Trước đây, tôi từng đọc một câu chuyện thế này: khi Thượng đế tạo ra vạn vật từ vũ trụ hư vô, bằng một cách nào đó mà một con người đã được sinh ra. Chính vì thế, đó không phải là một kẻ tầm thường mà chính là anh chàng cực “tốt”, một kẻ hoàn hảo về mọi mặt, luôn cứu độ chúng sinh, giúp đỡ người khác bất luận bản thân có chịu rất nhiều thiệt thòi. Cảm động trước lòng nhân từ, bao dung và sự lương thiện của người đó, Thượng đế đã quyết định sẽ “nhân đôi” kỳ tích bằng cách dùng chút sức mạnh to lớn còn lại để tạo ra bản sao của anh ta. Và tất nhiên đó cũng là một người tốt, luôn thực hiện những việc mà bản chính đã và đang làm. Để phân biệt rõ ràng, Thượng đế đã ban cho hai người họ hai cái tên. Đó là “Sự Thật” và Giả Dối”
Một câu chuyện khá phù phiếm và vớ vẩn. Sau cùng thì tôi lại là người theo chủ nghĩa Vô thần. Bởi vậy, những thứ như chúa trời, thánh thần hay thượng đế, nói chung đều tồn tại dựa trên trí tưởng tượng phong phú và mong muốn mãnh liệt của con người trong xã hội cũ. Nhưng tôi luôn lên án và bóc trần bản tính của thứ sinh vật tự cho mình là thượng đẳng mang tên “loài người”. Đi kèm với đó là một câu hỏi: vậy thì ai là Sự Thật và ai là Giả Dối?
Đáp án như sau: người nhân bản, anh ta chỉ biết làm theo những gì mà bản chính thực hiện, không chút toan tính cũng chẳng đòi hỏi lợi ích, một sự trong sáng, tốt đẹp từ nội tâm ra bên ngoài. Vậy tại sao, anh ta lại không xứng đáng với cái tên “Sự Thật” chỉ vì anh ta là bản sao chứ? Và đương nhiên, không phải bàn cãi cũng chẳng có gì thiên vị, người còn lại phải được thừa hưởng cái tên “Giả Dối”. Anh ta sống trái với bản chất thật của mình chỉ để “tốt”. Vì anh ta trông đợi, anh ta mong ước được nhận lại những cái lợi thật dồi dào từ cái thiên lương nửa vời của mình.
Việc nhìn nhận sâu xa những thứ dễ dàng dao động như thế, tưởng chừng như rắc rối nhưng thật ra lại khá đơn giản, và lại vô cùng thú vị nữa. Về cơ bản thì bản chất thật của “Hội những kẻ nhàn rỗi”, tôi nghĩ cũng tương tự như vậy.
Từ hôm quyết định tham gia hội trong sự hoan nghênh của mọi người đến nay đã được hơn một tuần trôi qua. Vậy mà vẫn chưa có việc gì mới xảy ra cả.
Tôi thường đến đây 30- 45 phút sau mỗi ngày học mệt mỏi, cho đủ tiêu chí hoạt động với tư cách là một thành viên. Tuy cảm thấy khá là phiền phức và có chút ràng buộc, nhưng vì một tương lai tươi sáng hơn dù chỉ một chút, tôi đành phải miễn cưỡng mà nghe theo thôi.
Hội. Nghe và nhìn thì có vẻ cực kỳ quyền lực. Bởi một phần vì văn phòng này thuộc dãy nhà dành cho giáo viên và phòng hội đồng, nơi đầu não quyền lực nhất của trường. Thế nhưng nhìn chung thì nơi đây giống như một lớp học bình thường, cũng có bảng, quạt trần và điều hòa đầy đủ. Thậm chí còn có cả máy chiếu vào mạng wi-fi khá ổn định nữa. Chỉ là ở cái phòng này không có bục giảng, bảng giáo viên và cách bố trí đồ đạc bên trong cũng ít nhiều khác các lớp học thông thường.
Nhìn vào, nơi đây cực kỳ kín đáo với cánh cửa luôn khép hờ cùng với xung quanh được kéo rèm che trông rất bí ẩn. Từ bên ngoài không thể biết được tình hình bên trong. Qua khung cửa gỗ đã cũ và bản lề bị han gỉ gần hết, luôn tạo ra tiếng kêu cọt kẹt đến rợn người mỗi lần mở và đóng.
Bước vào, ở chính diện là bốn chiếc bàn liền ghế xếp quay vào nhau tạo thành một chiếc bàn khá rộng. Trên mặt bàn là chiếc máy tính cây, loại thường thấy ở những phòng tin học. Và một bộ cốc chén được đặt ở giữa. Chính điều đó đã làm cho căn phòng này luôn thoang thoảng một mùi hương nhân trần dễ chịu.
Thêm nữa, bên trong là 8 chiếc kệ chất đầy những sách, truyện khiến nơi đây trông không khác gì một thư viện nhỏ cả. Nhưng với không gian thiếu ánh sáng như vậy, thật không phù hợp chút nào cho việc cảm nhận một cuốn truyện hay. Thế mà đây lại chính là niềm vui, sự giải trí duy nhất của tôi. Tuy đúng như Trang nói, điều này rất hợp với sở thích và bản năng của một con mọt sách như tôi, nhưng tóm lại, nó cốt chỉ để giết thời gian mỗi lần đến đây vậy.
