Thanh xuân ấy....chúng ta 17 tuổi

Chương 4: Khoảng trống trong tim

Chỉ cách 3, 4 ngày nửa thì coi như kỳ nghỉ phép của bọn tôi cũng đã đến, nếu như là tôi của mọi năm thì có lẽ thì đây có lẽ sẽ là khoảng thời gian vui sướng và hạnh phúc của một đứa lười học như tôi và tôi sẽ cầu mong cho khoảng thời gian này kéo dài ra. Thế vậy mà năm nay khi nghe đến nghỉ phép nó lại làm cho tôi cảm thấy lo, cứ như sắp phải mất đi một thứ gì đó vậy, một thứ mà tôi không muốn mất, hay chính là do lúc này lòng tôi đang trống rỗng.

Những ngày còn lại trước kỳ nghỉ, tôi đã đến trường với một sự háo hức mà tưởng chừng như là đang chờ đợi một điều gì đó sắp đến nhưng rồi bản thân tôi lại phải thất vọng, mà nguyên nhân ở đó chắc là khi tôi nhận ra rằng Tohka không có ở đây, cô ấy không đi học. Tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng và cô đơn bên cạnh đó là cả sự trống vắng, lạc lỏng. Tôi tự hỏi lòng mình tại sao phải như vậy? Tại sao lại vì một người con gái mà cố gắng đến vậy, cứ như là mình của trước kia chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng điều đó thật sự vô ích vì đến khi tôi nhận ra thì mọi thứ đã quá trễ để có thể quay lại.

Ngay sau đó tôi liền gửi mail cho ấy nhưng cũng chẳng thấy hồi âm “ấy vậy mà còn nói sẽ đi đâu có cùng tôi trong những ngày nghỉ nữa chứ” tôi nghĩ thầm, cảm giác lúc này như đang bị ai đó trêu đùa vậy.

Cứ như thế những ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ của tôi diễn ra trong như nhàm chán, tôi kiên quyết rằng từ nay sẽ trở lại sống như trước kia, tôi sẽ sống cuộc sống của chính bản thân mình và sẽ chẳng cần một ai nữa. Nhưng rồi khi tôi nhận được phản hồi qua mail của Tohka vào ngày nghỉ đầu tiên thì mọi thứ có vẽ đã quay lại như trước, nhưng ý định mà tôi coi như “kiên quyết” đã hoàn toàn bị xóa bỏ, tôi vui sướng như một đứa trẻ khi được ai đó cho quà vậy, nghĩ đến cũng thật lạ.

Trong thư Tohka giải thích lí do cô ấy không đến trường và cả lí do cô ấy không có thời gian để trả lời mail của tôi ngay vào lúc đó đơn giản là do cô ấy phải đi du lịch cùng với gia đình của mình cho đến khi bắt đầu học trở lại, nhưng cô ấy đâu được chỉ những tin nhắn đơn thuần đó như liều thuốc tương tư đã cứu rỗi cho tâm hồn tôi trong suốt những ngày vừa qua vậy.

Vậy là cuối cùng tôi đã phải trải qua kỳ nghỉ mười mấy ngày này một mình, trong suốt khoảng thời gian đó tôi như không còn tí sức sống nào vậy, cả ngày tôi chỉ nằm trong phòng không muốn ra ngoài và không gặp bất kì ai, kể cả việc ăn uống hay thậm chí việc xem những chương trình yêu thích trên tivi của tôi ngày trước tôi cũng cảm thấy chán. Việc duy nhất tôi làm trong lúc này đây có lẽ chỉ là ngủ, vì như vậy tôi sẽ không phải nghĩ đến bất kì thứ gì hay có lẽ là chỉ như vậy tôi mới không nhớ đến cô ấy, cuộc sống tôi lúc này, nó giống như một con bức tranh vẽ đơn thuần chưa được tô màu vậy... thật mờ nhạt.