Young-sun đến nhà chơi, thậm chí còn gửi cả thiệp mời tinh xảo, ngôn từ tha thiết, một lòng niềm nở. Kim Young-sun liếc sơ một cái, vứt vào tay Moon Byul-yi: "Không đi." Phía gia tộc Nam cũng không nản lòng, thiệp mời từng phong, từng phong liên tục đưa tới, lời nói càng thêm khẩn thiết, ngữ khí càng thêm ân cần. Tài xế bên đó lại dúi vào tay Moon Byul-yi 1 ít tiền, lại kéo tay áo Moon Byul-yi sột soạt lau nước mắt: "Nhờ ngươi lại vào nói với tiểu thư Kim Young-sun một tiếng đi, nếu nàng không chịu đến, thiếu gia Eric Nam nhất định sẽ đánh ta chết mất!" Moon Byul-yi khó xử bảo: "Chuyện của nhị tiểu thư, ta sao có thể nói được?" Tay trả lại tiền cho tên tài xế. Hắn vẫn không nghe, tha thiết nắm lấy tay áo Moon Byul-yi, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen hấp háy, bộ dáng vô cùng thảm thương. Moon Byul-yi nói hết lời hắn mới chịu buông tay, nhưng vẻ mặt vẫn khổ sở, hoa chân múa tay kể lể với Moon Byul-yi: "Thiếu gia có khi sẽ đuổi việc ta mất. . . Ngươi vẫn chưa thấy qua đâu, hắn ko hài lòng chuyện gì thì sẽ nổi nóng đánh người, sau đó là khiến bọn ta mất việc." Hắn vén tay áo lên cho Moon Byul-yi xem những vết thương của hắn: "Ngươi xem, ở đây, ở đây này, còn ở đây nữa đều là từ lần trước để lại, còn có lần trước nữa, lần trước của lần trước nữa... Ai da, ngươi thương xót cho ta với..." Moon Byul-yi cũng muốn giúp hắn, nhưng biết lời nói của mình ở trước mặt Kim Young-sun căn bản chẳng có giá trị gì, chỉ có thể tiếp nhận thiệp mời mà nói: "Ta sẽ nói giúp ngươi một tiếng." Kim Young-sun trong phòng đang ngả lưng trên ghế, mắt vẫn ko rời khỏi sách. Kim Young-sun một tay đang vân vê giấy sách, tay kia thì cầm tách trà, vẫn chưa hạ xuống bàn. Mặt nàng vẫn chăm chú đọc, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, mơ hồ che đi đôi mắt. "Tiểu thư, thiếu gia nhà họ Nam mời nàng đến nhà chơi." Moon Byul-yi tiến tới trước mặt nàng nói. "Vậy à?" Kim Young-sun không phản ứng gì, tay mới đặt tách trà xuống bàn, "Qủa rất kiên trì." "Dạ." Moon Byul-yi thấy nàng không nói gì tiếp, biết nàng lại muốn cự tuyệt, âm thầm thay gã tài xế thở dài một hơi, nghĩ đến đôi mắt đẫm lệ của gã lại không đành lòng, định nhân lúc Kim Young-sun còn chưa nói rõ đi hay không đi, liền hỏi dò: "Gia tộc Nam đã gửi thiệp mời mấy lần, cũng đủ thấy thành ý, nàng có lẽ nên đi một chuyến?" "Nói vậy..." Kim Young-sun đứng dậy bước đến, ánh mắt quét vài vòng trên mặt Moon Byul-yi , "Ngươi muốn ta đến gia tộc Nam?" "Ta không dám." Moon Byul-yi vội vàng cuối đầu nói. ". . ." Vẫn là gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng ấy đập vào mắt Moon Byul-yi, đôi môi hơi mỏng chợt áp sát tai cô, "Được, vậy đi