Thành viên ở đây gồm 7 người, tính cả tôi, cùng một giáo viên quản lý và kiêm luôn chức cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi, đó là cô Phương. Cảm nhận duy nhất tôi nhận thấy sau gần một năm làm học sinh của cô thì đây là giáo viên rất yêu nghề, luôn chu đáo, ân cần quan tâm đến những đứa con ngỗ nghịch đang tuổi nổi loạn của mình. Còn lại, về bản thân hay cuộc sống và thông tin cá nhân của cô, tôi hoặc chúng tôi hoàn toàn mù tịt. Cô đã xấp xỉ 30 tuổi, đã có một cô con gái nhưng điều đó tuyệt nhiên không làm phai mờ được nét đẹp sắc sảo cùng dáng người quyến rũ của cô. Những thứ còn lại như gia đình hay sở thích, kể cả ngày sinh hay các mối quan hệ, cô chưa một lần tâm sự với chúng tôi.
Người được xem là hội trưởng và là người có quyền lực cao nhất chính là Trang. Đặng Thùy Trang. Một cô tiểu thư cũng bí ẩn không kém cùng một tính cách cực kỳ kênh kiệu. Bằng chứng của sự bí ẩn đó sinh ra bởi những điều duy nhất tôi biết ở cậu ta, là một người có thành tích học tập xuất sắc cùng vẻ ngoài không chút son phấn nhưng lại có sắc đẹp tự nhiên. Trong mắt tôi, cậu ta là một cô tiểu thư được nâng niu như cành vàng lá ngọc, luôn sống trong “trướng rủ màn che”. Bởi vì có lần, tôi vô tình thấy cậu ta bước ra từ một chiếc xe Mercedes lắm mùi tiền. Và cũng chính Trang đã xác nhận điều này. Ngoài những việc đó ra, những thứ như gia thế, lý do cậu ta có thể moi tận gốc rễ những thông tin cá nhân của tôi để hỗ trợ cho công việc, cùng ánh mắt tinh tường, nhìn thấu tâm can của người khác. Và hơn hết, một người tài năng như vậy tại sao lại bị đẩy xuống A10, phải học chung lớp với một kẻ bê tha như tôi, và những tên rác rưởi khác. Những điều đó, tôi không hiểu được.
Học cùng lớp với tôi và Trang của một thành viên nữa, kẻ mà tôi luôn phải đề phòng về mọi mặt. Đó chính là Trần Văn Đức. Với một cái đầu đầy mưu mô và xảo quyệt, khả năng làm thay đổi suy nghĩ của người khác chỉ bằng lời nói đến thượng thừa, cùng nụ cười giả tạo cực kỳ chuyên nghiệp. Không tính đến những thứ khác, chỉ như thế thôi cũng khiến cho một kẻ khôn ngoan phải dè chừng rồi. Chỉ tiếc rằng những người khôn ngoan như vậy, không bị dụ dỗ bởi lời ngon tiếng ngọt bây giờ còn mấy ai?
Thân là một quý công tử, được sinh ra trong một gia đình khá giả, sẵn sàng chi tận 500000₫ chỉ để lừa tôi vào bẫy. Cậu ta còn có khả năng chơi điện tử rất khá, nhưng không vì thế mà Đức sao nhãng việc học hành. Thành tích học tập Luôn đứng thứ hai trong lớp tôi, có lẽ chỉ sau Trang, cậu ta cực kỳ xuất sắc trong những môn Toán, Lý, Hóa... Nói chung là các môn thuộc ban tự nhiên. Vì vậy, tôi có đôi chút sự tôn trọng dành cho cậu ta, bởi những người như thế, trong xã hội này không nhiều.
Hội thảo tôi được hình thành bởi sự thỏa hiệp và hợp tác giữa A1 và A10, hai lớp của thành tích học tập lệch nhau nhất. Vậy nên hai thành viên còn lại của khối 11 là Nam, một kẻ rất điển trai, luôn tỏ ra tri thức nhưng lại cư xử với thái độ vô cùng tệ. Luôn đánh giá người khác qua điểm số và vẻ bề ngoài. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu ta sở hữu một con mắt nhìn người là luôn coi thường những kẻ có thành tích kém hơn mình. Hôm trước, chính cậu ta cũng đã nói là thán phục tôi. Tuy nhiên, tôi không cho rằng đó là một lời nói thật lòng. Những kẻ như vậy thường sẽ chỉ tôn trọng người thật sự giỏi hơn mình, còn với những tên bê tha, đột nhiên tạo ra kỳ tích rồi lại tắt ngúm như tôi, để cuối cùng thứ tốn lại chỉ là cái hư danh. Trong mắt kẻ như Nam thì hầu hết những người đó đều dành cho họ một sự ghen tị, đố kỵ và khinh thường không hơn.
Và người thứ hai là Ngọc, một cô gái cũng khá ưa nhìn với mái tóc búi gọn gàng lộ rõ cả chân gáy, trông càng thêm kích thích. Tôi không biết nhiều về cậu ta nhưng theo cảm nhận ban đầu thì cô gái này có một tài năng diễn xuất tuyệt vời. Kể cả việc quan ngại hay tỏ vẻ dao động khi nói chuyện lần đầu với tôi, nó thật đến bất ngờ. Chưa hết, với một lớp trang điểm rất hài hòa cùng những thứ trang sức như nhẫn hay khuyên tai, vòng tay. Điều đó khiến tôi nhận thấy ở cậu ta là một cô gái của xã hội, chạy theo thời thế, tương tự đại đa số con gái và phụ nữ thời nay. Nói chung, cái hội này chẳng có ai bình thường cả.
À quên, còn mấy nhóc lớp 10 thì sao nhỉ? Học ở A1 là một thằng nhóc da ngăm đen tên là Hải. Với vẻ mặt đầy tri thức đúng chất thư sinh, việc cậu ta luôn xem trọng những gì tôi nói cũng là một điều tốt. Trình độ hiểu biết cũng rất phong phú. Ngoài ra, tôi còn mới biết cách đây mấy hôm, Hải chính là thủ khoa của năm nay, đỗ vào trường với số điểm đứng đầu toàn khối. Đó cũng là điều khiến tôi có chút ngưỡng mộ và tự thấy xấu hổ cho bản thân mình.