một chuyến." Bên tai chợt thấy ấm nóng, hơi thở nóng rực phả trên gò má, cả người đều run lên. Moon Byul-yi đáp: "Tạ ơn tiểu thư ân điển." Thiệp mời đỏ thẫm trên tay đã sớm bị vo thành một nắm. Nàng thản nhiên bước ra khỏi phòng, Moon Byul-yi gấp gáp theo sau. Gã tài xế mừng rỡ tới mức vừa chạy vừa lau nước mắt. Kim Young-sun ngồi vào xe. Moon Byul-yi cúi người nói: "Ta chúc tiểu thư đi chơi vui vẻ và bình an." Kim Young-sun đột nhiên tay đập vào ghế xe: "Vào đây." Sắc mặt khẩu khí vẫn là một bộ dáng cao ngạo như trước. Moon Byul-yi kinh ngạc nhìn đôi mắt ko cảm xúc ấy hướng về phía mình, lòng tự hỏi nàng hôm nay sao lại cao hứng tốt bụng đến như vậy? "Vào đây." Kim young-sun âm trầm nhắc lại, mày nhíu lại thành một đường, ngữ khí cũng ác liệt hơn nhiều, "Ko nghe thấy gì sao?" Lòng bất an mà chui vào xe ngồi, hai tay ko ngừng nắm chặt vạt áo, Moon Byul-yi xoay mặt muốn nhìn rõ vẻ mặt nàng, dường như nàng đã sớm phát hiện, chợt xoay người, chỉ còn thấy nửa khuôn mặt. Moon Byul-yi bất giác lại lo sợ, trong xe nhiệt độ vô cùng ấm áp, nhưng lại thấy lòng lạnh lẽo, móng tay bấm thật mạnh vào lòng bàn tay mới có thể áp chế cảm giác không tự nhiên đang dâng lên khắp toàn thân. Gia tộc Nam đã sớm chuẩn bị tiệc, Nam lão gia tóc điểm vài sợi bạc, miệng tươi cười đến cực độ ra nghênh đón: "Kim Young-sun tiểu thư đến rồi, quả là chuyện mừng." Kim Young-sun mỉm cười, giọng nàng nhẹ nhàng cất: "Nam lão gia đừng khách khí." Trước mắt hiện ra một nam tử, y phục vận trên người cũng phải trên triệu won. Nam nhân trước mặt điển trai vô cùng, miệng ko ngừng cười nhìn nàng. Nam lão gia vội nói: "Ngươi xem, Eric vui mừng cỡ nào." Thiếu gia Eric Nam lịch lãm tiến về phía nàng: "Đã nghe danh nàng từ lâu, quả nhiên lời đồn ko sai, lần đầu gặp mặt thật khiến người người ko khỏi rung động." Đôi mắt hắn đẹp trong suốt, gương mặt hơi gầy chợt ửng hồng, đỏ thắm tươi đẹp hơn cả cái cà-vạt màu thạch lựu được thắt trên cổ áo. Moon Byul-yi đứng sau lưng Kim Young-sun thầm nghĩ, chả trách đại tiểu thư họ Jung kia tuy gặp qua vô số người nhưng ở trước mặt mình cũng phải mở lời khen hắn: "Trong các thiếu gia tại đất Seoul này, nếu nói con trai một của Nam lão nhân xấu xí, vậy thật sự ngay cả tài tử như Won Bin cũng chẳng đáng nhìn." Trong phút chốc, khúc nhạc réo rắt vang lên, yến tiệc bắt đầu, dàn hợp xướng véo von, âm điệu du dương, lúc trầm lúc bổng, gợi nên một mối tình thầm kín không thể nói bằng lời. Eric Nam nâng một ly rượu vang đến mời: "Nhị tiểu thư Kim Young-sun, thiếu gia Eric Nam ta hôm nay thật may mắn được gặp, cũng đã thỏa lòng mong ước. Ta thỉnh nàng nhất định phải cạn một ly này." Lại tự tay gắp một ít thịt cho Kim