Người cuối cùng của năm nhất cũng chính là thành viên sau chót của hội, đó là Chi, học A10. Ban đầu thì tôi nghĩ đây là một hậu bối nhút nhát và ít nói, thế nhưng đó chỉ là cách Chi cư xử với những người xa lạ. Còn khi quen rồi hay đã chiếm được một sự tin tưởng trong lòng, thì việc Chi bảy tỏ cảm xúc đối với người đó là điều rất hiển nhiên, nhờ thế việc giao tiếp với nhau cũng dễ dàng hơn.
Với một khuôn mặt dễ thương đã được điểm thêm một cặp kính, cùng tính cách đảm đang đúng mẫu em gái quốc dân khiến mọi chàng trai muốn rụng tim. Những việc lặt vặt của hội như pha trà mời khách hay quét dọn và lau chùi bàn ghế đều một tay Chi đảm nhận. Bởi vậy nên mỗi khi tôi đến, dù sớm dù muộn, Chi cũng đã xuất hiện ở đây trước rồi. Đôi lúc tôi cũng thấy khá tội nghiệp cho cô bé khi không có thời gian giao lưu với bạn bè sau mỗi giờ học vì cái hội vớ vẩn này.
Hội làm việc vào 45- 60 phút sau mỗi tiết học và buổi chiều các ngày không có tiết phụ đạo. Nhưng Chủ nhật thì sẽ hoạt động vào một buổi hoặc cả ngày tùy vào công việc của mỗi người.
Sau khi tôi đồng ý tham gia, hội đã quyết định dành cho tôi một đặc ân đó là không cần phải đến vào buổi chiều các ngày trong tuần, và chỉ cần một buổi của ngày cuối tuần. Chủ yếu để tạo điều kiện cho công việc của tôi. Thôi thì đó cũng là một khuyến mãi lớn với tôi rồi.
Hội được điều hành dưới sự quản lý của nhà trường nên quyền hạn là rất lớn. Việc thay đổi sổ sách, hạnh kiểm và điểm số, Nếu không quá nghiêm trọng thì hoàn toàn có thể chấp nhận được. Chính vì điều này, chính vì có thể thay đổi được điểm tốt nghiệp để đủ tiêu chí học nghề, nên tôi mới thôi cự tuyệt mà quyết định thuận theo ý họ.
Có vẻ hơi to lớn khi gọi vậy, nhưng “chi nhánh” của hội không chỉ quanh quẩn trong căn phòng này. Mà còn sử dụng mạng xã hội hay nói đúng hơn là trang Facebook của trường để tư vấn tâm lý và đưa ra lời khuyên, cách giải quyết hợp lý cho các học sinh có những vấn đề cá nhân không tiện nói với người khác, không đủ dũng khí để tâm sự với ai. Dưới dạng một trang web mang tên “Phòng bệnh tại nhà trường trung học phổ thông Trần Cao Vân”. Nhờ chiếc máy tính kia, hội sẽ trực tiếp đưa ra những lời khuyên và nhận xét qua thư điện tử từ những học sinh có vấn đề hay yêu cầu đó. Nhưng dẫu vậy, một thứ phiền phức như thế, tôi đang tự ước lượng xem đã có bao nhiêu lượt tương tác đây.
O O O
Hôm nay lớp tôi học 4 tiết, vậy nên 11 giờ thì việc tiếp thu kiến thức một cách sàng lọc toàn bộ và vô nghĩa cuối cùng cũng dừng lại.
Ở trường tôi, khối 10 sẽ học 4 tiết tất cả các ngày trong tuần trừ thứ Bảy. Còn lớp 11 thì khác, chúng tôi chỉ có 2 ngày với lịch học nhẹ nhàng như vậy, và được sắp xếp một cách ngẫu nhiên không lớp nào giống nhau cả.
Và giờ đây, tôi đang ngồi và đọc truyện chăm chú trong căn phòng điều hòa vô cùng dễ chịu này. Trên chiếc kệ đầy ắp sách kia chủ yếu là light novel, truyện cổ trang Trung Quốc cùng một số tác phẩm văn học Việt Nam thế kỷ trước. Nhìn chung thì như thế cũng là quá đủ rồi.
Tôi đọc rất nhiều sách, chủ yếu là truyện, cũng chính vì vậy nên đây là điều duy nhất tôi tự hào ở bản thân mình. Nhưng trong đa dạng các loại sách đó, tôi đọc chủ yếu là light novel. Những cuốn nổi tiếng như Your name, Ba ngày hạnh phúc, colorful, khu vườn ngôn từ,... tôi đều đã thưởng thức qua. Thế nhưng, ủng hộ và thấu hiểu một quyển sách là hai chuyện khác nhau. Nếu tôi mà cảm nhận được những điều nhà văn muốn truyền tải, nếu như những ngôn từ lãng mạn có thể thẩm thấu vào con người tôi, thì có lẽ lối sống và cách suy nghĩ của tôi đã khác hơn rất nhiều. Vậy nên sở thích này của tôi, xem ra là hoàn toàn vô nghĩa.
- Anh uống nước đi ạ!
Tôi khẽ giật mình khi đột ngột bị kéo ra khỏi mạch văn dang dở, dừng mắt rồi ngẩng lên, Chi đang ngồi phía đối diện, một tay ai đẩy cốc trà thơm ngát về phía tôi, điệu bộ hết sức rụt rè.
- Ừ, cảm ơn em.
Tôi khẽ gật đầu rồi gập cuốn sách lại, tay phải cầm cốc đưa lên miệng, tay còn lại không quên đánh dấu trang vừa đọc. Thói quen của tôi là không bao giờ bỏ thừa, vậy nên, sau khi uống một hơi cạn cốc nước đầy đó, tôi liền nhổm người úp vào khay, không quên nói thêm:
- Cứ kệ anh, không cần phải khách khí vậy đâu. Nếu có khát thì anh tự rót được.
- Vâng, em hiểu rồi.
Từ hôm tôi đến đây, ngày nào cũng vậy, Cứ thế tôi say sưa đọc sách tầm 20- 30 phút, Chi lại rót vào cốc nước đầy rồi đẩy về phía tôi, có lẽ do sợ tôi khát chăng? Tuy điều đó cũng chẳng phiền phức gì, trái lại còn thấy hạnh phúc khi được cô em gái dễ thương như vậy phục vụ. Thế nhưng việc của cây phiền phức hay khiến người khác phải quan tâm như vậy, không phải cách sống của tôi. Ai cũng có việc riêng của họ mà, không nên vì sự cố chấp của bản thân khiến họ e sợ hay lo lắng, cứ tự nhiên là được.
Sau cuộc trò chuyện tự phát sinh đó, âm thanh trong phòng lại lập tức tắt ngúm. Tuy cỗ tỏ ra chẳng để tâm và tiếp tục thả hồn vào những trang sách nhưng có lẽ, chính câu chuyện ngắn ngủi vừa rồi đã gây cho tôi ít nhiều suy nghĩ. Và cũng chính những suy nghĩ đó cùng sự im lặng hiện tại, đã khiến cho tôi không thể tập trung đọc sách ngay được nữa mà bắt đầu để ý xung quanh bằng các giác quan khác.
Căn phòng hôm nay cực kỳ vắng vẻ, chỉ có tôi và Chi. Những thành viên còn lại, bây giờ đang ở đâu? Thật ra thì tôi cũng chẳng cần quan tâm đến họ làm gì, chỉ là chưa khi nào tôi thấy văn phòng hội vắng vẻ như thế này mà thôi. Cô Pương có lẽ vẫn còn đang có tiết dạy. Vì là một giáo viên dạy Văn, công việc thường nhiều gấp đôi các bộ môn khác trừ Toán và Anh. Vậy nên việc cô thường đến đây sau khi tiết năm kết thúc cũng chẳng cần thắc mắc, Dù sao cô cũng là giáo viên mà.
Nam và Ngọc, chắc là hôm nay bọn họ bận bịu với 5 tiết học rồi. A1 mà, vừa là lớp chọn lại nắm giữ rất nhiều học sinh xuất sắc như Nam vậy. Nên lịch học căng hơn bình thường cũng chẳng có gì lạ. Chưa kể, lớp 11 là năm có nhiều kiến thức cần phải tiếp thu nhất với hai con quái vật mà đến cả giáo viên còn ngao ngán: Hình học không gian và Hóa hữu cơ. Thế mà đối với tôi, nó vẫn chỉ như một trò đùa vậy. Học hành thì từ lâu đã chẳng ra làm sao. Nếu người ta đến trường để tiếp thu kiến thức thì đối với tôi, việc này cốt chỉ để giết thời gian cho qua ngày và không bị mang tiếng thất học mà thôi.
Thế nhưng đó vốn chẳng phải việc tôi cần quan tâm, cái chính là tại sao đến cả hai thành viên còn lại của lớp tôi, Trang và Đức cùng Hải- đàn em khối 10 giờ này đang ở đâu? Hay là, do lớp tôi phát sinh thêm giờ học bù nhưng lại chẳng ai thông báo với tôi cả. Thế thì nguy quá, bởi tôi có nằm trong nhóm lớp trên Messenger hay Facebook đâu. Mà cho dù có vào thì tôi cũng sẽ tắt thông báo cho đỡ phiền phức. Vả lại đây cũng là kinh nghiệm một thời mà, chính vì cái nhóm lớp “Chuyên Toán 10A” đó mà tôi đã bị “đày” sang ngôi trường này. Lo lắng bất ngờ ập đến, nhưng tôi không hối hả và từ tốn gọi Chi:
- Chi này!
- À, dạ!
Chi lúc nãy đang ngồi đọc sách đối diện phía tôi. Từ hôm đó, tôi thấy mỗi lần làm xong việc lặt vặt ở hội, Chi cũng lại ngồi, chăm chú đọc sách như tôi. Với một người sống nội tâm như vậy, xem ra sở thích đọc sách cũng không có gì là lạ.
Nghe tiếng gọi mình, em liền ngẩng mặt lên rồi nhìn tôi, dùng một ngón tay đẩy cao gọng kính, tay kia thì kẹp quyển sách lại như tôi vừa nãy, vẻ mặt ngơ ngác nhưng chờ đợi. Tôi ngay lập tức đem toàn bộ sự tò mò và lo lắng ra để “chất vấn” Chi:
- Ừm, sao hôm nay ở đây vắng vẻ vậy? Những người khác đâu rồi em?
- À, vâng- Chi ngập ngừng trả lời- cô Phương thì đang có tiết dạy ạ, còn anh Nam và chị Ngọc thì đang học tiết cuối.
Quả đúng như tôi nghĩ, Chi tiếp tục:
- Ừm, Còn anh Đức, chị Trang và Hải chỉ đang họp bên phòng Đoàn. Có lẽ họ đang bàn về việc tổ chức cho ngày bầu cử ban chấp hành chi đoàn sắp tới.
- Vậy à?
“Học sinh ưu tú đúng là bận bịu thật nhỉ? Chả bù cho tôi.”
Tôi nghĩ vậy.
Nhưng rồi, một vài câu nói không giúp đỡ được nhiều mà sự im lặng này ngày càng khiến tình hình thêm tồi tệ hơn. Ít nhất thì tôi thấy thế, và có lẽ Chi cũng thấy vậy. Bởi tôi nhận ra được điều đó qua sự nhấp nhổm không yên và ánh mắt đang chớp liên tục kia.
Đáng ra, hoặc theo bản tính, tôi không cần phải quan tâm làm gì. Nhưng bản thân cũng cảm thấy có chút khó xử. Để giải quyết vấn đề này, tôi để nhìn vào quyển sách mà chị đang đọc, một cuốn truyện với bìa ngoài màu xanh lục và tựa đề “Mắt biếc”. Tôi từng đọc qua bộ truyện này và cũng biết cả về tác giả. Vậy là có chuyện để nói rồi:
- Em có vẻ thích đọc sách nhỉ? Tôi mở lời.
- Ừm, vâng- Chi lại ngẩng mặt lên lần nữa rồi khẽ mỉm cười- Anh cũng vậy mà.
- “Mắt biếc” à? Truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, anh có đọc nhiều rồi và cũng thấy hứng thú lắm.
- Em cũng vậy- Chi niềm nở trả lời- em đã đọc trọn bộ “Kính vạn hoa” cùng “Cô gái đến từ hôm qua” và tương đối những tác phẩm khác nữa.
- Truyện đó cũng tương đối nổi, ý tưởng của tác giả thì nói chung là khá phong phú. Cách viết lẫn ngôn từ cũng rất chau chuốt nữa. Văn phòng thì không tập trung vào một độ tuổi hay một nhóm người nhất định nào cả, vậy nên rất được ưa chuộng. Những câu chuyện đó, anh đã nhai đi nhai lại cả trăm lần rồi nhưng vẫn không thấy chán.
- Anh đã đọc quyển này chưa?
Đột nhiên, Chi giơ quyển sách mình cầm lên trước mắt tôi, ánh mắt đầy hi vọng. Hiển nhiên là tôi đã đọc qua, mà đọc và cảm nhận rồi thì mới có chuyện mà nói chứ.
- Truyện này nói về mặt tối của xã hội. Phần lớn là về con gái thời đại 8x, 9x. Ngan và Hà Lan cùng sinh ra ở làng Đo Đo, cả hai đều có tình cảm với nhau từ bé nhưng lại không thể truyền tải được tính người kia. Thành ra...
- Đúng rồi ạ- Chi gật đầu.
- Nhưng có một điều là... Anh không thích tính cách của Ngạn cho lắm. Tạo hình thì là một người lành tính, ít nói nên cư xử như vậy cũng đúng thôi. Nhưng nhiều khi Ngạn lại cam chịu và nhu nhược quá, có biết bao nhiêu cơ hội nhưng không thể nói ra. Để cuối cùng đánh mất Hà Lan rơi vào lưới tình của Dũng. Nhưng ai ngờ được rằng Dũng lại là một kẻ khốn nạn không hơn, khiến cho Hà Lan có thai, sinh ra Trà Long. Đứa bé đó, một tay Ngạn nuôi nấng, cả hai nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng trớ trêu thay, Ngạn chỉ thấy ở Trà Long một hình bóng của Hà Lan thông qua đôi mắt biếc di truyền từ người mẹ. Và để trốn tránh những sự thật tàn khóc đó, Ngạn đã rũ bỏ mọi thứ, kể cả ngôi làng Đo Đo mà rời đi. Một cái kết khá buồn nhỉ?
Tôi ít khi nói nhiều về một vấn đề như thế. Mà ai cũng vậy thôi, mỗi khi thấy một người có cùng sở thích, việc cứ thế mà trải lòng cũng không có gì là lạ. Sau đó tôi đã dừng, vì tự nhận ra bản thân hơi quá khích. Tôi đã nói những điều không cần thiết. “Cứ mỗi lần cảm thụ cái hay của sách, là Minh lại như biến thành một người khác vậy”. Chị tôi nhận xét về tôi như thế đấy. Và cũng có lẽ, tôi nhận ra rằng Chi mới chỉ đọc hết có phân nửa thôi, còn tôi thì sao? Việc “thuyết minh” hay hé lộ cái kết thật là điều không nên làm lúc này.
Nhưng rồi có lẽ, em đã đọc qua rồi, hoặc cũng vô tình nhận rõ hoàn cảnh ngặt nghèo của tôi. Không những chẳng hề tỏ ra khó chịu mà em còn im lặng lắng nghe. Xong xuôi, Chi liền mỉm cười, khẽ nói:
- Anh nói cũng có một phần đúng. Bản thân Ngạn có tính cách như vậy, nhiều tình huống lãng mạn nhưng không thể nói ra cũng khiến độc giả cảm thấy hụt hẫng. Thế nhưng còn Hà Lan thì sao? Tuy rằng cô phản ánh phần lớn con gái trong thời đại đó, dẫu thế, cũng phải hiểu cho nhân vật này vì giữa cô và Ngạn thực sự là tình cảm. Nhưng thứ tình cảm đó có một bức tường cao vời vợi chắn ngang, không phải chỉ cần một lời nói đủ thật lòng là có thể vượt qua được. Trong thâm tâm của Hà Lan, Ngạn đã hy sinh quá nhiều thứ cho mình. Và cô nhận ra rằng, nếu như bây giờ mình gửi gắm bản thân vào Ngạn một lần nữa thì cả hai sẽ chỉ đem lại đau khổ cho nhau mà thôi. Cuối cùng thì thứ gọi là tình cảm đó lại chẳng thể nào trọn vẹn được.
Chi thở dài thườn thượt, ánh mắt em thoáng hiện lên một nỗi buồn.