Young-sun: "Young-sun! nàng hãy nếm thử món này, chính tay ta lựa đầu bếp nổi tiếng nhất Hàn Quốc, không biết có hợp khẩu vị Young-sun hay không?" Chốc lát sau hắn lại đỏ mặt tiến đến ngồi vào cạnh Kim Young-sun, luôn miệng nói chuyện cùng nàng: "Nghe nói Kim tiểu thư đàn rất hay..." "Eric Nam ta hai ngày trước mới hoàn thành 1 bản nhạc, lần đầu ta tự tay viết bản nhạc này dành tặng cho người khác, ta hi vọng Kim tiểu thư ngàn vạn lần đừng chê cười..." Giọng nói mềm mại trầm ấm, biểu lộ tâm ý yêu thương của một nam nhân. Nhìn thần sắc Kim Young-sun vẫn trầm mặc xa cách, hắn sốt sắng khẽ cắn môi, hồi lâu lại thấy một gương mặt rạng rỡ tươi cười từ nàng. Moon Buyl-yi đứng cạnh Kim Young-sun, mọi việc đều được tôi tớ trong gia tộc Nam giành làm hết, mọi người đều vây quanh Kim Young-sun, khiến Moon Buyl-yi dần dần bị đẩy sang một bên. Moon Byul-yi vui vẻ nhàn hạ mà nhìn quanh bốn phía, tinh tế đánh giá cách bài trí ở đây, sàn nhà được xây bằng gỗ đắt tiền, lại còn cực kì bóng loáng. Trên trần còn gắn 1 cái đèn pha lê to, phòng ăn lại có 2 lối vào, mỗi lối trước cửa đều đặt hai bình phong cực lớn, trên có họa 2 con rồng bay trên vân đang xuất ra biển. Tâm trí lơ đãng, chợt nhớ đến đại tiểu thư Jung Whee-in. Moon Byul-yi bèn lui lại cửa sau, lại vẫn thấy tôi tớ trong nhà qua lại náo nhiệt như chợ. Moon Byul-yi nhìn về phía yến tiệc liếc mắt một cái, người nọ vẫn đang cùng Nam lão nhân nói chuyện, thân ảnh của thiếu gia Eric Nam lại che khuất chỗ nàng đứng. Liền lấy can đảm, nhẹ nhàng tìm một chỗ yên tĩnh khác gọi điện. Moon Byul-yi bấm nút, hồi lâu mới có tiếng trả lời: "Jung tiểu thư nhà ngươi giờ như thế nào?" Bên kia lập tức có tiếng mè nheo: "Moon Byul-yi, vẫn chỉ có ngươi nhớ đến ta." "Đại tiểu thư ngươi nay đã 18 tuổi đầu, thực vẫn còn như một tiểu nha đầu a." Moon Byul-yi châm chọc nàng. "Ngay cả ngươi cũng châm chọc ta." Jung Whee-in bất mãn nói, bên kia nàng khóe miệng trễ xuống, rõ ràng là nàng không cam lòng khi bị cấm túc. "Đại tiểu thư Jung bị chê cười ta cũng rất ít khi được thấy." Moon Byul-yi nhìn thấy một chiếc ghế đá sau vườn, cô ngồi xuống hỏi: "Ngươi lại gây ra họa gì?" "Không có gì." Jung Whee-in giọng nặng nề: " Là ta đánh bạn học một trận." "Ai cơ?" Moon Byul-yi hỏi lại "Kim Soo Hyun" Jung Whee-in buông giọng hằn học. "Tiểu tử kia. . . Ta đáng lẽ phải sớm nhìn ra bản chất thật của hắn. Trước đây chỉ biết nịnh bợ ta. Hừ, hóa ra hắn lợi dụng ta để tiếp cận Kim Young-sun, làm ta tin tưởng vào lời yêu thương của hắn dành cho ta trước đây." "Hắn nói thế?" Moon Byul-yi hỏi. Kim Soo Huyn là con trai một của giám đốc tập đoàn RBW, ba hắn đang làm việc cho mẹ của Kim Young-sun. Moon Byul-yi nhớ lại trước đây Kim Soo Huyn từng 1 thời nhiệt tình theo đuổi Jung Whee-in, cả trường hầu như ai cũng biết. Jung Whee-in luôn miệng chê bai hắn, thế nhưng có lần nàng lại lỡ hẹn với Moon Byul-yi để đi chơi với Kim Soo Huyn. Xem như nàng cũng bắt đầu có tình cảm lại với hắn. Nhưng giờ đây nghe giọng Jung Whee-in, Moon Byul-yi biết Kim Soo Huyn hắn đã lỡ làm nàng phật lòng rất nhiều. Jung Whee-in lại hậm hực, sau đó nàng to tiếng: "Hôm qua là sinh nhật hắn, ta tính tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ cho hắn. Nào ngờ lại nghe những lời ko hay ho của hắn nói với lũ bạn. Hắn bảo hắn từng gặp biểu tỷ ta vài năm trước trong lúc hắn có mặc tại công ty của dì. Sau đó hắn bị say bởi vẻ đẹp của Kim Young-sun. Tên đó cũng vì thế mà chuyển đến trường biểu tỷ từng học, tức là trường chúng ta bây giờ, nhưng hắn đâu ngờ biểu tỷ lại tốt nghiệp sau khi hắn mới nhập học. Nên hắn mới lợi dụng ta trong suốt thời gian qua chỉ để gặp Kim Young-sun." Jung Whee-in tuôn 1 tràng dài, nàng ko ngừng lại để kịp lấy hơi nói tiếp: "Sau đó ta cho hắn 1 bài học, cho chừa tội bắt nạt ta. Ngươi không thấy được bộ dáng đó của hắn đâu... Ha ha ha ha... Nữ nhân ta trước giờ đều mạnh hơn hắn mà!" Kim Young-sun một lần gặp là người người đều yêu ngay. Nàng lại thông minh, tài cán hơn tiểu thư nhà khác. Thiếu tử từ các gia tộc ở Seoul mỗi lần gặp nàng đều ko ngừng say đắm nhớ nhung. Moon Byul-yi ko ngạc nhiên về chuyện này. Hồi còn học chung 1 trường với Kim Young-sun, nam sinh trong lớp phát hiện cô sống chung 1 nhà với nàng, sau đó luôn miệng nhờ vả gửi gắm thư tình. Moon Byul-yi là ngừơi hiền lành, cô hay chấp thuận mọi thứ. Jung Whee-in trời sanh tính tình niềm nở trượng nghĩa nhưng hay nóng nảy, thường vì lỗ mãng mà gây họa, khiến Jung lão gia tức giận không thôi. Lần này đả thương con trai giám đốc Kim Soo Jeon, người có góp vốn ko ít cho tập đoàn RBW, nhất định khiến hai bên khó nhìn mặt nhau, khó trách Jung lão nhân cấm túc nàng, lại còn đánh cho vài roi. "Về sau làm việc gì cũng nên suy nghĩ thấu đáo trước đã." Moon Byul-yi đã khuyên nàng không biết bao nhiêu lần. Jung Whee-in bình thường thì thành khẩn thề thốt nhớ kỹ, khi gặp chuyện lại lập tức quên sạch không còn một mảnh. "Byul-yi a, cũng chỉ có ngươi nghĩ đến ta. . ." Jung Whee-in bên kia mà cảm thán, "Ngươi theo ta đi. Lần nào ta nói ra, ngươi cũng từ chối. Nhà của ta có chỗ nào không tốt bằng nhà biểu tỷ? Mỗi lần thấy ngươi cả người không có chút thịt, là ta lại đau lòng. Ngươi mau thành thật đi, có phải Kim Young-sun không cho ngươi ăn no hay không?." Moon Byul-yi không nói gì, chỉ cười cười nhìn con bọ rùa đang bò trên mặt đất. Jung Whee-in thấy cô im lặng, bèn nhẹ nhàng đáp: "Lần trước chú ta có đến Bucheon một chuyến có đem vài món đặc sản từ đó về. Ta sẽ sai người gửi đến ngươi vài món... Chờ kì nghỉ hè đến đi, ta xin phép dượng đưa ngươi về quê ngươi chơi, ngươi muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu." Moon Byul-yi mỉm cười, trong lòng có chút phấn khởi: "Cám ơn ngươi." "Bạn thân mà, nói "cảm ơn" ta nghe không quen. Ngươi chờ đó, đợi nữ nhân ta hết cấm túc, ta dẫn ngươi đi chơi. Để ngươi khỏi phải lúc nào cũng ru rú trong nhà, hầu hạ biểu tỷ không được thanh thản." Jung Whee-in bên kia lười biếng vươn vai một cái, há to miệng ngáp, buông tiếng chửi thề, "Thật tình... Chậc! Con mẹ nó thiệt vô nghĩa, gì đâu mà cấm túc ta còn không cho người khác vào trong cũng không để ta bước ra ngoài, ngay cả muốn đồ ngọt cũng phải do bọn chúng đưa tới, nữ nhân ta không biết sắp biến thành cái dạng gì rồi..." Chợt lại hỏi Moon Byul-yi: "Ta nói, Seoul cũng không phải không tốt, ngươi muốn quay lại Bucheon làm gì? Huống chi ngươi lại chả có nhà mà về." "Chính vì không thể trở về, mới càng muốn trở về." Moon Byul-yi đáp, cúi đầu lại nhìn con bọ rùa trên đất, "Ta sinh ra ở Bucheon, không về nơi đó còn có thể đi đâu?" Cho dù người hay vật đều đã không còn, con én lẻ loi quay về tổ, cánh chim mệt mỏi trở về rừng, nơi có thể chữa lành một thân đầy thương thích cũng chỉ có quê nhà mà thôi. "Ta vốn là người Bucheon." Moon Byul-yi tay chạm trên mặt ghế đá, cảm giác trơn nhẵn mát lạnh truyền đến tay cô. Tắt máy tạm biệt Jung Whee-in rồi len lén chạy về, yến hội vẫn chưa tàn, Moon Byul-yi nhẹ nhàng quay về đứng ở góc phòng, thiếu tử Eric Nam đang vì Kim Young-sun mà đàn. Tay hắn vừa nhịp nhàng vừa di chuyển nhanh chóng, tạo ra 1 bản nhạc cực sâu lắng. Moon Byul-yi lại nhớ đến những bản nhạc của cô, bản thân lại cảm thấy xấu hổ, quả thực mình vẫn còn thua kém rất nhiều. Bên tai lại nhớ đến lời của Jung Whee-in trước khi tắt máy, "Moon Byul-yi a, theo ta đi, tiểu thư ta bảo đảm ngươi sẽ được sống an nhàn sung sướng!" Quả là làm khó cho Moon Byul-yi. Moon Byul-yi tưởng tượng nếu sau này ở với Jung Whee-in thì cuộc sống như thế nào. Một nữ nhân bản lĩnh ko sợ trời sợ đất như nàng bên cạnh bảo vệ cô. Mỗi ngày có khi lại cảm thấy ấm áp, ko còn phải chịu phạt khổ sở nữa, cũng ko còn nhìn thấy bộ mặt băng lãnh của người đó. Moon Byul-yi cũng buồn cười vì suy nghĩ của mình, bản thân lại trách là được voi đòi tiên. Moon Byul-yi lắc đầu thật mạnh, để những suy nghĩ viển vong ấy bay thật xa khỏi đầu cô... P/s: Vì chương này hơi dài nên mình tách ra làm 2 phần, phần 2 mình sẽ nhanh chóng post sau Phần 2 Solar sẽ ghen ko kém gì Hoạn Thư nhá, lại khổ cho chú rồi =)))))