Có lẽ, việc cảm thụ văn học của Chi và tôi là cách biệt rất lớn rồi. Bản thân tôi chỉ nhìn vào cái chính, cách cư xử bên ngoài mà đánh giá nhân vật. Còn Chi thì khác, em luôn tự đặt mình vào bản thân họ để thấu hiểu được nội tâm và suy nghĩ của những nhân vật ấy.
Cũng chính vì có những suy nghĩ thiển cận, không chịu đào sâu vào cốt truyện để khai thác hết những tiềm năng nó mang lại, tiền tôi luôn in không thể thấu hiểu được cảm xúc cùng những tâm tư của người khác dành cho mình. Và phải chăng, đó cũng chính là căn nguyên, ngọn nguồn của việc tôi có tính cách như vậy.
Biểu cảm rồi đi cùng đôi mắt long lanh như sắp khóc, lúc này, tôi chỉ muốn xua tan đi điều đó để đổi lại nét mặt dễ thương thường ngày của Chi.
- Ừm, so với “Mắt biếc”, anh thấy truyện “Cô gái đến từ hôm qua” và “tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” cũng tương đối hay. Vả lại, cái kết nhìn chung khá ổn và tươi sáng hơn nữa. Chưa hết, ý nghĩa mà nó muốn truyền tải đến độc giả cũng sâu sắc hơn.
- Vâng!- Chi tươi cười, ánh mắt sáng lên. Cô bé này hay thật, vừa suýt khóc đấy lại cười được ngay. Em nói tiếp- “tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” rất hợp với lứa tuổi của chúng ta nên đôi khi nó dễ đọc và cảm nhận hơn hẳn. Truyện xoay quanh ba nhân vật với suy nghĩ và tính cách trong thời kì còn dở dở ương ương. Để rồi cuối cùng, chỉ vì một sự hiểu nhầm ngoài ý muốn mà đã gây ra gánh nặng cho nhau. Nhưng cái kết thì lại khá là thú vị. Còn “cô gái đến từ hôm qua”, em đề cao tác phẩm này với lối kể chuyện phong phú xen lẫn nữa thực tại và quá khứ. Đôi khi cũng có nhiều tình tiết hài hước, ngôn từ đa dạng cùng văn phòng xuất sắc khiến cho truyện rất sâu lắng vào trong lòng người đọc.
Cứ thế, chúng tôi nói rất nhiều. Ngoài gia tài đồ sộ của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, chúng tôi còn nói về những bộ light novel, Tứ Đại Kỳ Thư của Trung Quốc, Don Quijote xứ Mancha của Tây Ban Nha và rất nhiều thể loại khác. Chúng tôi còn nói cả về những thể loại mình hứng thú và không thích cho nhau. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua nhưng chúng tôi vẫn say sưa trò chuyện, giây phút đó, trong tôi manh nha một sự hài lòng, ấm áp. Giây phút đó, tuy lỡ làng để vuột mất thật nhanh nhưng nó cũng thật yên bình biết bao nhiêu.
Bỗng nhiên, Chi dùng một ánh mắt trầm trồ, thán phục nhìn tôi rồi nói:
- Lần đầu tiên em gặp một người đồng trang lứa mà đọc nhiều sách hơn mình đấy.
Nghe thế, tự dưng tôi lại cảm thấy đôi phần xấu hổ, ngượng ngùng đôi chút. Nhưng đây cũng không phải là điều khó nói, tôi trải lòng:
- Anh chỉ đọc thôi, chứ chẳng rút ra được ý nghĩa hay kinh nghiệm gì nhiều. Em hay những người khác đọc và đúc kết, tích lũy giá trị của cuốn sách, còn anh thì không. Anh đọc rồi sẽ quên ngay, trong đầu chẳng còn lại gì nhiều.
Giọng tôi buồn buồn. Không biết đã bao lần tôi lên án sự vô dụng của bản thân. Nhưng đó chỉ là khiếm khuyết trong những thứ mà tôi ghét hay chẳng để tâm đến mà thôi. Còn khi nó xảy ra với sở thích hay những điều mình phải làm, tôi lại thấy một sự phiền lòng khó chịu. Sau khi nghe chất giọng của tôi, Chi liền nghiêng đầu rồi ra chiều an ủi:
- Vậy sao? Nhưng em lại nghĩ, dù có vẻ như sẽ quên ngay, dù anh nói xăm đầu chẳng còn thiếu giữ được gì nhiều. Nhưng những thứ đã đọc, chắc chắn còn đọng lại đâu đó trong ký ức, và sẽ có lúc nó trở nên có ích ngay cả khi anh không nhận ra.
- Cũng có thể! Và phải chăng, anh đã từng như vậy?
Và sau này tôi mới biết, dù bản thân không hề nhìn thấy được nhưng tôi đã rút được rất nhiều kinh nghiệm từ những trang sách mang tính giải trí đó.
Giải trí à? Tôi liền nghĩ, rồi nhận ra tôi và Chi, tuy có cùng sở thích nhưng lại là hai con người hoàn toàn đối lập nhau. Tại sao mình lại kém cỏi như thế? Tại sao cô bé để lại trưởng thành như vậy? Quả thật, cảm xúc tôi lúc đó chẳng hiểu vì cớ gì lại thoáng một sự đố kỵ không hơn. Và cuối cùng, Tôi đã bộc bạch nó thành lời nói:
- Nhưng dẫu thế, còn trẻ mà cứ mãi vui đầu vào những trang sách đầy mộng mơ và lãng mạn thì chẳng tốt cho sức khỏe tẹo nào. Thói quen này chỉ dành cho những người không có gì khác để làm, như anh thôi.
Những tưởng rằng Chi sẽ phật ý, nhưng em lại không hề thay đổi một cung bậc cảm xúc hay tí ti thái độ nào. Cô bé này đi vậy nhưng vẫn rất trẻ con mà, em còn hồn nhiên hỏi lại tôi:
- Anh Minh không có gì khác để làm sao?
- Ngoài đi học và làm thêm ra thì anh chẳng quan tâm- tôi lắc đầu không chút giấu giếm.
Thật ra thì những vấn đề nhìn qua bản thân mỗi người là biết như thế, tôi chẳng cần phải quá để tâm mỗi khi có người khác nhắc đến. Thế nhưng trái với tâm trạng đôi phần phức tạp của tôi, Chi chỉ mỉm cười rồi nói:
- Vậy thì việc anh tham gia vào hội này là hoàn toàn đúng đắn rồi, giết thời gian bằng cách giúp đỡ người khác cũng vui mà.
Tôi phì cười, thế nhưng tâm trạng phức tạp này lại càng thêm rối ren. Chính xác thì tôi không biết nên nói gì lúc này cả. Nếu như tôi phản đối, chắc chắn Tình hình có thể sẽ tệ hơn khi Chi vốn chỉ biết nhượng bộ. Và nếu tôi vô tình tỏ ra một thái độ bất mãn nào đó, hóa chăng tôi lại đang nói rằng hội sẽ không được như Chi hằng tưởng tượng hay chính xác hơn thì là vô dụng ru?
Còn nếu tôi không cự tuyệt thì chẳng phải đang nói dối suy nghĩ và ác cảm của mình dành cho nơi đây. Trong một thời gian ngắn như vậy mà nhanh chóng thay đổi quyết định hoặc cách nhìn nhận của bản thân, những kẻ như thế chẳng khác nào sở hữu cách hành xử của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa cả.
Phải xử lý tình huống này sao đây? À, những lúc thế này, đổ lỗi cho hoàn cảnh và thói quen của bản thân là điều phải làm. Một câu trả lời nước đôi không rõ ràng, trốn tránh những lời nhận xét về hội và sự ràng buộc của nó là vô cùng cần thiết.
- Anh không trông đợi quá đâu, nhiều việc bây giờ phiền phức lắm. Cứ nhàn hạ như thế này là ổn rồi.
Phải, vừa mong muốn, vừa bất mãn đúng là cách hành xử hợp lý nhất. Đáng lẽ ra tôi nên nói thêm rằng: Không phải tất cả thành viên đều nhàn rỗi như cái tên của hội này đâu. Nhưng rồi, tôi đã im lặng, điều đó bây giờ là vô cùng thừa thãi và nó chẳng khiến tình hình đi đến đâu cả. Đúng như tôi đoán, Chi chẳng mảy may để ý, em chỉ lắc đầu rồi nhìn tôi, khẽ nói:
- Nếu như vậy không có việc, đồng nghĩa là sẽ chẳng có ai gặp rắc rối. Như thế, phải chăng mọi người sẽ hạnh phúc hơn? Vậy nên, suy nghĩ của anh cũng không hẳn là vô căn cứ. Nhưng việc giúp đỡ người khác, đôi lúc cũng khá vui anh ạ.
Chà, cô bé này lạc quan thật. Nhìn lại bản thân, tôi thấy mình không bao giờ có thể suy nghĩ tốt đẹp được như vậy. Có lẽ nào, bản chất của tôi đã tăm tối sẵn rồi ư? Giờ này mà tôi còn hỏi một câu hiển nhiên như thế, tôi nghĩ mình điên thật rồi(cười).
- À- chi tiết tục bằng một tiếng gọi giật- anh ơi!
Tôi ngước lên, chờ đợi.
- Hôm trước, chị Hà- cái người mà được anh giúp đỡ đó- chị ấy có đến đây.
- Vậy à? Tôi không biết điều đó, hình như cậu ta có đến vào lúc tôi vắng mặt thì phải. Mà điều đó đối với tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù sao thì nó cũng được giải quyết ổn thỏa rồi.
- Vâng, chị ấy nói rằng vấn đề của mình đã không còn tiếp diễn như trước nữa. Và kỳ lạ nhất là chẳng có ai đến bày tỏ tình cảm với anh nói cả. Thế nhưng chị ấy cũng gửi lời cảm ơn anh nhiều lắm.
Thế à? Ra là Ly đã chọn cách im lặng. Tuy rằng nếu đi theo hướng đó để giải quyết thì chắc chỉ tạo ra một mớ đau khổ mà thôi. Nhưng như thế cũng không phải quá tệ, nó cũng hết như mối tình đơn phương ngắn ngủi của tôi vậy. Tại sao tôi lại nghĩ đến điều này nhỉ? Phải chăng tôi đang hài lòng vì người khác không thể đạt được thứ mà họ mong muốn ư? Nhưng rồi cuối cùng, tôi lại tự vấn bản thân, cũng có thể cậu ta chưa chọn được thời điểm thích hợp mà thôi. Như thế là ổn rồi nhỉ?
- Mà anh đã làm gì để chấm dứt được đó vậy ạ? Và trên hết thì đó có phải là một lời tỏ tình không?
Nghe Chi hỏi vậy, tôi xấu hổ nghĩ lại. Những lời lẽ cứng cỏi lúc đó, những lời thú nhận quá lỗi giả dối, hoặc cảm giác bất ngờ lẫn đau đớn về mặt thể xác khi lĩnh chọn sự phẫn nộ của Ly, tôi không thể kể ra hay chính xác hơn thì không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Và thế là, tôi chọn cách im lặng. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt trông đợi đầy hy vọng và hào hứng của Chi, tôi tặc lưỡi:
- Anh cũng khá bất ngờ khi nó đúng là một lời tỏ tình thứ thiệt. Còn cách giải quyết sau đó thì anh đã làm điều tồi tệ nhất mà em có thể nghĩ tới. Một pha xử lí vô cùng tàn nhẫn luôn.
- Vậy ạ?- Chi vẫn hiếu kỳ hỏi lại.
- Anh đã tiến đến rồi vạch trần anh chàng đó, sỉ nhục cậu ta bằng những lời lẽ cay độc nhất mà mình có thể tìm ra. Hiển nhiên là cậu ta đã rất tức giận rồi... Và... anh với cậu ta đã nổ ra một cuộc xô xát rất lớn. Dù sao thì đôi lúc anh cũng nổi máu muốn đánh nhau mà.
Nghe vậy, Chi đưa tay lên che lấy miệng, ánh mắt ngạc nhiên cùng giọng điệu lo lắng:
- Anh ấy đã đánh anh ư? Anh có làm sao không? Rồi sau đó mọi chuyện như thế nào?
Chà, thái độ quan tâm của cô bé dành cho tôi, thật là dễ thương mà. Phải chăng tôi đã quá ba hoa đối với những chuyện không có thật như thế? Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao thôi, vậy nên chuyện tiếp tục là điều hiển nhiên. Vả lại, việc này rồi cũng sẽ chẳng ai cần truy cứu trách nhiệm nữa, tôi cứ thế:
- Trận đó, anh có lẽ đã ép cậu ta quá nhiều. Mà với thân thể gầy gò ấy, cậu ta yếu đến bất ngờ luôn. Và vì thế nên anh đâu thể thua được.
Thôi nào. Mặc dù tôi mới là người bị hành, nhưng giờ mà sửa lại thì chẳng khác nào bản thân lại mang chuyện của Ly ra mà đàm tiếu mất. Phải giả vờ quên đi những gì mình đã hứa, đôi khi tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm lắm.
- Trời! Anh ác quá, hành xử như thế là quá đáng cực kì rồi.
- Chuyện của con trai, giải quyết đơn giản lắm, không thể nói chuyện tử tế như con gái được đâu.
Đáp lại vẻ mặt lo lắng và sợ hãi trước một tôi của Chi, tôi vờ hòa giải rồi nói như thế bản thân đã là người từng trải vậy. Nhưng rốt cuộc thì nó cũng khá thiết thực, kể cả Tuấn, và rồi đến Đức, trước khi mọi vấn đề giữa tôi và họ được sắp xếp đâu ra đấy, chúng tôi cũng đã trải qua một thời kỳ căng thẳng và khó khăn. Chẳng chóng thì trời cũng phải coi nhau như kẻ thù. Việc tôi rút ra kết luận như thế cũng chẳng có gì là lạ. Tuy nghe thì có vẻ hơi phi lý vì tôi chẳng đánh được ai, nhưng chỉ với trí tưởng tượng của cô bé, như thế là đủ rồi.
Sau khi kết thúc câu chuyện để ra về, tôi còn cố bịa ra một vài tình tiết vớ vẩn như: cậu ta chịu thua rồi miễn cưỡng rút lui; hay cậu ta hỏi tại sao tôi lại làm như vậy... Và trong tất cả điều đó, chỉ có duy nhất một việc là thật: tôi giả vờ thú nhận thứ tình cảm không tồn tại giữa tôi và Hà. Nhìn chung, kẻ hèn này quả nhiên là tráo trở, trơ trẽn mà.
- Anh về cẩn thận ạ!
Khoác cặp lên vai, tôi bước ra ngoài. Một luồng không khí nóng quen thuộc nhưng luôn đem đến sự bất ngờ phả thẳng vào người tôi. Bỏ mặc câu nói rụt rè của Chi ở phía sau, tôi đóng cửa rồi đi nhanh xuống sân trường đang ồn ào tiếng nói, tiếng gọi nhau í ới của những học sinh các lớp vừa tan sau khi học tiết 5 mệt mỏi.
Những thành viên khác của hội, đến lúc tôi về họ vẫn chưa thèm có mặt. Nhưng tôi chẳng quá quan tâm, đòi hỏi hay câu lệ gì chuyện đó. Sau cùng thì hội cũng chẳng có ai rảnh rỗi như cái tên của nó nhỉ? Rốt cuộc thì những điều chỉ “mang tính minh họa cho sản phẩm” đều đầy sự lừa gạt mà. Cũng như tựa đề của cuốn sách vậy.
Tôi từng nói: lịch sử và văn học chỉ toàn là một sự xảo trá được miễn cưỡng chấp nhận. Và bản thân văn học, nó thật sự đáng được gắn cho một cái mác như vậy. Nó không có thật, hay kể cả câu chuyện mà nó viết lên cũng không hề tồn tại. Hoặc sau cùng, nó chỉ xuất hiện trên một mức độ nào đó, không thể to lớn như những gì nó đang trình bày.
Thế nhưng, có một sự thật và chị độc một mình nó. Cảm xúc mà nó đem lại cho độc giả không hề giả tạo. Buồn, vui, lo lắng, hồi hộp, tức giận hay thỏa mãn... Những xúc cảm khó có thể tồn tại hoặc tìm thấy trong thế giới thực, thì tại văn học, mọi câu chuyện để có thể viết ra bao điều mà người đọc còn vương vấn.
Và có lẽ đó chính là nguyên nhân hình thành thói quen đọc sách, tạo cho tôi một niềm tin ở từng trang giấy và câu chữ. Từ đó, nó cấu tạo nên tôi một lý do chính đáng để tiếp tục sống, tiếp tục cắm đầu trải qua một cuộc sống trong kiếp hồng trần đầy tàn nhẫn và ô uế, không chút sắc màu này.